(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tin nhắn rủ đi ăn chay mà Thi Uẩn gửi lúc hai giờ sáng vẫn lặng lẽ nằm trong khung trò chuyện Wechat của hai người, dù sự thật đã rành rành trước mắt nhưng cô vẫn có cách để biện hộ.
“Chị có trả lời em đâu, thế chẳng phải coi như chưa thành lập à?” Thi Uẩn cười tươi rói khoác tay cô bạn thân.
Hồ Cảnh Ngọc đau khổ lắc đầu: “Đồng chí ngựa con, hạnh phúc của em khiến chị đau đớn, em đúng là đồ xấu xa.”
Cô ấy vừa nói vừa mở ứng dụng ghi chú trong điện thoại ra, lật lại những câu chuyện nhỏ đã ghi từ trước. Sau khi chọn một đoạn ghi âm, cô ấy cẩn thận vặn âm lượng nhỏ nhất rồi ghé sát vào tai Thi Uẩn, bật lên nghe đi nghe lại.
“Rõ ràng em đã bảo không muốn nữa mà anh ấy cứ làm hăng hơn, em nghi ngờ anh ấy bị điếc rồi. Rõ ràng em đã bảo không muốn nữa mà anh ấy cứ làm…”
Thi Uẩn hóa đá: “...”
Đúng vậy, đây là lời cô đã tự mình nói vào ngày trở về từ Mông Cổ. Trước bằng chứng cứng như núi, làm sao Thi Uẩn vẫn có thể không thừa nhận?
“Sao lại có biểu cảm này?” Chu Trạch Chung nhìn gương mặt nghiêm nghị của cô gái, buông Vũ Sư trong tay xuống tiến lại gần cô.
Loại hình phạt đáng xấu hổ này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, Thi Uẩn nhanh chóng tắt phụt ghi âm ngay khi nó vừa phát lần thứ ba, quyết tâm xóa bỏ hoàn toàn lịch sử đen tối ngay từ trong trứng nước.
Cô cười gượng gạo: “Ha ha ha, không có gì, tối nay em muốn ngủ với Cảnh Ngọc, hơi không nỡ xa anh thôi.”
Không rõ cô lại đang diễn trò gì nhưng giữa các cô gái thì luôn có những cuộc trò chuyện thâu đêm không dứt, thế nên Chu Trạch Chung gật đầu không hỏi thêm: “Không sao, trong thời gian em thực tập, anh sẽ dọn về căn nhà trong thành phố ở, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.”
Hồ Cảnh Ngọc đứng bên cạnh nhướn mày thật cao, xuýt xoa đầy kinh ngạc: “Sau này em đừng có nói với chị là Chu Trạch Chung làm nhiệt tình hơn nữa, đây đều là quả báo em đáng phải nhận!”
Cô ấy như sực nhớ ra điều gì: “Nhưng mà em mời chị ngủ chung tối nay lúc nào thế?”
“Bây giờ.” Dù đã rất kiềm chế trong buổi vận động sáng nay nhưng Thi Uẩn vẫn thấy cơ thể đau nhức khắp nơi, cô nghiêm mặt nhỏ giọng than thở: “Em nghĩ mình cần xem một vài bộ phim giáo dục giới tính để học tập sâu sắc hơn…”
Hoạt động buổi chiều là mò cá ở hồ dưới chân núi, đây là dự án hợp tác giữa khu nghỉ dưỡng và dân làng. Lúc mọi người đi chơi quay về đều mang theo ít nhất ba tới bốn quả dưa, chỉ có mỗi Chu Trạch Chung là về tay không.
À không, chính xác mà nói thì anh cũng không hẳn về tay không, bởi vì trên lưng anh còn cõng theo Thi Uẩn đang bị bong gân.
Sau khi được người bạn làm bác sĩ kiểm tra, không có vấn đề gì với xương, chỉ có ngón chân cái bị cắt một vết dài, máu chảy ra từ trên đó, chỉ cần về băng bó sơ là xong.
Trong khách sạn có sẵn đầy đủ thuốc men cơ bản, loại chấn thương nhỏ như thế này hoàn toàn nằm trong phạm vi, cho nên không cần phải chạy tới bệnh viện.
Lúc Thi Uẩn bị thương đúng lúc mặt trời đã bắt đầu lặn, trời cũng không còn sớm, thế nên mọi người quyết định quay về luôn.
Hôm nay vận động quá nhiều, ai nấy sau khi cơm nước xong thì trò chuyện đơn giản đôi ba câu, sau đó ngáp ngắn ngáp dài về phòng nghỉ ngơi, chỉ có kẻ tội đồ ngoài vòng pháp luật là vẫn đang đi dạo bên ngoài.
Hồ Cảnh Ngọc đội trên đầu chiếc mũ kín mặt hình Pikachu đứng ngoài cửa cuối hành lang tầng một, giả vờ bóp cái cổ gần như không có của Vũ Sư, giao dịch không công bằng với Chu Trạch Chung đang đứng ở cửa: “Chín mạng đổi lấy một mạng.”
Hồ Cảnh Ngọc và Thi Uẩn là bạn học từ tiểu học, có thể chơi thân với nhau đến thế, có lẽ là vì những yếu tố trừu tượng trong gien đã kết nối bọn họ lại.
Chu Trạch Chung nhìn con mèo mắt xanh trước mặt một lúc lâu, sau đó đột nhiên bật ra một câu: “Cáo thuộc họ chó là động vật ăn thịt, còn mèo và cáo có liên quan với nhau, tôi chỉ từng thấy trong truyện cổ tích Grimms lúc còn bé. Lùi một bước mà nói, cho dù cậu nhất quyết không nói lý kéo hai cái này liên quan với nhau, song với mức độ tự hủy của Vũ Sư gần đây, cậu chắc là nó vẫn còn chín mạng chứ?”
“Sống sót nghĩa là chưa chết, cho dù nó chỉ còn một mạng, chúng ta vẫn đang làm giao dịch công bằng, cậu có gì không hài lòng?” Hồ Cảnh Ngọc kiêu ngạo hất cằm: “Phải biết rằng, Trái Đất không chỉ là của loài người, tất cả sinh mạng đều quý giá như nhau, dựa vào đâu mà Thi Uẩn của cậu lại cao quý hơn mèo?”
Trên vai đột nhiên nặng trĩu, quay đầu lại nhìn, thì ra đó là một cái nồi đạo đức.
Chu Trạch Chung thở dài, trơ mắt dõi theo Thi Uẩn vừa bước ra khỏi phòng tắm thì lập tức bị Hồ Cảnh Ngọc bắt đi ngay tại chỗ, cảm giác như anh không thể tham gia vào trò chơi trẻ con này vậy.
Hai cô bạn thân trở về phòng ở tầng thượng, Thi Uẩn theo phản xạ khóa chặt cửa từ mọi hướng, dù gì cô cũng đang muốn xem thứ gì đó lén lút không thể để ai biết được.
Tuy Hồ Cảnh Ngọc còn độc thân từ trong bụng mẹ nhưng lý thuyết lại rất phong phú, Thi Uẩn không chút do dự giao phó toàn bộ chuyện tìm kiếm tài liệu cho cô ấy.
Đèn chính tắt đi, hai người mượn ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn bàn cạnh giường, ngồi chen chúc trước chiếc iPad 10.9 inch nín thở chờ đợi.
Hồ Cảnh Ngọc lộ vẻ mặt bình tĩnh, toát lên khí thế đã từng trải qua bao nhiêu giông bão, trông cũng khá đáng tin cậy, nhưng tại sao cô ấy lại mở một nền tảng có video học tập nổi tiếng nhỉ?
“Chị chắc chắn trong này có à?” Thi Uẩn nghi ngờ hỏi.
Hồ Cảnh Ngọc gật đầu: “Yên tâm đi, hồi cấp hai chị đã xem qua một lần rồi.”
Đang còn bán tín bán nghi thì một bộ phim giáo dục giới tính cũ về thanh thiếu niên nam nữ tuổi dậy thì với chất lượng thời gian rất xa xưa bắt đầu phát sóng…
Nhìn vào cảnh trong phim giống như kiến thức lý thuyết từ sách sinh học, Thi Uẩn mím môi, thành thật nhưng lí nhí nói: “Chị biết mà, thứ em muốn xem không phải cái này.”
Hồ Cảnh Ngọc khoanh tay dựa nghiêng vào mép giường, vừa ngậm thanh bánh pocky vừa ngân nga một giai điệu: “Chị không quan tâm em có muốn hay không, chị thấy em nên xem cái này.”
Thi Uẩn: “...”
Video dài một cách kỳ lạ, chất lượng hình ảnh thô sơ khiến người ta mơ màng buồn ngủ, đầu óc cũng mất đi sự tỉnh táo.
Vì vậy khi có ai đó gõ cửa, hai người đều không để ý video đang phát đến đâu, Hồ Cảnh Ngọc mơ màng bước ra mở cửa.
Là Chu Trạch Chung.
Anh giơ lên miếng băng cá nhân trong tay, giải thích: “Thi Uẩn vừa tắm xong chưa kịp thay thuốc.”
Hồ Cảnh Ngọc ngáp một cái: “Cậu vào giúp em ấy thay thuốc đi, đúng lúc tôi muốn xuống dưới mua chai nước ngọt.”
“Được, tôi sẽ làm nhanh thôi.” Chu Trạch Chung gật đầu bước vào phòng.
Trên iPad vẫn đang im lặng chiếu cảnh hoạt hình mô tả sự kết hợp giữa tinh trùng và trứng cứng nhắc, còn Thi Uẩn thì đã nằm sấp trên giường, mắt nhắm hờ lẩm bẩm: “Vết thương này không nghiêm trọng lắm, em nghĩ không cần bôi thuốc đâu.”
“Vậy hồi chiều người khóc toáng lên là ai?” Chu Trạch Chung đến gần cười khẽ, vừa đi tới vừa nhéo nhẹ ngón chân trắng mịn của cô.
Thi Uẩn định mở miệng ngụy biện, nhưng đúng lúc đó chiếc iPad lại bỗng dưng vang lên tiếng nói.
[Trong quá trình hợp nhất giữa tinh trùng và trứng, trước tiên có thể thấy các vi mao trên bề mặt của trứng bao quanh tinh trùng, có khả năng định hướng, sau đó màng chất của noãn tương và vùng sau của màng chất ở đầu tinh trùng hợp nhất.]
Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng Thi Uẩn cảm giác âm lượng iPad tự dưng lớn hơn, nếu không thì sao căn phòng trống trải này lại ngập tràn âm thanh điện tử pha chút giọng đọc thuyết minh cũ kỹ như vậy?
Cặp mí mắt vốn nặng nề của cô bỗng chốc phá vỡ lời đồn về chứng vô lực, hai mắt mở to tròn, dáng vẻ vô cùng không tin cùng với khó tả.
Lúc này Chu Trạch Chung mới chú ý đến đoạn video phổ biến khoa học cứng nhắc trên iPad, nhưng anh vẫn thản nhiên, tay vẫn tiếp tục bôi thuốc, dường như không chút tò mò về điều này.
Thi Uẩn không phải là người giỏi kiềm chế, nghẹn được một lúc thì cô đã chủ động mở lời: “Sao anh không thắc mắc sao bọn em lại xem cái này giữa đêm?”
“Hồ Cảnh Ngọc muốn thi lại thạc sĩ ngành sinh học nhỉ? Tháng sáu quả thật cũng bắt đầu học rồi mà.” Chu Trạch Chung ngẩng đầu nhìn cô: “Nhìn biểu cảm này của em, đột nhiên anh lại nghi ngờ phỏng đoán của mình sai rồi.”
Anh nhìn chằm chằm vào vẻ chột dạ của cô gái trước mặt, hỏi: “Hay là thật ra hai người có chuyện bí mật gì khác?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");