Hình Như Tôi Đã Uống Một Tách Trà Giả

Chương 21




Khi sau này nghĩ lại về toàn bộ quãng đời thời đại học của mình, điều đáng nhớ nhất chính là ba ngày đó.

Những người bạn cùng chí hướng cười nói, trêu đùa bên nhau, cùng chia sẻ, cùng trưởng thành, như những cây mạ mới nảy mầm mùa xuân, say mê hấp thụ dưỡng chất tri thức. Chúng tôi vừa uống những ngụm trà trắng lâu năm đủ làm vị giác có thai, vừa cười nhạo những kẻ đến trễ bị phạt phải đứng ở cửa đọc thơ với chiếc ấm trên đầu. Cùng nhau cắm hoa đốt trầm vẽ hình trái tim và cũng cùng nhau cầm chổi trà, theo lối cổ xưa của thời Tống để pha trà, thi đấu, rồi tự xoa bóp cổ tay mỏi nhừ, đếm xem bọt trong chén của ai tan chậm nhất.

Tối ngày cuối cùng của khóa học cao cấp, sau khi kết thúc buổi trà đạo vô ngã, Lê Thiền và Trần Quân chủ trì buổi tiệc nướng trong sân của Hòa Quang. Trần Quân mạnh miệng nói đây là văn hóa trà đặc biệt của các dân tộc thiểu số ở Vân Nam và Tứ Xuyên – một loại trà biển vị ớt nấu trong nồi lớn và bắt mọi người phải tham gia. Tay nghề của Trần Quân thực sự rất điêu luyện, nước lẩu anh ta tự pha vừa thơm vừa cay, ngon đến mức tôi không kìm được gắp vài miếng, kết quả là cay quá phải chạy khắp nơi. Diệp Thanh Hữu vừa cười vừa rót cho tôi hai cốc nước, một cốc để uống, một cốc để tráng dầu cay.

Tôi thở phì phò lại không ngừng gắp miếng thịt cừu đã được Diệp Thanh Hữu nhúng trong nước nguội đưa cho, cay nhưng rất vui. Anh nhanh tay lẹ mắt gắp thêm thịt cừu từ muôi của Trần Quân cho tôi, hỏi: “Hai ngày nay chơi vui không?”

Tôi cay đến mức không nói nên lời, chỉ biết gật đầu liên tục để thể hiện tâm trạng của mình. Diệp Thanh Hữu mỉm cười, trong ánh đèn sợi đốt vàng ấm áp, ánh mắt anh trở nên đặc biệt dịu dàng, khiến tôi gần như có cảm giác như được yêu thương. Anh nói với tôi: “Em vui là tốt rồi.”

Tôi khó khăn lắm mới nuốt trôi được miếng thịt cừu, cổ họng cay tê dại, phải uống liền mấy ngụm nước mới cảm thấy dễ chịu. Diệp Thanh Hữu lại định gắp đồ ăn cho tôi, tôi vội vàng xua tay, chỉ vào quả cà chua ngâm đường ra hiệu rằng ăn món đó là đủ rồi.

Khi cổ họng tôi cuối cùng cũng bớt đau và có thể nói chuyện được, tôi ho khan hai tiếng rồi nói với anh: “Những ngày vừa qua thực sự rất vui. Không chỉ chơi thoải mái, mà còn học được rất nhiều điều. Thực sự kỳ diệu… Đã lâu rồi em mới có cảm giác yêu thích một điều gì đó mà không hề phân tâm như thế này, em nghĩ đây chính là cuộc sống mà em luôn khao khát.”

“Vậy thì không còn gì tốt hơn nữa.” Diệp Thanh Hữu nhẹ nhàng lặp lại. “Gia Gia, anh rất vui.”

“Gia Gia, anh muốn xin lỗi em về những gì đã nói trong kỳ thi thực hành trung cấp lần trước. Lần đó anh quá nóng vội, anh không nên đặt tất cả kỳ vọng của mình lên em. Anh từng nói với em khi hướng dẫn hậu bối phải tiến dần từng bước, nhưng không ngờ anh lại mắc phải sai lầm tương tự.”

Diệp Thanh Hữu nói đến đây thì cười khổ: “Thiền Thiền đã nói với anh rồi, chị ấy nói đúng, em sẽ có đạo của riêng mình, anh cũng nên tin em có thể tự tìm thấy nó, thay vì cứ khăng khăng dẫn em đi theo cách hiểu của anh. Từ giờ anh sẽ không tự ý quyết định nữa. Em có sẵn lòng chấp nhận lời xin lỗi của anh không?”

Tôi không ngờ anh ấy lại đột nhiên nói chuyện này, tay tôi run lên suýt chút nữa làm rơi đũa. Tôi vội vàng cầm đũa lại đặt lên bát, quay đầu nhìn anh.

“Thực ra em biết anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Em rất biết ơn vì anh đã nói những lời đó, bởi trước đây không ai nói những điều này với em cả. Họ không cười nhạo em chẳng lo học hành thì cũng bảo em từ bỏ. Vì vậy anh sẵn lòng chỉ ra lỗi sai cho em, em thật sự rất cảm kích. Anh không nói sai gì cả, không cần phải xin lỗi em đâu.” Tôi nói. “Ừm, nhưng nếu anh nhất định muốn xin lỗi… thì tất nhiên em sẽ chọn tha thứ cho anh!”

Bữa tiệc kết thúc khóa học cũng là buổi tiệc chia tay Lê Thiền, ngày hôm sau sau khi khóa học cao cấp kết thúc thì chị cũng rời nơi này để về Quảng Đông. Trước khi đi chị còn cười xoa đầu chó của tôi, nói rảnh rỗi thì liên lạc với chị thường xuyên, nếu có kỳ nghỉ có thể đến nhà chị chơi.

Khi khóa học cao cấp kết thúc cũng là lúc mùa thi cuối kỳ và mùa tốt nghiệp đến. Tôi bận rộn ôn thi, Diệp Thanh Hữu thì bận chuẩn bị đồ án tốt nghiệp và Hòa Quang cũng tạm ngừng hoạt động. Thỉnh thoảng có mở cửa thì cũng chỉ có Trần Quân ở trà thất. Suốt một tháng trời, tôi và Diệp Thanh Hữu chỉ gặp nhau có hai ba lần, lúc thì tình cờ gặp nhau ở cổng trường chào hỏi vội vàng, lúc thì gặp nhau trong nhà ăn, ngồi chung bàn nhưng cũng chẳng nói được mấy câu.

Mãi cho đến khi tôi thi xong, Hòa Quang vẫn chưa mở cửa trở lại.

Bố mẹ tôi đặt vé tàu cho tôi vào ngày hôm sau sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, chuyến tàu vào buổi trưa nên sáng sớm tôi phải lên đường. Tối hôm đó tôi chạy đến cửa Hòa Quang, muốn tạm biệt Diệp Thanh Hữu trước khi rời đi, nhưng cánh cổng sắt ngoài sân trà thất đã khóa chặt, không một ngọn đèn nào sáng.

Tôi đứng ở cổng trà thất hơn mười phút, rồi chầm chậm quay về ký túc xá, bắt đầu thu dọn hành lý. Thật ra tôi cũng chẳng có gì nhiều để mang theo, chỉ vài bộ quần áo và sách vở, cùng lắm là thêm hai gói cổ vịt đã hứa mang về cho mẹ. Sau khi dọn dẹp xong thì đã gần mười một giờ, tôi nằm trên giường trằn trọc, đếm hàng trăm chén trà mà vẫn không ngủ được, đành phải ngồi dậy xem điện thoại.

Không xem thì thôi, vừa xem đã giật mình. Tám cuộc gọi nhỡ, hơn chục tin nhắn chưa đọc, tất cả đều từ Diệp Thanh Hữu. Tôi ngẩn người một lúc lâu, suýt nữa làm rơi điện thoại, vội vàng gọi lại: “Alo, đàn anh Diệp, anh tìm em à?”

Người bắt máy không phải là Diệp Thanh Hữu, mà là Trần Quân.

“Hu hu hu Gia Gia! Gia Gia, bây giờ em đang ở đâu?” Trần Quân lớn tiếng gào lên. “Điện thoại anh hết pin rồi, đành phải dùng điện thoại của Diệp Thanh Hữu nhắn tin cho em, cứu mạng! Tối nay ông chủ Diệp đi ăn tối chia tay tốt nghiệp với bạn học, bị chuốc cả tấn rượu, giờ anh phải ra ngoài đón người, em có thể đến trà thất giúp anh trông ông chủ Diệp một lát được không?”

Năm phút sau, tôi ngơ ngác đứng trước cổng trà thất Hòa Quang.

Trần Quân và Diệp Thanh Hữu ngồi hai bên đài Minh Tư, một người trò chuyện rôm rả, một người điềm nhiên tự tại, chẳng hề giống với hình ảnh một người thì hối hả, một người thì không còn tỉnh táo mà Trần Quân đã miêu tả qua điện thoại. Tôi nghi ngờ Trần Quân đang lừa mình, nhưng tôi cũng chẳng hiểu nổi một tên gay thì có gì đáng để lừa. Nhớ lại lần trước khi ăn lẩu, Vương Đại Chúc đã nói Trần Quân đã thấy rõ âm mưu, tôi nghĩ chắc anh ta chỉ muốn khoe khoang tình cảm với Diệp Thanh Hữu để khiến tôi nản lòng. Trong lòng tôi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.

Một câu hỏi muôn thuở. Rốt cuộc Trần Quân có ăn gà que chiên xù không?

Tôi nhìn đồng hồ, còn tám phút nữa là ký túc xá đóng cửa, nếu chạy nhanh thì tôi vẫn kịp về. Tôi quay người định đi nhưng bị Trần Quân phát hiện, anh ta lao tới như một con hổ nhảy xuống đất: “Gia Gia, cuối cùng em cũng đến rồi!”

Tôi: “…”

“Gia Gia, nhanh vào mà dỗ cậu ấy đi.” Diệp Thanh Hữu nhìn về phía này, Trần Quân vội nhỏ giọng nhắc nhở tôi. “Cậu ấy khi say thì tửu lượng rất tốt, chỉ là thích tụng kinh thôi. Cậu ấy nói gì em cứ theo ý cậu ấy là được. Hôm nay là buổi tiệc chia tay, bạn bè đều chuẩn bị mỗi người một ngả, trong lòng cậu ấy khó chịu lắm, hai ngày nay anh bận, em chịu khó ở bên cậu ấy nhiều một chút.”

Nói xong, Trần Quân đẩy tôi vào trong quán Hòa Quang: “Ông chủ Diệp, cậu xem ai đến này! Tôi phải đi đón Nhị Miêu rồi, để Gia Gia chơi với cậu… À không, nói chuyện với cậu! Tôi xin phép đi trước, cáo từ!”

Nói xong, anh ta biến mất như một cơn lốc. Tôi còn đang ngơ ngác, quay đầu lại chỉ thấy Diệp Thanh Hữu đang cười mỉm nhìn tôi, tim tôi liền đập thình thịch.

Diệp Thanh Hữu nói: “Lại đây ngồi chút đi?”

Tôi hơi do dự rồi gật đầu đi tới ngồi đối diện anh, trong đầu nghĩ xem nên pha loại trà nào để giải rượu cho anh. Vừa ngồi xuống, tôi đã nghe thấy Diệp Thanh Hữu nói một câu, suýt chút nữa tôi quỳ xuống vì câu nói đó.

Anh nói: “Gia Gia, em đến để thi lại phần thực hành nghệ nhân trà trung cấp à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.