Tôi hít sâu một hơi, cảm xúc vẫn rất ổn định. Sự điềm tĩnh trên người Diệp Thanh Hữu, dù có gặp phải gió bão ngoài trời, vẫn không gợn sóng khiến tôi bị lây nhiễm, làm cho tôi bình tĩnh trở lại, trong chốc lát, tôi chợt nhận ra những điều trước đây khiến tôi sợ hãi không dám nói ra cũng không phải là không thể thổ lộ.
Thế là tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, chậm rãi mở lời: “Đàn anh Diệp… Anh còn nhớ trước đây anh đã kể với em về chuyện vào những năm 2000, lúc đó người ta đầu cơ Phổ Nhĩ, giá trà Phổ Nhĩ tăng điên cuồng không?”
“Ừ, sao thế?” Dường như Diệp Thanh Hữu không ngờ tôi lại đột nhiên nhắc đến chuyện cũ này, anh ấy có vẻ hơi ngạc nhiên.
Tôi nói: “Việc trà Phổ Nhĩ bị đầu cơ không phải là ngẫu nhiên, đằng sau đó có người thao túng… là, là…”
Nói đến đây, tôi lại cảm thấy khó mở lời, giọng nói dần dần nghẹn ngào. Diệp Thanh Hữu giơ tay lên, nhẹ nhàng ra hiệu cho tôi không cần phải tiếp tục: “Được rồi, Gia Gia, anh biết rồi.”
Tôi ngậm miệng lại.
“Anh chỉ hỏi em một câu thôi,” Diệp Thanh Hữu nói. “Người đó đã nhận được hình phạt mà họ đáng phải chịu chưa?”
Chú Hai đã vào tù, không biết bao nhiêu năm mới có thể ra. Tôi gật đầu mạnh.
“Vậy thì được rồi.” Diệp Thanh Hữu nói. “Thiện ác có báo, nhân quả luân hồi, thế là đủ rồi. Mặc dù gia đình anh từng rơi vào tình cảnh khó khăn vì chuyện này, nhưng bây giờ đã vượt qua. Anh không biết em đang lo lắng điều gì… nhưng anh tin chuyện này tuyệt đối không phải là lỗi của em, em không cần phải ôm lỗi về phía mình. Anh không phải là người không phân biệt phải trái, dù kẻ chủ mưu của chuyện này có quan hệ thân thiết với em, anh tuyệt đối sẽ không vì thế mà giận lây sang em.”
Những lời anh ấy nói khiến tây chân tôi càng thêm luống cuống, tai tôi nóng bừng, cúi đầu uống nhanh một ngụm trà để che giấu sự thất thố của mình. Sau khi nói xong, anh mỉm cười bất đắc dĩ: “Em chỉ vì chuyện này mà để anh bị lạnh nhạt suốt một tháng? Thật là oan uổng như tuyết rơi giữa tháng Sáu.”
Tôi xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên: “Em em em em không phải, em không có…!”
Diệp Thanh Hữu ngồi đối diện với tôi cười thầm. Tôi lẩm bẩm mấy tiếng, sau đó ngượng ngùng nói nhỏ: “Đàn anh Diệp, có một chuyện em muốn nói với anh… Anh cũng biết rồi, nhà em đều là, ừm, đều là những người vì Nhân dân phục vụ. Vì vậy thường xuyên bị cuốn vào một số việc không mấy minh bạch, có thể sẽ gây ra nhiều rắc rối… Nên em luôn cảm thấy mình không xứng với anh. Dù em thực sự rất ghét những chuyện đó, nhưng hoàn cảnh gia đình thì em không phải thứ em có thể quyết định được…”
Diệp Thanh Hữu trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên hỏi tôi: “Gia Gia, em nghĩ Hòa Quang là nơi như thế nào?”
Tôi sững lại, suy nghĩ một lúc: “Sao anh lại đột nhiên hỏi thế… Có lẽ là thanh cao, phong nhã, một nơi thế ngoại đào viên giữa trần gian.”
Diệp Thanh Hữu chỉ ra mái hiên ngoài rèm trúc: “Nhưng em xem, Hòa Quang cũng không khác gì so với các nhà dân khác. Tường vẫn sơn vôi trắng, mái vẫn lợp ngói xanh, giống như những nơi khác, tại sao em lại đặc biệt cảm thấy Hòa Quang thanh tịnh? Em luôn sống dưới mái nhà của thế tục, nhưng điều thanh tịnh không phải ở Hòa Quang, mà là ở tâm em. Hòa Quang không phải là Đào Nguyên, Đào Nguyên nằm trong tâm em.”
Diệp Thanh Hữu nói: “Gia Gia, xuất thân của em không quyết định điểm kết thúc của em, con đường đời của em là do chính em đi. Em nên sống dưới mái nhà của thế tục, trong giang hồ của chính mình.”
Tôi gật đầu mạnh. Diệp Thanh Hữu lại rót thêm trà cho tôi, chậm rãi nói: “Gia Gia, em còn nhớ anh đã nói với em về trà đạo của anh không? Người xưa có câu: ‘Người đi trên đường lớn không đến nơi, kẻ phục vụ hai vua không thể dung; mắt không thể nhìn hai hướng mà sáng, tai không thể nghe hai nơi mà thính.’ Đơn giản, thuần khiết, tập trung, đó là đạo của anh. Lý do anh luôn canh cánh chuyện Phổ Nhĩ, không phải vì giữ oán hận trong lòng, mà là vì anh không thể hoàn toàn tuân theo trà đạo của mình… Anh từng thề cả đời này sẽ không đụng đến Phổ Nhĩ, đó là điều tiếc nuối của anh. Là một nghệ nhân trà, anh nên công bằng và bình thản đối xử với mỗi loại trà bằng tâm trạng vui vẻ, lỗi lầm của con người không nên đổ lên những lá trà vô tội.”
Tôi vội vàng nói: “Không sao, sau này anh muốn pha Phổ Nhĩ, em pha giúp anh, anh muốn uống, em uống giúp anh!”
Diệp Thanh Hữu bật cười, nói: “Vậy thì anh cảm ơn em trước.” Sau đó anh lại nói: “Trà đạo của anh, anh sẽ tự từ từ tìm ra, vậy Gia Gia, em còn nhớ câu hỏi anh đã từng hỏi em không? Em cũng đã học trà lâu rồi, vậy trà đạo của em là gì?”
Câu hỏi này không dễ trả lời, thậm chí có thể nói, đây là câu hỏi quan trọng nhất trong hành trình học trà. Trà của một người, bắt đầu từ nó, trải qua nó và kết thúc cũng là nó. Tôi đã nhấc chén trà lên, nhưng khi nghe câu hỏi này tôi hơi dừng lại, giữ chén trà trong tay.
Tôi suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức nước trà trong chén bắt đầu nguội đi. Diệp Thanh Hữu không hề tỏ ra sốt ruột, anh lặng lẽ dịu dàng nhìn tôi, đợi tôi đưa ra câu trả lời.
Tôi đột nhiên uống hết chén trà đã nguội, đặt chén lên lại bàn trà.
“Đàn anh Diệp, em biết trà đạo của em là gì rồi.” Tôi nói. “Hòa quang đồng trần.”
“Hòa quang đồng trần, thuận theo thời mà uốn mình; thu cánh ẩn vây, nghĩ thuộc về mây gió.”
Một người dù không thể chống lại dòng chảy của thế giới, kéo cả dòng nước lớn theo hướng mình muốn đi, thì ít nhất cũng phải giữ lấy sự trong sạch của bản thân, chìm nổi trong biển bụi trần gian mênh mông.
Có những thứ không thể thay đổi, sao không thử mở lòng đón nhận nó. Nếu người khác không muốn hiểu mình, thì tại sao mình không buông bỏ một chút cố chấp, từ chính bản thân mình bắt đầu khoan dung người khác?
Hiểu ra điều này tôi như bừng tỉnh, cả người thư thái, hưng phấn chạy vòng quanh sân của trà thất mấy lần. Diệp Thanh Hữu đứng phía sau mỉm cười nhìn tôi làm loạn, sau đó tôi chạy vội vào trà thất, hét lớn: “Đàn anh Diệp, đột nhiên em muốn đi chùa Linh Tuyền, anh đi cùng em nhé!”
Diệp Thanh Hữu: “Được.”
Chúng tôi đạp xe lên đường trong cơn mưa lạnh lất phất. Anh đạp xe phía trước, tôi che ô phía sau, gió khá mạnh, từng hạt mưa bụi vẫn tạt vào người chúng tôi. Nhưng dù hành trình có chật vật thế nào, chúng tôi cũng chẳng bận tâm, đến chùa Linh Tuyền, đồng hoang tịch mịch, bốn bề tĩnh lặng. Chúng tôi dừng xe trước cổng chùa, leo lên dốc núi để lễ bái tượng Quan Âm dát vàng. Các vị thần Phật trên trời vẫn dùng ánh mắt từ bi nhìn xuống tôi, như thể đã lắng nghe mọi lời cầu nguyện trước đây và hứa sẽ thực hiện chúng. Sau khi lễ bái Quan Âm xong, chúng tôi vòng qua ngọn đồi, đến bãi sông sau dốc đất. Mưa làm nước dâng lên, những lớp sóng nối tiếp nhau tràn vào bờ, tôi phóng mắt nhìn ra xa, trước mặt là dòng sông mờ mịt, mênh mông vô tận trong màn mưa giận dữ mờ ảo.
Chúng tôi che ô đứng trên dốc núi, Diệp Thanh Hữu nói: “Em có điều gì muốn nói thì cứ xuống dưới hét lên với mặt sông, hét ra sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Ở đây không có ai nghe thấy đâu.”
Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn rời khỏi sự che chở của chiếc ô, thất tha thất thểu leo xuống bờ sông, bọt nước vỗ ngay dưới chân tôi, tôi hướng về dòng sông xa xăm hét lên một tiếng: “Này –” nhưng không có tiếng vọng lại.
Tôi quay đầu nhìn Diệp Thanh Hữu, anh đang mỉm cười khích lệ tôi. Trong khoảnh khắc đó tội chợt nghĩ đến rất nhiều chuyện, như thân phận sinh viên nghệ thuật luôn bị người khác xem thường, những tiểu thuyết và tản văn tôi tâm huyết viết ra nhưng không được công nhận, hay xu hướng tính dục của tôi luôn bị dán nhãn ở bất kỳ đâu và cả những người thân vừa yêu thương vừa khinh miệt tôi. Trăm mối cảm xúc hỗn độn dâng tràn giúp tôi có thêm can đảm vô hạn, tôi đưa tay làm loa, hét lớn về phía mặt sông.
“Tôi muốn có thành tích tốt, muốn có người yêu hoàn hảo!”
“Muốn mỗi ngày đều được uống trà ngon! Muốn đọc hết tất cả những cuốn sách mình muốn! Muốn được yêu mến, muốn có thật nhiều bạn, muốn luôn vô lo vô nghĩ!”
“Tôi muốn mọi nỗ lực đều xứng đáng, muốn mọi sự chờ đợi đều được như nguyện!”
“Tôi muốn mỗi người đều sống cuộc sống mà họ mong muốn!”
“Tôi muốn thế giới hòa bình, muốn mọi lý tưởng được tán dương, mọi lựa chọn được ủng hộ, muốn những ai đi trên con đường khác với người khác đều được thấu hiểu và bao dung!”
“Tôi muốn tất cả những ai cùng chịu nỗi đau giống tôi, đều được thế giới đối xử dịu dàng!!!”
Tôi hét xong quay đầu lại, vành mắt cay xè, có lẽ đã đỏ rồi. Khi tôi leo lên bãi sông, đàn anh Diệp đã đứng trên dốc mỉm cười nhìn tôi, vừa đến gần anh đã chìa ô ra đằng trước, kéo tôi vào dưới sự che chở của nó.
Tất cả mưa gió đều bị chặn lại bên ngoài, tôi cúi đầu nói cảm ơn anh, em cảm thấy khá hơn nhiều rồi.
Anh nhìn tôi, xoa đầu tôi rồi nói: “Gia Gia, tại sao em phải buồn chứ? Em như vậy khiến anh cảm thấy mình làm chưa đủ tốt. Anh nghĩ rằng, dù không thể khiến cả thế giới ấm áp theo cách mà em mong muốn, ít nhất với em, anh có thể làm được.”
Tôi không thể kìm nén được nữa, cuối cùng lao vào lòng anh, bật khóc nức nở.
–
- END-