Hình Như Tôi Đã Uống Một Tách Trà Giả

Chương 22




Hỏi: Diện tích bóng đen tâm lý của Tạ Gia lúc này là bao nhiêu? Đáp: Vô cùng lớn.

Nhưng Trần Quân đã dặn dò rồi. Bây giờ Diệp Thanh Hữu là một người say, anh ấy nói gì thì tôi chỉ cần vâng vâng dạ dạ, gật đầu là ổn.

Vì vậy tôi đành nói: “Vâng, đàn anh, đúng rồi, em đến để thi lại phần biểu diễn nghệ thuật pha trà xanh.”

Diệp Thanh Hữu cười mãn nguyện. Lúc này tôi mới nhận ra anh ấy đã uống không ít, dù vừa rồi khi nói chuyện với Trần Quân trông lời nói cử chỉ vẫn điềm tĩnh, mà hai má đã ửng hồng như hoa đào, rực rỡ đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng. Chỉ với một nụ cười của anh, tôi đã đầu hàng vô điều kiện, hoảng hốt chạy đi chuẩn bị dụng cụ và trà.

Ngồi đối diện anh, tôi khó lòng kiềm chế được bàn tay run rẩy của mình. Trong đầu tôi trống rỗng vì quá căng thẳng, giống như lần trước thi biểu diễn, tôi không thể nhớ nổi các bước cần làm.

“Đừng lo lắng,” Diệp Thanh Hữu nói. “Thả lỏng chút, anh không cầm bảng điểm, sẽ không chấm điểm em đâu. Qua thì coi như qua, không qua thì anh cũng coi như không thấy.”

Những lời này trái ngược hoàn toàn với những gì anh ấy nói lần trước khi tôi thi. Tôi suýt bật cười, nhưng cũng nhờ sự ngắt lời này mà tôi chợt nhớ ra những việc mình cần làm: rửa tay, đun nước, thắp hương và làm ấm chén.

Rồi tôi nhanh chóng hiểu được ý của Trần Quân khi nói rằng “anh ấy sẽ tụng kinh”.

“Đốt hương trừ vong niệm – Người ta thường nói: pha trà có thể tu thân dưỡng tính, thưởng trà như thưởng vị cuộc đời. Từ xưa đến nay, thưởng trà đòi hỏi tâm hồn phải tĩnh lặng, bình yên. ‘Đốt hương trừ vong niệm’ nghĩa là đốt nén hương này để tạo ra bầu không khí yên bình, hòa thuận và ấm áp. Tâm tịnh xóa bụi trần – Trà tinh khiết tuyệt đối, là linh vật do trời đất sinh thành, vì vậy dụng cụ pha trà cũng phải thanh khiết. ‘Tâm tịnh xóa bụi trần’ nghĩa là dùng nước sôi để tráng lại ly thủy tinh vốn đã sạch để đảm bảo ly phải tinh khiết, không dính chút bụi trận…”

Diệp Thanh Hữu vừa nhìn tôi thao tác, vừa từ từ chậm rãi đọc lời thuyết minh của màn biểu diễn nghệ thuật pha trà xanh, tôi cảm thấy dù có mất trí nhớ bao nhiêu lần thì tôi cũng không thể làm sai được.

Trình bày lá khô, mời trà vào ly, thấm nhuần tâm sen, Phượng Hoàng hành lễ. Từ sau lần bị Diệp Thanh Hữu trách mắng, tôi đã ôn tập quy trình biểu diễn nghệ thuật pha trà hàng trăm nghìn lần, lần này từng động tác thực hiện đều rất mượt mà, không chút chậm trễ. Giọng Diệp Thanh Hữu nhẹ nhàng như gió xuân đọc lời thuyết minh, ánh mắt say lờ đờ nhìn tôi, trong ánh mắt ấy tràn đầy vẻ phong tình vô hạn.

Khi tôi dâng chén trà cho anh, anh đưa tay đón lấy, ngón tay nóng rẫy quệt mạnh lên mu bàn tay tôi. Suýt nữa tôi làm rơi chén trà, gần như dùng hết sự bình tĩnh cả đời mới kiềm chế được đôi tay run rẩy.

Tôi nói: “Mời thưởng trà.”

Diệp Thanh Hữu chậm rãi nhấc chén lên, theo đúng động tác của tôi nhấp một ngụm trà, sau đó chậm rãi đặt chén xuống. Tôi hỏi anh: “Đàn anh, anh thấy em qua trót lọt không?”

Anh chống cằm nheo mắt cười với tôi, đầy vẻ bí ẩn úp úp mở mở: “Em lại đây một chút, anh sẽ nói cho em biết.”

… Đây lại là trò gì nữa? Vừa rồi Trần Quân không cảnh báo tôi điều này!

Căn cứ theo nguyên tắc mà Trần Quân đã nói, “Diệp Thanh Hữu nói gì thì em cứ thuận theo”, tôi ngoan ngoãn nhích người lại gần một chút: “Đàn anh, anh muốn nói gì?”

Diệp Thanh Hữu vẫy tay: “Lại đây thêm chút nữa.”

Tôi đành phải nhích lại gần hơn: “Vậy đã được chưa?”

Diệp Thanh Hữu lắc đầu: “Chưa đủ gần, lại đây thêm chút nữa.”

Tôi lại vươn cổ gần hơn, nếu gần thêm chút nữa thì mặt tôi sẽ dính sát vào mặt anh. Khoảng cách này khiến tôi có thể nhìn rõ sắc màu đuôi mắt anh, ngay cả hoa đào xuân cũng phải hổ thẹn. Anh thì thầm: “Gần đủ rồi,” rồi bất ngờ cúi xuống cắn vào dái tai tôi một cái.

Anh ấy nói: “Max điểm.”

Tôi tự hỏi trong cả năm qua tôi đã nằm mơ bao nhiêu lần, cũng không bằng một đêm hôm nay.

Rốt cuộc anh chỉ đơn giản cắn tai tôi, hay còn ý đồ gì khác, tôi đã không còn khả năng suy nghĩ nữa. Cả người tôi từ trong ra ngoài trở nên trống rỗng, như thể đang bay trên không, công đức viên mãn.

Sau khi Diệp Thanh Hữu cắn xong thì thản nhiên lùi lại, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, lại cầm chén trà lên uống thêm một ngụm. Tôi vừa tức vừa vội, trong lòng ngứa ngáy như bị cào xé đến chảy máu, nhưng sao có thể hỏi một kẻ say rượu như anh ấy về chuyện này được.

Tôi đang sốt ruột không biết phải mở lời thế nào thì Diệp Thanh Hữu lại lên tiếng trước: “Gia Gia, em không biết anh hâm mộ em thế nào đâu.”

Tôi ngẩn người ra lần nữa. Mẹ nó diễn biến bất ngờ này là sao?

“Anh rất hâm mộ em, thật đó” Diệp Thanh Hữu nói khẽ, ngón tay dính nước trà vẽ vòng tròn trên bàn trà gỗ mộc. “Em có thể học tất cả những gì em muốn rồi kết hợp chúng lại với nhau, kiến thức của em uyên bác, cách nhìn nhận mọi thứ cũng khác anh. Anh không giống em, là đứa trẻ sinh ra ở thành phố lớn, anh chỉ là một đứa trẻ từ nông thôn ra, có rất nhiều thứ mà đối với em là điều hiển nhiên nhưng anh lại không có cơ hội tiếp xúc.”

“Anh không có điều kiện tốt như em, học được trà đã là may mắn lắm rồi; anh cũng không thông minh như em, anh ngốc, cố chấp, không biết linh hoạt, chỉ có thể học một thứ rồi cố chấp theo nó đến cùng.” Anh ngước mắt lên nhìn tôi, “Em có những thứ mà anh sẽ không bao giờ có được. Gia Gia, em không biết anh hâm mộ em thế nào đâu. Anh cũng muốn như em, hiểu biết sâu rộng, ăn nói dí dỏm. Em giống như ngôi sao Kim, bẩm sinh đã có khả năng thu hút mọi người.”

Nghe có vẻ như anh đang khen tôi, nhưng giọng điệu lại không giống vậy, khiến tôi cảm thấy lo lắng, bối rối không nói nên lời, ấp úng nói: “Không, không có đâu, em chỉ là người vạn năng theo tiêu chuẩn sách giáo khoa, cái gì cũng biết một chút nhưng chẳng chuyên sâu cái gì… Anh nói vậy em sẽ kiêu ngạo mất! Đàn anh Diệp mới thật sự giỏi, trong nghệ thuật pha trà anh vượt xa em rất nhiều, độc lập, tự chủ, tính tình lại tốt, em còn mong được trở thành người như anh nữa kia.”

Diệp Thanh Hữu nghe tôi nói xong, trên mặt không còn nụ cười nữa, thần sắc có hơi ủ dột. Tôi nghi ngờ liệu có phải mình lại nói sai điều gì thì anh lên tiếng: “Gia Gia, em rất tốt. Anh chưa từng gặp ai tốt hơn em. Nhưng tại sao em lại phải tốt đến như vậy?”

Tôi: “Gì ạ…?”

Diệp Thanh Hữu thở dài nói: “Những thứ quá tốt thường không thuộc về anh.”

Ha ha ha ha ha ha ha, anh ấy vừa nói gì vậy? Chắc chắn tôi đã nghe nhầm rồi. Tôi không nghe nhầm thì cũng là tôi hiểu nhầm, chứ đàn anh Diệp Thanh Hữu trong sáng như cơn gió mát, chắc chắn không thể nói ra những lời đầy ẩn ý như thế này được ha ha ha ha ha ha ha…

Tôi hỏi: “Đàn anh Diệp, anh đang nói đến ý mà em đang nghĩ đến à?”

Diệp Thanh Hữu nháy mắt với tôi: “Em muốn hiểu sao thì hiểu.”

Tôi: “Như thế không ổn đâu, lỡ như em hiểu sai thì chẳng phải rất ngại sao?”

“Không thể sai được đâu. Tối nay anh uống cũng không ít, say hay không thì do một câu của em quyết định thôi.” Diệp Thanh Hữu cầm ly thủy tinh lên, lắc nhẹ nước trà bên trong.

“Vậy em sẽ tự mình hiểu theo cách của em nhé.” Tôi hít một hơi thật sâu. “Nhưng trước khi em trả lời, anh có muốn nghe em giải thích cách em nghĩ không?”

Diệp Thanh Hữu cười: “Anh rửa tai lắng nghe.”

Tôi nói: “Đàn anh Diệp, anh biết em nghĩ thế nào về anh không? Nếu nói về kỳ vọng của em cho tương lai, thì đó là trở thành một người giống như anh. Anh không biết em ngưỡng mộ anh đến mức nào đâu. Anh như trăng thanh gió mát, cao quý thuần khiết, luôn giữ vững cốt cách, mãi mãi có tấm lòng trẻ thơ.”

Diệp Thanh Hữu gật đầu: “Anh biết, em đã nói nhiều lần rồi.”

Tôi tiếp tục: “Ngay lần đầu tiên gặp anh ở trà thất, em đã bị anh làm xúc động. Nếu có thứ gì để so sánh với anh thì đó chính là trà trắng, bình dị mà dịu dàng, mang theo hương thơm ấm áp. Nói đơn giản là, em muốn tán anh.”

Tôi nói: “Đàn anh, em nghĩ tối nay anh chưa say đâu. Em không hề tuyệt vời như anh tưởng tượng đâu. Em đã thuộc về anh từ lâu rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.