(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thi Uẩn không có mẹ, tính tình lại trẻ con, trong mối quan hệ yêu đương này Chu Trạch Chung là người bận lòng nhiều hơn, thế nên bạn bè thường nói đùa rằng Thi Uẩn tự tìm cho mình một người “mẹ hiền”.
Thi Uẩn không để tâm tới mấy lời trêu chọc đó, trái lại còn hùa theo. Kể từ khi cả hai xác định quan hệ, lễ Vu Lan năm nào cô cũng đều chuẩn bị cho Chu Trạch Chung một phần quà bí mật.
Tháng năm năm nay, dù hai người đang trong giai đoạn ngượng ngùng sau khi chia tay, song lăn lộn trên giường hồi lâu, cuối cùng cô vẫn bất chấp mưa to chạy tới cửa hàng bán hoa ngay trước lúc đóng cửa, vớ đại một bó hoa bách hợp trông có vẻ ổn áp nhất trong đống hoa rũ rượi còn sót lại, rồi sai bảo ông anh trai trời ơi đất hỡi nhà mình cầm đi tặng anh.
Nhưng với tình hình hiện tại thì có vẻ mọi chuyện sắp trật đường ray tới nơi, vì hình như Thi Uẩn cô sắp có mẹ thật rồi. Kỳ lạ hơn nữa là cái người khả năng cao sắp trở thành mẹ kế của cô thế mà lại là Dư Minh Khiết, mẹ ruột của Tiền Dư.
Thi Uẩn không có ý kiến gì về chuyện này, dù sao cũng là trai chưa vợ gái chưa chồng, còn làm hàng xóm nhiều năm, ưng ý nhau cũng hợp tình hợp lý.
Không phải cô không quan tâm tới người mẹ trên trời có linh, chỉ là cô luôn quan niệm rằng sống ở đời cần tích cực hướng về phía trước.
Tiếc thay hai người còn lại hoàn toàn không cùng chung suy nghĩ với cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thi Dật mím môi, trưng ra biểu cảm nghiêm nghị hiếm thấy: “Anh không đồng ý, mẹ trên trời mà biết hẳn sẽ đau lòng xiết bao?”
Anh ấy lớn hơn Thi Uẩn năm tuổi, năm mẹ của họ qua đời, anh ấy đã bảy tuổi, tức đã qua cái tuổi vô tri không biết gì từ lâu, thử hỏi sao có thể dễ dàng chấp nhận để người khác thay thế vị trí của mẹ mình.
Xét về mặt lý trí, trong suốt hai mươi năm sau khi mẹ mất, bố họ đã một mình nuôi hai anh em họ khôn lớn, xem như hết tình hết nghĩa lắm rồi, sao có thể bắt ông tiếp tục chìm đắm trong nỗi nhớ nhung và nuối tiếc về người quá cố. Dù có là ai đi chăng nữa thì cũng chẳng công bằng chút nào, càng không phải cảnh mà người mẹ hiền lành, lương thiện của họ muốn thấy.
Nhưng con người lại là động vật sống theo trái tim, buông bỏ và chấp nhận là hai cửa ải khó nhằn nhất trên con đường học tập của đời người, mãi đến tận lúc này Thi Dật vẫn chưa tài nào học được điều đó.
Bố mẹ xa cách nhau không phải do tình cảm rạn nứt, thế nên trong mắt Thi Dật, hành động của bố hiện tại chẳng khác nào phản bội.
Tất nhiên lý do này đúng là rất cực đoan nhưng anh ấy thật sự rất sợ mẹ bị rơi vào quên lãng.
Tâm trạng Tiền Dư cũng chẳng khá hơn: “Tôi cũng không đồng ý, dù bố tôi có tệ tới đâu thì cũng là bố ruột của tôi, tôi không tài nào chấp nhận được chuyện có người khác thế vào chỗ của ông ấy.”
Bố Tiền Dư là người không biết lo xa, cứ chờ nước tới chân mới nhảy, chẳng hề có kế hoạch gì cho tương lai.
Nếu thái độ này thuộc về một người độc thân không có áp lực gia đình thì Dư Minh Khiết sẵn sàng thấu hiểu cũng như tôn trọng, bởi đời người ngắn ngủi lắm, vất vả quá làm gì.
Tuy nhiên một khi đã quyết định kết hôn, sinh con, tức phải có nghĩa vụ gánh vác trọng trách xây dựng gia đình hạnh phúc, tới lúc đó mà còn tiếp tục làm kẻ vô lo vô nghĩ thì có bị người khác khinh thường cũng đáng lắm.
Bởi con cái không phải người có quyền lựa chọn, chính bố mẹ muốn đưa con mình tới thế giới này nên tất nhiên phải có trách nhiệm trả cái giá xứng đáng.
Bố Tiền Dư lại cho rằng Dư Minh Khiết lo bò trắng răng, suy cho cùng thời khắc hiện tại mới là giai đoạn tươi đẹp nhất của cuộc đời, biết yêu thương, trân trọng những việc, những người trước mắt mới là điều quan trọng nhất, chứ lúc nào cũng chăm chăm lo nghĩ quá sớm cho tương lai sau này thì chẳng khác nào tự chuốc lấy phiền não.
Với sự xung đột về quan điểm sống thế này, việc tình cảm giữa bố mẹ Tiền Dư tan vỡ âu cũng là điều nằm trong dự tính.
Đó là kết quả của sự khác biệt về quan niệm sống, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới tình yêu thương bố mẹ dành cho con cái. Thế nên trong mắt những người con như Tiền Dư, bố mẹ vẫn còn là gia đình mà mình yêu thương, hình tượng của hai người họ chưa bao giờ sụp đổ trong cuộc đời mình, làm gì đến lượt người khác chen vào thay thế vai trò của bố.
Đương nhiên, cuộc tranh luận này không hề diễn ra ngay trước mặt Thi Kỳ Văn và Dư Minh Khiết, thay vào đó được tổ chức một cách bí mật tại căn hộ trong trung tâm thành phố của Chu Trạch Chung.
Vào khoảnh khắc phát hiện tin tức chấn động này, Thi Uẩn chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm xem Chu Trạch Chung có đồng ý cho cô tới nhà mình tá túc một đêm không nữa. Lúc ấy trong đầu cô chỉ còn lại đúng một suy nghĩ, đó là chia sẻ tất tần tật những gì mình đã thấy hồi tối cho Thi Dật và Tiền Dư nghe.
Chuyện giữa bố mẹ vẫn chưa ngã ngũ, nếu vội vàng vạch trần thì thật quá bất lịch sự, thế nên Thi Uẩn đã lẻn vào nhà, tóm cổ hai người trong cuộc ra ngoài bàn bạc.
Ngoại trừ Chu Trạch Chung, ai trong số họ cũng sống chung với gia đình, vì vậy địa điểm bàn bạc đã được ấn định tại nhà anh.
Hiện tại, tỷ số giữa tán thành và phản đối là một chọi hai. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Để tìm kiếm đồng minh, Thi Uẩn đành hướng ánh mắt về phía Chu Trạch Chung… Đúng hơn là chú mèo Vũ Sư đang điên cuồng vẫy đuôi dưới chân anh.
Nhóc béo này được Thi Uẩn tiện tay bế theo từ trên tủ giày trong lúc lẻn về nhà kéo Thi Dật tới đây.
Trên ống quần dính đầy lông mèo, Chu Trạch Chung cúi người ôm con mèo vào lòng, thủng thẳng nói: “Hiện nó đang trong giai đoạn học nói, chắc không trả lời em được đâu.”
Trong số các sinh vật sống trong căn nhà này, có ba người một mèo sắp trở thành một gia đình, thế nên chỉ duy nhất người đàn ông độc thân Chu Trạch Chung là không có quyền lên tiếng.
Nhưng Thi Uẩn vẫn vô thức dựa dẫm vào anh: “Chu Trạch Chung, còn anh, anh có ý kiến gì không?”
Chu Trạch Chung thành thật lắc đầu, điềm đạm nói: “Không có. Dù người ngoài có khuyên nhủ nhiều cỡ nào đi nữa thì người đưa ra lựa chọn cuối cùng vẫn là chính bản thân họ. Chú và cô đều là người trưởng thành rồi, chi bằng cho họ thêm chút không gian để tự suy ngẫm và phán đoán đi.”
Thật ra cả Thi Dật lẫn Tiền Dư đều hiểu rõ những gì bố mẹ làm không hề sai, nhưng con người mà, khó tránh khỏi những lúc sẽ bị cảm xúc che mờ lý trí. Một khi cơ chế tự bảo vệ bản thân được kích hoạt, con người ta sẽ có xu hướng ngả về bên có lợi cho mình, đây là hiện thực không thể thay đổi.
Câu trả lời sẽ không được viết lại chỉ vì sự tranh chấp giữa họ, buổi nói chuyện đêm nay về bản chất chỉ là một cách trút giận, không nhất thiết phải đi đến một kết quả rõ ràng.
Chờ khi cảm xúc bình ổn thì trời cũng đã tối sầm, tức đến lúc lên giường đi ngủ.
Có lẽ do không thể bình tĩnh đối mặt với bố mẹ nên hôm nay không ai muốn về nhà, là “người ngoài” duy nhất ở đây, Chu Trạch Chung đã tốt bụng cưu mang đám người này một đêm.
Căn hộ của Chu Trạch Chung rộng khoảng hai trăm mét vuông nhưng chỉ có hai phòng ngủ, không gian còn lại được thiết kế thành nơi để giải trí như phòng sách, phòng chiếu phim, phòng tập thể dục…
Ba nam một nữ một mèo, phải chia phòng ngủ thế nào đúng là một vấn đề nan giải.
Tất nhiên, trong mắt Thi Uẩn thì đây hoàn toàn không phải là vấn đề gì to tát.
“Em và Vũ Sư sẽ ngủ chung một phòng với Chu Trạch Chung, phòng còn lại để cho Thi Dật và Tiền Dư, có vậy mà cũng phải đắn đo suy nghĩ hả?” Cô hiên ngang nói, hệt như một người học sinh xuất sắc múa bút thành văn trên giấy thi.
Thi Dật vốn đang rất khó chịu, không muốn nhìn mặt ai khác nghe vậy thì khẽ cười khẩy, sau đó kéo mạnh cô nhóc đang đu bám trên cánh tay Chu Trạch Chung xuống.
“Em có thấy nhà ai để trai đơn gái chiếc ngủ chung một giường bao giờ chưa?” Thi Dật đẩy thẳng Thi Uẩn vào phòng ngủ phụ nhỏ hơn: “Nam nữ thụ thụ bất tương thân đó có biết không?”
Tiền Dư vô cùng tán thành, đồng thời giật lấy Vũ Sư đang nằm trên tay Chu Trạch Chung, đặng nhét vào lòng Thi Uẩn: “Tính ra con mèo này cũng là nửa đực nửa cái, có thể miễn cưỡng chấp nhận nó ngủ chung với cậu.”
Ngay giây sau, cửa phòng lập tức bị hai tên cướp đóng lại cái rầm, lạnh lùng chia cắt đôi uyên ương số khổ nọ.
Chu Trạch Chung mặt mày vô cảm: “...”
Cực kỳ điển hình cho hai chữ “cạn lời”.
Giường trong phòng ngủ chính rộng hai mét, dư sức đủ cho ba người nằm.
Nhưng Chu Trạch Chung không muốn, theo kinh nghiệm của anh thì Thi Dật vừa ngả lưng xuống giường sẽ lập tức xoay tròn như con quay, còn Tiền Dư lại là chúa tể của những tiếng ngáy, có thể đưa bạn về với cõi hư vô.
Nếu anh còn muốn sống, vậy tuyệt đối không thể chia sẻ cái giường này với hai người họ.
Để có thể tiếp tục nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày mai, Chu Trạch Chung dứt khoát lôi từ trong tủ đồ ở phòng tập thể dục ra một cái lều.
Anh đặt chiếc lều đã dựng xong ở phòng khách, sau đó lót thêm hai tấm chăn dày bên dưới, cuối cùng máy móc mở miệng: “Đêm nay hai người ngủ ở đây.”
Đây là trang bị mọi người từng dùng khi cùng nhau leo núi ngắm hoàng hôn hồi năm ngoái. Chính tại căn lều này, Chu Trạch Chung đã bị tiếng ngáy của Tiền Dư tra tấn đến mức sa sút tinh thần, còn bị Thi Dật đè tới cơ thể héo mòn, sự kiện kinh khủng tương đương với cái chết đó tuyệt đối không được phép xảy ra lần thứ hai.
Thi Dật không chịu, song dù đã van lơn hết lời thì thứ anh ấy nhận lại vẫn chỉ là thất bại, cuối cùng đành phải khuất phục cúi đầu trước tên địa chủ độc ác.
Có điều tiếng ngáy của Tiền Dư thực sự rúng động đất trời, tuy Thi Dật đã quỳ rạp trên đất đau khổ cầu xin nhưng ông trời bà trời cũng chỉ có thể bày ra vẻ mặt bất lực, buồn bã từ chối.
Nếu cầu trời không được, vậy Thi Dật đành phải tự cứu lấy mình, thế là anh chàng gian xảo lập tức chạy tới gõ cửa phòng em gái.
Bà hoàng cú đêm nhanh chóng mở cửa.
Thi Dật tươi cười đầy ân cần: “Muộn thế này rồi mà còn chưa ngủ, hẳn là em đang nhớ thương Chu Trạch Chung lắm đúng không? Heart nhói đau!”
Anh ấy vươn tay xoa mí mắt Thi Uẩn, trên mặt lộ vẻ tiếc hận: “Nhìn quầng thâm mắt của em này, cả đôi mắt ngấn lệ long lanh như nai con nữa, anh trai trông mà xót hết ruột.”
Thi Uẩn không khỏi trợn trắng mắt: “Muốn gì nói lẹ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Yes, sir!” Vừa nhận được lệnh, Thi Dật tức tốc đứng nghiêm, giơ tay chào kiểu quân đội, sau đó nói dối không thèm chớp mắt: “Ban nãy Chu Trạch Chung nằm mơ gọi tên em, tình cảm sâu đậm, bền chắc còn hơn cả thép giữa hai đứa đã làm rung động trái tim anh, thế nên anh quyết định đổi bạn cùng phòng với em.”
Thi Dật sợ sẽ bị Tiền Dư phá hỏng chuyện tốt, bèn chủ động loại bỏ mối họa ngầm: “Em đừng lo về Tiền Dư, anh ta đã xung phong ra ngoài phòng khách ngủ rồi.”
Thi Uẩn nửa tin nửa ngờ nhìn người anh trai ngốc nghếch đang đứng trước cửa, sau một thoáng trầm ngâm, cô nhanh chóng đồng ý với lời đề nghị trao đổi chẳng biết thật giả thế nào của anh ấy.
Thi Uẩn xoay người vào phòng lấy điện thoại, rồi nhanh chân chạy sang gõ cửa phòng Chu Trạch Chung.
Đang ngủ say giấc nồng lại bị đánh thức nên trông sắc mặt anh không được tốt cho lắm, khi thấy người gõ cửa là ai, anh vẫn cố giữ thái độ hòa nhã: “Khuya rồi không ngủ, tìm anh làm gì?”
Thi Uẩn nhếch mép, nụ cười rạng rỡ pha chút tinh nghịch: “Anh trai em bán anh cho em rồi đó.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");