(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoạt động bắt đầu từ 10 giờ suốt đến 4 giờ chiều mới kết thúc.
Tiếp đó chính là thời gian kinh doanh quầy hàng của các lớp.
Số tem phiếu dày cộp mọi người thắng được khi so tài giờ có thể mang ra đây để ăn uống vui chơi mua sắm.
Sân thể dục đông tây đều có diện tích rộng rãi, từ 1 giờ chiều đã có học sinh lục tục dựng ô, nhờ nhân viên trường hỗ trợ nối dây điện hoặc kê bàn dài, bày biện các loại đạo cụ như thảm lông cừu, tranh cát chảy, tượng gốm v.v.
Ai hiếu thắng thích cạnh tranh thì đi so kè cao thấp, ai nhàn nhã yên ổn thì đi ăn mực nướng, bên nào cũng vui vẻ thoải mái.
Tô Trầm đã giao nộp nốt 10 phiếu cuối cùng vì con diều heo hồng, hai người bê chiến lợi phẩm về lớp học cất, khi quay lại đã như vào nhầm chợ đêm.
"Thơm quá đi," Tô Trầm kiễng chân lên ngắm nghía: "bên kia treo đèn màu, hình như bán cả chè trôi nước nữa?"
Tưởng Lộc nhìn quanh một vòng, phát hiện ra rất nhiều cô dì chú bác trông quen quen ở căng tin đang đeo băng ghi giám sát viên an toàn ở tay, cũng nhiệt tình hứng khởi phụ giúp trong các gian hàng.
"Xem ra không có bữa tối đâu, đói cũng phải tự túc giải quyết hết ở đây thôi." Cậu nhét tay vào túi mò thử, ngộ ra: "Ô có phải mình..."
"Dùng hết sạch phiếu rồi." Tô Trầm rất là nghiêm túc: "Hay ăn sao trời đi vậy."
Tưởng Lộc bật cười vì bé, dẫn bé đi tiếp ra trước.
"Diều anh đòi, anh bao bữa tối cho nhóc."
Chốc nữa còn phải lên sân khấu biểu diễn, sao để bụng đói được.
Cậu đã quen làm anh trai, đang định đi kiếm thêm mấy tấm phiếu, vừa quay người cái suýt thì áp luôn mặt vào kẹo bông cừu con.
Tô Trầm cười híp mắt: "Đáng yêu không."
"Vừa nãy đàn chị bày gian hàng trông thấy em cứ nhất quyết đưa em, nói gì cũng không chịu!"
Kẹo bông cừu con trắng muốt mềm tênh, còn dùng ít vị dâu để làm má hồng.
Tưởng Lộc nhìn mấy giây xong nghiêng đầu ngó sang Tô Trầm.
Người kia lập tức che lại: "Không cho gặm!"
Tưởng Lộc dời mắt đi, bày tỏ không cho thì thôi.
Vừa nãy cậu leo núi nhanh quá, thực ra đã đói meo suốt nửa chặng, giờ hoàn hồn lại mới cảm nhận được.
Cơn đói kiểu này đặc biệt ngang ngạnh, cứ như kiểu nó đã im ỉm mai phục suốt mấy tiếng đồng hồ, sau đó đột ngột tác quái.
Đói đến nỗi cồn cào ruột gan, tất cả đều giục giã yêu cầu bổ sung đường.
Tô Trầm nói chuyện nửa đùa nửa thật, trông thấy cạnh cổ anh Lộc có giọt mồ hôi thì lại đưa con cừu cho cậu.
"Anh cầm ăn trước đi." Bé lấy khăn giấy ra thấm hộ mấy cái: "Em thử sang mấy gian khác xem sao."
"Còn kẹo bông... để lại cho em cái mông cừu là được."
Tưởng Lộc không đùn đẩy, há miệng cắn một miếng to, nói tiếp: "Đi ăn bánh táo?"
"Ừa! Bên đó còn có bánh ép hải sản nữa!"
Tính ra thì hình như đây cũng là lần đầu hai người tham dự liên hoan hội chợ kiểu này.
Tưởng Lộc đã đi theo bác vào đoàn phim từ bé, cơ bản chưa hề tiếp xúc cuộc sống học đường.
Tô Trầm thì cắm rễ trong đoàn phim hơn nửa năm, giờ nhìn gì cũng thấy mới mẻ.
Nghề diễn viên lương cao phúc lợi đỉnh, dĩ nhiên không thể kêu ca bừa phứa.
Nhưng cả hai đều vẫn là trẻ con, bản năng tự nhiên sẽ hướng tới tự do.
Đoàn phim theo mô hình khép kín, ở liền một mạch nửa năm ròng, dù nằm ngay ngoại ô thành phố thì vẫn cứ như ốc đảo lẻ loi.
Không chơi bời với bạn học, không đi dạo phố phường, nhà ăn cũng chỉ có thể quanh đi quẩn lại một số thực đơn cố định ăn mãi xong đọc thuộc lòng được luôn.
Kể cả đồ ăn đêm hay điểm tâm trà chiều cũng không đủ sức hấp dẫn bằng giờ phút này được.
Cuối cùng cả hai đã được đưa về với thế giới mình vốn nên sở hữu, được làm học sinh trong một chốc lát ngắn ngủi.
Chắc do trông thấy hai người đang đi dạo vẩn vơ nên khá đông học sinh mới xúm lại, ríu rít rủ cả hai đi chơi.
Mọi người đều sàn sàn tuổi nhau, biết rõ là không được quấy rầy quá, lúc đầu thấy cả hai đi chơi các thử thách đều ăn ý tụ tập ở xa xa cổ vũ khích lệ thôi, không vượt quá ranh giới gì cả.
Cho dù có một hai bạn quên lãng tất cả hơi hơi quá đà thì cũng sẽ có người bên cạnh nhắc nhở, ngoan ngoãn rụt lại.
Hiện giờ đã có cơ hội, các bạn cùng trường ào tới tặng quà cáp rồi cả chèo kéo khách đủ hết.
"Anh Lộc! Làm cốc trà Thái đặc biệt không! Để cho cậu 70% đường thôi! Thêm cốc trà nho múi bưởi không đá được chứ!"
"Ăn thử bánh hoa hồng xem sao nè! Tự tay tớ làm đó, mong cậu nhận nha!"
"Aaaaa Tô Trầm cười với tớ kìa đáng yêu quá đi thôi!!"
Được gặp tận mắt diễn viên mình yêu thích, lại còn là bạn cùng trường nhau, lớp mấy cũng không kìm được phải phấn khích một phen.
Nhiều người thắng được phần thưởng mình thích xong còn mang hẳn ra tặng cho Tô Trầm hoặc Tưởng Lộc, cười tươi mong hai người nhận quà.
Chưa chắc đã vì muốn xin kí tên chụp ảnh, chỉ đơn thuần muốn tặng món quà trân trọng nhất cho người mình thích mà thôi.
Trong khuôn viên trường đèn đóm sáng rực, tiếng cười nối nhau, quan sát tỉ mỉ thấy biển hiệu vẽ tay của từng khu gian hàng lớn nhỏ đều thật dễ thương.
Nhưng mặc cho có nhiều người lại gần nhiệt tình mời gọi hơn nữa thì cả hai vẫn luôn đi cùng nhau, tuyệt đối không tách ra.
Người khác trông thấy cũng phải bật thốt lên cảm thán, mối quan hệ của hai người tốt thật, không giả giả như kiểu mấy diễn viên trong phim hay show giải trí trên tivi.
Hễ lại gần hơn chút, tận mắt chứng kiến là sẽ thấy rõ hai vai chính đối xử với người kia cực kì tự nhiên chân thành.
Tô Trầm nhìn thấy món muốn ăn, có phải xếp hàng dài mấy thì Tưởng Lộc vẫn sẽ yên lặng chờ cùng ở cuối.
Trong lúc đó có người cười đùa ghé sang bắt chuyện, cả hai sẽ cùng đáp lời, để ý lẫn nhau.
Tưởng Lộc thích ăn cay, gọi món đặc biệt cay tới độ biến thái, lại còn điếc không sợ súng tiếp tục rắc thêm bột ớt nữa.
Tô Trầm ngồi ngay cạnh nhìn cậu ăn, thỉnh thoảng cũng thử ké một miếng xong sặc chảy cả nước mắt, dở khóc dở cười tu nước tọc tọc tọc.
Mối quan hệ ăn ý từ trong đoàn phim hệt như sự dựa dẫm lẫn trói buộc in tận huyết mạch nào đó, đang sinh sôi nảy nở mà chẳng một ai hay.
Có bạn không kìm được thỏ thẻ cảm thán.
"Giá mà hai người lên show livestream 24 giờ được thì tốt quá... Tớ thích xem hai cậu ấy ở cạnh nhau ghê."
"Không thì cậu nghĩ sao mỗi lần Tưởng Lộc xuống tầng gặp Tô Trầm đều có lắm người bám theo thế." Fan phim nghĩ ngợi xong tiếc rẻ: "Sau này anh Lộc lên cấp 3 mà muốn sang là phải đi lâu lắm, tòa phòng học xa ơi là xa!"
"Đúng rồi đúng rồi, ngày mai kênh 2 Thời Đô có phỏng vấn của hai bạn ý đấy!! Nhất định phải nhớ xem!!"
Đi hết một vòng rộng là đã gần 6 giờ, Tô Trầm ngoái đầu lại, trông thấy Tưởng Lộc đi phía sau.
Giữa màn đêm, khuôn mặt tông trắng lạnh của Tưởng Lộc được chiếu sáng đầy ấm áp.
Cậu cao ráo săn chắc, như một chú báo luôn luôn nín thở rình mồi.
Cho dù còn chưa tới độ tuổi sung mãn nhất, cũng đã toát ra cảm giác sắc nhọn của mũi dao.
Người vừa sắc bén vừa kiêu ngạo cầm một que kẹo bông cừu nhỏ bị cắn mất một miếng, cứ cầm hộ bé như thế suốt quãng đường.
Giờ phút này Tô Trầm mới nhìn rõ, từ đầu đến cuối cậu chỉ nỡ gặm đúng một miếng kẹo bông đó thôi.
Chắc chắn là anh Lộc quý mình.
Bé nhìn Tưởng Lộc, mắt cười rạng rỡ.
Hồi mới quen mình còn rõ sợ anh Lộc ấy. Không ngờ bây giờ đã thân thế này rồi.
Giữa những tiếng ồn ã nhốn nháo, Tưởng Lộc kệ cho bé cười nhìn mình, một lúc sau mới nói: "Muốn đi xem gian nào nữa?"
Tô Trầm xáp lại gần gặm luôn một miếng kẹo bông to trên tay cậu.
"Đâu có ạ, kẹo ngọt ghê."
Bắt đầu thu dọn gian hàng lúc 7 giờ, 8 giờ chính thức bắt đầu buổi diễn ở sân thể dục.
Lúc này rất đông phụ huynh cũng đã lục tục vào trường, cùng bê ghế ra ngồi nói chuyện tán gẫu dưới màn trời đêm trong veo, hưởng thụ tối xuân ấm áp.
Ba mẹ Tô Trầm đều đến, ngồi ở vị trí đặc biệt gần nhất, chờ xem con trai biểu diễn trên sân khấu.
Các học sinh dần dà vào vị trí trong cánh gà, có bạn còn đang vội vàng húp mì, rồi uống ừng ực mấy hớp coca, ợ ra rõ dài.
Hai diễn viên đã quen với các kiểu trang điểm hóa trang, gặp phải thợ trang điểm chỉ kẻ lông mày qua qua tượng trưng còn thấy cứ là lạ.
"Không cần đánh nền hay gì gì ạ?"
"Da em đẹp thế này, máy quay còn không quay được lỗ chân lông ấy chứ." Thợ trang điểm cảm thán: "Chuyên viên trang điểm của đoàn phim chắc phải đỉnh lắm nhỉ, hồi trước chị xem mấy cái clip đào tạo, vẽ con trai thành mỹ nữ còn được."
Tưởng Lộc đang ngẩng đầu để kẻ lông mày, Tô Trầm ở bên cạnh còn giúp điều chỉnh ánh sáng.
"Màu môi Trầm Trầm đẹp thật," Chị trang điểm không nhịn được ngắm bé thêm mấy lượt: "đúng là sinh ra để làm diễn viên ý."
"Vẫn không bằng các tiền bối đâu ạ, ở đoàn phim cứ như thần tiên tụ hội." Tô Trầm than thở: "Có khi đang diễn chung mà thỉnh thoảng em nhìn mọi người đẹp quá thẫn thở luôn."
"Thế lúc nhìn anh thì sao?" Tự dưng Tưởng Lộc hỏi.
Cậu vừa nghiêng đầu đã bị chị trang điểm cốc nhẹ một cái: "Cẩn thận vẽ lệch bây giờ!"
Tưởng Lộc vẫn đang nhìn bé, chờ câu trả lời.
"Tạm thời thì chưa ạ." Tô Trầm cười híp mắt: "Thường em không nói dối đâu."
Tưởng Lộc chẹp một tiếng: "Xem như nhóc mạnh miệng."
Trước khi nhân vật chính lên sâu khấu, MC làm nóng bầu không khí.
"Hôm nay có nhiều phụ huynh tới đây thế này, chắc cũng đã nghe nói về việc hôm nay sẽ có một tiết mục khách mời đặc biệt bí ẩn đúng không ạ ——"
Anh MC còn chưa nói hết câu thì đã bị tiếng hoan hô hú hét chói tai phía dưới át mất giọng.
"Tưởng Lộc! Tưởng Lộc! Tưởng Lộc!"
"Đến rồi đến rồi aaaaa đợi cả ngày nay rồi đó!!"
"Hai người biểu diễn chung à hay chỉ một người lên thôi?! Được chứng kiến cả hai song ca ngoài đời thật kìa!!!"
Tô Trầm lẳng lặng ngó ra phía ngoài màn, thấy rất nhiều ánh đèn flash máy ảnh, sáng đến nỗi sắp liền thành một mảng.
Tim bé bắt đầu đập thình thịch, chưa bao giờ đối diện với đám đông tại chỗ khổng lồ thế này.
Tưởng Lộc giơ tay vén màn lên, nụ cười ranh mãnh: "Rén rồi hả?"
"Hơi... hơi hơi."
Cậu nắm lấy tay Tô Trầm, đi cùng gió đêm sải bước tiến lên.
Tiếng hoan hô bỗng chốc bùng nổ, dòng người đổ dồn đèn không ngừng lóe, vòng phát sáng cũng ánh rạng bầu trời khuya.
Khi tiếng đàn vang lên, Tưởng Lộc chỉnh lại tai nghe, giọng khàn du dương.
"Khoảnh khắc ấy ——"
"Khoảnh khắc ấy.
"Giữa đêm tỏ ——"
"Giữa đêm tỏ."
Cả hai nhìn nhau cười, tiếng hát hòa nhịp.
"Vận mệnh xoay chuyển... sau cùng quên ta."
"Đốm lửa người chưa từng nhìn rõ, tròng trành theo gió và biển."
"Yêu dục dây dưa nơi trần gian, nhân quả rồi cũng luân hồi qua lại."
"Phút tái ngộ, lại thấy lấp lánh nước mắt ai."
Đúng lúc này, màn hình lớn đằng sau hai thiếu niên chiếu từng cảnh quay một cả hai đã diễn.
Là rừng trúc trong đêm, là cái ngoái đầu núi tuyết.
Là sự tịch mịch cung thành, là cầm kiếm chém giết.
"Chẳng chịu lãng quên ——"
"Chẳng chịu lãng quên."
Tất cả mọi người đều đang chứng kiến câu chuyện của cả hai, đang cao giọng hát lên bài ca chỉ thuộc về họ.
Vòng phát sáng như đợt sóng ánh sáng, nhuộm màu cho màn đêm.
"Vẫn mong kiếm tìm ——"
"Vẫn mong kiếm tìm."
"Người là lỡ lầm ta muốn dốc lòng cứu vãn trong bao giấc mơ tuyệt vọng."
"Là ăn năn nằm ngoài quẩn quanh đợi chờ bỏ cuộc khóc cười, không bao giờ chạm đến nữa "
Lần đầu tiên Tô Trầm đứng trên sân khấu, gom hết dũng khí hát ca trước mặt hơn ngàn người, cơ thể cũng đang run rẩy nhè nhẹ.
Nhưng Tưởng Lộc hiểu rõ nỗi sợ của bé, nắm tay bé thật chặt.
Lòng bàn tay ấn vào nóng bỏng, tiếng hát nối nhịp trước sau.
Tiếng dương cầm cùng violon đan xen trầm bổng rồi nhạt dần, tất thảy tình cảm kí ức đều hòa cả vào với âm nhạc.
Giờ phút này bé vừa là Tô Trầm, vừa là Nguyên Cẩm trong bài hát.
Mọi người phía dưới yêu bé trong màn hình, đồng thời cũng yêu bé ở trên sân khấu.
Được sở hữu phần đặc biệt độc nhất của số phận đây, quả may mắn nhường nào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");