(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cậu với Thi Uẩn chia tay rồi à?”
Câu “không phải người cùng một nhà thì không vào cùng một cửa” hẳn cũng đúng với bạn bè. Bảy đứa bạn lần lượt bước vào phòng VIP, không một ngoại lệ, tất cả đều hỏi người bị ép ngồi ở vị trí đối diện cửa ra vào là Chu Trạch Chung một câu giống hệt nhau ngay khi vừa bước vào.
Trước những lời hỏi thăm chu đáo này, vị được hỏi “lịch sự” cũng không ngại ngần mỉm cười đáp lại từng người: “Cảm ơn, tôi là người trong cuộc, không cần các cậu thông báo thêm đâu.”
Sau khi nghe bảy cuộc đối thoại y hệt nhau, Thi Dật ngồi trong góc hăng say chơi game cuối cùng cũng chịu ném cái Switch đang cầm trên tay đi.
Anh ấy thẳng lưng, co chân ngồi xổm, tiện tay xé một mảnh giấy A4 trên bàn, cầm bút đen tô đi tô lại một dấu chấm hỏi to đùng méo mó.
Rồi Thi Dật đứng phắt dậy, giơ mảnh giấy lên: “Tôi hỏi này, cậu nuốt mất cái dấu hỏi to bự ở cuối câu rồi à?”
“Ý chúng tôi là…” Anh ấy nâng giọng, gằn từng chữ: “Chẳng lẽ cậu thật sự chia tay với em gái tôi rồi?”
Thi Dật vừa hỏi vừa mò lại gần Chu Trạch Chung. Nhưng do mắt cứ dán về phía trước, quên để ý chướng ngại dưới chân, anh chàng cao hơn mét tám cứ thế vướng góc bàn đã bị cố định ngã huỵch xuống đất. Cái mông vô tội phải chịu một trận đòn sâu cay.
Chu Trạch Chung bình tĩnh nhìn đối phương, trả lời bằng giọng nhạt nhẽo: “Chứ còn sao nữa? Giờ này tôi không ở bên cô ấy, giữa đêm hôm chạy đến đây không lẽ chỉ để xem cậu biểu diễn một màn vật lộn trong nhà chẳng có chút thẩm mỹ nào à?”
Tự dưng bị ai kia công kích nhưng Thi Dật không thèm chấp nhặt. Dẫu sao đàn ông thất bại trên tình trường thường trở nên khó ở, là anh em với nhau nên bao dung một chút, xưa nay anh ấy vốn là người thấu hiểu nên có thể thông cảm được.
Qua cuộc đối thoại trên, không khó để kết luận rằng việc Chu Trạch Chung và Thi Uẩn chia tay là sự thật không thể chối cãi.
Thấy thế, đám anh em đang có mặt tự động chia thành hai phe, tranh cãi liệu Chu Trạch Chung là người chủ động hay bị động trong vụ chia tay này. Cả hai bên đều tung ra lý lẽ đanh thép, thậm chí còn đặt cược số tiền lên đến sáu con số.
Chu Trạch Chung giơ tay rót một ly bia lúa mạch còn bốc hơi, cầm lên uống một hơi cạn sạch.
Bên tai vẫn là tiếng tranh cãi không ngớt.
“Mặt mày Chu Trạch Chung lúc nào cũng lạnh tanh, Thi Uẩn lại rất hay cười, cả hai cứ như nước với lửa ấy nhỉ?”
“Lý do chia tay này gượng ép quá, cơ mà tôi thấy cậu ta cười lên trông còn đáng sợ hơn không cười nhiều…”
“Tôi đoán chắc anh bảo mẫu muốn quẳng gánh đấy, cậu không thấy quý cô cãi nhau với cậu ta suốt ngày à? Chắc chắn là cậu ta không chịu nổi nữa rồi.”
Những ngón tay thon dài đang cầm ly thủy tinh của Chu Trạch Chung hơi siết chặt. Anh im lặng lắng nghe một lúc, bỗng thờ ơ lên tiếng: “Tôi và Thi Uẩn chia tay trong hòa bình.”
Hòa bình?
Cảnh tượng ồn ào chợt im phăng phắc.
Một lúc sau, đại diện phe chủ động là Tiền Dư đứng ra hỏi: “Dù là chia tay trong hòa bình thì cũng phải có lý do chứ?”
Chu Trạch Chung rút tờ khăn giấy, cẩn thận lau sạch vết nước trên đầu ngón tay, không ngẩng đầu lên trả lời: “Cô ấy nói tôi có bệnh.”
Thi Dật không nhịn nổi, nín cười đến mức suýt bổ ngửa ra sau: “Con bé nói thế cũng đâu có sai.”
Tiền Dư không xoáy sâu vào tính xác thực của câu trả lời này, hiện tại anh ta quan tâm đến độ chính xác trong dự đoán của mình hơn, thế là tiếp tục truy hỏi: “Tạm coi đây là lý do chia tay của Thi Uẩn. Còn anh thì sao? Anh có ý kiến gì với Thi Uẩn không?”
Chu Trạch Chung ngẩng đầu, đôi mắt đen láy tràn đầy nghiêm túc: “Tôi không có ý kiến gì với cô ấy cả.”
“...”
Đồ thần kinh! Như này mà gọi là chia tay trong hòa bình cái gì? Tiền Dư vừa đặt năm mươi nghìn tệ chợt vỡ lẽ hóa ra bản thân chỉ là con tốt thí trong ván cờ của mọi người…
Đại diện phe thắng cược cười hớn hở: “Các cậu không thấy Thi Uẩn chạy đến thảo nguyên Hulunbuir cưỡi ngựa rong ruổi, tự do tự tại à? Đó là thái độ của kẻ chiến thắng, người tan vỡ con tim vẫn còn đang mượn rượu giải sầu ở đây này.”
Động tác rót rượu của Chu Trạch Chung khựng lại, ánh mắt vẫn còn tỉnh táo rơi trên mặt người vừa nói: “Hulunbuir?”
“Ừ.” Người đó móc điện thoại ra chỉ cho anh: “Đăng trên vòng bạn bè ấy, cậu không thấy à?”
Nói xong, anh ta vuốt màn hình điện thoại đưa cho Chu Trạch Chung xem.
Bỗng nhiên ngón tay người đàn ông khựng lại, anh ta sực nhận ra: “Không phải cậu bị quý cô chặn rồi chứ?”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, đường phân cách thẳng tắp trên giao diện vòng bạn bè đã đưa ra câu trả lời khẳng định.
Thi Dật tự nhận hiểu rõ tính cách của em gái nên im lặng một lúc, rồi trịnh trọng hứa hẹn với Chu Trạch Chung: “Hôm nay anh đây nhất định sẽ chống lưng cho cậu!” Nói xong, không quan tâm lúc này là mấy giờ, em gái đang ngủ hay còn thức, anh ấy cứ thế bấm số gọi thẳng qua.
“Thi Tiểu Uẩn! Em ảo tưởng sức mạnh đấy à? Dám chặn cả anh em của anh hả?”
Điện thoại vừa kết nối, còn chưa kịp đưa lên tai thì giọng nam giận dữ đòi công bằng đã lập tức ập tới làm màng nhĩ của cô đau nhói.
Thi Uẩn bịt chặt tai, đợi cho đến khi chắc chắn ống nghe sẽ không phát ra tiếng kháy nữa mới từ từ lên tiếng.
“Ai không biết còn tưởng anh với Chu Trạch Chung mới là anh em chui từ một bào thai ra đấy, anh dứt khoát đổi tên thành Chu Dật luôn đi.”
Cô hít một hơi rồi tiếp tục tấn công: “Huống chi, bọn em chia tay thì làm sao? Người ta kết hôn rồi còn ly hôn được nữa là. Hơn nữa giấy chứng nhận còn chưa có, con cái cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, anh còn muốn dùng mấy câu sáo rỗng trói chặt em à?”
“Xin lỗi nhé, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi, cái đầu óc cổ hủ của anh ngoài việc để lại làm bài học cảnh tỉnh các thế hệ mai sau, em thực sự không nghĩ ra nó còn có tác dụng tích cực nào khác. Khuyên anh sớm dâng hiến cho nhà nước, coi như tích đức cho bản thân sau này đi.”
Nói xong, cô không đợi đối phương phản hồi đã dứt khoát cúp máy.
Mấy người đàn ông đang nghe lén đều ngớ ra, cả đám nhìn về phía ngọn núi dần dần đóng băng, ấp úng: “Ừm… Cái đó, các anh em nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu vãn tình yêu của hai người.”
Về việc làm thế nào để cứu vãn, mấy người này tự phát thành lập một đội ngũ bảo vệ tình yêu mang tên: Giải cứu chàng trai lạnh lùng đau khổ vì thất tình.
Biện pháp rất đơn giản, mọi người sẽ thường xuyên cập nhật tình hình gần đây của Thi Uẩn vào nhóm.
Ví dụ như:
[Hôm nay Thi Uẩn cưỡi ngựa rong ruổi với trai thảo nguyên, trông rất vui vẻ!]
[Hôm nay Thi Uẩn ăn dê nướng nguyên con, là một anh chàng hoang dã tự tay nướng, ngon hết sảy!]
[Bây giờ Thi Uẩn đang ngồi trên chuyến tàu từ Hailar đến Mãn Châu, toa 6 ghế số 109, đối diện là một anh chàng chăn ngựa khôi ngô tuấn tú.]
...
Hầu hết nội dung đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi hằng ngày, về việc tại sao không có biện pháp cụ thể hơn, mọi người giải thích rằng: “Tuy Chu Trạch Chung là anh em của bọn mình nhưng cả đám cũng là bạn thân của Thi Uẩn mà!”
Giữ vững nguyên tắc ba phải, cuối cùng chúng bạn quyết định áp dụng chiến lược bảo thủ, vừa không làm tổn thương tình chị em, vừa bảo vệ được tình anh em.
Trước đống lời lẽ xuyên tạc, cường điệu, tưởng tượng thái quá và những tin nhắn vồ vập, vô lý với tỷ lệ trùng lặp siêu cao, bất ngờ thay, Chu Trạch Chung lại chọn cách im lặng chịu đựng. Bạn bè đều bảo đây là sức mạnh của tình yêu đó.
Đêm cuối cùng của kỳ nghỉ lễ mùng một tháng năm, Thi Dật cố tình chạy đến nhà Chu Trạch Chung, rủ anh đến nhà mình chơi game.
“Không có hứng.”
Chu Trạch Chung vừa buông lời từ chối, điện thoại liên tục nhảy ra tin nhắn từ bạn bè với nội dung xêm xêm nhau.
[Quý cô đã đến nơi! Nhóc Chu mau mau đón tiếp!]
[Thi Uẩn về nhà rồi! Trạch Chung cười rạng rỡ!]
[Chung à, Uẩn của cậu đã về rồi đó! Cười trộm.jpg]
[Quý cô xa nhà nhiều ngày cuối cùng cũng trở về! Tạm dừng công việc! Chu Trạch Chung mau đi đón đi chứ!]
“Không có hứng? Thế mà cậu lại nói không có hứng á? Lời thề vang dội ngày xưa của chúng ta nay đi đâu mất rồi?”
Lời buộc tội đầy cảm xúc của Thi Dật vừa mới bắt đầu, Chu Trạch Chung đã vô tình ngắt lời: “Coi như tôi vừa quên mất, đi thôi.”
Thi Dật: “?”
…
Đang thu dọn hành lý để về nhà, Hồ Cảnh Ngọc chợt dừng tay, tò mò hỏi: “Vậy tại sao em lại chia tay với Chu Trạch Chung?”
Thi Uẩn ngáp dài, dùng vũ lực khóa chiếc vali đã thu dọn cả buổi vẫn cứ rối tung, sau đó nằm vật xuống chiếc ghế bập bênh thư giãn, thuận miệng nói: “Rõ ràng em đã bảo không muốn nữa mà anh ấy cứ làm hăng hơn, em nghi ngờ anh ấy bị điếc rồi.”
“...” Hồ Cảnh Ngọc - độc thân từ bé nhưng lý thuyết cực kỳ phong phú, không khỏi trợn mắt: “Ha ha, khi nào em rảnh rỗi nhớ xem thêm vài bộ phim giáo dục giới tính nhé.”
Hai người đặt chuyến bay muộn nhất từ Hailar về Thượng Hải, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Phổ Đông ở Thượng Hải đúng mười giờ năm phút tối.
Khi hai chân chạm đất, Thi Uẩn hít một ngụm không khí đục ngầu thuần ô nhiễm chỉ có ở thành phố lớn, nhíu chặt mày than thở: “Ai đã quen ăn cơm trắng rồi còn nuốt nổi cơm gạo lứt chứ?”
Thảo nguyên Hulunbuir là bình oxy tự nhiên của Trái Đất, trái ngược hoàn toàn với các đô thị hiện đại phát triển quá mức cần phải cưỡng chế kiểm soát mật độ phủ xanh hiện nay.
Hồ Cảnh Ngọc đang chỉ huy tài xế nhà mình nhét hết đống hành lý vào cốp xe, nghe vậy không khỏi cảm thán: “Chị cũng tò mò, sau khi đã nếm qua đàn ông cực phẩm như Chu Trạch Chung, liệu em còn nuốt trôi đám ếch nhái bên ngoài không?”
“Cũng đã chia tay rồi, hỏi nuốt được hay không có tác dụng à?” Thi Uẩn ngáp, mệt mỏi chui vào ghế sau: “Mà nhắc đến anh ấy làm gì? Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, biết chưa?”
Hồ Cảnh Ngọc phì cười: “Với điều kiện em phải là chú ngựa tốt kia thì mới tính.”
Lời này không phải nói suông, mà là có lý lẽ, có bằng chứng, có điển tích.
Hồi Thi Uẩn học đại học, có một học kỳ cô chọn môn thể dục tự chọn là Thái Cực Quyền.
Kỳ thi cuối kỳ lúc đó là nhóm ba người, thật không may, thiên tài Thái Cực Quyền Thi Uẩn bốc trúng hai bạn cùng nhóm đều là vận động viên chuyên nghiệp của đội võ thuật. Hai người đó lần lượt nhờ vào động tác “ngựa rừng hất bờm sang hai bên” và “vuốt bờm ngựa” mà được thầy dạy võ khen là “ngựa chiến” hết lời.
Còn Thi Uẩn với vai trò là đối tượng so sánh, cô dựa vào thực lực “mạnh mẽ” thành công lấy được 60 điểm sát nút để qua môn, thậm chí còn sít sao hơn cả mấy bức ảnh “sát ranh giới” của anh chàng mà bạn cùng phòng cô ấy xem giữa đêm khuya.
Thầy dạy võ lúc đó là một ông lão râu tóc bạc phơ, có lẽ tuổi càng cao thì tự nhiên cũng nhân từ và giàu lòng vị tha hơn.
Thấy Thi Uẩn trông đáng thương quá, ông ấy cố gắng đưa ra lời khen tương tự trong tình huống không vi phạm võ đức: “Em cũng là một chú ngựa con, chỉ là hơi hư một chút thôi.”
Kể từ đó, Thi Uẩn thành công có được biệt danh dễ thương là chú ngựa con hư hỏng.
Thấy Thi Uẩn cứng họng, Hồ Cảnh Ngọc không nể nang cười sằng sặc hồi lâu: “Có sao đâu, ngựa hư sinh ra là để quay đầu ăn cỏ cũ mà.”
Huống chi dưới cái nhìn của Hồ Cảnh Ngọc, cô nàng vụng về và anh bảo mẫu mặt lạnh như tiền quả là một cặp trời sinh.
…
Hôm nay Thi Dật rất kỳ lạ, anh ấy không đến phòng chơi game xịn sò dưới tầng hầm mà kéo Chu Trạch Chung ra phòng khách tầng một, cắm tay cầm chơi con game Contra cổ điển.
Thấy Chu Trạch Chung có vẻ hơi mất tập trung, anh ấy không sợ chuyện lớn cười hì hì: “Yên tâm đi, hôm nay người cậu ngóng trông không về nhà đâu.”
Chu Trạch Chung đanh mặt, lạnh lùng nói: “Không sao, có cậu ở nhà hứng lửa đạn là đủ rồi.”
Anh vừa dứt câu, nhân vật mặc quần đùi lụa màu đỏ do Thi Dật điều khiển trượt chân té mất một mạng…
Hôm nay chơi game mà không xem lịch trước, với kỹ thuật thường ngày của hai người, cầm một mạng đi đến cuối không phải vấn đề, song thành tích tốt nhất hôm nay chỉ là chết trước vạch đích.
Khi hai người lại một lần nữa hy sinh, đột nhiên có người gõ vang cửa chính, vừa hay trở thành kíp nổ kết thúc cuộc chơi.
Thi Dật hất cằm ra hiệu cho Chu Trạch Chung ra mở cửa, còn mình thì đi đến tủ lạnh lấy một chai nước uống, song ánh mắt tinh ranh vẫn không rời khỏi vị trí cửa chính.
Chu Trạch Chung liếc đối phương, không nói gì, nhấc chân đi về phía cửa.
Anh nắm lấy chốt cửa giữ hồi lâu, vóc dáng cao lớn thẳng tắp nấn ná một lúc mới kéo nhẹ cửa vào trong.
Từ góc độ của Thi Dật không thể nhìn rõ người đứng ngoài cửa, tuy nhiên chỉ cần một góc váy bay theo gió lọt vào tầm mắt, anh ấy đã vội la lên: “Hê hê, lừa cậu đấy, hòn vọng thê.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");