Hình Như Hơi Nhớ Anh Rồi

Chương 13: Người lang thang hoàn hảo




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thi Uẩn biết ly nước sôi để nguội nhạt nhẽo cô vừa uống trước camera giám sát không phải vô ích.

Khóe môi khẽ nhếch lên, hàm răng trắng đều tăm tắp chỉ lộ đến răng nanh, trông cô lúc này vô cùng ngoan ngoãn.

Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Thi Uẩn mới ngẩng đầu lên nhìn về phía camera, cất tiếng hỏi: “Chu Trạch Chung, khi nào anh mới về thế?”

Giọng nói của cô gái ngọt ngào đến phát ngán, sặc mùi giả tạo nhưng không khiến người ta khó chịu.

Huống chi cô nhắm đúng mục tiêu rồi mới tấn công.

Chu Trạch Chung liếc nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang cười tít mắt qua camera độ phân giải cao, không khỏi bất đắc dĩ, giọng anh vô thức dịu dàng hẳn: “Anh vừa đến Nhật chiều nay.”

“Nhưng ngày kia là Tết Thiếu nhi mà!” Thi Uẩn bĩu môi tỏ vẻ không vui: “Anh thà ở lại với mấy đứa con nít bên Nhật mà không về đây với em ư?”

Tập đoàn Đồng Nhạc chuyên kinh doanh đồ trẻ em, Tết Thiếu nhi là ngày lễ quan trọng nhất trong năm, doanh thu thời điểm này thường vượt xa bất kỳ giai đoạn nào khác.

Ở Đồng Nhạc, bất kể nhân viên bao nhiêu tuổi, vào ngày Tết Thiếu nhi đều nhận được phúc lợi hậu hĩnh và một gói quà đầy tính trẻ thơ.

Nói cách khác, Tết Thiếu nhi là ngày vô cùng quan trọng và vui mừng đối với nhân viên Đồng Nhạc, tất nhiên bao gồm cả Chu Trạch Chung.

Vậy mà vào một ngày đặc biệt như thế này, Chu Trạch Chung lại không trải qua cùng cô, điều này khiến Thi Uẩn hơi không quen, không vui và cũng không đồng tình.

Chu Trạch Chung nhìn đôi mắt long lanh đẹp đẽ của cô, khẽ thở dài: “Thứ nhất, anh không phải đến đây để ăn mừng với người Nhật, anh chỉ muốn kiếm tiền của họ thôi, em đừng nghĩ nhà tư bản quá tử tế.”

“Thứ hai…” Anh dừng lại khá lâu trước khi bắt đầu luận điểm thứ hai: “Dù anh có về, thì cũng chẳng có lý do gì để đi chơi với bạn gái cũ cả.”

Ngay khi câu nói vừa dứt, đôi mắt Thi Uẩn bỗng tối sầm lại, nụ cười nơi khóe môi cũng tắt ngấm trong chớp mắt.

Cả hai đều im lặng, người ngoài cuộc lén lút hóng chuyện là La Toàn bỗng dưng thấy căng thẳng.

Căn hộ này không lớn, phòng khách chỉ khoảng hơn hai mươi mét vuông nhưng mạch nước ngầm lại đang cuộn trào dữ dội. La Toàn lúng túng, dường như có thể nghe thấy cả tiếng hít thở hỗn loạn đang của anh ta vọng lại trong không gian chật hẹp này.

Là một nhân viên khiêm tốn luôn phục vụ sếp, đầy đạo đức, biết tiến biết lùi và xông pha khi cần là những phẩm chất cần có của anh ta, dù sao thì cũng không thể nhận mức lương cao cỡ đó trong mơ hồ được.

Vậy nên, cũng vì suy nghĩ cho tương lai, La Toàn đành cắn răng lên tiếng: “Hay là hai người cân nhắc quay lại với nhau đi? Dù sao tôi thấy hai người rất xứng đôi, là một cặp trời sinh, không ở bên nhau thì thật có lỗi với trời đất.”

Anh ta cố tình lên tiếng trước Thi Uẩn, như muốn hiến thân cứu nguy, dù sao anh ta cũng không đảm bảo được bà cô tổ này sẽ nổi giận đến mức nào.

Tuy nhiên ngọn lửa dữ dội trong dự đoán lại không bùng lên, Thi Uẩn bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nói: “Em sẽ cho anh lý do.”

Thi Uẩn có thể hiểu được sự oán trách của Chu Trạch Chung, dù sao cô cũng là người vô tình trước, không có cớ gì để bắt người khác phải khoan dung tha thứ.

Cùng lắm thì cô sẽ theo đuổi lại một lần nữa, dù con đường này chắc chắn sẽ gập ghềnh hơn nhưng đây là do cô tự chuốc lấy, không có gì để oán trách.

Có lẽ người đàn ông đầu bên kia camera vẫn đang nhìn cô, nhưng từ đầu đến cuối anh không nói thêm lời nào, đây là sự kiêu hãnh vốn có của bông hoa cao lãnh mọc trên đỉnh núi. Thi Uẩn là một cô gái có thể buông bỏ lòng tự trọng, tuy không cảm kích nhưng cô vốn chu đáo nên có thể thấu hiểu và tôn trọng điều đó.

Vội vàng hấp tấp là điều cấm kỵ trong tình cảm, huống chi giờ không thể gặp mặt trực tiếp nên rất nhiều biện pháp không thể thực hiện được, vì vậy Thi Uẩn quyết định tạm dừng hành trình theo đuổi tình yêu hôm nay.

Cô vẫy tay với La Toàn đang đoán mò lung tung: “Trợ lý La, tôi về đây.”

“Để tôi đưa cô về.” La Toàn như một NPC được lập trình sẵn, lập tức kích hoạt lời thoại cố định.

“Không cần đâu, tôi tự lái xe đến mà.” Thi Uẩn từ chối khéo.

Tối qua sau khi nhờ người mẫu xe hơi chở đến đây, cô tiện tay để xe ở bãi đỗ công cộng dưới tầng hầm của khu chung cư, về nhà cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút lái xe.

La Toàn không ép, chỉ vào mấy món ăn gần như chưa động đến trên bàn, tội nghiệp hỏi: “Vậy những món này xử lý thế nào đây?”

Vì muốn nể mặt, Thi Uẩn đã nếm thử hai miếng mỗi món sau khi chúng được dọn lên, La Toàn là cấp dưới của bạn trai cũ cô, đương nhiên không tiện ăn tiếp.

Nhưng lãng phí thức ăn thì thật đáng xấu hổ…

“Anh đóng gói giúp tôi đi, tôi mang về cho Thi Dật ăn, vừa hay anh ấy thích đồ mặn.” Thi Uẩn nói thẳng.

La Toàn cười gượng: “Ha ha, vậy thì tốt quá…”

Sau khi đưa Thi Uẩn lên xe, anh ta lặng lẽ gọi điện cho cấp trên.

“Sếp Chu, hôm nay tôi không tìm nhầm người lang thang hoàn hảo trong lòng anh chứ?”

Giọng anh ta nghe rất vui vẻ, ý đợi khen ngợi rất rõ ràng.

Câu nói em sẽ cho anh lý do vừa nãy của Thi Uẩn chẳng phải đang gián tiếp bày tỏ tình cảm à? Chắc trong lòng sếp Chu đang thầm vui lắm, anh ta hí hửng đoán.

Tuy nhiên giọng Chu Trạch Chung rất nhạt nhẽo, không nghe ra được vui hay buồn, giống như thời tiết thất thường trên đỉnh Hoàng Sơn sau khi leo lên, hoàn toàn không theo lẽ thường.

“Tôi rất ngưỡng mộ sự cống hiến vô điều kiện của cậu cho công việc từ thiện, nhưng… Thi Uẩn trông giống người lang thang lắm à?”

La Toàn: “...”

Rõ ràng là sếp đã ám chỉ cho tôi mà!!! La Toàn âm thầm nuốt xuống mọi cay đắng.

Sáu giờ chiều hôm sau, Thi Uẩn nhận được điện thoại của Bùi Lương, đối phương lén lút báo với cô rằng anh ta và ông chủ sẽ hạ cánh ở Thượng Hải vào lúc mười rưỡi tối.

Bên cạnh Chu Trạch Chung có tổng cộng bốn trợ lý, ngoài Bùi Lương ra, ba người còn lại ít nhiều đều đã từng phục vụ Thi Uẩn.

Bùi Lương chủ yếu phụ trách các công việc kinh doanh quốc tế, thường ngày khá bận rộn, Thi Uẩn và anh ta hiếm khi tiếp xúc, đến mức ngay cả khi hai người đối mặt nhau, có khi chưa chắc đã nhận ra.

Thi Uẩn khá bất ngờ khi đối phương chủ động tiết lộ tin tức cho mình. Sau khi cảm ơn liên tục, cô gấp rút trang điểm cho thật xinh đẹp rồi vội vàng chạy đến sân bay.

Khi đến nơi, đồng hồ vừa điểm mười giờ, còn nửa tiếng nữa máy bay mới hạ cánh.

Đứng chán, cô tìm một cái ghế gần cửa sổ, chơi game xếp hình để giết thời gian.

Ba mạng đã bay đi mà cô mới vượt qua được màn đầu tiên, đến khi ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tường thì chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là đến mười rưỡi tối.

Trời không biết đã đổ mưa từ lúc nào, cơn mưa khá to, thỉnh thoảng còn có sấm chớp nhỏ. Phần lớn các chuyến bay dự kiến đến đúng giờ đều bị lùi lại vài chục phút, bao gồm cả chuyến bay của Chu Trạch Chung.

Đợi một lúc, thời gian hạ cánh dự kiến lại đồng loạt bị lùi thêm một tiếng. Một cặp vợ chồng trung niên cũng đến đón người đã có vẻ sốt ruột, họ kéo nhân viên trẻ tuổi ra để gặng hỏi nguyên nhân.

Có người mở đầu, những người khác cũng bị kích động theo, không ít người bắt đầu chỉ trích hãng hàng không.

“Rõ ràng sắp hạ cánh rồi, sao lại đột nhiên bay lên?”

“Phải đấy, nếu không giờ này chúng tôi đã về đến nhà rồi.”

“Rõ ràng hạ cánh là an toàn nhất, vậy mà cứ khăng khăng quay lại không trung đi chịu chết, tôi rất nghi ngờ trình độ chuyên môn của mấy người đấy.”

“...”

Nhân viên được đào tạo bài bản vẫn giữ nụ cười đúng mực, lịch sự giải thích: “Thời tiết khá xấu, việc chúng tôi cẩn thận hết mức khi hạ cánh chắc chắn có lý do, xin mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm với sinh mạng của mọi người…”

Một đám người ồn ào vô cùng đau đầu, Thi Uẩn đành xách túi đi đến vị trí hẻo lánh hơn để tìm sự yên tĩnh.

Chắc do khu vực này bị chập điện, đèn cứ nhấp nháy mãi nên dù gần cửa sổ cũng chẳng có mấy người ngồi.

Nhưng may mà đủ yên tĩnh, cộng thêm tiếng mưa rơi như tiếng ASMR tự nhiên, cô bắt đầu thấy buồn ngủ.

Khi Thi Uẩn hé mở mí mắt nặng trĩu lần nữa vì mũi cô ngửi thấy hương ngải đắng nồng đậm quyến rũ, nó đã đánh thức cô một cách nhẹ nhàng.

Chu Trạch Chung ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt vốn lạnh lùng bỗng quá đỗi dịu dàng: “Sao em lại ngủ ở đây?”

Máy điều hòa trong sảnh thổi hơi lạnh, Thi Uẩn vẫn còn mơ màng theo bản năng vùi đầu vào ngực anh, ngón trỏ nhẹ nhàng cào cào trái tim đang đập mạnh mẽ dưới lớp áo sơ mi, khẽ nói: “Nếu không phải vì điều kiện không cho phép, em còn muốn ngủ ở đây nữa cơ.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.