Hình Như Hơi Nhớ Anh Rồi

Chương 9: Mình vẫn nhớ anh ấy




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thi Uẩn không nhớ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, khi cô tỉnh dậy, đồng hồ đã điểm bốn rưỡi sáng.

Túi chườm nóng đặt trên bụng dưới đã nguội lạnh, thay vào đó là một chú mèo thái giám béo ú, thân nhiệt của động vật luôn ổn định, là túi sưởi trời ban.

Cơ thể hơi tê cứng vì bị đè nặng, Thi Uẩn nằm một lát rồi mới ngồi dậy bế Vũ Sư lên.

Bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng quắc của Vũ Sư, vờ nghiêm nghị hỏi: “Nói! Ai phái em đến đây?”

Vũ Sư lười biếng “meo” một tiếng, thân hình mập mạp bỗng linh hoạt thoát khỏi tay cô, rồi nhẹ nhàng lắc lư cái mông béo ú, uyển chuyển lách qua khe cửa bỏ đi.

Có lẽ là học được từ đám anh em giang hồ, mèo vô dụng được nuôi trong nhà như Vũ Sư bỗng một ngày nọ biết cách mở cửa. Phần lớn nó sẽ mở tủ đồ ăn vặt trộm thức ăn hoặc lẻn vào phòng Thi Dật vào ban đêm để đánh hội đồng anh ấy, còn chui vào phòng Thi Uẩn để âm thầm quấn quýt như hôm nay thì quả thật chưa từng thấy bao giờ.

Thi Uẩn ngủ một giấc tỉnh dậy, người đã tỉnh táo hẳn, con người ta thường hay suy nghĩ vẩn vơ trong đêm đen tĩnh mịch.

Chẳng hạn như gương mặt lạnh như tiền dần dần có hơi ấm của Chu Trạch Chung, thân hình cường tráng, vòng tay mạnh mẽ, nhịp thở dồn dập khó kìm nén…

Nghĩ tiếp nữa thì sẽ đến những cảnh không phù hợp với trẻ vị thành niên mất, Thi Uẩn vội lắc đầu, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ không lành mạnh này đi.

Chỉ có điều, chẳng ích gì.

Tư duy quá sống động, Thi Uẩn đành mở NetEase Cloud lên định “chill” một chút giữa đêm khuya, hy vọng có thể đè nén được những suy nghĩ cuồng loạn này.

Cô chọn ngẫu nhiên một bài hát được đề xuất trên trang chủ, là “Tôi vẫn nhớ cô ấy” của Lâm Tuấn Kiệt.

“Đừng cho cô ấy biết, tôi vẫn nhớ cô ấy. Hận thù thì dễ dàng bỏ trôi hơn tình yêu. Khi nước mắt chặn lại trên bờ ngực, hãy để sự yên lặng thay thế tất cả mọi đáp án~”

Hiệu quả rất tốt, vừa nghe đến phần điệp khúc đau lòng, Thi Uẩn đã hoàn toàn suy sụp.

Cô tắt phụt giọng nam dịu dàng, vung tay đấm vào không khí vài cái, nhưng vẫn thấy lòng nặng trĩu.

Không còn đắn đo nữa, Thi Uẩn nhảy xuống giường, xỏ vội dép lê rồi chạy xuống phòng Thi Dật ở tầng dưới.

Phòng Thi Dật chẳng bao giờ khóa cửa nên cô dễ dàng lẻn vào.

Thi Uẩn tiện tay kéo một cái ghế đặt bên đầu giường, ngồi xếp bằng trên đó, chăm chú nhìn ông anh trai ngốc nghếch đang say ngủ.

Cô tin chắc con người nhất định có cặp mắt thứ hai, nếu không thì sao Thi Dật đang nhắm nghiền mắt lại đột nhiên cảm nhận được sự hiện diện của cô chứ?

Đêm tối mờ mịt, ánh sáng duy nhất trong phòng là ánh trăng hắt qua cửa sổ.

Thi Dật vừa mở mắt đã thấy một người phụ nữ mặt mày tái mét mặc váy trắng kề bên, dọa anh ấy giật mình nhảy phắt lên phóng xa tầm nửa mét.

“A a a a a a a!”

Thi Uẩn bật đèn đầu giường, đanh mặt mở miệng: “Anh ầm ĩ cái gì thế?”

Hóa ra ma nữ là em gái, Thi Dật khá bất lực: “Có phải em muốn hù chết anh để một mình thừa kế toàn bộ tài sản không?”

“Em thích cảm giác nằm thắng, nên không thể thiếu một nô lệ trung thành là anh được.” Thi Uẩn nhe răng cười quỷ dị với anh trai.

Thi Dật gõ đầu cô: “Đêm qua trông em cứ nửa chết nửa sống ấy, chẳng lẽ là chảy máu nhiều quá?”

Năm nay Thi Dật hai bảy tuổi, hơn Thi Uẩn tròn năm tuổi, tuy bình thường hay cà khịa nhưng thực ra anh ấy rất thương cô em gái này.

Khi còn nhỏ, công việc của bố Thi rất bận rộn, trong nhà lại thiếu vắng vai trò của người mẹ, hầu hết hai anh em đều nương tựa lẫn nhau.

Lúc Thi Dật lên cấp hai, vừa hay có một chương học về kiến thức sinh lý trong môn Sinh học, trong đó giảng chi tiết về toàn bộ quá trình hành kinh của phụ nữ.

Lúc ấy Thi Uẩn mới lên lớp hai tiểu học nhưng Thi Dật đã bắt đầu lo lắng về vấn đề trưởng thành quan trọng này rồi.

Khi đó anh ấy đội cái mũ biến thái đi hỏi khắp nơi về thời gian có kinh nguyệt lần đầu của các bạn nữ trong lớp, làm tham khảo cho em gái, cũng tiện chuẩn bị trước.

Thông qua khảo sát hai mươi ba bạn nữ trong lớp, Thi Dật biết được hầu hết các cô gái có kinh nguyệt lần đầu vào khoảng mười hai đến mười ba tuổi. Vì vậy, anh ấy âm thầm đánh dấu một ngôi sao đỏ to đùng trên lịch vào ngày sinh nhật mười hai tuổi của Thi Uẩn để làm dấu. Không ngờ kinh nguyệt của Thi Uẩn đến sớm hơn thời gian dự đoán tròn ba tháng, khiến anh ấy bất ngờ không kịp trở tay.

Hôm đó Thi Dật vừa mới tan buổi tự học tối về nhà, thấy quần ngủ đỏ au của Thi Uẩn suýt thì ngất đi. Nhưng anh ấy vẫn gắng gượng ra vẻ người lớn, chỉ em gái từng bước sử dụng băng vệ sinh, nói cho em ấy biết về kiến thức sinh lý.

Dù hai người có cãi nhau ỏm tỏi thế nào, thực ra Thi Uẩn rất ỷ lại người anh trai này.

Hiếm khi Thi Uẩn không cãi lại Thi Dật, chỉ ngoan ngoãn tựa vào vai anh ấy, không nói lời nào.

Thi Dật vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, thở dài: “Nếu không nỡ thì quay lại đi, sao phải khó xử bản thân như thế, dù gì cậu ta cũng còn tình cảm với em mà.”

“Em cảm thấy có lẽ mẹ anh ấy không thích em lắm.” Thi Uẩn thì thầm.

Hầu như cô chưa từng tiếp xúc nhiều với người lớn là phụ nữ, nên trong lòng luôn mang theo nỗi lo sợ và bối rối khi đối mặt với loại nhân vật này.

“Chẳng lẽ mẹ cậu ta có thể ném ra một nghìn vạn để em rời xa con trai bà ấy à?” Thi Dật nhún vai: “Cùng lắm thì chúng ta nện lại gấp mười lần thôi! Cưỡng yêu cậu ta!”

“Thi Uẩn, em đúng là làm mất mặt nhà họ Thi chúng ta.” Anh ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Em quan tâm đến suy nghĩ của mẹ cậu ta làm gì? Em yêu đương với Chu Trạch Chung chứ đâu phải lấy mẹ cậu ta, em sợ cái gì chứ?”

Đêm nay quá kích thích, phải mất một lúc lâu trái tim đập thình thịch của Thi Uẩn mới dịu xuống, cảm xúc dần dần lắng đọng.

Nhưng chẳng lâu sau, nó đã bị khơi dậy.

Hai ngày cuối cùng của tháng năm, Hồ Cảnh Ngọc mời Thi Uẩn đến thưởng thức những chàng trai ấm áp mà cô ấy đã tốn công tốn sức thu thập được.

Thực ra Thi Uẩn muốn từ chối nhưng không chịu nổi sự nài nỉ ỉ ôi của cô bạn, cuối cùng cô vẫn đồng ý.

Lúc đó vừa hay tiện đường nên Thi Dật tiện thể đưa cô đến địa điểm hẹn ở một quán bar yên tĩnh.

Đợi khi đưa người đến chỗ ngồi, anh ấy mới phát hiện ra một bàn tám người đã ngồi kín sáu chàng trai anh tuấn.

Thi Dật nhìn em gái với vẻ mặt không thể tin nổi, bị cô ghét bỏ đuổi đi.

Không bình thường, hay nói đúng hơn là không đứng đắn?

Dù sao anh ấy cũng mặc niệm ba phút cho tình yêu đã chết của người anh em mình…

Trong lúc đang do dự có nên đi khuyên Chu Trạch Chung hay không, Thi Dật thấy Hồ Cảnh Ngọc đăng một tấm ảnh Thi Uẩn ngồi giữa đám đàn ông lên vòng bạn bè.

Không có chú thích, nhưng đủ phóng khoáng.

Trong nhóm trò chuyện, một đống bạn bè cùng khuyên.

[Cô ấy chỉ phạm phải sai lầm mà tất cả phụ nữ trên đời này đều mắc phải, chúng ta là đàn ông nhất định phải độ lượng…]

[Đã chia tay rồi, hãy nhìn thẳng vào nó.]

[Chỉ là chia tay thôi mà, không cần phải buồn.]

[Cứ đợi cô ấy quay đầu, quay đầu là bờ đấy!]

Tin nhắn trong nhóm liên tục kêu ting ting. Thi Dật sợ Chu Trạch Chung nhìn thấy sẽ buồn lòng nên thẳng tay đá anh ra khỏi nhóm.

Chưa đầy vài giây sau, Chu Trạch Chung nhắn riêng cho anh ấy: [Không cần bận tâm, tôi thấy rồi. Mỉm cười.jpg]

Thi Dật cố gắng biện minh: [Con bé làm vậy là vì có nỗi khổ riêng...]

Thi Uẩn quả thật có nỗi khổ khó nói nên lời.

Hồ Cảnh Ngọc chỉ vào sáu chàng trai cao lớn đẹp trai trước mặt, hớn hở nói: “Không phải em muốn trai ấm áp à? Chắc những người này có thể thỏa mãn nhu cầu của em đấy.”

Để thực hiện lời hứa, cô ấy không ngại đào bạn học, họ hàng, người mẫu nam, thậm chí cả người qua đường tới để an ủi tâm hồn chị em.

Hồ Cảnh Ngọc chỉ vào chàng trai đầu tiên, giới thiệu: “Đây là bạn tiểu học của chị, vận động viên, nhiệt độ cơ thể chắc chắn đủ ấm.”

Thi Uẩn nhìn lướt qua, thờ ơ nói: “Em thích da trắng.”

“Vậy người này đủ trắng chưa? Người mẫu nam cao mét chín ba, một anh chàng nước ngoài ấm áp.”

“Cao quá, em thích khoảng mét tám sáu đổ xuống.”

“Đầu bếp bánh kem cao mét tám lăm, gần bếp lò, vừa ấm áp vừa chu đáo.”

“Em thích đồ ăn Trung Quốc hơn.”

“Nghệ sĩ vi-ô-lông, sẽ dùng những bản nhạc dịu dàng nhất để sưởi ấm em.”

“Em thích đàn ông chơi đàn cello.”

...

Sáu chàng trai lần lượt được giới thiệu xong, Thi Uẩn luôn có thể phản bác từ những góc độ vô lý không thể tả, như một kẻ cứng đầu.

Hồ Cảnh Ngọc không nghĩ vậy, cô ấy chỉ mỉm cười thấu hiểu: “Sự thật chứng minh, em vẫn chỉ thích Chu Trạch Chung thôi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.