Hình Như Hơi Nhớ Anh Rồi

Chương 19: Hôn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Câu này chẳng có gì để nghi ngờ, khi hai người cùng ở trong một không gian kín, Chu Trạch Chung luôn có thể xác định vị trí của Thi Uẩn ngay lập tức, điều này xảy ra rất thường xuyên.

Thi Uẩn vì tò mò mà âm thầm trêu chọc anh, hỏi anh phải chăng giữa hai người có mối liên kết đặc biệt nào đó, khiến anh bị chi phối bởi bản năng giống mèo rình chuột, không thể dừng việc tìm kiếm cô.

Lúc ấy hai người vừa kết thúc hoạt động trên giường, để ý đến việc ngày mai đối phương còn phải tham gia hoạt động đi bộ hai mươi cây số trong khuôn viên trường, Chu Trạch Chung không đòi hỏi quá nhiều như những đêm cuối tuần thường lệ.

Sắc mặt người đàn ông chưa thỏa mãn nhu cầu hơi lạnh lùng, anh vừa dọn dẹp chiếc giường bừa bộn vừa liếc nhìn cô gái xinh đẹp vẫn còn thừa năng lượng, lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu em muốn làm chuột, anh làm mèo cũng không có vấn đề gì.”

Đương nhiên Thi Uẩn không muốn làm con chuột bị mọi người đuổi đánh, sau khi làm ầm ĩ một hồi, Chu Trạch Chung đau đầu không thể làm gì khác ngoài bịa ra một lý do khác có thể chấp nhận được.

“Đồng hồ điện tử của em được liên kết với điện thoại của anh.”

Nhưng Thi Uẩn phát hiện, sau khi chiếc đồng hồ vỡ nát bị ném vào thùng rác, đối phương vẫn có thể xác định chính xác vị trí của cô.

Giống như lúc này.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thi Uẩn dịu đi một chút, cô khẽ oán trách: “Đã nhìn thấy rồi sao không đến tìm bọn em?”

“Bây giờ đến có muộn không?” Chu Trạch Chung hỏi cô, giọng hơi nghiêm túc, đôi mắt sẫm màu của người đàn ông dưới ánh đèn ấm áp như những vì sao điểm xuyết trên bầu trời đêm, quá mê hoặc lòng người.

Tiền Dư cướp lời, chuẩn bị tấn công trực diện: “Không muộn, chúng tôi chỉ nghĩ anh đang cân nhắc gì đó…”

Trong khi nói những lời này, ánh mắt anh ta lơ đãng rơi vào người phụ nữ lạ mặt đứng sau lưng Chu Trạch Chung.

Chu Trạch Chung là người thông minh, chỉ cần một chút gợi ý là hiểu ngay, anh lùi một bước giới thiệu người đứng sau: “Cô ấy tên là Hà Ưu Doanh, là bạn thân tôi quen khi du học.”

Anh không giới thiệu hai người ngồi ở bàn, bởi vì Hà Ưu Doanh đều biết cả. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hà Ưu Doanh dịu dàng vẫy tay chào hai người, sau đó chỉ tay về phía người đàn ông đang đi ra từ nhà vệ sinh ở cuối hành lang trung tâm thương mại, giải thích: “Đây là một bữa hẹn ba người.”

Người đàn ông bên ngoài cửa hàng tên là Giản Ngô Hằng, là người đồng hương đầu tiên Chu Trạch Chung quen biết khi du học, sau đó anh quen Hà Ưu Doanh cũng là do anh ta làm cầu nối giới thiệu hai người trở thành bạn bè.

Thi Uẩn đều không lạ lẫm hai người này, Chu Trạch Chung khi nhớ lại quá khứ thường xuyên nhắc đến họ.

Thậm chí cô còn biết, Hà Ưu Doanh đã yêu thầm Giản Ngô Hằng nhiều năm mà không có kết quả…

Thực ra Thi Uẩn đã xem qua rất nhiều ảnh của Hà Ưu Doanh, nhưng phong cách của cô gái trong ảnh và bây giờ không hề giống nhau. Lúc đó cô ấy để tóc đen dài quá eo, trang phục đơn giản, trang điểm mộc mạc, là hình ảnh phụ nữ Trung Quốc điển hình trong mắt người nước ngoài.

Còn Hà Ưu Doanh trong hiện thực lại sở hữu một mái tóc uốn xoăn nhuộm màu socola đồng đều, ngay cả trang phục cũng đổi thành phong cách nổi bật hơn.

Người trên mạng đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống, hơn nữa đối phương còn thay đổi phong cách, cả hai cũng chưa từng tương tác ngoài thực tế, Thi Uẩn không nhận ra cũng là chuyện bình thường.

Thi Uẩn lo lắng, cô gái trước mặt có phải đang cố gắng nhẫn nhịn vì ai đó không, thậm chí còn thay đổi bản thân.

Hà Ưu Doanh nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt cô, cô ấy tinh nghịch nháy mắt, cười dịu dàng: “Chị không phải là người không chịu thay đổi, không phải là người cứng nhắc vô vị, cũng không phải lúc nào cũng ở thế bị động. Chị sẽ không thay đổi bản thân vì bất cứ ai, nhưng chị có quyền trở thành một phiên bản đa dạng của chính mình.”

Dù là xã hội cũ hay hiện đại, trong cơ thể phụ nữ Trung Quốc luôn chảy dòng máu nóng hổi chứa đựng các màu sắc tích cực như kiên cường, dũng cảm và cả quyết đoán.

Thi Uẩn hơi xúc động, cô nhét mặt dây chuyền hình gấu trúc mua ở sở thú vào tay cô ấy: “Chị giống như nó vậy, rất hiếm người không thích.”

Hà Ưu Doanh cười nói: “Cảm ơn, em cũng vậy, đây không phải là lời xã giao đâu.” Cô ấy nhận lấy móc khóa, treo nó lên túi xách của mình: “Hôm nay Giản Ngô Hằng về nước, chị và Chu Trạch Chung đặc biệt tụ tập để chào đón anh ấy. Nếu hai người rảnh, tối nay có muốn đi chơi với bọn chị không?”

Thi Uẩn lắc đầu từ chối: “Mọi người hiếm khi được gặp nhau, hôm nay bọn em không làm phiền nữa, lần sau có dịp em sẽ mời chị ăn cơm.”

Nhân lúc hai người trao đổi thông tin liên lạc, Chu Trạch Chung lên tiếng hỏi: “Khi nào hai người về?”

“Ngày mai.” Tiền Dư vội trả lời.

Thực ra hai người vốn định tối nay sẽ quay về luôn nhưng giữa chừng xảy ra chuyện này, Tiền Dư cảm thấy đây là cơ hội quý giá để thúc đẩy cặp đôi Thi Chu hàn gắn tình xưa, anh ta đành phải nán lại để giúp một tay.

Chu Trạch Chung nhướn mày, thờ ơ nói: “Kẻ vô công rỗi nghề là cậu không về thì thôi, cô ấy là sinh viên mà cũng không chịu về là sao?”

Ngày mai là thứ hai, khởi đầu đau khổ của một tuần mới.

Thi Uẩn thản nhiên đáp trả: “Người cuồng công việc như anh cũng đã về đâu?”

Chu Trạch Chung khoanh tay, giọng lạnh lùng: “Anh là ông chủ.”

“Về bản chất chúng ta chẳng khác gì nhau, công ty thiếu anh vẫn có thể hoạt động bình thường, giảng viên thiếu em cũng không ngừng việc giảng bài.” Thi Uẩn nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn đứng trước mặt, nói chuyện không hề nhường bước.

“Tiền kiếm được từ hoạt động bình thường của công ty vẫn sẽ chảy vào túi anh, nhưng kiến thức giảng viên giảng dạy sẽ không tự động chui vào cái đầu rỗng tuếch của em đâu.” Chu Trạch Chung không tán thành mọi lý do trốn học.

Đây là sự thật, song giọng điệu của người đàn ông quá đỗi lạnh lùng vô tình.

“Anh có quyền gì mà quản em chứ?” Thi Uẩn bỗng hơi bực tức, khóe mắt không kiểm soát được đã ầng ậc nước.

Thực ra mấy ngày qua cô có hơi bồn chồn, càng lúc càng cảm thấy mình không thể níu kéo được đối phương…

Chu Trạch Chung không muốn tranh cãi quá mức trước mặt nhiều người như vậy, anh thở dài khe khẽ: “Anh hiểu rồi, sau này anh sẽ không vượt quá giới hạn nữa.”

Người đàn ông đã rời đi, Thi Uẩn càng thêm buồn bực, cô nắm lấy tay Hà Ưu Doanh nhỏ nhẹ giải thích: “Lớp ngày mai đã dời sang cuối tuần rồi, vì giáo sư đi tham dự hội nghị học thuật ở nước ngoài, chị có thể giúp em giải thích với anh ấy được không?”

Hà Ưu Doanh xoa cánh tay cô trấn an: “Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề là giao tiếp trực tiếp, chị sẽ không giúp em đâu.”

Chiều tối, khi Thi Uẩn đang ngồi im lặng ngắm mưa ở tầng quan sát của tòa nhà Tử Phong, cô nhận được tin nhắn từ Hà Ưu Doanh, là thông tin khách sạn mà Chu Trạch Chung sẽ ở đêm nay.

Tiền Dư ngồi bên cạnh thoáng thấy nội dung tin nhắn, không nói hai lời đã dẫn Thi Uẩn đến khách sạn đó để làm thủ tục nhận phòng.

Khoảng hơn bảy giờ tối, anh ta mang hai chai rượu Soju của Hàn Quốc từ siêu thị nhập khẩu gần đó vào phòng Thi Uẩn.

Nhìn thấy vẻ mặt thất thần buồn bã của cô, Tiền Dư hiếm khi nghiêm túc: “Tuy không biết tại sao cậu cứ khăng khăng muốn chia tay với Chu Trạch Chung nhưng cậu làm vậy chắc chắn có lý do của cậu.”

Anh ta rót cho cô nửa ly rượu: “Tính ra tớ cũng chỉ mới biết Chu Trạch Chung được hai năm thôi, còn chúng ta đã quen nhau hơn mười năm rồi. Tớ và cậu mới là bạn thân thật sự, dù thế nào đi nữa, tớ nhất định sẽ đứng về phía cậu mà không cần suy nghĩ.”

Hai người cụng ly, Thi Uẩn tự chế giễu: “Cho dù tớ là một cô gái tồi tệ từ đầu đến cuối à?”

Tiền Dư chỉ do dự nửa giây, khẳng định: “Cho dù cậu là một cô gái tồi tệ từ đầu đến cuối.”

Đối với người Trung Quốc quen uống rượu trắng nồng độ cao, rượu Soju chỉ 21 độ khó thể làm say người, nhưng dù sao cũng không chịu nổi sự cuộn trào dữ dội khi uống cả chai.

Thấy Thi Uẩn mượn rượu giải sầu bắt đầu nổi điên khóc lóc om sòm, Tiền Dư vẫn còn tỉnh táo nhức hết cả đầu, không nhịn được mà cầu cứu “anh bảo mẫu” ở phòng đối diện.

Lúc này đã qua mười giờ, Tiền Dư không chắc đối phương đã về hay chưa, chỉ có đích thân đi xem mới biết được tình hình thực tế.

“Chị em cậu hơi bất lực rồi, để tớ đi gọi Chu Trạch Chung qua chăm sóc cậu.”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Thi Uẩn đang lảm nhảm đọc thơ cổ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô bám theo Tiền Dư: “Tớ cũng muốn đi.”

Tiền Dư bó tay với cô, đành phải dẫn cô đến gõ cửa phòng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cửa nhanh chóng được mở từ bên trong, Thi Uẩn đã chuẩn bị sẵn sàng không nói hai lời lao lên ôm lấy vòng eo người đàn ông sau cánh cửa.

Cảm giác không đúng, Thi Uẩn vừa định ngẩng đầu lên xác nhận tình hình thì đã bị ai đó nắm cổ áo kéo ra khỏi người đàn ông trước mặt.

Thi Uẩn lại đâm sầm vào vòng tay của một người đàn ông khác, mùi hương ngải đắng đậm đặc quen thuộc xua tan mùi cồn đang ngập trong khoang mũi.

“Thi Uẩn, sao anh không thấy đôi mắt của em có tác dụng gì nhỉ?” Sắc mặt Chu Trạch Chung đen thui, giọng điệu cũng lạnh chết người.

Thi Uẩn quay đầu nhìn người đàn ông vẫn đang nắm chốt cửa, người đó có thân hình cao lớn khỏe mạnh, nghe nói là tuyển thủ vô địch thường niên trong các trận đấu bóng bầu dục ở trường, tên là Giản Ngô Hằng.

Ôm nhầm người mất rồi, lần trước xảy ra sự kiện đáng xấu hổ này là vào năm lớp hai tiểu học, cô ôm trợ lý mới của Thi Kỳ Văn rồi gọi người ta là bố, Thi Uẩn nhớ lại mà chỉ muốn chui tọt xuống đất.

Giản Ngô Hằng cười rạng rỡ: “Bé Thi Uẩn, em quả nhiên nhiệt tình sôi nổi như Chu Trạch Chung miêu tả.”

Anh ta vỗ cái đầu đang cúi thấp của cô, cười nói: “Đợi anh thu xếp ở Thượng Hải xong xuôi sẽ mời em ăn cơm sau nhé.”

Nói xong anh ta cười híp mắt nhìn sang Chu Trạch Chung vẫn còn trưng vẻ mặt u ám bên cạnh, ngáp dài: “Không được rồi, tôi chưa điều chỉnh được múi giờ, chơi cả ngày đã mệt đến chết, bây giờ nhất định phải đi ngủ thôi.”

Anh ta bước ra ngoài, rất tự nhiên khoác vai Tiền Dư: “Tôi và anh bạn này cũng không làm phiền hai người nữa, hai người có vấn đề thì giải quyết đi nhé, không có vấn đề thì cứ yêu đương.”

Vào khoảnh khắc cuối cùng khi đóng cửa, anh ta nhỏ giọng nói: “Còn nữa, xin hãy giúp tôi giữ bí mật về cuộc nói chuyện tối nay, tôi muốn tự mình theo đuổi Ưu Doanh.”

Cửa khép lại, Thi Uẩn lẩm bẩm: “Giản Ngô Hằng muốn quay đầu theo đuổi chị Ưu Doanh?”

Chu Trạch Chung không trả lời, chỉ liếc nhìn cô: “Theo đuổi vợ chết đi sống lại? Chắc cậu ta và em có chủ đề chung để trò chuyện đấy, lát nữa anh sẽ gửi Wechat của cậu ta cho em, hai người có thể trao đổi thông tin với nhau.”

Thi Uẩn: “...”

Chết tiệt, Thi Dật lại cho anh xem ba cái thứ quỷ quái gì vậy, Thi Uẩn muốn gào thét.

Chu Trạch Chung ôm cô lên giường, nhíu mày hỏi: “Em uống bao nhiêu rồi?”

Thi Uẩn làm một cử chỉ khiến đàn ông Hàn Quốc điên tiết, lí nhí nói: “Chỉ một chút thôi.”

Tiền Dư mua rượu dựa theo khả năng uống của cô nên thực ra lượng rượu vào bụng vẫn chưa đạt đến ngưỡng làm cô say.

Nhưng cô muốn mượn cớ rượu vào lớn gan để thỏa sức bộc lộ cảm xúc nên vừa rồi mới giả vờ mình là người tài không gặp thời, đứng trên đầu giường đọc những bài thơ cổ thương xuân nhớ thu để giải tỏa nỗi buồn bực một cách vô tội vạ.

Cô nằm trên giường, nhìn chằm chằm người đàn ông đang cẩn thận lau người cho mình bằng khăn ướt không chớp mắt, đột nhiên buồn bực giải thích: “Em sẽ không trốn học đâu, chỉ là tình cờ giáo sư đi công tác thôi.” Cô dừng lại một lúc, hơi nghẹn ngào: “Với cả em rất muốn ở bên cạnh anh.”

Chu Trạch Chung đắp chiếc khăn ấm lên đôi mắt đỏ hoe của cô, nói nhỏ: “Anh biết.”

Thi Uẩn không phải là người nhát gan, cô không cần rượu để lấy can đảm. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thi Uẩn là người theo đuổi cảm xúc, cô chỉ cần làm theo tiếng gọi con tim là có thể hành động táo bạo.

Trong bóng tối mịt mờ, cô cong người lên, hai tay chính xác vòng quanh cần cổ thon dài của người đàn ông kéo về phía mình, nhưng đôi môi đặt xuống hơi lệch vị trí.

Chu Trạch Chung thuận theo đôi tay đang ghì chặt cổ mình, hai tay đỡ lấy eo cô gái cùng nằm xuống giường.

Chiếc khăn lăn xuống lại được đắp lên mắt, Thi Uẩn lần nữa mất đi thị giác.

Trong bóng tối, môi người đàn ông dán chặt với môi cô…

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.