Hộ Hoa Trạng Nguyên

Chương 17: Cao Vạn Đằng lão sư




Không có được đáp án từ miệng Bạch Tố Tâm sáng nay, Tiêu Dương vốn hiếu kỳ với hết thảy mọi thứ trên thế giới này vẫn canh cánh trong lòng. Hiện tại, hắn phát hiện thứ này trong phòng ngủ nữ sinh, tất nhiên không thể chờ đợi được, vội ôm hết xuống, thành khẩn lên tiếng hỏi.

-Rốt cuộc đây là thứ gì vậy?

Ánh mắt Tiêu đại trạng nguyên sáng ngời, tràn đầy khát vọng đối với tri thức.

-Đây là cái gì?

Ba cô gái hoàn toàn hóa đá, sau đó hai mắt nhìn nhau, đồng thời rống to với Tiêu Dương.

-Bỏ xuống.

Tiếu Tiêu và Hà Tú như muốn rơi lệ. Đây chính là người đàn ông tốt mà bọn họ mới tán dương không ngừng sao? Vậy mà không biết liêm sỉ, cầm áo ngực của nữ sinh lung lay trước mặt, còn luôn miệng hỏi thăm đây là cái gì.

Lão nương sẽ tin ngươi không biết đây là cái gì sao?

Không ăn thịt heo thì cũng đã từng nhìn heo chạy ngoài đường chứ? Tại sao chưa từng ăn thịt heo, lại cũng chưa từng nhìn thấy heo vậy?

Tiêu Dương bị thái độ của ba cô gái làm cho hoảng sợ, lập tức lui về sau hai bước.

Cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí của ba cô gái, Tiêu Dương lại càng thêm sợ hãi, vội hỏi dò:

-Hẳn đây là bí mật không thể nói?

-Tôi...

Tiếu Tiêu há mồm, nhất thời không biết mở miệng như thế nào? Chẳng lẽ còn phải nói đây là thứ chỉ có con gái mới dùng? Phì phì, ngại lắm. Cuối cùng cũng chỉ có thể hung hăng trừng mắt với Tiêu Dương.

Hình tượng soái ca trong thời gian ngắn như tòa cao ốc sụp đổ thành mây khói.

-Ở trong đó có huyền cơ gì sao?

Lúc này, Tiêu Dương nhìn trái nhìn phải.

-Cút.

Ba cô gái đồng thời hét lên.

Két.

Tiếu Tiêu mở cửa, đẩy Tiêu Dương ra ngoài, sau đó đóng ầm cánh cửa lại.

-Đúng là, bề ngoài thì thuần khiết, nhưng nội tâm lại là sắc lang.

Tiếu Tiểu thở phì phì, bộ ngực không ngừng phập phồng.

Bị một người đàn ông cầm áo ngực của mình quơ trước mặt mình. Nếu mặt đất có khe hở, Tiếu Tiêu và Hà Tú nhất định sẽ nhét Tiêu Dương vào.

-A!

Lúc này, Hà Tú đột nhiên kinh hô một tiếng.

-Tú Tú, chuyện gì vậy?

Tiếu Tiêu lập tức hỏi.

-Hắn...hắn cứ như vậy mà đi sao?

Ánh mắt Hà Tú hiện lên vài phần lo lắng.

-Sắc lang đương nhiên là phải đuổi ra ngoài rồi.

Tiếu Tiêu bĩu môi.

-Nhưng mà...

Quân Thiết Anh lên tiếng, có chút không xác định:

-Anh ấy...dường như mang theo áo ngực của hai người...

Im lặng.

-A!

Trong phòng nữ sinh 106 vang lên tiếng kinh hô kinh thiên động địa.

..........

...........

Tiêu Dương khó hiểu bước về phía phòng bảo vệ cổng. Lúc này mới phát hiện trong tay mình vẫn cầm ba chiếc áo ngực. Cũng may lúc này đang là giờ nghỉ trưa, không có ai nhìn thấy hành động ô uế của Tiêu Dương.

-Ở trong này cất giấu huyền cơ gì thế nhỉ?

Tiêu Dương nghiên cứu hồi lâu, sau đó tiện tay ném chúng về phía đầu giường, sau đó mở tivi, tiếp tục tìm hiểu thế giới mới lạ này.

Ánh mặt trời chiếu xuống.

Cổng trường đại học Phục Đại, một chiếc xe màu đỏ giống chiếc QQ của Tiêu Dương đậu cách cổng trường khoảng một trăm mét.

Sau khi xe dừng lại, người bên trong cũng không ra ngoài.

Một lát sau, một gã thanh niên cao lớn, ước chừng khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mặc quần áo thể thao, mang giày Jordan, thân hình cao khoảng 1m9, mang đến cho người ta cảm giác cường tráng, mái tóc đầu đinh, khuôn mặt vui vẻ bước về phía cổng trường. Đi khoảng vài bước nữa, thấy trong cửa sổ xe thò ra một cánh tay, lập tức bước chân nhanh hơn.

Khi gã thanh niên sắp đến gần, cửa xe cũng mở ra, một mái tóc dài đen nhanh xuất hiện trước, một cô gái đeo kính râm, thần sắc hơi chút lãnh khốc, mặc áo sơ mi trắng, bó sát thân hình nóng bỏng bước ra ngoài.

Tuy gã thanh niên bị phong thái này thu hút đến ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, mỉm cười nói:

-Hội trưởng Bạch, hôm nay cô hẹn tôi ra đây có việc gì không?

Cô gái tháo kính râm xuống, lộ ra dung nhan rất xinh đẹp.

Chính là Bạch Tố Tâm.

Bạch Tố Tâm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nghiêm mặt nói:

-Cao...Khụ...

Bạch Tố Tâm nhìn lướt qua gã thanh niên, bĩu môi nói:

-Tôi không muốn gọi tên của anh. Anh nghe cho rõ đây, tôi có chuyện muốn anh làm.

Gã thanh niên cảm thấy ủy khuất. Tên của tôi thì làm sao?

-Chuyện gì?

Gã thanh niên cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, lập tức vỗ ngực:

-Hội trưởng Bạch cứ việc phân phó, tiểu nhân nhất định xông pha khói lửa không chối từ.

-Không cần anh phải làm nhân viên cứu hỏa đâu. Chỉ là anh giúp tôi thăm dò một người.

-Thăm dò?

Gã thanh niên có chút khó hiểu.

Hôm nay là ngày đầu tiên Quân Thiết Anh nhập học, Bạch Tố Tâm nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên tâm. Cảnh tượng Tiêu Dương giảng đạo lý bức lui gã lưu manh quá mức quỷ dị. Căn cứ vào biểu hiện thất bại khi phỏng vấn, Bạch Tố Tâm vẫn có chút không tin tưởng Tiêu Dương.

Vạn nhất ở trường học xảy ra chuyện gì, Tiêu Dương có tận hết sức lực để bảo vệ Quân Thiết Anh hay không?

Sau khi nghĩ kỹ, Bạch Tố Tâm điện thoại cho gã thanh niên trước mặt. Người này là bạn tốt nghiệp cùng trường đại học Sư phạm với Bạch Tố Tâm. Bạch Tố Tâm trở thành giáo viên của một ngôi trường tư thục, còn gã thanh niên kia thì nhận lời mời làm giáo viên môn thể dục cho trường Phục Đại. Về phần gã thanh niên đối với Bạch Tố Tâm nói gì nghe nấy thì lại càng đơn giản. Khi còn học Đại học, Bạch Tố Tâm chính là Hội trưởng hội Taekwondo, còn gã thanh niên là Phó hội trường.

Cũng không bởi vì dung mạo xinh đẹp của cô.

Mà bởi vì Bạch Tố Tâm đã dùng nắm đấm của mình thu phục gã thanh niên này.

Cho nên, sau khi nhận được điện thoại của Bạch Tố Tâm, người này lập tức ra ngoài gặp cô ngay.

-Đúng vậy.

Bạch Tố Tâm im lặng một chút rồi lên tiếng:

-Hai ngày tiếp theo, anh giúp tôi thăm dò một người, có thể nói là khảo nghiệm một người.

Dưới ánh mặt trời, Bạch Tố Tâm thấp giọng thuật lại câu chuyện một lần cho gã thanh niên.

-Nhớ kỹ nhé.

Gã thanh niên gật đầu.

-Ừm.

Bạch Tố Tâm cũng không nhiều lời, quay người bước lên xe. Đột nhiên cửa xe hạ xuống, vẻ mặt như có lỗi:

-Một câu vừa rồi, anh cũng đừng để ý nhé.

-Câu gì?

Gã thanh niên không hiểu.

-Là...

Bạch Tố Tâm nghiêm mặt nói:

-Là tôi không muốn gọi tên anh đấy.

Nghe xong, khuôn mặt gã thanh niên run lên vài cái, đứng sững nhìn theo chiếc xe chạy đi, trong lòng lại càng bi phẫn.

-Rốt cuộc tên của tôi như thế nào chứ?

Gã thanh niên quay người bước về phía trường học.

Lúc này, một thanh niên từ phòng bảo vệ nhảy ra, giơ tay kêu lớn.

-Cao Vạn Đằng lão sư, Cao Vạn Đằng lão sư. Có bưu kiện của anh này.

..........

Vẻ mặt Cao Vạn Đằng đen lại, nhìn sang cổng bảo vệ, khóe miệng không khỏi run lên, bước chân lại càng nhanh hơn.

Bảo vệ cổng cũng là một thanh niên, thoạt nhìn có chút lạ mặt, chắc vừa tới không lâu.

Sau khi Cao Vạn Đằng bước vào cửa phòng bảo vệ, gã thanh niên kia lấy ra một bưu kiện đưa cho Cao Vạn Đằng.

-Tôi là người mới đến, tên Lâm Tiểu Thảo, lớn lên ở nông thôn, danh tự bình thường, vóc người cũng không soái.

Người thanh niên mở miệng nói:

-Ban đầu tôi không nhận ra anh, thì ra Cao Vạn Đằng chính là anh. Nhìn qua, đúng là phần tử tri thức có khác, ngay cả tên cũng suất khí hơn nhiều, không giống tên của tôi, Lâm Tiểu Thảo, chỉ có thể làm gác cổng mà thôi.

Lâm Tiểu Thảo hiển nhiên là người hay nói. Thấy Cao Vạn Đằng không lên tiếng, cậu ta lại tiếp tục mở miệng:

-Chậc chậc, chữ ký khí thế vô cùng, bút tích giống như rồng bay phượng mùa. Thành ngữ nói như thế nào nhỉ? Đúng là học kém quá, kém quá.

Lâm Tiểu Thảo tủm tỉm nhìn Cao Vạn Đằng ký tên, đồng thời xé tờ hóa đơn bên trên bưu kiện:

-Cái tên hay quá, Cao Vạn Đằng, Cao Vạn Đằng lão sư.

Lâm Tiểu Thảo không chú ý đến, Cao Vạn Đằng cao hơn cậu ta một cái đầu mặt đã bắt đầu đen lại.

-Cao Vạn Đằng.

Lâm Tiểu Thảo đột nhiên vô thức thốt ra:

-Trứng...

Ngoài phòng trực ban cổng bảo vệ, một tiếng rống kinh thiên địa quỷ thần khiếp vang lên.

-Cậu mới là nhức cả trứng đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.