(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tưởng Lộc nhìn quan tài trống rỗng, thấy được ống kính cách đó không xa đang chĩa về phía mình, đen ngòm như một con mắt.
Cậu phải hòa mình vào nhân vật, trở thành Cơ Linh của khoảnh khắc chứng kiến Nguyên Cẩm sống lại, lộ ra nét mặt mừng rỡ mà nhẹ nhõm.
Cậu nên là Cơ Linh.
Là một người gần như bốc hơi đột ngột khỏi nhân gian sau khi tai họa dịch bệnh bùng phát.
Vợ con mắc kẹt trong kinh thành, bạn thân nằm lặng giữa quan tài, Cơ Linh phải ngược dòng nạn dân lao về phía vùng Tây Nam, bôn ba suốt dọc đường để đi tìm người có thể cứu vãn mệnh nước.
Lặn lội gian khổ suốt mấy chục tập, tấm lòng đã sẵn sàng liều chết, cuối cùng đều hội tụ cả vào giây phút mở quan nghênh đế.
Tưởng Lộc nhìn quan tài rỗng, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, nhưng sự chú ý vẫn cứ rã rời.
Cậu không thể nào đưa mình vào nhân vật.
Đại não cậu cứ có một âm thanh vô hình đang nhắc nhở, dường như nó đã bị một cái kẹp ghim níu lại.
Đáng ra người đứng ở vị trí đạo diễn kia phải là bác.
Hình như chỉ cần ngẩng đầu lên, phạm một lỗi nào đó, bác sẽ lại chống nạnh cười mắng mấy câu, giục cậu đừng có mà mất thời gian, mau chóng diễn cho xong đi còn về ăn cơm.
Cuối cùng Giang Chuẩn lên tiếng.
"Có cần ra ngoài điều chỉnh trạng thái một lúc không."
Quãng giọng của bác Giang hòa hoãn trầm thấp hơn, là dạng phong cách lí trí nhã nhặn rất khác.
Tưởng Lộc tỉnh hồn lại, nhìn sang đạo diễn xa lạ, ngơ ngẩn thả lỏng cái tay đang vịn vào nắp quan tài ra.
Khó quá đi mất.
Cậu không làm được.
Diễn viên ở lại được tới mùa thứ tư thì đều có sự cố chấp và trách nhiệm đối với bộ phim hơn xa người thường, lúc này đây chắc chắn sẽ không bỏ cuộc dễ dàng.
Tưởng Lộc cố gắng hồi tưởng lại những chuyện vui vẻ, cười tượng trưng một cái.
"Thế này được không ạ?"
Giang Chuẩn lắc đầu.
Đây đã là cảnh cuối cùng để kết thúc phần phim.
Khán giả không ngu đâu.
Giây phút trông thấy người chết sống lại thì cảm xúc phải căng đầy tới nỗi sắp tràn trề trào ra.
Chưa hẳn đã cần cười to, chưa hẳn cần mừng như điên, nhưng chắc chắn phải chân thực tới nỗi đủ để vượt qua cả màn hình tivi, lan truyền tới mọi khán giả, khiến cho người đứng ngoài cuộc cũng khó kìm cảm xúc, bất giác rơi lệ.
Hiện giờ Tưởng Lộc chỉ đang gồng mình diễn nét vui mừng, không thể nào đạt yêu cầu được.
Đúng vào lúc này, Tô Trầm bước lên một bước.
"Hoàng bào còn đây không ạ."
"Để cháu vào cùng đi ạ." Bé bước đến trước ống kính, đứng giữa Giang Chuẩn và Tưởng Lộc, trạng thái điềm tĩnh: "Cháu thay phục trang đơn giản thôi rồi nằm trong quan tài, hỗ trợ anh Lộc nhập vai."
Ánh mắt Giang Chuẩn thoáng vẻ ngạc nhiên, bác biết rõ đây không phải chuyện tốt lành hay ho gì.
"Thế để xong ông tặng cháu bao lì xì thật to cho may mắn ha."
"Tạo hình phục trang! Mau sang hỗ trợ kìa!"
Tưởng Lộc không ngờ Tô Trầm quyết định ra mặt giúp đỡ, vẫn cứ gồng mình tỏ vẻ.
"Anh tự làm được."
"Đương nhiên là anh làm được." Tô Trầm giang hai tay ra để các trợ lý xung quanh hỗ trợ buộc thắt dây áo, đáp vững vàng: "Mỗi tội em tự thấy tò mò, muốn vào trong nằm thử thôi."
Tưởng Lộc nhíu mày nhìn bé, cuối cùng cũng nhận tấm lòng của bé.
Vốn dĩ Tô Trầm chỉ định thay tạm quần áo rồi trèo vào đấy nằm, nhưng chuyên viên phục trang dứt khoát làm giúp đủ bộ luôn, đội nốt cả tóc bạc rồi đánh nền trang điểm đơn giản.
Mấy hôm vừa rồi Giang Chuẩn đều chỉ quay phim nề nếp theo đúng tiêu chuẩn, đến giờ phút này mới phát hiện ra điểm khác biệt nằm ở đâu.
Nếu đánh giá các diễn viên khác nhập vai nửa thật nửa giả thì cũng là trường hợp rất bình thường.
Nhưng khi cậu bé tên là Tô Trầm này bước vào ống kính, rất nhiều người xem đứng ngoài quan sát đang mơ màng buồn ngủ đều tươi tỉnh hẳn lên.
Sau khi bác ruột qua đời, bầu không khí xung quanh cậu trai trẻ tuổi dáng vóc cao hơn kia vẫn luôn rất nặng nề đè nén.
Nhưng khoảnh khắc Tô Trầm đến gần cậu cứ như nam châm và mồi lửa cùng xuất hiện, tinh thần lẫn năng lượng của cả hai đều thay đổi.
Giang Chuẩn không rõ về phản ứng hóa học trong ấy, nhưng có thể dự cảm được gì đó nhờ bản năng.
"Đợi chốc nữa bác không hô cut thì hai đứa cứ diễn tiếp theo cảm giác, không cần nghĩ ngợi kịch bản đâu."
Bác chỉnh tiêu cự, xoa tay nhanh mấy cái rồi gọi thợ đạo cụ sang sắp xếp đồ vật.
"Trải lụa gấm bên trong quan tài, dùng loại gấm chỉ bạc màu vàng sẫm hoặc tím sẫm nhìn cái là biết cao cấp ấy, lót xong thì để Tô Trầm nằm vào!"
"Đúng rồi, cho thêm một máy bên kia, trải rộng tóc dài của Tô Trầm ra, bày các loại trân châu mã não trang sức vàng vào đó —— có phỉ thúy không? Mang qua đây, bổ sung thêm ít!"
"Đây đây ổn rồi, dựng máy xong xuôi rồi chứ hả, đợi chốc quay được cảnh chất lượng tôi chỉ cần cắt đoạn đầu là đủ, phần thừa ra mọi người để sang bộ thứ năm rồi dùng, đừng vứt lung tung nhớ chưa?"
Lần đầu tiên Tô Trầm nằm trong quan tài.
Bé còn chưa đến 15 tuổi, lần đầu chui vào ngủ ở cái chỗ chật hẹp tăm tối thế này.
Để thể hiện sự xót thương, tay bé phải đeo sáu cái nhẫn quý báu khác nhau, tóc dài bị đè bằng vàng ngọc, trước cổ xếp đầy dây chuyền trân châu.
Chật quá.
Chân bé hơi hơi co lại, bả vai cánh tay đều bị đóng khung cứng nhắc vào một vị trí cố định, gỗ cứng cộm đến nỗi đau cả lưng.
Tưởng Lộc ngồi một phía bên cạnh, nhìn theo chuyên viên đạo cụ tay chân thoăn thoắt bố trí vật phẩm bồi táng trong quan tài, cuối cùng cũng nở nụ cười thật lòng đầu tiên mấy chục ngày sau tang lễ.
"Sao nhóc ỉu xìu thế kia."
Tô Trầm bị chèn ép như kiểu đang ngủ trên cái giường đơn hẹp bằng ⅟4 bình thường, nhìn sang cậu vớivẻ mặt sầu não: "Anh còn có lòng dạ trêu em à."
"Có cái gì đè phải em ý, nặng dã man..."
"Chưa hết đâu," Không biết chuyên viên đạo cụ lại lôi đâu ra viên ngọc trai to bằng quả táo tàu, xịt cồn khử trùng sạch sẽ xong đưa cho bé: "nào, ngậm cái này."
Tô Trầm: "...!"
Tưởng Lộc cười rung rúc: "Long trọng, cho nó long trọng."
Tô Trầm trừng mắt với cậu, nghe lời há miệng ra ngậm lấy viên ngọc trai.
Đợi chốc đang diễn được nửa mà em nghẹn cái này là thành sự cố phim trường đấy nhá, anh tin không?
Sau khi xác nhận tất cả đã chuẩn bị đầy đủ, thấy sắp sửa đóng quan tài gỗ, Tô Trầm chợt nâng tay áo chặn nắp lại, nhả viên ngọc ra gọi tên cậu: "Tưởng Lộc."
"Nhóc nói đi."
"Đợi chốc nữa anh cứ xem như em đã chết thật." Tô Trầm nhìn cậu đăm đăm, ánh mắt nghiêm túc: "Thử phái thể nghiệm xem sao, được không?"
Vốn dĩ Tưởng Lộc đã quen với kiểu diễn riêng của mình, đang định cười cái cho qua, nhưng rồi bị bé nhìn chăm chú khiến suy nghĩ thoáng lay chuyển, gật đầu đồng ý.
Cậu cúi người giúp bé đặt lại viên ngọc trai, rồi nâng một sợi tóc bạc lên chải cho mượt, đặt bên sườn cổ Tô Trầm.
"Anh hiểu dụng ý của nhóc." Tưởng Lộc rũ mắt nhìn bé, khí thế đã ở giai đoạn chuyển giao giữa thiếu niên và đàn ông, nín thở nhẹ giọng: "Mình một lần qua luôn."
Tô Trầm khẽ gật đầu, nhắm mắt.
Nắp quan tài dày nặng khớp cạch một tiếng, che phủ nốt tia sáng cuối cùng trước mặt bé.
Không khí đột nhiên bị nén lại, ngẩng đầu lên là chóp mũi sẽ đụng phải vật cản ngay.
"Nào các bộ phận chuẩn bị ——"
"Action!"
Tô Trầm không phải là nhân vật trong cảnh, giờ phút này cũng vẫn nhắm mắt, đưa cả thời gian và kí ức ngược dòng về với khoảnh khắc trái tim bị lưỡi dao xuyên thủng.
Tưởng Lộc im lặng trầm mặc một lúc, khi mở mắt ra lại người đã ở giữa hoàng lăng.
Trước mặt cậu chính là quan tài của cố nhân, giờ đây chỉ im lìm chết chóc, không một hơi thở.
Thiếu niên nâng tay lên chạm vào thật khẽ, như đang làm quen từ đầu lần nữa với nơi bạn cũ an nghỉ.
Giờ lành đã điểm, đến lúc mở áo quan rồi.
Đã nhiều tháng ròng rã Cơ Linh bất chấp cả sống chết, chỉ để tìm hồn về cứu Nguyên Cẩm.
Tiểu tướng quân bao lâu nay vẻ ngoài phóng khoáng đang quỳ một gối giữa cung lăng thắp nến tối tăm, ngón tay ghì chặt vào mép nắp quan tài.
Khóa ngọc chịu cơn rung chấn từ phía trong kêu rắc một tiếng, lăn lông lốc vào bóng đêm, vỡ vụn kêu vang leeng keeng.
Liệu sư Thiên Hạnh có lừa mình không?
Người đã chết đi... sẽ sống lại được thật sao.
Cơ Linh mặt mũi cứng đơ nhấc phần cạnh nắp quan tài lên, cơ bắp ở cánh tay siết lại căng cứng.
Nguyên Cẩm, ngươi liệu hồn đừng có thông đồng với hắn bịp ta đấy nhé.
Tính tình Cơ Linh vốn ngạo nghễ với đời, giờ lại đang cau mày nghiêm nghị, đẩy nắp quan tài ra từng tí một.
Bên trong quan tài gỗ, thi thể đáng ra đã mục nát héo hon lại đã hồi phục nguyên vẹn như mạng nhện được vá víu thật.
Nguyên Cẩm nằm ngủ trong quan tài, đầu mày vẫn hơi nhíu, sắc mặt nhợt nhạt, môi cũng tái xanh.
Cậu khôi phục lại máu thịt từ bộ xương trắng, ngay cả da thịt thối rữa cũng đang biến đổi từng tấc, ánh nước nơi cánh môi cũng đang liên tục lan về như thể ngược dòng thời gian.
Cơ Linh ngây ngẩn quỳ gục xuống đất, tâm trạng vẫn đang căng thẳng từ trước, chống vào nắp quan tài ngơ ngác quan sát Nguyên Cẩm.
"Ngươi tỉnh dậy đi."
Bỗng Cơ Linh gọi đối phương giống hệt hồi nhỏ.
"Nguyên Cẩm, ngươi tỉnh lại đi."
Dường như người đang say ngủ còn chưa nghe thấy, nhưng đã động đậy một cái rất khẽ.
Cơ Linh chưa bao giờ thấp thỏm cồn cào như lúc này, rụt rè đưa mu bàn tay chạm thử vào gương mặt thiếu niên.
Ấm.
Thực sự có độ ấm.
Vốn dĩ Cơ Linh muốn cười lên, nhưng rồi lại sợ phá vỡ quá trình khôi phục sống lại của Nguyên Cẩm, đỡ hờ gương mặt cậu ta không dám thả tay ra.
"Đã dậy chưa nào," Cơ Linh cười mắng: "mau lên, ta nâng tê tay lắm rồi đấy."
Tới giây phút này thiếu niên tóc bạc ngủ trong quan tài mới mở mắt ra cười, nhả viên nam châu trong miệng ra.
"Còn tưởng là ngươi phải rơi mấy giọt nước mắt chứ."
"Nhất định đòi xem ta rơi lệ mới chịu dậy hả?" Cơ Linh ra vẻ định đóng quan tài vào: "Thế làm lại lần nữa."
Nguyên Cẩm giơ tay chống vào quan tài xong cào tay Cơ Linh một nhát.
"Kéo ta ra nhanh lên!"
Lần này trong ống kính, nụ cười của cả hai đều ngập đầy tỏa sáng, toát ra sức sống của mùa xuân giữa lăng tẩm tăm tối lặng thinh.
Quá trình quay hoàn toàn không cần phải chờ một nụ cười cụ thể nào hết.
Kể từ lúc bấm máy Tưởng Lộc đã hòa vào nhân vật trọn vẹn, phản ứng liên hoàn chân thực bùng cháy, đồng thời vẫn mang cảm giác rất khoan khoái.
Gạt bỏ đi thân phận tướng quân hoàng đế, trái lại chỉ cần quay tình cảm thiếu niên giữa hai người, hiệu quả cực kì đặc biệt.
Giang Chuẩn chờ cả hai diễn hết mình rồi mới hô dừng, cười vỗ vào màn hình giám sát.
"Thành công rồi."
Đợt này bác đến cứu hộ, chỉ cần lấy vài giây ở đầu tiên là được.
Mấy phút ở sau thì có thể để dành sang bộ thứ năm, xem như món quà anh Giang nào đó tặng lại cho người tiếp theo.
Đoạn này có rất nhiều phản xạ tự nhiên nằm ngoài kịch bản, ngay cả lời thoại cũng là do hai đứa nhỏ há miệng thành phim, bật ra rất rành mạch chân thực.
Đạo diễn Cát chờ bên cạnh hỗ trợ căn góc, đứng sau tổng đạo diễn Giang xem hết cả đoạn, cũng phải tán thưởng lia lịa theo.
"Lộc Lộc tiến bộ nhiều quá, cảnh khó thế này mà cũng khống chế được." Chú Cát đã chứng kiến Tưởng Lộc lớn lên, giờ phút này khen ngợi rất chân thành: "Trước nay cảnh hành động của thằng bé muốn gì được nấy, cảnh cảm xúc thì hồi trước vẫn hơi với."
"Không chỉ nhờ cậu bé diễn tốt đâu." Giang Chuẩn gọi thợ trang điểm sang giúp hai người tẩy trang, quay sang nói với chú Cát đầy nghiêm túc: "Nhưng anh nói với chú nhé, lần này người diễn tốt nhất phải là người trong quan tài ấy."
"Trầm Trầm?" Chú Cát đang nhận lấy cái phong bì to nhét tiền mừng 800 tệ vào trong, nghe xong tò mò: "Không phải Trầm Trầm nằm trong thôi sao, vốn dĩ có câu thoại nào đâu."
"Chú nhìn ra được là hai đứa đều chỉ ngẫu hứng chứ hả." Giang Chuẩn quan sát rất rõ rệt: "Cảnh này là nhờ Trầm Trầm dẫn dắt thằng bé đấy."
Không có lời thoại trên giấy, thậm chí trước khi diễn còn chẳng bàn bạc về tình tiết tiếp theo, dựa hết cả vào sự nghiền ngẫm thấu hiểu của cả hai về nhân vật đối phương, diễn một lèo trọn vẹn phân cảnh.
Trước khi Tô Trầm nằm vào đó lòng dạ Tưởng Lộc còn chưa bình tĩnh lại nổi.
Nhưng hai người đối diện với nhau chỉ cách gang tấc, dường như tất thảy đều hợp lí tự nhiên.
Chú Cát nghe mà nửa hiểu nửa không, gật gù theo.
"Người ngoài toàn xì xào bảo là bộ thứ năm của các chú khó quay nhất, sợ là sẽ hỏng bét." Giang Chuẩn thu dọn, ung dung cười nói: "Anh lại cảm giác sẽ bùng nổ đặc sắc luôn ấy chứ."
Hai đứa nhỏ này sắp sửa ngộ ra đến nơi rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");