Hình Như Em Đã Đợi Rất Lâu

Chương 7: Có Hận Cũng Phải Biết Rõ Người Đáng Hận




"Nhà anh ở đâu?"

??

Dù không đoán được cô gái này có ý gì nhưng Hoàng Hạ vẫn đáp: "Số 14, đường Nguyễn Tân."

"Hôm nay đã làm phiền anh nhiều. Trời cũng đã tối, anh về trước đi đừng lo cho tôi, hôm khác tôi sẽ đến nhà tạ lễ."

"Tạ lễ thì không cần, nhưng một mình cô về được chứ, dù sao cô cũng vừa tỉnh?"

"Tôi sẽ nghỉ ngơi một chút rồi gọi người nhà đến đón."

Hoàng Hạ gật đầu, "Vậy cũng được, cô nằm nghỉ đi, tôi về trước."

"Vâng, cảm ơn anh."

Cánh cửa khép lại, Lan Duy rũ rượi nằm xuống.

Bây giờ cô rất muốn đến chỗ đó, xác nhận xem chuyện xảy ra là thật hay mơ? Nhưng bây giờ cô đến sức đi cũng chẳng có.

Gọi người nhà, có ai chứ? Bà ngoại thì không thể, gọi bà chỉ làm bà thêm lo lắng, đường vừa xa vừa tối không thể để bà đạp xe đến đón cô được. Còn hai người gọi cha mẹ kia, nếu biết cô tiêu tiền viện phí đừng bị đánh chết đã là may lắm, còn trông mong được gì?

Hốc mắt cô nóng bừng, hai hàng mi ướt đẫm.

Sao thế chứ? Sao lại khóc rồi?

Lúc nào cũng một mình, sao mới bị thương chút đã trở nên yếu ớt thế này?

Lan Duy đặt tay lên trán, cố gắng trấn an bản thân nhưng nước mắt không ngừng trào ra.

Ánh đèn trần chói loá làm tầm mắt cô mờ đi, như lạc lõng giữa khoảng không vô tận, trước sau chỉ đơn sắc trắng, và lạnh lẽo.

Có chút tiếc nuối khơi lên trong lòng, cô đã chết rồi sao lại được trọng sinh? Bây giờ cô lại phải tiếp tục gồng gánh, đối mặt với cuộc sống mệt mỏi này ư?

Duy im lặng, cô chẳng còn sức lực để khóc, cơ thể mệt nhoài nằm im bất động.

"Cạch"

Âm thanh đột ngột kéo Lan Duy về thực tại. Cô đánh mắt sang thấy cánh cửa dần hé mở, nhanh chóng kéo chăn lên che mặt.

Là y tá ư?

"Tôi không tìm thấy chìa khoá, chắc khi nãy đã làm rơi ở đây."

Là anh ta. Có nên giả vờ ngủ không? Hay nên ngồi dậy?

"Cô cứ nằm nghỉ, tôi xem qua một chút."

Cứ nằm như thế cũng không phải, Lan Duy kín đáo lấy tay lau mắt rồi kéo chăn xuống nửa mặt.

"Là do lúc nãy tôi đẩy ngã anh đúng không, thật sự xin lỗi, lúc nãy tôi không nhìn kĩ sợ anh là người xấú."

Hoàng Hạ đang ngồi dưới đất quay người nhìn lên, "Không sao, do tôi đứng gần quá..." Anh khựng lại, thấy đôi mắt hơi sưng và động tác che mặt anh liền đoán ra cô đã khóc, nhưng không vạch trần. "Chắc chìa khoá rơi ở đâu đây thôi, cô đừng lo."

Anh ta đã nhận ra nhưng biết chuyện không nói, tinh tế! Lan Duy âm thầm tán thưởng.

Cô hơi rướn đầu nhìn xuống dưới đất, ấy!

"Kìa, nó ở dưới tủ đựng đồ."

"Vậy sao?" Hoàng Hạ cúi người nhưng không thấy. "Ở đâu thế?"

"Nó ở phía bên này, sau chân tủ. Anh nghiêng sang bên này mới thấy."

"Đây rồi."

Hoàng Hạ đứng lên nói lời cảm ơn. Anh nhìn về phía Lan Duy hỏi: "Cô đã gọi người nhà đến chưa?"

Cô lắc đầu. "Bố mẹ tôi rất bận."

Lời ra khỏi miệng Lan Duy mới cảm thấy không đúng. Sao cô lại nói chuyện của mình với một người không quen thân, anh ta còn chưa hỏi cơ mà?

"Vậy... hay là tôi đưa cô về nhé?"

"Tôi..."

"Yên tâm, không phiền đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Anh ta đã nói đến vậy thì nếu cô còn từ chối cũng không phải phép. Hơn nữa, không hiểu sao ở cạnh người này cô lại có cảm giác yên tâm đến kì lạ.

Và Lan Duy cũng không nhận ra, sự buồn rầu ủ rũ của mình đã tan biến phân nửa.

"Vậy phải làm phiền anh lần nữa rồi."

"Không sao."

Lan Duy bước xuống giường, vừa đứng dậy đã chếnh choáng như sắp ngã, Hoàng Hạ nâng tay định đỡ lấy người thì cô đã ngồi xuống. Anh kín đáo đưa tay che mũi, ho nhẹ.

"Cô không sao chứ?"

Duy nhắm mắt định thần, đợi cơn choáng váng qua đi. Cô mở mắt ra, "Không sao rồi."

Lan Duy mang cặp sách theo Hoàng Hạ xuống chỗ để xe.

"Cô đứng đây đợi một chút."

Khoảng 5 phút sau, chiếc xe ga màu đen tiến lại. Anh đưa mũ cho cô.

Duy im lặng ngồi lên xe. Vừa cài quai vừa thắc mắc, xe mình đâu?

"Xe của cô tôi gửi ở quán sửa xe ngay phía bên trái ngoài cổng bệnh viện, nó bị hư khá nặng."

Lan Duy nghiêng đầu nhìn vào chiếc mũ bảo hiểm trước mặt.

Đọc tâm thuật à?

"À, tôi biết rồi, ngày mai tôi quay lại lấy."

Xe chạy trên đường tấp nập, đèn cao áp chiếu sáng khắp nơi, tất cả như được dát một lớp vàng óng ánh. Đều là ở trong cùng một thành phố nhưng thật nhiều điều trái ngược, ở vùng ngoại ô nhiều chỗ đến đèn đường cũng chẳng có.

"Đi đến ngã tư thứ hai anh rẽ phải, sau đó cứ đi thẳng."

Đi qua con đường thư viện, xung quanh quán xá đã đóng cửa im ắng.

Càng đi, đèn đường chuyển từ cao áp sang những cột đèn trắng thấp được dựng từ hàng chục năm trước, một vài cái còn bị hư hỏng, đường tối đen một đoạn dài.

Con đường hai ngã rẽ đã ở trước mặt, một đường đi về nhà bà, còn một đường dẫn về nhà cô, cũng là con đường xảy ra chuyện tối đó. À không, nói đúng hơn là tối nay.

Cô không muốn về cái nơi âm u lạnh lẽo không có tình người kia. Người thân là bà ngoại và em của cô đều ở căn nhà nhỏ xinh ấm cúng của bà, nơi có một vườn hoa lưu ly xanh đẹp đẽ và thơm ngát. Cô muốn ngay lập tức được gặp họ, được nằm trong vòng tay ấm áp, muốn được ăn bát cơm nóng hổi...

Nhưng, Lan Duy vẫn muốn đi qua con đường "địa ngục" kia, cô muốn chứng minh một điều, câu nói cuối cùng cô nghe được từ miệng gã Đại đó...

"Bây giờ tôi rẽ vào đường nào đây?"

Mãi không nghe được câu trả lời, Hoàng Hạ chỉnh gương chiếu hậu, thấy người ngồi sau hơi nhăn mày, đăm chiêu nghĩ ngợi như đang day dứt điều gì.

Anh im lặng giảm ga.

Cách ngã rẽ ngày càng gần, Duy càng thấy hồi hộp, bàn tay cũng ướt sũng.

Cô quyết định "Rẽ phải." Có hận cũng phải biết rõ người đáng hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.