Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 48: Chương 47




Ở một nơi xa, mây trắng tầng tầng bay quanh tuyết sơn, trên tuyết sơn có hành cung nguy nga, trong chính điện có một ngai vàng trên cao nạm vô số bạch ngọc cùng đá quý, một người đang từ trong mộng tỉnh lại, phun ra một ngụm máu, máu rơi trên đất, so với nữ nhân xinh đẹp còn méo mó hơn, mặt mũi hung tợn, hủy đi gò má đẹp đẽ.

Đáng chết! Ác mộng lại tái diễn, Hỗ Chu Kính lại lần nữa khiến hắn mất mặt.

"Vương, cần mời ngự y tới..." tên hầu nhân liền quỳ xuống trước mặt hắn, cúi đầu không dám nhìn hắn, cung kính nói.

"Miễn, cút xuống cho ta." Hắn nghiêm nghị hét to.

Đám hạ nhân cúi đầu lui ra, trên mặt mỗi tên đều đeo mặt nạ.

"Mẫu lão hổ cho dù không có ký ức vẫn là một mẫu lão hổ." Tức giận bóp chặt tay vịn, tức giận trong lòng khó tiêu, một cổ vị tịnh lại xông lên.

"Dường như trước đây ta đã từng làm chuyện như vậy." Hỗ Chu Kính lầm bầm, trong đầu thoáng qua ký ức đã mất đi, nhưng người kia không phải là nàng.

Cảnh tượng quen thuộc chợt lóe lên, hiện tại lại quay về.

Hồ Lệ Khanh bực bội nhéo eo nàng, lầm bầm: "Ngươi đã thành như vậy rồi còn cậy mạnh, lúc này cũng chỉ là một tiểu miêu thôi còn gì nữa."

Hỗ Chu Kính bị đau, lúc này mới đem toàn lực dựa lên người Hồ Lệ Khanh.

Hồ Lệ Khanh đỡ nàng, thỉnh thoảng kiểm tra chung quanh xem nàng có bị thương không, Hỗ Chu Kính cười nói: "Ta nói rồi ta không sao."

Lão bảo chạy tới, kéo hai người cô trong điện, đóng tất cả các cửa lại.

Hồ Lệ Khanh cởi y phục Hỗ Chu Kính ra, rắc thuốc lên vết thương cho nàng, thuốc bột thấm vào vết thương, máu từ từ ngưng kết, trên vết thương sinh ra da mới, da thịt khôi phục bình thường, chuyện cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Dược tính cực mạnh, vết thương như bị lửa đốt, sắc mặt Hỗ Chu Kính cũng không hề đổi, ung dung nhịn xuống.

Hồ Lệ Khanh đem vải ướt đến lau đi thuốc bột cùng máu còn đọng lại, thấy chỗ bị thương khôi phục nguyên dạng, không lưu sẹo mói thở phào nhẹ nhõm, nàng nói: "Thật xin lỗi."

"Sao lại nói xin lỗi." Hỗ Chu Kính không hiểu.

Hồ Lệ Khanh cười khẽ nói: "Phiền toái của ta đều để ngươi rước lấy." cho dù trước đó hay là hiện tại, Hỗ Chu Kính luôn phải đối mặt với vô số phiền toái, đều do nàng mang tới.

Hỗ Chu Kính cũng không giải thích với nàng, cũng không trách mắng nàng, thở dài nói: "Quen rồi."

"Nơi này không thể ở được nữa." lão bảo bày ra kết giới, sau đó đi tới trước mặt hai người.

"Can nương..." Hồ Lệ Khanh thấy biểu tình ngưng trọng trên mặt nàng, không khỏi lo lắng.

Lão bảo nói: "Hắn có thể vào được nhất định là đã tìm được kẽ hở, sau này hắn có tới cũng dễ như ăn cháo, chúng ta cũng không cản được hắn.

Đáng hận, lần nào cũng sinh chuyện ngay dưới mắt ta.

Nói ta làm sao đi gặp tổ tông 17 đời đây."

"Nhưng người nói đây là chỗ thích hợp cho tu luyện nhất mà, nếu không còn chỗ nào mà đi." Hồ Lệ Khanh không muốn đi, hiếm có chỗ có thể để nàng và Hỗ Chu Kính được ở cùng nhau chung đụng, nàng ngàn lần cũng không muốn đi.

Lão bảo đưa ngón tay chỉ vào đầu nàng nói: "Bây giờ chỉ có thể đem kẻ gây họa nhà ngươi cho nương ngươi dạy dỗ thôi."

"Không muốn!" Hồ Lệ Khanh kêu to, tuyệt đối không nên đến chỗ nương nàng.

"Hết cách rồi, đại tiên phiền ngươi đưa nàng về hồ sơn."

Hỗ Chu Kính ngồi trên bồ đoàn, mở mắt nói với nàng: "Được."

"Đại miêu, ngươi biết ngươi đáp ứng cái gì không? Ngươi đem ta đẩy vào hố lửa, so với ép người lành đi làm kỹ nữ còn khủng khiếp hơn..." Hồ Lệ Khanh lập tức lao tới bên cạnh Hỗ Chu Kính, cọ lên người nàng, muốn nàng thay đổi chủ ý.

"Nương ngươi lợi hại đến mức khiến ngươi sợ như vậy sao?" Hỗ Chu Kính cười nhìn thái độ Hồ Lệ Khanh thay đổi, vừa nghe tới vị nương yêu nghiệt của nàng, cả người cũng không bình thường cũng không giống như chỉ mỗi sợ.

Trước kia khi nghe Hồ Lệ Khanh nhắc tới nương nàng, không phải bộ dạng rất là kiêu ngạo sao?

"Trước khi xuống núi nàng đã thề với nương, có thể gây rắc rối, nhưng không được chọc ghẹo hay dây dưa với người nào, càng không được để tính mạng mình bị uy hiếp, nếu như hại mình bị thương, thì nương nàng sẽ rút gân lột da nàng.

Bây giờ....!hay là ngươi nên nói thật với nương đi, có lẽ nương ngươi sẽ phạt nhẹ với ngươi." Lão bảo vỗ về đầu Hồ Lệ Khanh, bày tỏ mình hết cách.

Can nương nhất định là đang cười trên sự đau khổ của người khác, trong lòng Hồ Lệ Khanh giận dỗi không công bằng.

Nàng trăm năm công thành xuống núi, trước đó nương nàng muốn nàng đảm bảo, có thể hại người trong thiên hạ, nhưng không được hại mình, chính là muốn nàng giữ lại tiểu danh của mình cứ việc chơi, ai ngờ không biết tại sao lại chọc phải tên hắc y nhân kia, nếu không phải Hỗ Chu Kính che chở, sợ là cái mạng nhỏ của Hồ Lệ Khanh gặp đầy nguy hiểm rồi.

Nương nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nghĩ tới thôi cũng thấy sợ rồi, nghĩ đến nương nàng rút gân lột da của nàng, thì lòng cũng xoắn một chỗ rồi.

Hỗ Chu Kính đáp ứng đưa nàng đến hồ sơn, sau đó thì sao, đương nhiên là phủi mông một cái rồi đi, Hồ Lệ Khanh lại càng khong6t muốn.

"Đến hồ sơn ta sẽ bị nương giam lại, đến lúc đó không phải ngươi tính hất hủi ta cả trăm năm chứ?" Hồ Lệ Khanh giận Hỗ Chu Kính nói.

Lão bảo vỗ đầu một cái hét lên: "Trời ạ, Hồ Lệ Khanh ngươi thật ngu xuẩn, ngươi nói ra không phải càng để cho nàng toại nguyện rồi sao!"

Hỗ Chu Kính nhìn nàng nói: "Ta cũng đang tính như vậy."

"Hỗ Chu Kính!" Hồ Lệ Khanh đưa tay đánh một cái lên lưng nàng, đột nhiên Hỗ Chu Kính phun ra một ngụm máu tươi, khiến Hồ Lệ Khanh sợ hết hồn, tay chân luống cuống nhìn hồi lâu nói: "Đại miêu, ngươi...!ta không cố ý..."

Nàng giúp Hỗ Chu Kính lau máu trên khóe miệng, ánh mắt lo lắng quét qua khuôn mặt tái nhợt của nàng nói: "Ngươi không sao chứ, đại miêu thật xin lỗi."

"Ta cần một ngày tiến hành điều dưỡng, có chuyện gì chút nói sau." Hỗ Chu Kính nói.

Hồ Lệ Khanh rưng rưng gật đầu, đi tới cạnh lão bảo, bị lão bảo hung hăng gõ lên đầu một cái: "Ngươi càng sống lâu càng ngốc mà."

"Ta..." ta sao biết được đánh có một cái nàng phun ra máu, ngoài ngươi ra ta nhớ nàng không được sao? Sai, ta nhớ nàng luôn là người tốt nhất!

"Ta cái gì mà ta, ngươi làm hỏng hết cơ hội ta khổ tâm àn bài tốt, còn rước phiền phức cho mình, ngươi a ngươi! Ban đầu ngươi xuống núi, ta cho là thế gian có thêm một yêu nghiệt, không nghĩ tới yêu nghiệt nhà ngươi còn tự rước họa cho mình."

"Can nương ~~" Hồ Lệ Khanh ủy khuất ôm lão bảo, vùi đầu vô ngực nàng khóc to.

Chuyện lần này đối với nàng ảnh hưởng cũng không nhỏ, nói nàng khẩn trương cũng không xong, Hỗ Chu Kính còn bị thương làm sợ hết hồn, bây giờ còn chưa kịp bình tĩnh, lại khóc một trận như mưa, đem mọi ủy khuất khóc ra.

Lão bảo vỗ vai nàng, thấy Hổ Chu Kính mở mắt, ánh mắt đầy lo âu ân cần dán lên người nàng, mặc dù chỉ chớp mắt, thóng qua rồi biến mất, nhưng vẫn bị nàng bắt được.

"Tiêu ngu ngốc, không phải nàng đối với ngươi vô tình." Lão bảo nói bên tai Hồ Lệ Khanh.

Hồ Lệ Khanh mở to mắt nói: "Nhưng nàng muốn đẩy ta đi."

"Chính ta khác nhau, hoặc ngươi bỏ, hoặc nàng phải bỏ." Lão bảo xúc một tiếng xúc động.

Hồ Lệ Khanh nói: "Vậy để ta khóc đi."

"Khóc đi, khóc xong thì trở về là Hồ Lệ Khanh, đi đến với nương ngươi."

"Nương ta luôn cô đơn, ta không muốn như thành như nương ta." Hồ Lệ Khanh không muốn trở thành như nương, nhìn rạng rỡ tiêu dao, được lòng người trong thiên hạ, nhưng cô độc tịch mịch không ai nói ra được.

Lão bảo ôm chặt nàng, suýt chút nữa nàng bị hai ngọn núi lớn đè cho nghẹt thở nói: "Ngươi cứ sống đến tuổi của nương mình rồi nói sau."

Hỗ Chu Kính phát hiện linh lực của mình đã tiêu hao hết hầu như không còn, trong cơ thể trống rỗng, giống như nguồn suối bị cạn, nàng tìm linh khí trong người, chỉ tìm được chút ít nhỏ nhặt.

Đột nhiên, từ trong bụng linh khí nóng bỏng ào ạt tuôn ra, vào gân mạch trỗng rỗng của nàng, tới các đại huyệt, linh lực dồi dào không ngừng, còn nhanh hơn trước.

Đây chính là tiên phá hậu lập trong truyền thuyết sao?

Hỗ Chu Kính ngẫm lại ý nghĩa trong đó, trước kia mình tu luyện đã lâu cũng không thấy linh lực tiến bộ, bởi vì thân thể mình đã đầy, nếu như đem nước bên trong đổ ra, thì có thể rót cái mới vào được.

Hỗ Chu Kính chậm rãi mở mắt, kim quang trong mắt chợt lóe.

Nàng thả một ngụm khí bẩn, biểu tình cũng thư thái hơn.

Hồ Lệ Khanh luôn chú ý động tĩnh của nàng, thấy nàng tỉnh lại, lập tức chạy tới trước mặt nàng suýt dụng phải nàng, lui lại một chút, do dự hồi lâu, mới mở miệng nói: "Ngươi xong chưa?"

"Phục hồi rồi." Tâm tình Hỗ Chu Kính ung dung, giống như vừa sống lại, phát hiện ánh mắt nhìn sự vật cũng thay đổi.

Như nàng nhớ tên Hồ Lệ Khanh, trong lòng cũng không còn mây đen, ngược lại là vạn dặm quang đãng, không có chướng ngại ngăn nàng.

Hồ Lệ Khanh vì khóc suốt đêm mà mắt lo âu cũng đỏ lên, nàng đưa tay ra, khẽ lau khóe mắt cho nàng Hồ Lệ Khanh nhíu mày khẽ hô: "Tay ngươi thật nóng!" Vừa nói vừa đưa tay nàng dán lên mặt mình nói: "Ta lo muốn chết, sợ ngươi sơ ý lại phun máu, lúc nào cũng ở đây lo lắng đề phòng."

"Ta nói rồi ta không sao."

"Nhưng ta không tin, có lẽ ngươi xảy ra chuyện, cho nên mắt cũng không nháy chút nào, ta sợ vì ta mà ngươi bị thương."

"Mọi chuyện hết thảy đều là duyên phận." Hỗ Chu Kính nói.

"Đừng nói duyên phận, duyên phận được không, ngươi cứ nói chúng ta hữu duyên vô phận hoài..." Hồ Lệ Khanh phát hiện lúc này ánh mắt Hỗ Chu Kính thềm vài phần nhu tình.

Editor: túm quần chương này má hổ đã nhìn má ly với một ánh mắt khác rồi các chụy em ạ...!hi hi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.