Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 88




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lens là cái thứ rất kén nhan sắc.

Người bình thường tự dưng đeo màu xanh biếc xanh biển trông sẽ cấn rõ vì màu da và ngũ quan chệch hẳn so với phong cách.

Nhưng đặt vào trường hợp cả cặp sinh đôi người mẫu lẫn Tô Trầm thì lens thẩm mỹ đều thành phụ kiện tô điểm thêu hoa trên gấm.

Ban đầu do nguyên tác không nhắc đến màu mắt thay đổi, những năm đầu thế kỉ áp tròng thẩm mỹ vẫn chưa thịnh hành, đoàn phim hoàn toàn chưa hề cân nhắc đến vụ này.

Đùng cái chỉ số nhan sắc của Tô Trầm lại tăng vọt một đoạn lớn, bé bị nhóm mê cái đẹp ủn ngay sang chỗ đạo diễn.

"Chị xem xem chị xem xem hiệu ứng đỉnh chưa kìa!!"

"Không ngờ màu tím lại trắng da thế luôn..."

"Đấy là nền da người ta đẹp sẵn rồi nhé! Biết cái gì gọi là cốt cách không?"

Nhan Điện liếc sang cái cũng ngơ ngẩn theo, tiếp tục dắt Tô Trầm qua cho Văn Trường Cầm đang vùi đầu gõ phím sửa bản thảo trong xe tải.

"Chị Cầm ới!"

Lúc mới nhìn Văn Trường Cầm còn tưởng là kĩ xảo gì, vật lộn văn vẻ nhiều năm lần đầu chứng kiến cái thứ mới mẻ này, vòng quanh Tô Trầm mấy lượt ngó nghiêng.

Tóc bạc mắt tím, đúng là đẹp thật.

Ban đầu chỉ là khí thế cao quý của đế vương, thêm hiệu ứng như này thì ra hẳn thần tiên ấy chứ.

Tô Trầm dở khóc dở cười: "Em soi gương còn thấy mình là lạ."

"Mình đã làm mấy bộ liền rồi, thêm thắt đột ngột cũng không được hay lắm," Nhan Điện cân nhắc: "nhưng đoạn sau..."

"Phần sau thì dễ, tập 6 chưa xuất bản, sau nữa cũng mới có dàn ý thôi." Văn Trường Cầm thoải mái nói: "Cái kính áp tròng này bao tiền? Chắc giá không cao lắm đâu ha?"

"Đây là hãng nổi tiếng hai đứa Tiểu Hạnh mang về, trông đẹp ghê."

"Được, thế chị sắp xếp để đợt sau dùng."

Nhan Điện cười đồng ý, vỗ vai Tô Trầm.

"Không biết thêm mấy năm nhóc còn khiến bao nhiêu cô bé phải gục ngã nữa đây."

Đoàn phim dây dưa thêm thắt vài ba tuần, cuối cùng cũng chốt quay cảnh Nguyên tiêu vào tối nay.

Đầu tháng 7 trời đã nóng lắm rồi, bao nhiêu thợ quay phim đã chuyển sang mặc áo phông từ lâu, vác máy quay mà mướt mải mồ hôi.

Tuyết đọng làm bằng vụn giấy ở các địa điểm trong kinh thành đều đã bày xong, diễn viên quần chúng cũng thay sang áo lông rồi ủ tay dày cộm, phố phường còn điểm xuyết các kiểu lò hương bếp xông xung quanh, tạo ra cái lạnh hoàn toàn giả tưởng.

Cảnh quần chúng thế này thì không can gì đến Tô Trầm cả, bé núp vào hậu trường hóng hớt, nhàn nhã hiếm có.

Bé theo dõi các chuyên viên đạo cụ tỉ mẩn vẽ các đường viền băng trôi, rải lên kênh sông nhân tạo theo thiết kế có sẵn, xong còn phải phối hợp cả bông tuyết tan nửa và cánh hoa mai buông lơi trong gió.

Màn đêm vừa mới tối là các nguồn sáng từ bốn phương tám hướng nối nhau bừng lên, trường quay lập tức trở nên đẹp đẽ lộng lẫy.

Người của tổ đạo cụ không kịp ngơi tay, tóm lấy diễn viên quần chúng cộng tất cả nhân viên đoàn phim rảnh rỗi vào cùng làm đèn Khổng Minh.

Đèn lồng cầu phúc bay cao ngập trời, xe hàng tiểu thương rao mời trôi nước, thị nữ ôm cành mai cười chạy dọc bờ sông.

Nửa tháng trước Tô Trầm đã quay xong đoạn quân vương tựa lan can nhìn bao quát xuống dưới, giờ mới biết là để ghép vào đây.

Bé mặc quần áo hiện đại đứng ngoài ống kính, trông theo tất cả mọi người lu bu qua lại tới lui, cứ như đang cùng đón Tết thật.

Cuộc sống vừa tách biệt vừa kì ảo này đã trở thành trạng thái quen thuộc với bé.

Tưởng Lộc quay xong cảnh cầm đèn đua ngựa, trông thấy Tô Trầm đang hỗ trợ chị đạo cụ dán đèn hoa sen bèn nảy lòng ham chơi, che mắt bé lại từ phía sau.

Thiếu gia Tưởng đưa mắt ra hiệu, anh Triều nhịn cười đứng cạnh phối hợp, giúp trêu Trầm Trầm mấy câu.

"Đoán xem ai đây nào?"

Tô Trầm chỉ cần ngửi thấy mùi hương mát rượi thoáng lẫn hormone đặc trưng đã đủ biết ngay chủ nhân đôi tay.

Nhưng bé bị che mất tầm nhìn, động tác cũng chệch choạc theo, bất cẩn đổ keo ra đầy tay.

Tưởng Lộc cứ nhất quyết không chịu thả ra.

"Ê này..." Tô Trầm mò tìm xem khăn giấy ở đâu, nói với vẻ oán trách: "Anh Lộc!"

Bé động đậy cái là hàng mi vừa dày vừa cong lại lướt qua lòng bàn tay Tưởng Lộc, làm cậu ngứa ngáy một hồi.

Anh Triều nghĩ bụng sao mình cứ như cái bóng đèn treo cao tỏa rạng, lúc này định chuồn thì lại bị thiếu gia nhà mình đánh mắt làm dấu lần hai.

Ô đùa, vẫn trêu nữa á.

Trợ lý nhìn Tưởng Lộc một cái với nét mặt đầy phức tạp, tiếp tục lên tiếng: "Đoán sai rồi!"

"Anh Lộc!! Lau tay cho em đi!!"

Giờ Tưởng Lộc mới bỏ tay, chặc lưỡi: "Rõ ràng anh không gây tiếng động mà."

"Sao mà người ta không đoán ra cho nổi," Anh Triều không nín được nữa: "ngoài em với chị Nhan có ai đi trêu bé nó làm vui thế đâu."

Tô Trầm giơ tay lên để cậu lau: "May không phải 502 đấy! Không thì bộ vuốt này của em có giữ được nữa không hả??"

"Hay là bắt anh Lộc của em đền cho em một bên vuốt," Chị Tùy bên cạnh cười lăn lộn: "nào nào lại đây, may là chị mang theo khăn nóng nhé."

Tưởng Lộc thuận tiện cầm lấy khăn nóng, chăm chú nghiêm túc lau chùi đầu ngón tay kẽ ngón tay cho bé.

Một khi tập trung thì kể cả những việc lặt vặt thiếu niên cũng làm một cách rất trịnh trọng.

Lòng bàn tay trái đỡ cổ tay bé, tay phải thì lau xoa từng đốt ngón một, gấp khăn vuông vắn cứ xong khâu nào lại đổi mặt khác, tiện thể lau cả mu bàn tay cho thật sạch sẽ.

"Hài lòng chưa?"

Tô Trầm liếc cậu một cái, rút tay về dán cánh hoa sen tiếp: "Cũng tàm tạm."

Ngoài mặt điềm tĩnh như thường, thực ra nhịp thở đã hơi rối.

Dù đã cách lớp khăn nhưng sự gần gũi mức này vẫn khiến bé nhớ lại giấc mơ hôm ấy.

Khoảnh khắc vị việt quất... bỗng chốc bung nở lan tràn giữa răng môi...

Anh Lộc anh đề phòng điều tiếng tí đi được không? Hửm?

Giờ phút này thậm chí Tô Trầm còn thấy hơi bị nẫu.

Nội tâm bé không chịu xem giấc mơ đó là thật, chỉ coi nó như ảo giác lăng nhăng gì thôi.

Trực giác của Tưởng Lộc về Tô Trầm cực chuẩn, kể cả bị người ta thấy phiền cũng đánh hơi được ngay chỉ trong một giây, bèn mặt dày chai lì xáp lại gần.

"Dán giấy làm gì, đủ dùng rồi, đi thả đèn với anh đi."

"Đạo diễn Cát đang quay dở..."

"Mình xuống cuối phố thả."

Thường ngày Tưởng Lộc oai phong lẫm liệt giống một con sói, bây giờ thì lại rúc vào cạnh Tô Trầm dưỡn dẹo tới lui.

"Đi với anh đi với anh đi với anh đi ——"

Tô Trầm sắp xù lông đến nơi, càng không muốn áp sát quá cái tên này lại càng dính lấy, bé quay sang nhìn anh Triều: "Anh xem xem thế nào đi chứ!"

"Ông cố này quản lý anh còn nghe được," Anh Triều thành thật nói: "em càng làm lơ thằng bé thì nó càng vậy đó."

Tưởng Lộc khẽ cười một tiếng, vùi mặt vào hõm vai Tô Trầm không chịu nhúc nhích nữa.

Giây phút này thực sự cả hai ở rất gần nhau.

Gần đến nỗi cảm giác được hơi thở phả vào bên cổ, khẽ khàng sượt qua khiến nhiệt độ tăng cao.

Gần đến nỗi như hai con thú nhỏ đùn đẩy lăn lộn chơi đùa, thèm vào quan tâm rốt cuộc mình mười mấy tuổi.

Vừa ngây thơ vừa mập mờ, khiến người ta hoàn toàn không còn manh giáp.

Tô Trầm dẹp đèn hoa sang một bên, bị tóc con của cậu chọc đúng chỗ có máu buồn phải bỏ cuộc luôn, cuối cùng cũng bật cười.

Hồi vừa vào đoàn mình mới 10 tuổi, suốt ngày bám theo sau đít Tưởng Lộc, lúc ấy cũng bị anh ý chê bai suốt.

Bây giờ đổi ngược thành Tưởng Lộc dính mình, sắp 18 tuổi rồi lại còn nhõng nhẽo!

Tưởng Lộc anh tiến hóa ngược đấy à!

Anh nũng nịu có ra cái gì không hả!!

Chị Tùy thấy đèn hoa là mê, dè dặt hỏi liệu có được mang về cất làm kỉ niệm không, sau khi được cho phép thì vui sướng tung trời.

Đây là đèn sen ngọc tự tay vai chính làm đó nha, mà lại còn làm đẹp như thế này! Cho mình cả triệu mình cũng không bán!!

"Kí tên phát được không cục cưng!"

Tô Trầm tiện tay kí, cười nói: "Có mấy chỗ gấp chưa đẹp lắm ạ."

"Làm gì có! Như này là đỉnh lắm rồi!"

Tưởng Lộc không cho bé đánh trống lảng: "Đi nào."

Lúc này hai thiếu niên mới chọn chiếc đèn vuông bằng giấy thếp vàng, cùng đi ra cạnh cầu bát giác nằm ngoài ống kính, cầm bút lông viết lời cầu nguyện cho đối phương.

Tô Trầm nhấc bút vô thức định viết theo lối chữ phỏng cổ mà Nguyên Cẩm hay dùng, lúc sắp đặt bút mới phản ứng lại, đổi thành nét chữ mình thường viết khi làm bài tập.

[ Ngày ngày phấn khởi hàng năm yên vui ]

Tưởng Lộc suy tư giây lát, viết cho Tô Trầm một dòng như rồng bay phượng múa.

[ Mọi sự tất thắng  bất lợi tránh xa ]

Hai người trao đổi đọc thử, đều cảm thán quả nhiên đối phương sẽ viết lời chúc theo cái giọng điệu này.

Nhưng cả hai không hề trao đổi trước mà số chữ rồi dạng câu đều tương tự thế, đúng là ăn ý vô cùng.

Miếng bông tẩm cồn hình vuông được buộc bằng dây sắt, châm lửa đốt nó lên sẽ liên tục tạo ra khí nóng giúp đèn lồng giấy vàng căng phồng ra, bay lên cao.

Cả hai đồng thời thả tay vào giây phút đưa mắt nhìn nhau, đèn lồng ước nguyện cưỡi gió bay đi, lửng lơ hòa vào cùng biển đèn đang cuồn cuộn.

Tối nay trùng hợp có gió rất vừa vặn, đèn lồng từ các địa điểm bối cảnh xung quanh đều đang bay về cùng một phía.

Tưởng Lộc ngửa đầu trông theo chốc lát, bỗng nói: "Vào ống kính rồi."

"Hửm?"

"Nhóc trông," Cậu duỗi tay chỉ ra đằng xa: "tính theo hướng nhóm đạo diễn Cát dựng máy thì đèn lồng của mình bay đúng vào đấy luôn."

"Thế vừa khéo coi như là easter egg trong phim." Tô Trầm cười nói: "Các đèn khác đều không viết chữ, chỉ mỗi của mình có, tương lai có khi xem phim còn bắt gặp thật đấy."

Tưởng Lộc lặng lẽ dõi theo thật lâu, mãi đến lúc biển đèn đều đã trôi tản đi mất sắp không thấy được nữa rồi mới lên tiếng.

"Bây giờ bắt anh tưởng tượng đến hôm "Đêm Trùng Quang" kết thúc là anh căn bản không thể nào hình dung nổi."

Tô Trầm thì trông theo vụn băng lửng lơ trên sông dài, mãi sau ừm một tiếng.

Tổ đạo cụ của "Đêm Trùng Quang" quả xứng danh đội ngũ hàng đầu trong nước, đối mặt với một loạt yêu cầu khác thường tột độ, mùa hè tuyết rơi mùa đông hoa nở đều không thấm vào đâu.

Quay xong Tết Nguyên tiêu, tiếp theo đó lại đến đoạn cánh cửa hổ phách máu trong giấc mơ của Nguyên Cẩm.

Kể từ khi đêm Trùng Quang giáng trần ở bộ thứ nhất, chỉ sau một tối tóc Nguyên Cẩm đổi màu trắng bạc, y còn có được năng lực kì dị du ngoạn trong mơ.

Khả năng này có thể giúp y tận mắt chứng kiến phong cảnh bao la của năm sông bốn bể, lẻn vào tất cả phủ đệ đích thân tìm ra bí mật, rồi còn vướng phải mối duyên khó hiểu với một cánh cửa dường như vĩnh viễn không có điểm tận cùng.

Cánh cửa đầu tiên giấu ở xa trong núi tuyết, khảm lù lù vào vách núi dốc đứng.

Khoảnh khắc cầm vào tay nắm cửa đẩy ra thì lại ngã xuống biển sâu mưa rền, bên trong và bên ngoài cửa là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Nguyên Cẩm chìm ngập dưới biển cả mưa gió, dốc sức tìm đến một cánh cửa giống thế, ngay sau đó tiếp tục rơi xuống một ảo ảnh khác.

Mỗi lần vượt qua một cánh cửa, là một trong số năm giác quan của y sẽ được đẩy mạnh tới mức khó mà tin nổi.

Ví dụ thị lực tăng cao tới độ trông thấy rõ lông vũ chú chim trên ngọn cây ở chỗ xa nhất tầm mắt, ví dụ thính giác có thể dễ dàng bắt được tiếng bước chân người ở bên kia bức tường.

Những cánh cửa này gắn hổ phách máu, còn hoàn toàn tương tự với hổ phách máu truyền đời trên vương miện hoàng gia, đều là những sự vật thần bí vượt ngoài nhận thức, giống hệt đêm Trùng Quang.

Chỉ riêng mỗi chi tiết này thôi mà các ý kiến thảo luận suy đoán trên diễn đàn Tieba đã vô cùng vô tận.

[ #145: Mạnh dạn mở mic, có tổng cộng 10 cánh cửa, mở hết xong phần thưởng cuối cùng sẽ là trường sinh. ]

[ #232: Dựa theo phong cách lập dị ở các tác phẩm trước của dì Văn thì có khi sau cái cửa cuối cùng lại là một tiên nhân rỗi hơi bóc phốt ấy chứ? Qua ải đến hết xong sẽ được nghe rất nhiều tin tức tuyệt mật về cách khống chế vận hành thế giới? ]

[ #481: Đằng trên đoán của nợ gì đấy, tao cược 5 tệ! Cho bác làm quả bay cao thành tiên, thành người đứng sau điều khiển đêm Trùng Quang! ]

[ #482: Ấy ấy, người ta không hề có tag tu tiên đâu nha, nếu làm thế giới quan mới thật thì 10 tập đã đủ cho dì Văn phát huy chưa? Thế chả phải chơi nguyên bộ hoành tráng mấy chục triệu chữ à? ]

Trước mắt Tô Trầm cũng chưa được tiết lộ về thứ thực sự nằm sau cánh cửa thứ 10.

Mức độ khó khi quay mấy tầng cửa đầu đang tăng liên tùng tục rồi đây, về sau thực sự không dám nghĩ nữa luôn.

Cửa đầu là rơi biển, cửa hai là rừng sâu, cửa ba là bầy sói, cửa thứ tư là lầu các đang cháy.

Biển lửa thì quá nguy hiểm, phần lớn vẫn chỉ dùng kĩ xảo thôi.

Nhưng đến ải thứ sáu... thì phải tìm cửa hẳn giữa sa mạc.

Bao nguyên chuyến bay đến vùng Tây Bắc tìm sa mạc thì không thiết thực lắm, đoàn phim đập luôn núi tiền mua 10 tấn cát về đổ vào khoảnh đất có sẵn.

Lúc ấy từng xe tải cát nối nhau vận chuyển vào trong, dỡ ra xong vẫn chưa dựng cảnh được ngay mà còn phải lọc, phải trộn cho lên màu.

Tuy đoàn phim đã cố bố trí lắp đặt kiểu vùng cát được chia ô ngăn lại bằng lưới, nhưng gió lớn thổi qua cái là cát trắng mịt mù bay đến cả trong hoàng cung, khung cảnh có vẻ quái dị, như kiểu cao nhân lánh đời nào đang thi triển phép thuật gì ấy.

Số cát này đã mua từ mấy tháng trước, giờ quay xong đoạn lễ Thượng nguyên rồi mới được dùng đến.

Giây trước Nguyên Cẩm còn đang xồng xộc giữa lầu các như mê cung, vừa mở được cửa ra, giây tiếp theo đã mất trọng lực rơi thẳng xuống cát trắng dày ụ li ti.

Xét theo lẽ thường thì màu sắc sa mạc ngả về vàng nâu nhưng đoàn yêu cầu công nhân tạo ra sa mạc trắng, không chỉ phải tập trung xử lý cát bằng loại nguyên liệu hay dùng để nhuộm màu phản quang, mà còn cần bố trí chiếu sáng đầy đủ ở hiện trường, tiến hành dựng cảnh và quay chụp trong môi trường hoàn toàn không có ô nhiễm ánh sáng từ các màu khác.

Trong lúc tổ đạo cụ nhức đầu thì diễn viên cũng nhức đầu nốt.

...Diễn xuất giữa sa mạc, phải vận dụng mấy trăm trạng thái, thể hiện ra phản ứng của mấy trăm ngày để lặn lội vượt qua một bối cảnh, khó quá đi mất.

Trong tiểu thuyết Nguyên Cẩm phải thử cả ngàn cả vạn lần, từng lần từng lượt một, Tô Trầm cũng buộc phải diễn lặp đi lặp lại hơn ngàn lần.

Cảm xúc ở đây sẽ chuyển từ thong thả đến tuyệt vọng rồi đến ngoan cố, cũng cần được khắc họa lại chân thật nhất có thể.

Phải như vậy bản thân bé mới tin, thực sự có một cánh cửa bên trong sa mạc.

Bé tin rồi thì khán giả mới tin theo.

Hôm đến phim trường xem sa mạc, vốn dĩ Tô Trầm đã gom góp đủ dũng khí, còn lễ phép chào hỏi với những anh chị quen của tổ đạo cụ.

Nhưng ánh mắt mọi người nhìn bé đều có vẻ san sẻ.

Cái kiểu đồng tình thương hại này là dạng cảm xúc thực tế khó mà che giấu sau khi biết được chân tướng.

"Sao... sao thế ạ?"

Thiếu niên đã ngửi thấy mùi không lành.

"Như này á." Nhan Điện vỗ vỗ vai bé với vẻ trấn an: "Chị đã giám sát suốt nửa giai đoạn sau của quá trình trải sa mạc đấy."

Kích thước bằng nửa sân vận động, rồi còn lắp đặt thêm hệ thống sức gió sức người, không ngừng thay đổi bố cục hình thế.

Giống hệt như mỗi lần Nguyên Cẩm tỉnh dậy thì gió vẫn thổi nắng vẫn phơi trên sa mạc, khiến nó biến đổi thành những trạng thái vô hạn.

Mỗi lần định ghi nhớ vị trí thì cuối cùng Nguyên Cẩm đều sẽ mất hút giữa những khung cảnh vô cùng tận, mà trông cứ tưởng là chẳng khác gì nhau.

"Trầm Trầm, rất tiếc phải nói cho em việc này..."

"Bọn chị chôn một cánh cửa dưới đó thật."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.