(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cơn giận do xấu hổ bùng lên trong lòng, Thi Uẩn tức tối đẩy mạnh người đàn ông trước mặt ra, định trả lại toàn bộ nước mà cô vừa lau đi cho anh.
Cô ngồi sụp xuống, thò tay phải vào hồ bơi bên cạnh. Khi lòng bàn tay vừa cảm nhận được hơi lạnh của nước, cô bất ngờ bình tĩnh lại… Hình như đây là nước tắm của Tiền Dư.
Nhớ lại hình ảnh con rồng trắng trẻo mập mạp tung tăng bơi lội trong hồ, Thi Uẩn ghét bỏ rút tay về, nhìn lại khuôn mặt anh tuấn còn đọng nước của Chu Trạch Chung, hàng lông mày của cô nhăn tít.
Chiếc áo cardigan này có thể vứt được, nhưng đàn ông thì vứt kiểu gì?
Chu Trạch Chung không theo kịp mạch suy nghĩ cua khá gắt của cô: “Sao em lại có vẻ mặt này?” Nói rồi anh cầm bàn tay ướt đẫm của cô đi về phía bàn.
Thi Uẩn lẩm bẩm: “Chiếc áo khoác này không thể dùng nữa rồi.”
“Được, ngày mai anh sẽ bồi thường cho em mười cái mới.” Chu Trạch Chung không hỏi lý do, chỉ dỗ dành.
Sau khi kéo Thi Uẩn ngồi xuống ghế, Chu Trạch Chung ngồi xổm trước mặt cô, lấy khăn giấy ướt cẩn thận lau tay cho cô.
Khi người đàn ông lau xong đang định đứng dậy, Thi Uẩn lập tức giơ hai tay khóa chặt vai anh, giữ anh ngồi im tại chỗ.
Tận dụng khoảng cách thích hợp giữa hai người lúc này, cô tiện tay rút một tờ khăn giấy trên bàn, giữ chặt cằm anh, chăm chú lau đi những vết nước trên mặt. Lực tay cô rất mạnh, Chu Trạch Chung có thể cảm nhận được những vết đỏ đang lan trên mặt mình.
Xem ra vẫn còn giận, Chu Trạch Chung hơi bất lực, đành im lặng để mặc cô tiếp tục trút giận.
Ánh mắt Thi Uẩn trầm xuống, như tên chủ nô vô tình đang nghiêm khắc lựa chọn nô lệ xinh đẹp.
Khi những vết nước trên mặt người đàn ông được lau sạch sẽ, Thi Uẩn còn ghé sát vào hít hà kiểm tra chi tiết. Sau khi khi đảm bảo mọi thứ đều hợp quy, cô mới đồng ý ký kết hợp đồng mua bán này.
Chu Trạch Chung nhướn mày nhìn cô: “Thế nào? Có phải mùi hương em thích không?”
Mùi thơm thoang thoảng của khăn giấy đã bị gió thổi tan, chỉ còn lại hương ngải đắng tỏa ra từ cơ thể người đàn ông chiếm đóng trong khoang mũi, là chiếm giữ cả bên ngoài lẫn bên trong.
Thi Uẩn mỉm cười hài lòng, nụ cười không giấu nổi chiếc răng nanh ẩn trong góc khuất, trông chẳng có ý tốt.
Chưa kịp để Chu Trạch Chung nghĩ kỹ, anh đã thấy Thi Uẩn đổ nước chưa uống trong ly lên tay, rồi vỗ cái “bốp” lên gò má đang khô ráo sạch sẽ của anh.
Kẻ gây án nhanh chóng chạy trốn, Chu Trạch Chung sững sờ, không biết nên khóc hay cười.
Thi Dật đứng quan sát toàn bộ quá trình cười tủm tỉm: “Chậc chậc, đây lại là trò ve vãn kiểu mới gì thế?”
Vết nước hình bàn tay trên mặt như băng đá gặp lửa nóng, thoáng chốc đã tan chảy thành dòng trượt xuống.
Thi Dật nghĩ, nếu dùng chất lỏng màu đỏ, chắc cảnh này sẽ rất kinh hồn.
Chu Trạch Chung rút khăn giấy lau mặt qua loa, rồi bình tĩnh ngước mắt trả lời: “Liếc mắt đưa tình, mới mẻ lắm à?”
Thi Dật - người luôn tuyên bố độc thân vô tội, giơ cao ngón giữa, tỏ vẻ ông đây không hiểu và cũng chẳng muốn tôn trọng.
Buổi tối, sau khi hoàn thành chuỗi hoạt động chúc mừng sinh nhật nhân vật chính, đối phương đề xuất chơi trò chơi truyền thống “trốn tìm” để duy trì bầu không khí sôi động.
Hôm nay người được chúc mừng sinh nhật có quyền lực nhất, thêm vào đó kí ức vui vẻ thời thơ ấu của mọi người cũng được gợi lên nên tất cả đều gật đầu đồng ý.
Luật chơi không khác gì so với lúc còn nhỏ, chủ tiệc sinh nhật làm người đi tìm, những người còn lại cần tìm một nơi trốn trong biệt thự bốn tầng này trong vòng năm phút.
Theo câu nói “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”, sau khi suy ngẫm đơn giản, Thi Uẩn quyết định sẽ trốn ngay tại tầng một, nơi chủ tiệc đang đứng.
Tất nhiên không thể chọn địa điểm quá lộ liễu, ít nhất cũng phải là không gian kín đáo để che chắn.
Suy đi tính lại, cô chọn căn phòng chứa đồ nhỏ hẹp ở góc.
Căn phòng này chỉ khoảng bảy tám mét vuông, gần cửa sổ đặt một kệ hàng gần chạm trần, hầu như mỗi tầng kệ đều chất đầy đồ đạc, vì vậy ánh sáng tự nhiên từ bên ngoài không thể xuyên qua kệ hàng vào trong phòng.
Những khoảng trống còn lại cũng chất đầy những thứ như sô pha đơn, lò nướng, tủ sách, đàn ukulele, bóng da và các vật dụng lớn nhỏ khác nhau không còn sử dụng.
Thoạt nhìn căn phòng này có vẻ trống trải, nhưng nếu bước vào quan sát kỹ sẽ phát hiện ra giữa kệ hàng và cửa sổ còn một khoảng trống khoảng năm mươi đến sáu mươi xen-ti-mét. Độ rộng này vừa đủ để đặt một chiếc giường cũi, tất nhiên cũng dư sức để giấu người.
Hơn nữa, căn phòng này đủ sạch sẽ, không cần lo lắng về bụi bặm dày đặc, thậm chí bóng đèn cũng hỏng một cách trùng hợp, đây là một nơi ẩn nấp tuyệt vời.
Nhưng có một điểm không tốt, đó là Thi Uẩn sợ bóng tối, đặc biệt là bóng tối quá tĩnh lặng.
Sau khi nhóm các cô gái lần lượt từ chối lời mời chân thành của cô, Thi Uẩn do dự cầm chốt cửa, không biết có nên đổi chỗ khác hay không, thì Chu Trạch Chung đúng lúc đi ngang qua cánh cửa này.
Không kịp suy nghĩ xem anh đột nhiên xuất hiện từ không gian ảo nào, cũng chẳng quan tâm tại sao gần hết giờ đếm ngược mà anh vẫn còn đi lại trong khu vực mở, Thi Uẩn không nói hai lời, dứt khoát kéo anh vào trong phòng.
Cửa nhẹ nhàng khép lại, Thi Uẩn kéo anh vào khu vực được bao quanh bởi kệ hàng và giường cũi, tháo hai chiếc đệm chất đống ở góc phòng trải xuống sàn, vừa đủ chỗ cho hai người ngồi thoải mái.
Cửa sổ hẹp ngay trước mặt, ánh trăng ẩn sau mây mù rọi vào phòng vô cùng yếu ớt, may là bên ngoài cửa có đèn đường, hai người ngồi đối diện nhau cũng có thể nhìn rõ gương mặt tinh xảo của đối phương.
Chu Trạch Chung gạt đi những mảnh vụn trên mi mắt cô gái, cười khẽ: “Anh cứ tưởng mình gặp phải kẻ bắt cóc chứ.”
Thi Uẩn đứng dậy, lấy ra một sợi dây nhảy từ chiếc hộp ghi tên [Thể thao]. Cô mở dây nhảy đang cuộn lại thành một búi, quấn lỏng lẻo hai vòng quanh bộ ngực rộng lớn khỏe mạnh của người đàn ông.
Khi sợi dây không còn đủ để quấn thêm một vòng mới, Thi Uẩn nắm chặt hai đầu tay cầm của dây nhảy, kéo mạnh, gương mặt anh tuấn như tượng tạc của Chu Trạch Chung buộc phải áp sát cô.
Thi Uẩn cong mắt nở nụ cười hung dữ: “Anh Chu, ý anh nói là như thế này phải không?”
Thiếu nữ sinh ra đã ngọt ngào đáng yêu, hành động và lời nói cũng chẳng mang theo uy hiếp.
Chu Trạch Chung nén cười phối hợp diễn kịch với cô: “Nói đi, em muốn thế nào mới chịu tha cho anh?”
Thi Uẩn hài lòng nheo mắt, đầu ngón trỏ chạm nhẹ vào môi anh: “Nhưng thứ em muốn là anh, anh nói xem em nên làm gì?”
Để giữ thăng bằng, tay Thi Uẩn nắm sợi dây buộc phải chống lên vị trí trái tim của Chu Trạch Chung, nơi đó đang đập dữ dội như thể cả lồng ngực đang rung lên.
Chu Trạch Chung không nhịn được bật cười, anh giơ tay ôm lấy eo Thi Uẩn, kéo cô sát vào lồng ngực mình rồi ghé vào vành tai tròn trịa của Thi Uẩn thì thầm: “Em còn do dự gì nữa? Đã làm cướp rồi, muốn làm gì thì cứ…”
Anh chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang, cả hai đều nghe thấy tiếng bước chân đang từ xa tiến lại gần.
“Kẽo kẹt~”
Cửa được đẩy nhẹ ra, trái tim Thi Uẩn treo lơ lửng, cô đang căng tai lắng nghe bỗng ngồi im tại chỗ không dám nhúc nhích.
Lòng hiếu thắng của Thi Uẩn không quá mạnh mẽ, song ý thức tập thể của cô khá cao. Đã đồng ý tham gia trò chơi thì không thể phá hỏng hứng thú của mọi người, cô chỉ có thể cố gắng hết sức vượt qua cửa ải lương tâm thôi.
Chu Trạch Chung bóp nhẹ những ngón tay đang căng thẳng của Thi Uẩn trấn an cô, rồi áp đầu cô vào ngực mình. Dưới sự dẫn dắt của anh, Thi Uẩn giao toàn bộ trọng lượng cơ thể cho anh, hai người cúi thấp người xuống dưới cạnh dưới cùng của cửa sổ, cố gắng tránh để ánh sáng yếu ớt tiết lộ hành tung của họ, phòng hờ trường hợp xấu nhất.
Chủ tiệc sinh nhật đứng bên cạnh cửa bấm công tắc vài lần, sau khi xác nhận đèn đã hỏng, anh ta buộc phải bật đèn pin đã chuẩn bị trước để chiếu sáng.
Phạm vi chiếu sáng của đèn pin có hạn, độ sáng cũng đã đến lúc cạn kiệt, hầu như chủ tiệc chỉ có thể nhìn thấy vùng tròn nhỏ mà ánh đèn rọi tới.
Rõ ràng anh ta cũng không thường đến căn phòng này nên không rõ bố cục của căn phòng, nếu không chắc chắn anh ta sẽ đi thẳng đến khu vực ẩn nấp sau kệ hàng rồi.
Tuy căn phòng này trống trải nhưng vì cẩn thận, chủ tiệc do dự một lát rồi mò mẫm trong bóng tối, lục lọi qua loa những vật dụng lớn như bàn học.
Khi anh ta định tiến về phía kệ sách, đột nhiên một tia chớp lóe lên, tiếp theo là tiếng sấm ầm ầm vang dội khiến chủ tiệc đang căng thẳng giật mình lùi lại vài bước.
Hộp bút đặt trên mép bàn vô tình bị va phải, rơi xuống đất làm các cây bút văng tung tóe khắp sàn. Anh ta suýt trượt chân ngã, miệng lẩm bẩm chửi thề rồi vội vàng rời khỏi nơi kỳ quặc rắc rối này.
Thi Uẩn cũng bị tiếng sấm bất ngờ hù dọa, cô níu chặt lấy Chu Trạch Chung, không dám động đậy.
Chu Trạch Chung vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng nói: “Đừng căng thẳng quá, hít thở đi em.”
Nghe giọng nói quen thuộc của anh, Thi Uẩn yên tâm hơn, hơi thở nín một hồi cuối cùng cũng thoát ra ngoài.
Tiếng bước chân xa dần, thay vào đó là tiếng mưa rào rào. Những hạt mưa to đập vào khung cửa sổ, vỡ tan thành nhiều mảnh, bắn tung tóe theo đủ mọi phương hướng.
Thi Uẩn không thích trời mưa, vì nó ảnh hưởng đến việc đi lại, còn khiến lòng người nặng trĩu ưu phiền.
Cô hơi xoay đầu, áp tai vào lồng ngực chàng trai, nơi trái tim đang nhảy lên mạnh mẽ để truyền đạt những thông điệp không lời.
Thi Uẩn nhìn chằm chằm vào quả địa cầu trên kệ, lẩm bẩm: “Hình như từ khi chúng ta chia tay, trời cứ mưa mãi không thôi.”
Thi Uẩn tưởng anh sẽ bình thản nêu ra sự thật, chẳng hạn như nói với cô đây là thời tiết bình thường mỗi khi vào mùa mưa, nhưng anh đã không làm vậy.
Chu Trạch Chung vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, tóc mái chó gặm trước đây đã mọc dài và được chải gọn gàng suôn mượt, phủ lên vầng trán càng tôn lên vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của thiếu nữ.
“Thời tiết này khá thực tế, rất phù hợp với tâm trạng của anh.” Anh thì thầm.
Thi Uẩn nhích người lên cao hơn một chút, vòng tay ôm lấy cổ Chu Trạch Chung, ngóc đầu hôn lên đôi môi đỏ ửng của anh: “Chu Trạch Chung, khi mùa mưa qua đi, hãy quay lại với em dưới ánh mặt trời chói chang nhé.”
Chu Trạch Chung ấn nhẹ lên khóe môi cô, lần đầu tiên cười đến mức đuôi mắt cong cong: “Được.”
Bên ngoài sấm sét rền vang nhưng hai người ẩn mình trong bóng tối chẳng còn lòng dạ để ý, chỉ biết chìm đắm trong thế giới nhỏ bé của riêng họ.
Bốn cánh môi chạm nhau, một nụ hôn nhẹ nhàng, không quá kích thích, bầu không khí vẫn dần dần nóng lên.
Trong đêm tối ẩm ướt, Thi Uẩn vẫn thấy khát khô cổ họng. Cô nghĩ mình giống như cây khô trong sa mạc, mong ngóng nguồn nước đến cùng cực, cơn mưa rào bất chợt chẳng thể lấp đầy vực sâu khao khát.
Trước khi trò chơi bắt đầu, điện thoại của mọi người đều bị tịch thu nên không ai biết chắc liệu trò chơi trốn tìm kéo dài mười phút này đã kết thúc hay chưa.
Cho đến khi tiếng gọi từ phòng khách vọng lại, Thi Uẩn mới như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, leo xuống người Chu Trạch Chung.
Cô ngượng ngùng chớp mắt: “Ừm, chúng ta cứ thế này ra ngoài thì có sao không anh?”
“Có sao.” Chu Trạch Chung ho khan, vành tai nóng bừng: “Chân anh tê rồi.”
Khi Thi Uẩn vừa đứng dậy, cô giơ tay lần mò tìm chỗ tựa đã vô tình ấn vào cơ bắp của Chu Trạch Chung khiến đôi chân vốn đã tê rần của anh hoàn toàn mất cảm giác.
Đám người bên ngoài vẫn đang gọi tên hai người, Thi Uẩn lúng túng không biết phải làm sao: “Hay là em ra ngoài gọi người đến cứu nhé?”
Chu Trạch Chung kéo cô gái đang định quay người bỏ đi lại, xấu hổ mở lời: “Chờ một lát, trước tiên cởi dây trói trên người anh đã.”
Thi Uẩn đứng sững tại chỗ hồi lâu mới nhớ ra màn kịch bắt cóc hoang đường mà hai người vừa diễn ở đây. Cô xin thề, họ thật sự không chơi mấy trò kỳ quặc đó nhưng phải mở miệng giải thích thế nào với cảnh tượng trước mắt này đây?
Vì trong sạch, Thi Uẩn vội vàng ngồi xuống cởi trói cho Chu Trạch Chung. Tiếc thay, nút thắt đã bị siết chặt trong lúc hai người quấn quýt, dù cô cố gắng thế nào cũng không thể gỡ ra.
Hồ Cảnh Ngọc và mấy cô bạn biết chỗ núp của Thi Uẩn, sau khi gọi mãi không thấy người đâu, họ dẫn cả đám xông thẳng vào phòng.
“Trời ơi, sếp Chu của chúng ta thực sự lên làm phu nhân áp trại rồi.”
“Cô chủ, cô đang tính ăn thịt Đường Tăng à?”
“Hay là bọn mình đi ra ngoài lại đi?”
Khi ánh đèn pin rọi vào người, Thi Uẩn chỉ nghĩ, sao cuộc đời mình lại dài thế nhỉ?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");