Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 26: Chương 25




Hỗ Chu Kính đứng dậy rời đi, Hồ Lệ Khanh lập tức nắm lấy vạt áo nàng, Hỗ Chu Kính cúi đầu nhìn nàng, yên lặng dùng lực uy hiếp chèn ép nhìn tới đáng sợ.

Hồ Lệ Khanh cũng không biết tay mình sao lại thế này, một tay giơ ra đã nắm được vạt áo của nàng, nàng nói: Ngươi nghĩ ý của ta rất buồn cười?

Tự tin như ngươi, hẳn sẽ không để ý người khác nghĩ gì.

Hỗ Chu Kính bình tĩnh nói.

Trong con ngươi màu vàng, mọi thứ như một hạt bụi nhỏ, bởi vì nàng cũng không còn lòng dạ nào quan tâm đến nữa.

Hồ Lệ Khanh nắm lấy vạt áo nàng, vòng vo một hồi nói: Dĩ nhiên ta không thèm để ý ngươi nghĩ về ta như thế nào, vậy ta hỏi một câu nhàm chán đơn thuần được không?

Trời ơi, nàng không thèm để ý thì hỏi nàng ta làm cái gì? Cái cớ như vậy quá tệ, đến cả chính nàng cũng không thể chấp nhận được.

Tâm tình tốt của Hồ Lệ Khanh cũng tuột dốc không phanh, cuộc sống thanh tịnh của Hỗ Chu Kính ngay đêm đó cũng bị cắt đứt.

Đó là vào nửa đêm canh ba, đèn đã tắt là lúc nghỉ ngơi, có chuyện lớn gì thì cũng chờ đến ban ngày rồi hãy nói, đây cũng là lúc khiến cho con người dễ buông lỏng cảnh giác nhất, nhưng cũng là lúc nguy hiểm nhất.

Khi sát khí cường đại đến gần, Hỗ Chu Kính liền phản ứng trước tiên, nàng muốn bò dậy từ trên giường đá, Hồ Lệ Khanh còn đang nằm trên người nàng, kéo lại không để cho nàng đi.

Hỗ Chu Kính dùng duôi dài quấn ngang hông nàng lại, đem nàng để sang một bên.

Hồ Lệ Khanh bị nàng quấy rầy mà tỉnh lại, mơ màng buồn ngủ nhìn nàng: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Có một toán người đến đây, không biết là địch hay bạn."

"Đừng nhìn ta, ta không có làm chuyện xấu gì hết á." Hồ Lệ Khanh lập túc giơ hai tay bày tỏ mình vô tội.

Mấy ngày nay Hỗ Chu Kính vẫn bên cạnh trông chừng nàng, còn có đồng tử không rời nửa bước, cho dù nàng muốn nháo, cũng sẽ không dùng lão thiên làm cơ hội.

Hỗ Chu Kính nhảy xuống giường, đi tới cửa hang: "Ngươi ở trong động đừng ra ngoài, ta ra ngoài kiểm tra tình hình trước."

"Được, bọn ta chờ ngươi quay về.

Nhất định phải bình an quay về." Ta còn muốn ôm ngươi ngủ bù nữa đó.

Hồ Lệ Khanh xem thường, chút nữa có xảy ra chuyện gì nàng cũng không sợ, tin tưởng với năng lực của Hỗ Chu Kính, bảo vệ các nàng không vấn đề gì, mạnh mẽ là vô địch, Hỗ Chu Kính cũng vô địch.

Hồ Lệ Khanh lại ngã đầu ngủ, Hỗ Chu Kính ra ngoài cũng phòng bị, chờ đám người ngựa kia đến gần.

Đến đây cũng năm sáu người, tản mát ra tiên khí như muốn cho người khác biết, bọn họ đều là thần tiên trên trời, trong tay đều có pháp khí, mỗi thứ pháp khí đều rất bí ẩn.

Trong đêm tối phát ra ánh sáng sắc bén, ánh sáng của tiên khí yêu ma không thể chạm vào được, Hỗ Chu Kính cũng không phải là yêu hoàn toàn, nàng có thể an toàn đứng trước mặt bọn họ không cần tránh né.

Trong đêm tối, đôi mắt nàng như tinh quang, quét qua mấy vị tiên nhân đang lơ lửng, lập tức biết họ là ai.

Các đại thiên vương cùng nhau xuất động không phải là tình cảnh luôn thường gặp, trừ phi là do thiên đình phái xuống diệt trừ yêu ma tránh tạo bất an cho nhân gian bình thường sẽ không phái bọn hắn xuống.

Trước cửa có một đám đi tới, còn có hai người không biết là tiên gia ở đâu, không biết tên.

Bốn vị thiên vương mặc hồng bào nhưng không mang theo áo giáp, đứng trên mây uy phong lẫm lẫm.

Hỗ Chu Kính đối mặt với bọn họ, đúng đắn, nếu như là yêu ma sớm gặp phải tiên nhân đã sớm ôm đầu cầu xin tha thứ, có thể thấy gan nàng không nhỏ.

Hai bên không xuất thủ, trước khi giao chiến cũng lường trước được thực lực đối phương.

Một trong số các vị thiên vương có cái mũi lớn, giống như là cẩu đem mũi hít hít ngửi ngửi chung quanh một lần, sau đó nói với tiên nhân dẫn đầu: "Đại ca, ta nhìn không sai, chính là chỗ này.

Tiểu Khanh Khanh chính là bị nhốt ở chỗ này.

Ta ngửi thấy mùi hương của tiểu Khanh Khanh ở chỗ này."

"Đại ca, ta nghe đươc dù âm thanh cách rất xa chỗ này, nếu như đoán không sai, chính là trong động."

"Chứng cớ xác thực, chúng ta xông vào giết đi!"

Thiên vương dẫn đầu giơ tay, ngăn cản mấy vị tiểu đệ hành động lỗ mãng, nói: "Khoan, chúng ta là tiên gia, phải có phong độ của tiên gia, tùy tiện thì nói đánh a giết a, quá tổn hại đến uy nghiêm của chúng ta rồi, đợi ta hỏi rõ con yêu tinh này rốt cuộc lai lịch là gì đã."

La Trá tay cầm tỳ bà, di chuyển đám mây đến trước mặt Hỗ Chu Kính, mở miệng hát đáo: "Hổ yêu to gan, ngươi có biết mình làm sai chuyện gì không?"

"Tứ đại thiên vương, nhị đại tinh túc, các ngươi hạ phàm đêm khuya có binh phù không?" Hỗ Chu Kính cũng không sợ hãi, hỏi ngược lại bọn họ.

Qủa nhiên, như nàng đoán, đám người này không giám mặc áo giáp chỉ mang theo đám người tự ý hạ phàm, vốn đã phạm quy tắc của thiên đình, càng không muốn để người khác biết lỗi của mình trước, mấy người kia nhìn nhau một cái, kiêu căng phách lối liền bị một thau nước hất tắt.

Hỗ Chu Kính nói: "Dựa theo quy tắc của thiên đình, Ngọc Đế không hạ chỉ binh phù, Tứ đại thiên vương cùng nhị thập bát (28) Tinh Túc không được rời thiên đình, đêm khuya các người lại đến viếng thăm, có chuyện gì?"

"Yêu nghiệt to gan, ngươi..." La Trá cầm tỳ bà trên tay phóng tới, Nam Thiên Vương Tì Lưu Ly sau lưng liền đè tay hắn lại nói: "Đại ca, ngươi không phát hiện thấy lão hỗ này không đơn giản sao?"

"Có a, là mẫu." La Trá đối với lời này khinh thường.

Tì Lưu Ly kêu một tiếng đại ca, nói: "Ngươi xem nàng căn bản không hề sợ chúng ta, còn biết chuyện chúng ta trên thiên đình, ngươi không thấy lạ sao?"

"Cái này, hình như có chỗ không đúng, ngươi nói xem một con yêu tinh lại không sợ chúng ta sao, nàng thật không sợ chúng ta, ngươi nói sao nàng lại biết chúng ta tự ý hạ phàm...!Cái này, ngươi nói ta càng thấy kỳ quái." Bốn người châu đầu ghé tai bàn luận.

Tinh Túc đứng hàng nhị thập bát là Văn Khúc Tinh Quân nho nhã lịch sự, ở nhân gian cũng là một vị thư sinh tay trói gà không chặt, thấy hắn đạp mây tiến đến, cách Hỗ Chu Kính một đoạn xa, hai tai chắp lại cúi người nói: "Đêm khuya quấy rầy, mong Hổ quân bớt giận, bọn ta chỉ đến hỏi thăm sức khỏe nghĩa muội, không có ý gì."

"Ai là nghĩa muội của ngươi?" Hỗ Chu Kính thấy hắn là người nhã nhặn, giọng mềm mại hỏi hắn.

"Nghĩa muội họ Hồ tên Lệ Khanh, trưởng công chúa Hồ sơn."

"Chỗ này không có con hồ ly tinh đó." Hỗ Chu Kính biết bọn họ đến tìm Hồ Lệ Khanh thì không thèm nói lý với bọn họ, muốn nhanh về tiếp tục giấc ngủ của nàng.

Vừa mới xoay người, một luồng ánh sáng vọt tới người nàng, nàng hóa thành tia chớp nhẹ nhàng tránh né, khi nàng hạ xuống đất, quay đầu nhìn lại chỗ vừa dừng, mặt đất bằng phẳng bị lõm một lỗ lớn, trong lỗ lớn còn có khói trắng bốc lên.

"Các ngươi như vậy là ý gì?" Hỗ Chu Kính vốn không muốn cùng bọn họ đối nghịch, nhưng hết lần này đến lần khác những người này không phân biệt được nguyên do luôn động thủ trước với nàng, nàng quyết không thể tha thứ cho loại hành động này được.

"Yêu nghiệt to gan, ngươi còn dám chối sự thật đã nhốt nghĩa muội bọn ta, hôm nay ngươi không đem người giao ra, ta sẽ đem nơi này san thành bình địa." Đông Thiên Vương La Trá xuất thủ trước làm bị thương nàng, nâng lên pháp khí lần nữa, hạ thủ với nàng.

Hỗ Chu Kính hừ lạnh một tiếng nói: "Chỉ bằng ngươi."

"Yêu nghiệt to gan..."

"Ngươi dám mắng một câu yêu nghiệt nữa, ta đập bể đàn tỳ bà của ngươi!" Hỗ Chu Kính nỗi giận đùng đùng, hóa thân thành hổ nhảy một cái, biến mất trong đêm, chỉ để lại trong mắt bọn họ một đạo tàn ảnh cùng câu nói kia, nháy mắt tung tích nàng cũng biến mất.

"Người đâu?" Bọn họ quay đầu nhìn bốn phía, nhưng không nhìn thấy bạch hổ khổng lồ cứ như vậy biến mất không thấy.

Hổ từ gió, chỗ nào có gió thì chỗ đó có nó.

Trong mắt La Trá hiện lên con ngươi màu vàng, con ngươi hiện lên sát ý lạnh lẽo, trong lòng La Trá kinh hãi, dùng pháp khí đối kháng.

Tay còn chưa kịp nắm chặt tỳ bà, cuồng phong thổi đến chỗ hắn, lay động dây đàn tỳ bà, tỳ bà không chịu sự khống chế của hắn, phát ra âm thanh bén nhọn, thanh âm không đánh địch mà là đánh hắn, hắn bị âm thanh tỳ bà của mình làm cho bị thương, không kịp thở, phun ra một ngụm máu tươi.

Dư âm tiếng tỳ bà còn đó, mấy tiên gia còn lại cảm thấy thân thể La Trá kỳ lạ liền quay lại, nghe được tiếng tỳ bà chói tai, chớp mắt đã thấy Lá Trá trên mây rớt xuống miệng phun ngụm máu lớn.

Bạch Hổ biến mất lúc này lại xuất hiện, nàng không hề thu liễm khí thế của mình, mọi người bị dọa sợ không dám tùy tiện xuất thủ.

To gan...!La Trá mở miệng lại là mấy lời này, con ngươi Hỗ Chu Kính quét tới, hắn vội vàng im miệng.

Tứ đại thiên vương bình thường khi ra tay đều mang theo cả vạn binh mã, diệt yêu trấn ma cũng cần phải dựa vào số người để tạo lực uy hiếp, bình thường địch nhân còn chưa bắt đầu đã sợ hãi trước rồi, dù sao cả ngàn vạn thiên binh thiên tướng đưa đến không phải để đùa giỡn, mỗi người đi một bước cũng có thể khiến đất lõm xuống thành lòng chảo.

Tứ đại thiên vương được truyền lại vô cùng thần kỳ, nhưng tài nghệ thật sự có bao nhiêu, mọi người đều không biết, cũng không ai dám thử.

Hiện tại Hỗ Chu Kính lại đích thân thử, cho ra kết luận, chỉ là một đám binh tôm tướng cá.

Lão đại bị vũ nhục, ba vị tiểu đệ cũng hổ thẹn theo.

Trợn mắt khá to, Hỗ Chu Kính mở to mắt nói: Tạm biệt không tiễn.

Khoan, chúng ta đã đến đây rồi thì phải cứu người ra ngoài, có câu nói tà không thắng chính, chúng ta lấy danh chính nghĩa đến, không đem nghĩa muội về tuyệt sẽ không thẹn với hương thân phụ lão.

Nam Thiên Vương ưỡn ngực, dùng lời chính nghĩa nói.

Bảo kiếm hướng về phía Hỗ Chu Kính, mũi kiếm lạnh lẽo đầy sát khí, ánh lên sáng chói, đoạt hồn người.

Hỗ Chu Kính nói: Tây sơn có quy tắc của Tây sơn, ai ở chỗ này cũng không được tùy tiện sát sinh, nếu ngươi không hiểu chuyện đem pháp khí thu hồi.

Ngươi muốn ta thả hồ ly tinh, ta sẽ thả người.

Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, nàng ở chỗ ta rất an toàn.

Nghĩa muội nhất định là bị ngươi bắt giam, ngươi thấy nàng mỹ mạo vô song, sinh lòng đố kỵ, vì vậy bắt nàng vào hang cọp dùng mọi cách hành hạ, không đúng khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã bị ngươi vùi dập phá hư.

Văn Khúc Tinh đột nhiên kích động, lòng đầy căm phẫn tố cáo tội của Hỗ Chu Kính, hắn nói Hỗ Chu Kính đố kỵ với nữ nhân, không muốn nhìn thấy Hồ Lệ Khanh tuổi xuân xinh đẹp vì vậy sinh ác ý như độc phụ, Hồ Lệ Khanh trong tay nàng chịu đủ loại hành hạ, cho nên bọn họ nhất định phải cứu được nàng ra.

Quả nhiên là kẻ học văn, trong đầu không chỉ có mấy thứ văn chương phế vật.

Hỗ Chu Kính cười lạnh một tiếng nói: Nàng sống rất tốt, ta đảm bào nàng an toàn.

Ta không tin.

Văn Khúc Tinh chỉ nàng nói: Thả nghĩa muội ta ra, chúng ta đến để cứu nàng ra khỏi hang cọp.

Ngươi...!Ngươi....!Thả...!Thả ra...!Nghĩa muội, ta...!Chúng ta....!Cũng không...!Không...!Không đánh người.

Tây Thiên Vương Tì Lưu Bác nói cà lăm.

Phản ứng đầu tiên của Hỗ Chu Kính đó là đừng có mơ, nàng không muốn thả Hồ Lệ Khanh đi, lý do, lý do chính là nàng cho rằng Hồ Lệ Khanh vẫn còn hận nàng, để họ mang Hồ Lệ Khanh đi, nàng sẽ quay lại trả thù mình, đến lúc đó cuộc sống của mình cũng không còn yên ổn nữa.

Mà trên thực tế, Hỗ Chu Kính không phát hiện ra cái lý do này đầy rẫy sơ hở.

Nàng nói: Thứ cho ta không thể đáp ứng yêu cầu của các vị.

Quả nhiên như tiểu sinh nghĩ tới, nghĩa muội a, thật đáng thương cho nghĩa muội a, ngươi hiện tại rơi vào tay mẫu lão hổ, nhất định là chịu khổ rất nhiều.

Bọn ta lại không thể làm gì cứu được, tiểu sinh còn có thể để người khác làm vậy sao! Văn Khúc Tinh ưỡn người, hai tay nắm quyền, khuôn mặt nhã nhặn trở nên hung dữ.

Một bên, Nam Thiên Vương Tì Lưu Ly nói thầm: Ngoan ngoãn như con mọt sách cũng phát uy.

Đại ca, làm gì bây giờ? Ta nghĩ chỉ còn cách chúng liên thủ mới đánh được mẫu lão hổ, nhưng chúng ta là Tứ đại thiên vương liên thủ lại thì uy lực rất lớn, nhất định sẽ để lại hậu quả không biết được, đến lúc đó Thiên Đế mà biết được bốn người chúng ta phải gánh hết đó a.

Bắc Thiên Vương Tì Sa Môn lãnh tĩnh phân tích lợi và hại.

Nhưng...!Nhưng...!Mà, nếu...!Nếu như vậy, thì...!Thì...!Thì chúng ta....!Không thể...!Nhìn...!Nhìn...!Nhìn...!Tây Thiên Vương lại nói chuyện chữ có chữ không, ngoài ba người còn đang nổi giận hắn cũng bị ảnh hưởng theo, muốn đòi mạng, Đông Thiên Vương vỗ vỗ vai Tây Thiên Vương Tì Lưu Bác nói: Đúng, chúng ta không thể nhìn nghĩa muội phải chịu khổ được.

Bên này Văn Khúc Tinh đã giận tới mức toàn thân phát ra kim quang, ban đầu tản ra, hình dạng như gai nhọn, nổi cơn thịnh nộ, ngay cả khí thế trên người cũng thay đổi, vừa rồi là thư sinh nho nhã hèn yếu, nhưng hiện tại lại như một tên vũ phu.

Hỗ Chu Kính cũng không muốn dụng võ đánh nhau, nàng dựa vào nguyên tắc người không phạm ta thì ta không phạm người, diện tích Tây sơn cũng không lớn không phải muốn thành vương, chỉ cần được yên tĩnh.

Nhưng yên tĩnh liên tiếp bị người tới quấy phá, cho dù nàng phớt lờ không để ý tới nhưng cũng không thể để họ bước lên địa bàn của mình.

Lão hổ là loài động vật rất coi trọng địa bàn của mình, một khi biết được có động vật khác bước vào địa bàn của nó, bất kể đối phương so với mình có mạnh hơn hay không, đều phải cùng đối phương đánh một trận.

Hỗ Chu Kính không cho phép kẻ khác dám ở trước mặt mình đùa bỡn ra oai, ý đánh bắt đầu, móng vuốt sắc bén của hổ lao tới..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.