(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giờ phút này bỗng nhiên Tô Trầm rất muốn chạm vào gương mặt nói năng dối trá của cậu.
Độ cong của xương lông mày gồ lên rất anh tuấn, nét uốn lượn ở cằm lại càng vừa vặn tinh xảo.
Trên đời này sẽ không còn ai đẹp hơn Tưởng Lộc được nữa.
Bé nằm trên đùi cậu, lúc này nghe hiểu được tất cả, song không vạch trần gì hết.
Chắc chắn là anh cũng hơi hơi thích em.
Tô Trầm nghe ra sự giấu giếm của cậu, lòng lại vững vàng hơn mấy phần.
Họ đều biết có những việc không thể bước tiếp lên trước nữa.
Không thể gần thêm một tấc, không thể thân mật nhiều hơn, sự ăn ý nhiều năm khiến cả hai đồng thời dừng bước tại đây.
Quá trình dượt bản thảo phỏng vấn lẫn khớp lời thoại kịch bản tiếp sau đó đều quy củ đúng mực, thoáng chốc cả hai đã ít nói đi hẳn.
Lúc về, Tưởng Lộc không hỏi mật mã khóa cửa bé mới đổi là gì, như ngầm chấp nhận là về sau muốn sang bắt buộc phải gõ cửa.
Phòng của cả hai gần nhau nhất, gần đến nỗi khoảng cách tính đường thẳng không quá 5 m, giờ hình như lại chỉ cần hai cánh cửa là đã đủ ngăn cách dễ dàng.
Trước khi đóng cửa, Tưởng Lộc nhìn Tô Trầm thêm một lần.
Đối phương cười rất thư thái vô tư, cứ như chưa từng thăm dò cậu.
"Tối gặp," Tưởng Lộc nói: "quấy rầy nhóc ngủ mất rồi."
"Không sao."
Cửa vừa đóng lại, Tưởng Lộc dựa lưng luôn vào cửa bất động không nhúc nhích, dò lại một lượt từng câu cả hai vừa nói.
Tâm trạng trong lòng là hơi hơi hối hận, nhưng nhanh chóng bị đàn áp bởi cảm giác trách nhiệm.
Ban đầu ba mẹ nhà Tô giao Trầm Trầm cho cậu chăm sóc, lần nào gặp mặt trò chuyện cũng ngập tràn tin tưởng cảm kích, cậu không thể hại đời người ta được.
Thiếu niên dựa vào cửa lần mò tìm thuốc, có một khoảnh khắc cũng chẳng biết rốt cuộc mình đang tìm gì.
Ôm Tô Trầm thấy rất mềm mại.
Hiền ngoan trong sáng như con cừu, lại đem đến cảm giác dựa dẫm thân mật trọn vẹn.
Cậu chưa được ôm đủ đã vội vàng bỏ về, bây giờ cả người cứ rỗng không.
Cảm giác trống hoác không tóm được, không với tới.
Bộ thứ năm đã quay được quá nửa, tiến độ nhanh hơn dự đoán trước đó của rất nhiều người.
Độ dài và khủng của cốt truyện cùng các bối cảnh hoành tráng khiến nhiều người thấy phim này phải quay đến tầm tháng 3 năm sau, tổng thời gian mất gần 1 năm.
Nhưng bây giờ tính thử thì chắc quay đến tháng 11 là kết thúc được rồi, công thần chủ chốt nhất vẫn phải là đạo diễn Nhan Điện.
Dù là phim điện ảnh hay phim truyền hình, kể cả diễn viên giỏi nữa thì cũng có thể quay một chi tiết đến mười mấy thậm chí là hai ba chục lượt.
Gặp phải đạo diễn lúng túng, bản thân không nêu yêu cầu rõ ràng mà để cả đoàn lạch bạch tự tìm cảm giác thì có khi quay một bộ điện ảnh cũng có thể mất 2 3 năm.
Trông Nhan Điện tưởng rảnh rỗi, ngày nào cũng chơi dăm ba ván game, thực ra cái gì cần bỏ công bỏ sức thì chị không qua loa một bước nào.
Chị tự tay vẽ phân cảnh, một tập đã phải tầm mấy chục đến cả trăm trang, mượn tranh phác thảo để giúp diễn viên và quay phim nắm bắt trọn vẹn góc độ.
Việc này vốn vừa lằng nhằng vừa nhàm chán, phó đạo diễn còn thà để người khác làm, nhưng đúng ở khâu mấu chốt này thì Tưởng Lộc đột ngột tìm đến.
"Chị Nhan, em muốn theo học ạ."
Nhan Điện phát hiện ra cậu không hề đùa, nửa tin nửa ngờ thử một tí.
Thử một tí này là cả ngày trời.
Cuối cùng thậm chí còn chả về khách sạn nữa, qua đêm luôn ở phim trường, tắm rửa vệ sinh đơn giản ăn tạm ít thứ rồi tiếp tục vẽ phân cảnh dựa theo kịch bản, quan sát cả cách phối hợp vị trí máy quay, buồn ngủ thì tìm cái túi ngủ chui vào, không hề kiểu cách thiếu gia tí gì hết.
Cứ như thế nửa tháng trôi qua, tuyệt nhiên chưa than vãn một câu.
Mới đầu Nhan Điện tưởng là cậu em này muốn học mấy cái cơ bản thôi, càng quan sát về sau thì càng kinh ngạc.
Phòng tổng thống đạo diễn già đặc biệt xếp cho, bảo không về là bỏ đó luôn à?
Ngày ngày lu bu ở phim trường từ sáng sớm đến tối mịt không khác gì công nhân, nghiêm túc đấy hả.
Cuộc sống kiểu này quá khổ, ngay cả trợ lý bên cạnh Tưởng Lộc cũng không cầm cự nổi.
Anh Triều theo được một giai đoạn xong về sau phải làm một cái lịch trực ban, công tác theo mỗi ca 8 tiếng.
Tưởng Lộc vùi đầu cầm bút chì 2B vẽ vời trên tập bản thảo, trợ lý không biết phải làm gì, ở cạnh gọt bút chì với pha trà nóng.
Sau mười mấy ngày, bản vẽ thành phẩm lẫn bỏ đi lần lượt chất thành 3 chồng cao, cạnh đó còn cả kịch bản Tưởng Lộc hỗ trợ sửa cùng.
Từ thêm thắt lời thoại cho đến chuyển cảnh, bố trí dàn dựng trường quay, học từng tí từng tí một bất kể lớn nhỏ, nghiêm túc đến mức khiến người ta phát sợ.
Nhan Điện vẫn thấy quái dị, bèn tìm gặp riêng Văn Phong hỏi xem rốt cuộc có vấn đề gì.
Văn Phong kết hợp lại, nhạy bén phát hiện ra gì đó.
"Có phải thằng bé với Tô Trầm kém thân hơn không?"
"Ai cơ? Tô Trầm á?"
Đạo diễn bận chân không chạm đất, lúc được nhắc nhở còn thấy là làm gì có chuyện.
"Đợt này hai đứa nó diễn chung vẫn trôi chảy lắm mà, em thấy không giống cãi nhau lắm."
Văn Phong lắc đầu, bổ sung cho Nhan Điện nửa còn lại chưa biết.
"Dạo này Trầm Trầm học như lên cơn điên vậy."
"Dĩ nhiên từ trước bé nó đã nghiêm túc rồi, mấy năm nay mọi người trong đoàn đều thấy cả."
Văn Phong hồi tưởng lại những dấu hiệu bất thường thời gian gần đây, dần dà ghép nên toàn cảnh sự việc.
"Nhưng đợt này buổi sáng thằng bé sang chỗ Giang Yên Chỉ học thêm luyện tập thực tiễn, tối lại qua chị dạy lý thuyết, ban ngày còn quay phim, cứ như kiểu không hề biết mệt ấy."
"Học thêm?" Nghe xong Nhan Điện chỉ thấy mù mờ: "Nhóc con diễn hay thế rồi mà còn phải học thêm?"
"Xét cho cùng thằng bé vẫn chưa đến tuổi vào trường lớp chính quy mà," Nói đến đây, bỗng dưng Văn Phong cũng thấy bối rối: "Trầm Trầm bao tuổi rồi ấy nhở?"
Nhan Điện ngớ người theo.
"Cảm giác bé nó cứ như... 16 17 tuổi ấy."
"Chắc chắn chưa đến," Văn Phong cũng nhận ra, họ đều đã quen xem Tô Trầm cùng trang lứa với Tưởng Lộc, bèn xòe tay ra đếm thử tại chỗ luôn: "không đúng mà, Trầm Trầm còn chưa được 15 nữa."
Cả hai đồng thời dừng đề tài lại, không biết nên nói gì thêm.
Môi trường đoàn phim quá khắc nghiệt.
Không có những dịu dàng nhẫn nại dành cho trẻ vị thành niên, trước ống kính tất cả mọi người đều là diễn viên, chỉ có chuyên nghiệp hay không.
Từ quá lâu họ đã quá quen với một Tô Trầm và Tưởng Lộc chuyên nghiệp tuyệt đối, thậm chí không hề thấy có vấn đề gì hết.
"Chị cảm giác là, thời gian gần đây Trầm Trầm hơi bị khách sáo với anh nó quá." Văn Phong quay lại đề tài, cúi đầu châm điếu thuốc rồi rít một hơi: "Vốn dĩ hai đứa nhỏ ở đoàn phim đã chẳng có ai mà dựa dẫm, người nhà đều không bên cạnh, những người thân thiết được cũng rất hiếm."
"Ít nhiều Trầm Trầm còn chơi với hai cậu sinh đôi được một lúc chứ chị thấy Tưởng Lộc toàn đi một mình, trưởng thành như kiểu hai mấy tuổi rồi ấy."
"Con trai chị mà ở đây thật chị cũng phải thấy xót, khuyên nó quay về chung đụng với bạn bè nhiều hơn."
Nhan Điện nhớ ra gì đó, cười nói: "Con trai chị ở nước ngoài nhỉ?"
"Về rồi á," Văn Phong nở nụ cười: "hồi trước học nhảy với học sáng tác ở Mỹ, năm nay kí với một công ty, ba nó muốn hướng dẫn nhiều hơn."
"Hình như chị ít khi gọi điện về nhà ha?"
"Không liên lạc mấy." Văn Phong không hề phủ nhận, liếc san đám đông ở trường quay đằng xa, cười một tiếng tự giễu: "Toàn đứa hồ đồ, không giày vò nhau nữa."
Phía bên kia, Tô Trầm đang ngồi trên tường cung ở kinh đô nước Hải, trông từ xa theo Ôn Tri Hạnh hóa trang vương gia, rút kiếm chĩa vào ống kính.
Nước Hải Phưởng có phong tục lối sống hoàn toàn khác biệt với nước Hán, 80% phải xây dựng lắp ghép các trường quay mới, 20% thì nhờ quay chụp ngoại cảnh.
Thành cổ của nước Hán đều theo kiến trúc vùng Trung Nguyên, hoàng thành bề thế rộng lớn, thường dùng các màu đỏ son tím thẫm thể hiện sự cao quý.
Thành Hải thì nhiều nhà cửa dạng vỏ sò, trải màn xanh lục cả trăm mét để tiện cho hậu kì làm bờ biển sóng vỗ, đô thành thì mời hẳn chuyên gia mỹ thuật hàng đầu trong nước thiết kế tỉ mẩn.
Phải có nét đặc trưng hàm súc của văn hóa phương đông, đồng thời phải thể hiện được sự sáng tạo giàu sức tưởng tượng của cổ phong kì ảo thông qua các góc độ đa dạng ví dụ như hoa văn, tông màu, phong cách trang trí vân vân.
Đô thành giữa biển đề cao màu xanh lam và trắng, sử dụng rồng biếc ở biển tạo nên họa tiết độc đáo, hoàng bào thì làm nổi bật nhiều lớp lang bằng lụa mỏng ngọc trai, đem lại cho người mặc vẻ sang trọng và bay bổng như loài nhân ngư.
Anh em nhà họ Ôn vào đoàn trước mấy tháng, một phần là để gặp Tô Trầm cùng làm quen nhau sẵn, thuận tiện sang bộ sau phải bắt chước cách nói năng cử chỉ của đối phương, thể hiện được hiệu quả thần kì của chi tiết tráo đổi linh hồn.
Mặt khác còn để tham gia học tập dần lễ nghi nước Hải hoàn toàn không có thật trên đời cùng với toàn thể diễn viên thuộc tổ Hải Phưởng.
Cánh tay, khuỷu tay, cấp trên với cấp dưới, nô tì với chủ thượng, từ tôn xưng đến nghi lễ... toàn bộ đều bịa ra hết.
Trong nguyên tác tác giả mới viết một phần, tổ biên kịch phải lần mò dựa theo tiểu thuyết xong bổ sung cho đủ, chắp ghép bốc phét ra hẳn một bộ hệ thống lễ nghi quy tắc hoàn chỉnh thật luôn.
Diễn viên Tổ C được xếp sang tổ Hải Phưởng để học chỗ nghi thức quy định căn bản không có thật trên đời này gần như từ sáng đến tối, rồi còn bị kiểm tra định kì lẫn đột xuất, đảm bảo lúc đóng phim đủ tự nhiên, để đưa người xem bên ngoài màn hình được bước vào trong khung cảnh thực.
Ở đoàn phim Tô Trầm thường hay đi theo ngó nghía, tuy không học kĩ nhưng cũng chuẩn bị sẵn cho "hoán đổi linh hồn" ở bộ sau.
Bé cố ý tránh mặt Tưởng Lộc, thà xa lạ dần với người nọ.
Rõ ràng muốn nén tất cả tâm trạng lại, nhưng lúc trông thấy anh Lộc, có ngọn lửa vẫn cứ bùng lên trong lòng bé.
Ngọn lửa nóng bỏng, trắng trong, bất luận thế nào cũng không chấp nhận lụi tắt.
Cái sự mến mộ nhỏ nhoi mà lại kiềm chế ấy à, càng cam chịu thì nó càng rõ rệt tới nỗi không thể làm lơ.
Bé nỗ lực giấu giếm bí mật này, lượn lờ vẩn vơ giữa các trường quay khác nhau, hấp thu các loại kiến thức phức tạp như bọt biển, thà bắt mình bận tới độ không lo được gì nữa.
Thời gian lâu dần, còn nắm rõ như lòng bàn tay đến cả số lượng cây ở phim trường tổ Hải Phưởng, thuộc làu không ít lời thoại của tổ bên đó.
Trước ống kính, vương gia thân cao như ngọc rút kiếm phản đòn giết chết giặc nhà, vết máu bắn đầy lên áo biếc.
Tô Trầm ngồi trên ngói pha lê, nghe thấy đằng xa đạo diễn hô cut, định xoay người nhảy khỏi tường sang nói chuyện với bên kia.
Đang dở tay thì giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Đó là trợ lý Tiểu Hoa bên cạnh Nhan Điện, đang đi song song với chị Tùy lại gần đây rất trùng hợp.
Hai người đều chưa chú ý thấy bé ở nóc tường cao, bàn tán rất say sưa.
"...Nên sếp bảo là lễ cưới phải quay hơn 1 tuần, trước sau sẽ đốt kha khá tiền đấy."
"Mũ phượng là vàng thật đó hả?"
"Suỵt, chuyện này tớ không kể cho ai khác đâu nhá," Tiểu Hoa nói: "vàng ròng thật nha, nghe nói sếp tìm được một nhà sưu tầm tư nhân máu mặt, còn kí hợp đồng bảo hiểm nữa cơ, mượn xong phải trả về nguyên hình nguyên trạng, giao nhận phải cân lên xác minh đấy!"
Chị Tùy nghe mà chặc lưỡi thán phục, rồi lại thấy ngưỡng mộ.
"Bây giờ cưới có ai đội mũ phượng nữa đâu chứ, toàn thuê mỗi khăn đội đầu một hai nghìn tệ dùng một lúc thôi."
"Ấy ấy, không phải có tin là cuối cùng cũng chốt nữ chính đó à, hình như là Phùng Gia."
"Đúng rồi, vừa tròn 16 luôn, xinh xắn lắm."
Trợ lý thở phào một hơi, kéo chị Tùy đứng lại, hạ thấp giọng nói: "Thế, thế rốt cuộc, có cảnh hôn không đó?"
Tô Trầm ngồi trên cao, không ngờ hai người đột ngột rẽ sang vụ này, giờ đây khớp ngón tay đang siết chặt viền ngói lưu ly, khống chế hơi thở không dám phát ra tiếng.
Chị Tùy cười chọc vào trán Tiểu Hoa: "Cậu là người của chị Nhan mà lại đi hỏi tớ à? Chị ý chưa nói với cậu hả?"
"Có đâu!! Tớ tò mò lắm luôn ý!!"
"Phùng Gia có người yêu rồi, lớn sớm từ lâu." Chị Tùy cảm khái: "Lúc bàn chuyện này với tớ đạo diễn Nhan còn đặc biệt hỏi là Trầm Trầm đã yêu ai bao giờ chưa."
"Ấy ——"
"Nên là, phải thật hả?? Đêm động phòng hoa chúc của cả hai cũng phải quay nốt??"
"Hình như nguyên tác có viết mà?"
"Có viết!!"
"Ôi... đáng tiếc thật."
Nghe xong Tô Trầm thoáng ngưng thở giây lát, nhiệt độ cơ thể cũng lạnh hẳn đi.
Cuối cùng thì tình huống xấu nhất vẫn đến.
Một nơi khác, chị Tùy dẫn Tiểu Hoa đi lòng vòng xung quanh tìm Nhan Điện, đối tượng cần tìm thì đang đội mũ lưỡi trai vừa uống nước hoa quả vừa chỉ đạo quay chụp.
Trông thấy trợ lý nhà mình nín nhịn đỏ bừng cả mặt, Nhan Điện liếc mắt một vòng: "Cô lại lừa gì người ta đấy?"
"Sao lại gọi là lừa," Tùy Hồng cười nói: "nó thậm thọt thì thầm với em suốt dọc đường, chị hỏi nó xem."
Tiểu Hoa che miệng: "Rốt cuộc là có cảnh hôn không ạ!"
"Sao chị dám rước họa cho hai bạn bé đang đúng tuổi thanh xuân hả," Nhan Điện phá ra cười: "lấy đâu ra được, nến đỏ lay lay tí là xong việc rồi."
Nghe xong Tiểu Hoa giậm chân: "Hồng Hồng!! Cậu làm tớ phấn khích suốt nãy giờ lận!!"
"Hahahaha~"
Ôn Tri Hạnh cầm quạt quạt phần phật vào cổ, mái tóc dài ướt lướt thướt hơn nửa, nhìn xuyên qua đám đông trông thấy Tô Trầm ở phía xa.
"Cuối cùng bé cũng đến rồi ——" Cậu em lôi anh trai ruột ra trình diễn: "Trầm Trầm em trông! Anh giai anh mặc long bào đẹp trai chưa!"
Tuy vẻ ngoài của hai anh em họ Ôn tương tự nhau nhưng một người chững chạc ung dung, một người hoạt bát hay cười, phong thái rất khác biệt.
Ôn Tri Vinh đằng hắng một tiếng, nghiêng cổ đi để tiện cho thợ hóa trang dặm phấn, chăm chú nhìn Tô Trầm.
"Sao hôm nay nóng như này mà trông em chẳng ra mồ hôi tí nào thế."
Tô Trầm cười một tiếng, đưa nước cho cậu anh.
"Thề sợ nhất là mùa hè phải quay cảnh mùa đông, phục trang cứ dày cộp nửa tiếng thôi đã ướt đẫm rồi."
"Chị Nhan sợ hai người cảm nắng, còn chuẩn bị cả nước đậu xanh ướp lạnh đó."
Đúng lúc Ôn Tri Hạnh được trợ lý đưa cho một bát to, vừa uống vừa phải để ý phục trang, sợ làm bẩn áo.
"Hình như Trầm Trầm có tâm sự." Cậu em mời những người không liên quan ra ngoài trước, rồi tò mò hỏi: "Đang nghĩ gì đó?"
Tô Trầm cố vờ bình tĩnh: "Có gì đâu ạ."
"Thật hả," Ôn Tri Hạnh cười híp mắt: "bé đang cau mày kìa."
"Liệu có phải tại vụ tiệc cưới đế hậu không?" Ôn Tri Vinh góp lời: "Hôm nay anh thấy bạn diễn viên nữ vào đoàn rồi, chắc tới bữa tối sẽ gặp mặt chính thức."
"Sao lại nhanh thế..." Nghe vậy Ôn Tri Hạnh sửng sốt ngoái đầu sang nhìn Tô Trầm, ngay lập tức nắm được mấu chốt: "Đạo diễn sắp xếp xong xuôi rồi à? Bé không có cảnh hôn với bạn kia chứ hả."
"Trong nguyên tác có." Ôn Tri Vinh nói thật nhanh: "Nhưng thực tế cả hai đều là trẻ vị thành niên, nếu đạo diễn sắp xếp thế thật thì em có thể từ chối á."
"Chắc vấn đề chính là, Trầm Trầm còn chưa hôn người mình thích nữa ha?" Cậu em sinh đôi hóng hớt bất chấp kiêng dè: "Ca này dễ! Trước khi quay đến gặp người trong lòng hôn cho đủ thì thôi!"
"Cho nên... Trầm Trầm thích ai rồi hả?"
Tô Trầm cúi đầu, mãi lâu sau mới gật đầu rất nhẹ.
"Những lúc như này thì đòi một nụ hôn rất là hợp lí dễ hiểu mà." Ôn Tri Hạnh nghiêm túc nói: "Nụ hôn đầu cũng là trải nghiệm quan trọng trong đời! Không thể hi sinh tùy tiện thế được!"
Cậu anh sinh đôi phát giác được gì đó, cản đứa em quân sư dỏm lại: "Thế là người kia đã biết tình cảm của em chưa."
Tô Trầm che mặt, cả buổi không nói gì.
Bé không thể nào nói rõ được, giờ phút này không khác gì con cừu bị bắt cháy, thực sự chỉ muốn vùi đầu lăn qua lộn lại.
Ôn Tri Hạnh với anh trai nhìn nhau một cái, thấy chắc hẳn đạo diễn sẽ không làm thế đâu, khả năng cao là tin đồn giả.
Nhưng cái việc kiểu thuận nước đẩy thuyền, không làm thì quá thiệt!
Hai anh em song sinh một người pha trò một người a dua, cứ thế bắt đầu xúi giục.
Phân tích lí lẽ, chia sẻ đồng cảm, tuyên ngôn rõ rệt là thời khắc mấu chốt không thể rén, cần tiến thì buộc phải tiến lên.
Một phen quạt gió thổi lửa không kém gì thuốc mê hồn, khiến ai đó uống xong tự dưng có dũng khí.
Khi tỉnh hồn lại được thì bé đã đang đứng trước cửa xe nhà di động của phim trường, bốn mắt nhìn nhau cùng Tưởng Lộc.
Tô Trầm ra trận căng thẳng hít thở sâu, giờ muốn chạy cũng không kịp nữa
Không được rén——!!
Tưởng Lộc đang ngồi vẽ ở bàn, phát hiện ra Tô Trầm đến bèn dịch ghế ra sau một tí mang tính tượng trưng.
"Tìm anh có việc?"
Tô Trầm nhìn cậu thật chăm chú, xót xa trong lòng.
Trông Tưởng Lộc rất mỏi mệt, râu ria lún phún, gạt tàn bên cạnh đầy ụ.
"Không có gì, tiện đường, em về đây."
"Chờ đã."
Tưởng Lộc chỉnh điều hòa, đóng cửa xe lại, trở tay đổ hết đầu mẩu thuốc vào thùng rác.
"Mấy ngày rồi không gặp," Giọng cậu nghe có vẻ cứng ngắc, nhưng vẫn nhìn ra được là cậu muốn giữ Tô Trầm ngồi lại một lát: "uống gì không?"
Tô Trầm đứng phía trước bàn làm việc của cậu, cúi đầu xem quyển sổ và xấp bản thảo bỏ đi dày cộp, đầu ngón tay di di theo vết bút chì.
Bé rất muốn chạm vào gương mặt cậu, sờ lên đôi môi đang nói dối của cậu.
Tưởng Lộc rót cốc nước lạnh, nhận ra Tô Trầm vẫn đang đứng kia bèn tới gần đưa cốc cho bé, khi cúi xuống lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Lúc trông thấy bé, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong nháy mắt của Tưởng Lộc là mình lại đang hút thuốc, nhưng không giấu kịp nữa.
Tiếp tục lên tiếng, âm thanh hơi khàn.
"Sao có vẻ không vui thế kia."
Phía trước ống kính, Tô Trầm mãi mãi là Nguyên Cẩm nói năng lưu loát.
Nhưng đứng trước Tưởng Lộc, bé mãi mãi chỉ là Tô Trầm vừa đơn thuần vừa yếu ớt giống hệt em trai.
Rõ ràng ấm ức biết mấy, bé vẫn chỉ mím môi, không nói được gì cả.
Tưởng Lộc tỉ mẩn quan sát bé, phát hiện thấy tâm trạng của đối phương khác thường.
Trầm Trầm của cậu tủi thân mất rồi.
"Kể cho anh... sao thế này?"
Vóc dáng Tưởng Lộc quá cao, bây giờ cậu cúi xuống nhìn thẳng hàng với bé, lại rất muốn ôm bé.
"Ai làm gì khiến nhóc khó xử, hay là đang giận anh?"
Tưởng Lộc không biết dỗ dành, trước khi gặp Tô Trầm thì rất ít khi để ý cảm xúc của người khác, đừng nói là ân cần với ai như hiện tại.
Cậu cố giữ khoảng cách giữa đôi bên, nhưng lại không muốn thấy bé phải buồn, giọng dịu hẳn đi.
"Đang giận anh đấy à?"
"Đâu có."
Vốn dĩ Tô Trầm đã ngầm chấp nhận là cả hai cần giữ khoảng cách, bây giờ mình tự phá vỡ im lặng chạy sang, bỗng nhiên thấy bản thân thật là không có tiền đồ.
Nụ hôn đầu gì chứ, thích cái gì chứ, không thể mặc kệ đống này đi được ư.
Tưởng Lộc đang ở giai đoạn chuyển tiếp từ thiếu niên sang đàn ông trưởng thành, gương mặt đẹp tới nỗi khiến bé không dời mắt đi được.
Bé có thể ngửi thấy mùi hormone đặc trưng, thậm chí bản năng còn muốn đến gần hơn nữa, cứ như đang bị nam châm hút lấy.
"Em không sao, em về trước đây."
Tô Trầm gượng gạo đáp một câu, quay người định bỏ đi.
Ngay giây tiếp theo cổ tay đã bị tóm lấy, đầu vai cũng bị đè lại.
"Nói cho anh đi." Tưởng Lộc nhìn bé chăm chú: "Rốt cuộc làm sao."
Trông bé như sắp khóc.
Trầm Trầm, rốt cuộc làm sao thế?
Mỗi lần xa lạ dần nhau, cả hai đều ăn ý đến mức khiến người ta tức tối.
Một người đột ngột đổi mật mã cửa, người còn lại tuyệt đối không hỏi nhiều.
Một người ở đoàn phim khách sáo như người dưng, người còn lại cũng sẽ phối hợp diễn xuất đồng bộ.
Đúng là bực cả mình.
Hễ Tô Trầm bằng tuổi cậu, hay chỉ cần cả hai đều đã đủ tuổi thì chắc chắn Tưởng Lộc sẽ không làm thế.
Cậu sẽ giận dỗi Trầm Trầm, sẽ ăn vạ nhõng nhẽo với bé, dù rằng đúng thật không khác gì hai đứa chíp hôi yêu nhau.
Tô Trầm hít thở sâu một lúc, rồi mới át bớt cảm xúc nói: "Em nghe hội chị Tùy bảo là em có cảnh hôn với diễn viên mới."
"Em chưa chuẩn bị được."
Em không muốn quay.
Tưởng Lộc ngẩn ra, bàn tay đang đặt trên đầu vai bé muốn rụt lại theo phản xạ, nhưng rồi cứng đờ điều khiển cho nó khựng lại đằng xa.
Bên trong xe nhà di động tĩnh lặng y hệt căn phòng khách ngày hôm ấy, nhất thời chẳng ai nói gì.
"Nhóc nhắm mắt vào đi."
Tô Trầm nhìn lên Tưởng Lộc, tưởng là mình nghe nhầm.
Người đàn ông cúi xuống lại gần bé, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên trán.
Dịu dàng trịnh trọng, kiềm chế nhẫn nại.
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Nói sao thì vẫn cứ lừa được một nụ hôn nè =v=
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");