(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nụ hôn này không quá dữ dội, nhưng kéo dài khá lâu.
Thi Uẩn không tìm được khoảng trống để thở, cả cơ thể gần như chỉ dựa vào luồng hơi ban đầu để chống đỡ. Cô như con cá mắc cạn, trong cơn mơ hồ có cảm giác ngạt thở gần kề cái chết. Song cái cảm giác choáng váng do thiếu oxy này lại khiến người ta sẵn sàng đắm chìm một cách kỳ lạ.
Trọng lượng của người đàn ông đè lên cơ thể cô, hơi thở mang hương rượu trái cây thi thoảng lại phả vào cần cổ nhạy cảm và căng thẳng, khiến Thi Uẩn không kiềm chế được mà cuộn ngón chân, nín thở, cơ thể run rẩy.
“Anh uống nhiều rượu lắm à?” Nhân lúc thủy triều dâng lên bổ sung nguồn nước, cuối cùng Thi Uẩn cũng được thở hổn hển.
Nhiệt độ cơ thể Chu Trạch Chung đang tăng lên nhanh chóng, dù cách hai lớp vải bông cũng không ngăn nổi tín hiệu cảnh báo.
“Ừm, lâu rồi không gặp bạn bè nên khá vui, tối nay uống hơi nhiều.” Môi Chu Trạch Chung dán vào chiếc cổ mịn màng của cô không nhúc nhích, tiếng giải thích hơi mơ hồ không rõ: “Hơn nữa, gặp em anh rất vui.”
Chiếc khăn dần mất nhiệt nghiêm ngặt che kín vùng mắt, trước mắt Thi Uẩn vẫn là một màu đen nhưng cô có thể tưởng tượng từng mảng màu hồng đang lan ra khắp làn da trắng của người đàn ông, hẳn là một cảnh tượng vô cùng quyến rũ.
Có lẽ do men say khuấy động, hành động của anh hôm nay vượt quá giới hạn rất nhiều, bàn tay to lớn cũng vô thức luồn vào ống quần jean ngắn rộng thùng thình, lòng bàn tay ấm áp thoáng đỡ lấy nơi tiếp xúc giữa mông và đùi cô.
Vùng da nơi này vốn khá lạnh, dưới sự khiêu khích nóng bỏng từ lòng bàn tay, Thi Uẩn không nhịn được mà rên khẽ một tiếng.
Tiếng sấm ầm ầm đúng lúc giáng xuống, mặt đất như thoáng rung chuyển.
Ý thức mơ màng của hai người bị đánh thức, men say ngà ngà dường như bị quét sạch, những hành động tiếp theo cũng kết thúc tại đây.
Ít nhất, trước khi tình cảm được khôi phục hoàn toàn, họ không nên vượt quá giới hạn.
Chu Trạch Chung dừng những nụ hôn nhỏ dồn dập trên cổ Thi Uẩn, ngừng một lát rồi mới ngồi thẳng người dậy.
“Thi Uẩn, vậy lý do thực sự em chia tay với anh là gì?” Giọng anh khàn khàn, câu hỏi đứt quãng, có lẽ tại cổ họng hơi khô.
Ống quần bị nhăn chỗ bắp đùi được anh từ từ kéo về vị trí cũ, ngón tay vô tình chạm vào da đùi hẳn nên mang lại cảm giác ngứa ngáy, song dường như Thi Uẩn chẳng cảm nhận được.
Cô không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Bất kể là lời nói hay hành động, Thi Uẩn luôn là người thẳng thắn, nhưng bây giờ cô lại do dự không dám mở miệng.
Bố mẹ Chu Trạch Chung không ủng hộ mối tình này, họ cho rằng Thi Uẩn là một cô bé được nuông chiều, không biết trời cao đất dày, tính trẻ con quá nặng, không đáng tin cậy.
Dù bỏ qua chênh lệch sáu tuổi của hai người thì vai trò của họ trong xã hội cũng hoàn toàn khác biệt nhau. Mẹ Chu than phiền con trai mình đang nuôi một đứa trẻ không chỉ một lần nhưng chưa bao giờ đổi lại được sự nhượng bộ của con trai, mà chỉ khiến anh ngày càng xa rời gia đình tan vỡ này.
Thực ra Thi Uẩn rất khó chịu khi bị bà ấy định nghĩa hời hợt như vậy, cô hoàn toàn có thể kéo Chu Trạch Chung lại phê bình gay gắt chuyện này như những lần chỉ trích bạn học khác, nhưng cô không làm vậy.
Mối quan hệ giữa Chu Trạch Chung và bố mẹ đã rơi vào tình trạng báo động từ những năm trước, cô sợ sự can thiệp của mình sẽ đẩy nhanh sự sụp đổ trong mối quan hệ gia đình nên đã do dự lùi bước.
Có lẽ do thiếu tình mẹ từ nhỏ, Thi Uẩn rất coi trọng tình cảm gia đình, đương nhiên trong lòng cũng khao khát nhiều hơn.
Có lẽ quyết định của cô hơi ích kỷ, cô không muốn Chu Trạch Chung và bố mẹ anh rơi vào tình trạng đối đầu quyết liệt, dù chỉ duy trì hòa bình bề ngoài cũng tốt hơn hiện tại.
Mẹ của Thi Uẩn mất khi cô mới hai tuổi, vì một tai nạn xe hơi bất ngờ, mẹ cô ngồi ghế phụ tử vong ngay tại chỗ.
Trong xã hội phát triển nhanh chóng ngày nay, việc tránh xa ô tô trong cuộc sống là điều hoàn toàn không thể, Thi Uẩn đành phải chuyển nỗi ám ảnh từ vụ tai nạn đó sang vị trí ghế phụ của xe.
Trong hơn mười năm trước khi có bằng lái, vì sợ hãi, cô không bao giờ ngồi vào ghế phụ. Dù những chàng trai anh tuấn vui vẻ cười nói với cô rằng đây là vị trí dành riêng cho công chúa, cô cũng không nhượng bộ.
Để giúp Thi Uẩn vượt qua nỗi sợ, xóa bỏ bóng ma ám ảnh, ngay ngày cô nhận bằng lái, Thi Dật đã tổ chức cho một nhóm bạn lần lượt ngồi vào ghế phụ của Thi Uẩn.
Tất cả mọi người xung quanh đều nói với cô rằng, cô đáng được tin tưởng, càng đáng được yêu thương.
Bạn thấy đấy, cảm xúc đóng góp bao nhiêu phần trăm vào sự phát triển mạnh mẽ của sức sống?
Thi Uẩn hy vọng Chu Trạch Chung cũng có thể phát triển tự do trong môi trường tràn đầy tình yêu thương. Nếu có thể, cô hy vọng anh có thể dư dả tình cảm gia đình mà cô đã thiếu mất.
Cả hai đều không nói gì nữa, tiếng sấm cũng không biết vì sao mà im bặt, căn phòng rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.
Trong phòng quá ngột ngạt, mãi đến hôm nay, Chu Trạch Chung mới thực sự cảm nhận được, mùa hè đã đến thật rồi.
Anh đi đến bên cửa sổ, mở cánh cửa kính ngoài cùng, cơn mưa mang theo mùi đất tưới lên bậu cửa sổ khô ráo.
Gió đêm nay se se lạnh, thấm đượm hương gỗ xanh tươi tràn vào mũi khiến người ta sảng khoái.
Anh che đôi môi hơi sưng lên ho khẽ, giọng nam trầm cố tình dịu đi: “Nước mưa mặn quá.”
Chu Trạch Chung nói rất khẽ, nhưng lời anh nói vẫn được cơn gió mùa hè truyền theo quỹ đạo vào tai Thi Uẩn vô cùng rõ ràng.
Cô biết, anh đang ám chỉ nước mắt của cô.
Mà ngại ngùng thay, cô quả thực đang khóc thầm. Chẳng qua những giọt nước mắt vừa trào ra khỏi hốc mắt đã bị chiếc khăn ướt hút hết, khiến cô không thể giải tỏa được cơn buồn bực trong lòng.
Chu Trạch Chung quay lại bên cạnh Thi Uẩn, giơ tay gỡ bỏ vật che trước mắt cô, bên dưới nước mắt thực sự đang tuôn trào như nước lũ.
Không còn chiếc khăn làm đập ngăn, nước mắt nhanh chóng tràn ra khỏi hốc mắt chảy ra ngoài, Chu Trạch Chung nhanh chóng chặn lại trước khi nước mắt mặn chát tràn đầy tai.
Anh cầm khăn giấy ướt lau nhẹ gò má nóng bỏng của cô, do uống quá nhiều rượu, làn da trắng nõn của thiếu nữ nổi lên những vân đỏ li ti, trông rất đáng yêu.
Chu Trạch Chung ngồi xổm bên giường, dỗ dành cô bằng chất giọng rất đỗi dịu dàng: “Em không cần trả lời anh, thực ra anh đều biết.”
Mối quan hệ gia đình của anh không phức tạp nhưng đầy ắp sự áp chế và lạnh nhạt, Chu Trạch Chung sống trong môi trường như vậy sẽ vô thức hướng về phía hoa hướng dương tràn đầy hy vọng.
Và Thi Uẩn chính là đóa hoa nở rộ nhất trong lòng anh, cô luôn là người đầu tiên chạy theo mặt trời, nồng nhiệt và ấm áp.
Dù bây giờ cô đang rơi nước mắt nhưng vẫn hướng về ánh nắng, hay có lẽ bản thân cô chính là ánh nắng, sinh ra đã mang lại hơi ấm cho người khác.
Chu Trạch Chung cúi người đặt một nụ hôn mát lạnh lên mí mắt sưng đỏ của cô: “Là anh không xử lý tốt mối quan hệ gia đình khiến em khó xử, xin lỗi em.”
Thi Uẩn lắc đầu: “Đâu có, anh đã làm rất tốt rồi.”
Thực ra cô chưa gặp bố mẹ Chu Trạch Chung mấy lần nên từ “khó xử” này dùng hơi quá, nhiều nhất họ chỉ nói cô hơi trẻ con thôi. Tuy nhiên Chu Trạch Chung sợ cô chịu thiệt, mỗi lần đều phải đưa ra một đống lý do để phản bác mới chịu thôi.
Thi Uẩn nghiêng đầu nhìn anh, giọng cô gái sau khi khóc nghe ồm ồm: “Những lời em nói hết thích anh trước đây đều là giả dối hết đấy.”
Đôi mắt vừa được nước mắt rửa sạch nên trong veo sáng ngời, tăng thêm độ tin cậy cho lời Thi Uẩn.
Chu Trạch Chung gật đầu, trầm giọng nói: “Anh biết, nhưng lúc đó anh thực sự rất tổn thương.”
Thi Uẩn ảo não vỗ đầu, vội vàng nắm lấy tay người đàn ông hôn nhẹ lên: “Vậy cho em thêm một cơ hội nữa nhé, để em lấp đầy vết thương của anh.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");