(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảm giác cánh môi chạm tới khô ráo mà nóng bỏng, như cũng nung một con dấu vào tận đáy lòng Tô Trầm.
Từ đầu đến cuối bé không hề nhắm mắt, mãi cho đến khi khoảng cách giữa cả hai lùi xa lần nữa.
Tô Trầm nhìn Tưởng Lộc đăm đăm, hít sâu rồi nói: "Nên là?"
"Nên là hi vọng nhóc vui vẻ."
Tưởng Lộc im ắng tỉnh bơ ngồi về cạnh khu làm việc, thực ra trái tim cũng đang đập điên cuồng không kiểm soát nổi.
Tô Trầm quay đầu bỏ đi, vừa mới đóng cửa cái cách xong lại đẩy ra rõ mạnh, hừng hực khí thế lao vào trong.
Bé bước mấy bước đến trước mặt Tưởng Lộc, dồn sức véo má cậu.
"Cái đồ, anh trai hư, nhà anh."
Cấu xong thì đi.
Lúc cửa khép lại lần hai, mặt Tưởng Lộc vẫn còn đang nhoi nhói.
Ui da, nỡ véo rõ mạnh thật luôn ạ.
Thiếu niên vừa giơ tay xoa bóp, vừa cười khẽ.
Anh còn không đoán được nhóc đang nghĩ gì chắc?
"Nếu phải dành nụ hôn đầu cho người khác thật thì chẳng thà cho anh Lộc."
—— Đảm bảo cái đồ ngốc này định thế luôn.
Suýt nữa cậu đã bị mê hoặc, được lí trí mỏng manh sót lại cảnh cáo tái hồi, cuối cùng chỉ hôn lên trán bé nhỏ.
Mối quan hệ của hai người lộn xộn ngổn ngang thế kia, nghĩ gì cơ chứ.
Tô Trầm bước nhanh ra khỏi khu xe tải caravan, vẫn đang phải giảm nhịp hơi thở liên tục.
Bé không thể nào không nghĩ nhiều.
Dù sao đi chăng nữa thì bây giờ không chỉ mình bé gánh chịu bí mật này, quá tốt.
Đi đứng nhanh quá suýt thì va phải người khác, ngẩng đầu nhìn thử trùng hợp gặp đúng chị Linh.
Chu Kim Linh bê một đống văn bản trong tay, gọi với theo một tiếng: "Để ý! Đừng có va vào!"
"Sao em lại ở đây..." Chị chưa kịp phản ứng, dẫn đường cho Tô Trầm quay về: "Đúng lúc cần tìm em, có việc này chắc em cũng biết rồi ha?"
"Vốn là em đang đóng dở, không muốn quấy rầy em, nhưng có những thứ biết sớm thì hơn."
Cuối cùng trợ lý ở đằng sau cũng chạy tới nơi, một tay xách cặp một tay san bớt tài liệu hộ chị.
Tô Trầm đang định trả lời thì người đại diện đã vội vàng nói tiếp: "Chị nghĩ đi nghĩ lại, thấy vẫn nên nói thẳng với em."
"Đợt này em có hay xem tivi không?"
"Ít lắm ạ."
"Giải Bạch Ngọc kì tới, rất là lửng lơ." Cuối cùng Chu Kim Linh lộ vẻ lo âu, dắt bé đi sang lối nhỏ vắng người để tiện nói rõ tình huống đằng sau: "Có một bộ kiểu ngựa ô tự dưng vọt ra, thực sự bọn chị không ai ngờ tới cả."
"Nổi đến mức đình đám bùng nổ ấy, bây giờ rating sắp bắt kịp mình rồi, cái hôm kết thúc chắc còn phải vọt lên nữa."
Trợ lý theo cạnh lắng nghe, không nhịn được nói: "Có phải "Trai gái tầm thường" không ạ! Em xem cả tối qua!"
Người đại diện rụt cái chân đang bước dở về, cầm tập tài liệu gõ đầu cô bé: "Này thì xem này! Này thì xem này! Sợ rating nhà người ta chưa đủ cao hả mẹ!"
Tô Trầm duỗi tay che đầu hộ trợ lý, bật cười: "Xem thì xem thôi, có gì đâu ạ."
"Trai gái tầm thường", phim hệt như tên, đúng là một bộ phim tình cảm éo le sến súa triệt để đầu đuôi thật.
Thậm chí phải mô tả là nó hầm nhừ tất cả các nguyên tố trớ trêu ngược đời của mấy năm gần đây vào chung một nồi luôn, ngay tập đầu tiên đã là tình tay năm hục hặc lằng nhằng, lại còn là tình tay năm chốn công sở nữa chứ.
Sau ấy đến các tình tiết vụng trộm ngoại tình phản bội, đủ kiểu quay xe liền tù tì vô tận, motif tai nạn giao thông mất trí nhớ bệnh nan y không thiếu mục nào, trực tiếp hút dính tầm mắt khán giả, từ tập đầu lên sóng đã xôn xao không ngớt.
Chi phí sản xuất bộ này tương đối vừa phải mà độ hài thì thôi rồi, hiện nay đã đánh thẳng sang trang nhất các tờ báo đình đám, tỉ suất người xem tưng bừng thắng lớn.
Sao người đại diện không sốt ruột cho được, chị đã lưu ý từ lúc mới bắt đầu rồi, nào ngờ cái phim nhảm nhí này càng cháy càng hăng như kiểu nhà rơm bắt lửa, biết là khó giấu giếm thêm nữa nên mới sang rào trước trấn an Tô Trầm.
"Thực ra chị trao đổi với chị Nhan của em mấy lần rồi, thực sự bộ năm nay em diễn rất được, từ đầu đến cuối đều rất thấu suốt, mấy thầy cô phía học viện đều đặc biệt đánh giá cao em."
"Nhưng bây giờ đột nhiên mọc ra thêm một bộ phim được chú ý thế này... nhất định phải chuẩn bị tâm lí sẵn."
Tô Trầm tiếp tục đi cùng chị, cúi đầu cười lơ đãng.
"Đợt năm nay chắc cũng phải giữa năm sau mới bình chọn."
"Em là hậu bối, cũng còn nhỏ tuổi, chưa đạt giải là chuyện bình thường thôi mà ạ."
Thực ra bé có tham vọng.
Nhưng không nên để lộ dã tâm của mình cho người khác quá bừa bãi.
Bé muốn cạnh tranh, muốn trở thành nam diễn viên chính hàng đầu trong ngành, thực ra việc này không liên quan gì đến độ tuổi cả.
Chu Kim Linh dừng bước định nói, mím môi rất lâu rồi mới tiếp tục: "Chị tìm thử rồi, hiện giờ Hình đế trẻ nhất là 27 tuổi, nhưng Ảnh đế trẻ nhất chỉ có 17 thôi."
"Thâm niên em còn nông nhưng em vào ngành sớm, bây giờ 14 tuổi mà đã đóng gần 5 bộ, trong lòng chị Linh em không kém bất cứ ai hết."
"Vẻ ngoài, kĩ thuật diễn, thái độ, tác phẩm, mình có kém ai điểm nào không? Mặt nào cũng là đỉnh chóp cả, căn cứ vào đâu lại không thắng?!"
Giọng chị chân thành, tâm trạng đã hơi nôn nóng.
Trợ lý hai tay ôm đầu bên cạnh nghe cũng thấy cảm động, chen vào thêm: "Bất luận thế nào thì phim nhà mình vừa có khung chuẩn vừa có thực lực, chất lượng đủ đánh gục mấy phim rẻ tiền là cái chắc."
"Cái phim kia có hay nữa thì cũng chỉa là nam nữ trai gái yêu đương loạn lên thôi mà, độ khó về diễn xuất cũng rõ là thấp ấy."
"Cơ mà cái bộ này nổi ghê quá," Người đại diện lấy bình giữ nhiệt ra, uống nước thôi cũng phải nghiến răng nghiến lợi: "chị cho người đi kiểm tra tình hình làm giả số liệu rồi."
"Không, clone, đảm bảo có mua tương tác luôn, diễn đàn ngày nào cũng lắm người tâng bốc cái phim của nợ này thế, chị không tin đâu nhé!"
Tô Trầm chứng kiến người đại diện nhà mình sốt ruột che chở cho con như gà mẹ, cảm giác loáng thoáng ấm áp.
Bé ôm lấy chị lớn, đánh trống lảng đi: "Ngày mai em cưới, mọi người đến dự không."
Chu Kim Linh phun luôn ngụm nước kỷ tử ra ngoài.
Trợ lý bị văng phải mặt, giơ tay áo lên quệt mặt: "Cái chị này, lại còn cho cả hạt ươi, eo ôi mùi vị..."
"Cưới?? Em sắp cưới á??"
"Đại hôn đế hậu ạ, phải bắt đầu quay từ 4 rưỡi sáng." Chú rể tương lai vươn vai: "Hôm nay em định ăn tối xong đi ngủ luôn, thấy mọi người bảo cưới xin mệt lắm đấy."
Người quản lý mặt mũi phức tạp, vặn nắp bình giữ nhiệt lầm bầm: "Có phải chị cần làm cái phong bì cho bé không vậy."
"Chị Linh," Trợ lý bổ sung: "nghe nói hai em nó còn phải quay cảnh uống rượu giao bôi."
"Trầm Trầm vẫn còn là bé con mà!! Nhan Điện nghĩ gì trong đầu thế!!!"
Hồi mới vào đoàn, Tô Trầm 10 tuổi đóng Nguyên Cẩm 12 13 tuổi.
Bây giờ ngoài đời thật bé chưa tròn 15 tuổi nhưng Nguyên Cẩm thì đã 18, dĩ nhiên là phải dựa theo đó diễn tiếp về sau.
May là khung xương bé đều đặn cao thon, vẻ non trẻ trên gương mặt có thể sửa sang đầy khéo léo nhờ tạo hình trang điểm.
Khí thế của Nguyên Cẩm lạnh lẽo, hỉ nộ vô thường. Một khi nắm bắt được thần thái trong đó thì cảm giác cách biệt tuổi tác cũng sẽ tan biến quá nửa.
Đạo diễn cố ý duy trì khoảng cách giữa hai diễn viên đế hậu, ngay cả liên hoan chào mừng vào đoàn cũng không mời Tô Trầm tham gia, dặn bé tự mình gọi đồ ăn dịch vụ phòng một bữa.
Mục đích chính là nhắm tới cảm giác xa lạ đón dâu ngàn dặm.
Xa cách, cứng nhắc, thậm chí đôi bên đều phần nào kháng cự —— đây mới là tình trạng phổ biến thời cổ đại.
Cốt truyện của bộ thứ năm đi từ góc nhìn tranh đấu chính trị triều đình để soi chiếu phản ánh sự dây dưa các thế lực trong ngoài bốn bể.
Câu chuyện bắt đầu khi Nguyên Cẩm tỉnh lại giữa hoàng lăng, được Cơ Linh hộ tống về kinh quay lại ngôi đế.
Mở màn là thừa tướng đột tử, quyền quý các vùng yết kiến, ngay sau đó mưu kế Hải Phưởng bị Vạn Diệu Chi lật tẩy, từng tầng chi tiết cài cắm không ngừng hé lộ ra tác dụng sửng sốt của nó.
Ba tuyến câu chuyện đan cài lẫn nhau, được thúc đẩy ổn định dưới sự chỉ đạo của Nhan Điện.
Tuyến thứ nhất, quyền lực nhà vua trong triều bước lên đỉnh cao, kết thúc những đảo điên sóng gió suốt từ bộ đầu đến bộ thứ tư, Nguyên Cẩm chết mà sống lại như một vị thần, lại sở hữu phúc lành che chở từ đêm Trùng Quang, nhận được cái quỳ lạy kính bái của tất thảy trên dưới.
—— Y đã đạt đến đỉnh cao ở cả vũ đài chính trị lẫn thần thánh.
Tuyến thứ hai hình thành từ góc nhìn xen kẽ của Vạn Diệu Chi và Cơ Linh, phác họa nên dã tâm lang sói của nước Hải Phưởng cùng với điềm báo trước trận chiến tranh giành eo biển.
Cơ Linh phụng mật chỉ thâm nhập nước Hải, giúp Nguyên Cẩm trộm một thứ đồ.
Cùng lúc đó Vạn Diệu Chi nghĩ cách cố gắng mua chuộc số lớn tai mắt tay trong của thương nhân nước Hải, để còn tính kế bày mưu dàn cờ dần trước chiến tranh.
Cơ sở của tuyến thứ ba là sự kiện đế hậu thành hôn, khởi đầu cho hành trình nhân vật riêng về một Nguyên Cẩm vừa đa nghi vừa phức tạp.
Dù chỉ là liên hôn chính trị thì vẫn cứ là một mốc xuất phát mới cho cuộc sống.
Lúc Tô Trầm thức dậy trời vẫn còn đen kịt.
Hình như bé đã ngủ thiếp đi mất mà hình như lại cũng tỉnh tỉnh, bé dượt qua diễn biến từng lượt một trong đầu, xác nhận đi xác nhận lại từng chữ thoại.
Rõ ràng là đóng phim, cơ mà cảm giác vẫn cứ thấp thỏm hồi hộp, có cả nỗi sợ hãi lờ mờ.
Trên đường đi đến phòng trang điểm, bầu trời lấp lánh đầy sao, ánh đèn xe điện chiếu rọi ra những dải cây xanh tối mù hai bên đường, có người đi đêm giơ đèn pin mở đường đằng trước, từ đằng xa có thể trông thấy đốm lóe lập lòe ở cánh tay robot gắn máy quay phía trên cao.
Các diễn viên quần chúng cơ bản đều thức trắng thâu đêm, hóa trang trước thành cung nữ thị vệ hoặc là lính lễ nghi đón dâu, cầm cờ quạt cao đến vài ba mét vẫy đều đi xuyên qua đám đông.
Trông thấy bé, chuyên viên trang điểm lẫn đạo cụ đều cười ha hả bảo một câu tân lang đây rồi, í ới gọi nhau bắt tay vào việc.
Đầu tiên là thay áo lót trong kiểu cổ màu trắng, buộc dây cố định gọn gàng ở cổ tay áo và hai bên hông.
Sau đó giang hai tay ra, để cho bốn anh chị khoác từng phần một của lễ phục lộng lẫy phức tạp vào cứ như đang chơi ghép hình.
Áo choàng dài đỏ tươi điểm xuyết đầy vàng ngọc trang sức, hình thêu rồng cuộn không thể soi được đường kim, đeo tròng vòng tay vòng cổ hết chuỗi này sang chuỗi khác, xong hết thì đã nặng đến độ không ngẩng nổi đầu.
Nguyên Cẩm thường hay tóc bạc áo tím, rất hiếm khi mặc màu đỏ tươi vừa rực rỡ vừa long trọng thế này.
Trước khi trang điểm, Tô Trầm nhìn vào gương, liếc một cái tia thấy ngay Tưởng Lộc đang bước lên bậc thang đằng sau.
Thợ trang điểm cũng chú ý thấy cậu, cười nói: "Ái chà, đến gửi phong bì cho em trai đó hả?"
Tưởng Lộc một tay đút túi, xong cậu lì xì thật luôn, chặn dưới lược cưới đang đặt trước gương.
"Mừng một ngàn, đủ chưa."
Đầu ngón tay Tô Trầm rê lướt qua, phát hiện thấy hình dáng lạ thường, lặng lẽ bóc ra xem thử.
Bao lì xì trống rỗng, chỉ để đúng một chiếc lá phong, hình như hái từ mùa thu năm ngoái, giờ đây đang giữa hè mà vẫn rực đỏ nguyên phiến.
Thợ trang điểm đùa trêu Tưởng Lộc ki bo kẹt sỉ, tiếp tục bôi thêm sáp cho mái tóc bạc được bóng bẩy hơn.
Giữa mùi thơm rẻ rề, hai người chạm mắt nhau qua tấm gương, như đang đánh đố một câu.
Máy quay chính thức khởi động khi trời sáng, bắt đầu quay từ tia nắng ban mai đầu tiên rọi vào tường cung.
Tiếp theo đó, tất cả diễn ra long trọng chặt chẽ đến từng khung hình một, cứ như đang làm phim tài liệu sát thực nhất có thể.
Đế vương tóc trắng bạc khoác lụa là, bao nhiêu sắc màu tươi rói tôn lên vẻ sang trọng khoáng đạt.
Y là thiên tử trẻ tuổi tôn quý, sắp sửa cưới con gái dòng chính của tổng đốc vùng Đông Nam, từ ấy hình thành nên mối liên hệ lợi ích sâu xa nhất.
Ở ngoài ống kính, Tưởng Lộc đang nhìn theo giấy đỏ vải màu lửng lơ phất phơ đầy trời, bỗng bị đạo diễn Cát vỗ vai một cái.
"Thay quần áo đi, chốc quay cảnh cháu đứng trên cao trông ra xa."
Tưởng Lộc ừm một tiếng, trả lời: "Chú thấy lúc này tâm trạng của Cơ Linh sẽ là gì?"
Hóa ra đạo diễn Cát cũng từng cân nhắc nghiền ngẫm nhân vật ở phần này thật, đáp thật lòng: "Anh em tốt đi liên hôn chính trị, phải chú thì chú cũng chả vui nổi."
"Cơ mà đạo diễn Nhan cũng bảo, mày thích diễn thế nào cũng được cháu ạ, đằng nào cũng phải quay mỗi cái bóng lưng lẻ loi của cháu thôi."
Tưởng Lộc cười một tiếng, ánh mắt không dõi về phương xa nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");