(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tháng 7 đi quay Tết Nguyên tiêu, đúng là thời gian hơi loạn lạc.
Lễ Thượng nguyên là ngày rằm tháng giêng đang giữa mùa đông, phải có tuyết bay ngợp trời, đèn đuốc như biển.
Vốn dĩ đoàn phim đã chuẩn bị sẵn sàng phục trang đạo cụ, nhưng Nhan Điện kiểm tra xong thấy chưa đạt yêu cầu, dặn phải nhiều chi tiết mùa đông hơn.
Chụp ủ tay da thỏ, áo lông cáo thêu bạc, lò sưởi áo choàng rồi đến cả tuyết vụn băng trôi trên mặt sông, đều phải làm từng thứ một, tiểu tiết càng tròn trịa càng tốt.
Quả thật phong cách của các đạo diễn rất khác nhau.
Đạo diễn Bặc thích cảnh rộng, phải đẩy lên được cảm giác chấn động trước mênh mông bao la, phải có vẻ hoành tráng của thiên quân vạn mã.
Đạo diễn Giang cứu hộ tạm thời thì thích cổ điển nhã nhặn, các đồ vật được bắt vào máy quay hay cảnh đặc tả cảm xúc nhân vật đều sẽ nửa che nửa lộ, khung hình nào cũng đủ khiến người ta phải thưởng thức tỉ mỉ.
Mà Nhan Điện trước đó bị chê là "chỉ biết quay sitcom hài" lại có một cách diễn giải riêng của mình về "Đêm Trùng Quang".
Chị muốn cho khán giả được chứng kiến thế giới tuyệt vời như qua ống kính vạn hoa.
Toàn cảnh có, tiểu tiết có, quan trọng hơn là phải làm người xem nghiền ngẫm thấy được sự biến đổi vô tận, lôi hết các thứ tích trữ phủ bụi trong nhà kho ra để dùng vào đúng lúc đúng chỗ.
Tổ đạo cụ được điều thêm lực lượng sát giờ, đợt này đang bận rộn chân không chạm đất, mấy diễn viên chính thì được thảnh thơi chốc lát, có thể nghỉ ngơi đôi chút trong phòng, đọc kịch bản, học lời thoại.
Hai hôm đầu Tô Trầm say mê ngủ bù, ngáy tít thò lò mặc kệ ngày đêm.
Lúc tỉnh dậy đã là 3 giờ chiều.
Bé gọi đại một bữa dịch vụ phòng, giở tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ trong điện thoại ra.
Gần nửa là của ba mẹ, nhắn tin kể chuyện lặt vặt gần đây, dặn dò vừa lẻ tẻ vừa dịu dàng.
Bây giờ Tiểu Ổn đã nói năng lưu loát hơn hẳn, nghe điện còn gọi bé là anh ơi.
Mấy cuộc số lạ có thể sẽ là các đạo diễn khác muốn chèo kéo ngang xương hoặc là ai đó muốn trao đổi việc nhận kèo quảng cáo đại diện.
Bé làm lơ hết, gọi lại cho bạn tiểu học.
Lúc này Thương Triều Dương đang chơi điện tử, nghe máy xong ái chà một tiếng, kẹp điện thoại ở cổ: "Anh em lâu lắm chưa liên lạc! Còn nhớ tớ không đấy!"
"Sao mà quên được." Tô Trầm cười nói: "Cậu thế nào rồi?"
"Tớ nhớ cậu sắp thi cấp 3 rồi à?" Thương Triều Dương đã tính toán thời gian xong mới hỏi bạn mình vụ này: "Hồi trước cậu nhảy liền hai cấp, bây giờ tớ mới bắt đầu lớp 8 thì cậu đã lên lớp 10 rồi, còn phải gọi cậu là anh."
"Tớ... tí thì quên luôn."
Tô Trầm cười một tiếng, không hề thấy vinh dự.
Sau khi đạo diễn Bặc qua đời, bé dồn hết tâm tư vào phim.
Lâu nay việc thi cuối cấp đều do ba mẹ trợ lý và người đại diện theo sát thay bé.
Bé đã học xong trước nội dung lớp 10, kì thi không xem là khó, làm xong cả bài rồi còn rảnh kí tên cho giám thị trông thi.
Nhưng mấy hôm ấy đến vội mà đi cũng vội, tất cả đều cứ mông lung.
"Sao thế, cậu thi tạch đấy à?" Thương Triều Dương nghe ra được tâm trạng có vẻ chùng xuống, tưởng là mình động phải đúng đề tài nhạy cảm, vội vã an ủi: "Cậu làm học sinh năng khiếu cũng được mà, với cả ấy, Trung học số 4 cũng không nỡ rời xa cậu đâu, đúng không nào! Bao nhiêu người tranh giành nhau mà có vào được cấp 3 của Trung học số 4 đâu kìa!"
"Không tạch."
"Ế?"Anh em tốt ở đầu kia đứt mạch luôn: "Tớ đang nghe nè, cậu đừng buồn quá ha."
"Tớ chưa được thử kì quân sự."
Tô Trầm vùi mặt vào chăn, chậm rãi nói: "Tớ cũng ít chơi mấy trò trộm nông sản, album online rồi blog đang phổ biến với các cậu lắm."
"Hầy, cái này á..."
"Triều Dương, cậu còn nhớ có lần cậu kể về hồi thăm quan mùa xuân, tớ cứ muốn cậu kể nhiều nữa không?"
"Bao nhiêu năm tớ không được đi chơi xa với nhiều bạn cùng lứa thế rồi."
Tô Trầm không dám nói ra những điều này, sợ bị người ta thấy mình đòi hỏi, nhưng trước bạn thân nhất thì vẫn sẽ để lộ vẻ yếu đuối của mình.
"Đợt đi thi cấp 3, tớ thấy gương mặt các bạn toàn vừa hăng hái vừa chân thành, tớ cực kì... ngưỡng mộ mọi người ấy."
Món quà vặt không được ăn mới là món ngon.
Trước đây khi chỉ có mỗi 5 tệ tiền tiêu vặt, bé đi vào siêu thị cảm giác nhìn gì cũng thấy rưng rưng động lòng.
Đùng cái bé đã có tài khoản ngân hàng của riêng mình, phía sau còn đính kèm không biết bao nhiêu số 0 nữa.
Bước vào siêu thị lần nữa, hình như trông cái gì... cũng rất bình thường.
Thương Triều Dương không ngờ minh tinh lớn rạng rỡ trước mặt mọi người sẽ thế này, xong tỉnh hồn lại, minh tinh của khỉ gì, đây là bạn nối khố của mình Trầm Trầm.
"Ầy, đúng thật." Thương Triều Dương nhỏ giọng nói: "Tớ hiểu mà, tớ hiểu cả."
Tô Trầm bỗng đổi hướng nghĩ, cuối cùng mình cũng lên cấp 3 học lớp 10 rồi, cầm điện thoại ngớ ra một hồi.
Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.
Đầu kia điện thoại bạn nối khố hì hì một tiếng, lại bắt đầu trêu: "Thế cậu đã thích bạn nữ nào chưa?"
"Tớ đảm bảo! Tớ đảm bảo không nói cho bất cứ ai! Mẹ tớ tớ cũng không kể! Tuy là mẹ gặng hỏi tớ nhiều lần lắm rồi..."
Tô Trầm không đỡ được câu hỏi này, mặt hơi ửng đỏ: "Đoàn phim cũng không cho yêu sớm đâu!"
"Ớ? Cậu cũng kể là cái ông anh tốt của cậu, Tưởng Lộc ấy, thi thoảng lại có con gái theo đuổi, cậu không có à?"
"Có thì chắc chắn là có... nhưng hội chị Linh chặn hết hộ tớ rồi."
"Thế trong lòng cậu thì sao?"
Nghe xong câu hỏi này, Tô Trầm từ từ ngồi thẳng dậy.
Bé có một đáp án.
"Triều Dương, mình là anh em chí cốt, đúng không."
"Dĩ nhiên á."
"Tớ không thích bạn nữ nào cả, nhưng mà... có một chiến hữu cực kì cực kì tuyệt."
Nét mặt Tô Trầm nghiêm trang, giọng nói có cảm giác trịnh trọng khó diễn tả.
"Tớ thấy bình thường bạn bè mà giữ liên lạc được nhiều năm như mình thế này là đã tốt lắm rồi."
"Nhưng mà anh Lộc..."
"Anh Lộc với tớ tín nhiệm lẫn nhau đến độ, có thể giao cả mạng mình ra cho đối phương."
Như thể đã cùng nhau nhập ngũ cùng ra chiến trường ấy.
Không một ai có thể khớp nhịp, có thể ăn ý hơn anh Lộc được nữa.
Tuyệt đối không bao giờ có ai nữa.
Thương Triều Dương rất hiếm khi nghe thấy giọng điệu Tô Trầm như thế, phản ứng đầu tiên là không phải cái cậu này đóng phim nhiều quá ngáo luôn chứ hả.
"Cậu, cậu có sao không?"
"Trong phim đó thì là Nguyên Cẩm với tiểu tướng quân, đúng thật, bà tớ xem xong còn bảo là hai cậu nhóc được quá cơ."
Thương Triều Dương bỏ ngang luôn cả trò chơi điện tử, tắt máy tính đi nghiêm túc nói: "Phim ảnh đều là giả thôi, cậu đừng high quá á."
"Mấy cái qua vượt qua vách gió, cải tử hoàn sinh, cửa tuyết ngàn dặm, quân thần vua tôi các thứ, bản thân cậu đóng phim, cậu biết nó đều là giả đúng không nào??"
"Cậu đừng có mà không tách bạch rõ diễn viên với nhân vật đấy nhá, nhất định không được thế đâu!"
"Đều là giả à?" Dường như Tô Trầm đang hỏi ngược lại, nhưng giọng lại cực kì chăm chú: "Triều Dương, tớ cảm thấy là thật."
"Trong phim Nguyên Cẩm và Cơ Linh đã làm những gì, thì ngoài đời tớ với anh ấy trải qua chỉ có gấp đôi chứ không kém."
"Tớ và anh Lộc đã treo dây cáp với nhau vô số lần, đã ngậm đá đọc thoại giữa mùa đông, mặc áo gấm đánh trận giữa mùa hè."
"Lần nào anh ấy cũng cưỡi ngựa thật dẫn tớ tháo chạy, vác thương thật chiến đấu từng trận một, cả hai bên sườn lẫn bắp chân đều có vết giáp với ủng siết ứ máu."
"Cực kì nhiều lần tớ diễn chưa tốt, anh ấy đều thức cả đêm với tớ, làm lại từng lượt một."
"Rồi cả núi tuyết, thảo nguyên, mưa dầm, tớ với anh ấy đều đã đến đó đã đi qua biết bao nhiêu lần thật mà."
Thương Triều Dương nghe mà thảng thốt, lại không tìm ra được lời nào để phản bác.
Phải rồi. Phim là giả, nhưng chẳng phải diễn viên đều gánh vác hết đấy ư.
Cả nhà Thương Triều Dương đã xem hết tổng hợp hậu trường, đoàn phim mạnh dạn tới nỗi ra tận mép vách đá lơ lửng để quay, hai người họ đã cùng nhau trải qua quá nhiều thứ.
"Nên là, lúc cậu nhắc đến chuyện bạn gái, tớ đều sẽ nghĩ đến việc này."
Tô Trầm cũng hơi dở khóc dở cười, nói chân thành: "Xét ra thì người yêu phải là người rất thân thiết."
"Tớ sẽ không bừa bãi linh tinh với con gái đâu, nếu yêu ai thật thì đảm bảo sẽ phải thật lòng thật dạ, tin tưởng thấu hiểu đối phương toàn diện, đúng không?"
"Nhưng mà hình như bây giờ có mối quan hệ như kiểu sống chết chiến trường giữa tớ với anh Lộc, cũng đủ lắm rồi thì phải."
Mới đầu Thương Triều Dương còn tưởng tượng bạn mình có triển vọng với mấy chị gái xinh đẹp khác trong đoàn phim, nghe đến đây xong á khẩu cạn lời luôn.
"Tớ chỉ lo... chỉ lo cái anh Lộc đấy không đủ thật lòng với cậu thôi."
"Nhỡ đâu anh ý đi yêu ai xong quẳng cậu lại đó mặc kệ, thế chả phải một mình cậu ở đoàn phim sẽ chán lắm à."
Tô Trầm nghĩ ngợi giây lát.
"Cậu nói đúng."
"...?"
Phản bác tớ đi chứ!!
Anh Trầm!! Lúc này mới là lúc cần phản bác đấy ạ!!!
Sau khi cúp điện thoại, Tô Trầm ngẫm nghĩ một mình thật lâu, chưa đưa ra được kết luận xa hơn.
Bé thấy ổn lắm rồi.
Được gặp Tưởng Lộc, sở hữu tình nghĩa quý giá thế này đã là việc nhiều người mong cả đời còn chẳng được.
Bé đang định đứng dậy thì điện thoại lại kêu.
Người gọi là chị Tùy.
"Chốt thời gian bắt đầu rồi ạ?"
"Không phải không phải ——" Chị Tùy khó mà kìm nén ham muốn hóng hớt: "có một cậu trai —— đang theo đuổi anh Lộc của em đấy!"
"Ôi đù, em biết không, vừa nãy chị đi qua chỗ anh Lộc của em luyện võ tập quyền ý trông thấy có bạn nam cầm hộp hoa quả gọt sẵn chờ ở đó, cười nheo mắt xong còn gật đầu chào chị cơ!"
Tô Trầm nhíu mày lại: "Gì cơ ạ?"
"Tưởng Lộc cũng không mắng mỏ gì cậu này, tóm lại chỉ quay lưng đi tập trung luyện dùng kích hay gì đó, ây dà không quan trọng."
"Đấy là ai ạ?"
"Hình như là em trai ruột của bên đầu tư nào đó, hình như... họ Bạch thì phải?"
"Quần áo cậu này mặc toàn là hãng nổi tiếng nước ngoài thôi, trông cũng trắng trẻo xinh xẻo như con thỏ ý, mà bạo dạn ghê." Chị Tùy e hèm vài tiếng giấu giếm: "Bây giờ em qua xem có khi vẫn trông thấy đấy, hồi trước chị đi theo đạo diễn Bặc cơm nước liên hoan cũng gặp bạn này rồi, nào ngờ cái cậu này theo đuổi vào tận đoàn phim luôn."
"Từ từ đã ạ."
Tô Trầm thở ra một hơi, điềm tĩnh tỉnh táo nói: "Sao chị xác định được là người ta thích kiểu đấy chứ không phải fan phim fan gì đó ạ?"
Chị Tùy chẹp một tiếng rõ dài: "Bé cưng ơi, có một kiểu thích nhìn cái là thấy ngay, không giấu được đâu ha."
"..."
Tô Trầm chưa bao giờ hóng hớt, giờ phút này ma xui quỷ khiến lại nổi lòng nghi ngờ.
"Em sang xem thử."
"Qua đây qua đây! Bọn chị đang ở chỗ đình nghỉ ấy!"
Bé thay quần áo đơn giản, tiện tay đội thêm cái mũ lưỡi trai Tưởng Lộc tặng rồi đi ra ngoài.
Chắc do vành mũ dài quá xong lại đi hơi nhanh, vừa xuống tầng đã suýt đâm sầm vào người khác.
"Xin lỗi xin lỗi."
"Không sao~"
Giọng nói lanh lảnh hòa nhã vang lên bên tai, nghe có vẻ là lạ.
Tô Trầm ngẩng đầu lên, trông thấy một anh giai lạ mặt đang đứng phía trước mình.
Tóc màu nâu hạt dẻ xoăn nhẹ tự nhiên, đôi mắt chớp chớp lại có màu xanh dương.
Bé rất hiếm khi thấy con trai đeo lens.
"Tiểu Hạnh may mắn ghê," Lại có người cười lên cạnh đó: "Trầm Trầm đáng yêu thế này, anh sẵn lòng bị va luôn."
Nghe vậy Tô Trầm nhìn sang, xong trông thấy thêm một anh giai nữa y xì đúc.
Cùng là tóc nâu hạt dẻ, cùng xoăn tự nhiên, mỗi đôi mắt màu xanh lá cây đậm là khác.
Hai anh em sinh đôi đứng trước mặt bé, cười tươi rói chào hỏi.
"Mình là Ôn Tri Hạnh, là em."
"Mình là Ôn Tri Vinh, là anh."
"Cuối cùng cũng vào đoàn, từ giờ mong được chỉ bảo nhiều hơn nha."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");