(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trung tuần tháng 4 rời đoàn phim, chờ tới lúc về nhà nằm vật ra thật, tất thảy công việc bỗng chốc tan biến, mấy ngày trôi qua rồi mà cảm giác vẫn cứ uể oải phờ phạc.
Đóng phim nửa vời thì ngúng nguẩy vung vẩy một lượt là xong, không tốn thể lực là mấy. Nhưng việc gì cũng chỉ sợ người bỏ công.
Muốn diễn tốt một nhân vật thì không chỉ cần học thuộc lời thoại đến độ làu làu như cháo, luyện tập mài giũa những yếu tố cơ bản như giọng nói biểu cảm hành động cho đàng hoàng, mà hơn thể phải dồn vào đó đến cả 120% linh hồn và tinh thần, sau khi đóng máy thường không phải một vài tuần là thoát vai luôn được đâu.
Ban đầu Tô Trầm thấy hơi xấu hổ, lần nào đóng máy được tặng hoa cũng rất là ngập ngừng luống cuống, còn nghĩ là đoàn phim tốn kém phí tiền quá.
Văn Phong đóng máy sớm hơn bé một tháng, nghe ra suy nghĩ của bé xong thì dở khóc dở cười.
"Bản thân việc tạm biệt là một dạng nghi thức."
"Nghi thức ạ?"
"Giống như việc tiễn đưa người mất ấy, hóa vàng, khóc thương bộc bạch, túc trực chôn cất, chủ yếu là để người còn sống dần dà chấp nhận rồi tạm biệt."
Cô đang cầm trong tay kịch bản của một đoàn khác, sắp sửa bước lên một hành trình mới, dường như bước chân luôn vội vã, chẳng định về nhà.
"Tương tự thế, mỗi lần đóng máy mọi người đều sẽ tặng hoa cho em, chụp chung với em, có khi còn đốt pháo hoa đánh dấu mốc kết thúc quay chụp bộ phim, đây đều là để giúp em tạm thời từ biệt Nguyên Cẩm."
"Chị sẽ từ biệt hoàn toàn với nhân vật mình từng diễn ạ?" Tô Trầm không kìm được hỏi: "Chị không thấy đáng tiếc sao ạ?"
Chị đã đạt được chừng ấy giải thưởng, đã diễn nhiều nhân vật như thế...
Nghe câu hỏi của bé xong Văn Phong thoáng ngẩn ra, như thể chưa từng ngờ đến: "Dĩ nhiên á?"
"Chị đã quên lời thoại hồi xưa từ lâu rồi," Cô nhún vai, trông lại có vẻ rất hùng hồn hợp lí: "diễn bộ nào quên bộ đó, lúc đang diễn dốc hết công sức lòng dạ là được."
Tô Trầm nghe mà sửng sốt, nghĩ bụng vậy thì đáng tiếc quá đi thôi.
"Em còn tưởng chị sẽ để những nhân vật này trở thành một phần nội tâm mình cơ ạ."
"Tốt nhất là đừng, chẳng thà quên hết đi." Văn Phong điềm đạm nói: "Mỗi người đều là người phàm, lòng mình không chứa được nhiều tính cách tâm trạng thế đâu em."
"Linh hồn trong kịch bản vào đó ở, vậy bản thân em đi đâu bây giờ?"
Cô vỗ vai bé, rất là lỗi lạc: "Hôm đóng máy thì vui vẻ vào, cuối cùng cũng được nghỉ rồi đó."
Sau khi về Thời Đô, đầu tiên Tô Trầm nhảy nhót tung tăng mấy hôm, sau đó tự dưng thấy rỗi không thể tả.
Một tuần liên tiếp ngày nào bé cũng ngủ 12 tiếng đồng hồ, ban ngày cũng lười nhác chả muốn động đậy, cứ như con cừu con ngủ đông mới tỉnh ấy.
Hai vợ chồng vốn đều rất phấn khởi vì Tô Trầm về nhà, giờ trông thấy bé vậy thì lại hơi lo, tuy bác sĩ bảo không sao nhưng vẫn mua một đống vitamin với canxi về, ngày ngày giám sát bé uống thuốc đúng giờ.
Đến lúc này Tô Trầm mới như tỉnh hẳn lại, dần dà phản ứng với xung quanh.
Mình ở đoàn phim lâu quá, thói quen sinh hoạt liên đới cả tính cách cũng bị ảnh hưởng ngầm, thay đổi rất lớn.
Bé quay về bên cạnh ba mẹ, dần dà tìm lại sức sống của thanh thiếu niên chứ không còn mắc kẹt giữa hai nhãn dán "diễn viên" và "Nguyên Cẩm" nữa.
Lương Cốc Vân quan sát hết thảy, vừa xót xa vừa lo âu.
Tô Trầm ở yên trong môi trường khép kín đã lâu, ra phố đi dạo thôi cũng có thể bắt gặp phóng viên mọi lúc mọi nơi.
Bé lần nữa trở nên lạ lẫm trước rất nhiều sự việc, đồng thời quấn người hơn rõ rệt. Cảm giác an toàn rất thấp, nhiều việc rất bình thường thôi mà không thể làm nổi.
Lương Cốc Vân thử dẫn bé đi cùng ra chợ, đến công viên cho bồ câu ăn, nhưng lần nào cũng dở dang giữa chừng.
"Đêm Trùng Quang" thực sự quá nổi tiếng.
Nổi đến nỗi mùa 2 năm nay còn chưa ra mắt mà mọi người vẫn đang giở đi giở lại phân tích bộ đầu, ngay đến ông bán hành tỏi cũng nhận ra luôn.
"Nguyên Nguyên! Hoàng đế nhỏ! Đây lấy nhiều hành vào này, về nhà làm mì dầu hành mà ăn ha!"
"Tiểu hoàng đế đi chơi công viên đó à!! Có muốn chơi vòng xoay ngựa gỗ không?! Ấy ấy công viên bọn cô đang thiếu người đại diện đây này, đừng đi đừng đi chứ!"
Quá trình giao lưu mới đầu hãy còn nhiệt tình thân thiện, về sau càng lúc càng đông người, muốn về nhà là phải nhờ bảo vệ hỗ trợ mới được.
Tô Trầm cũng đã quen với mấy tình huống này, dở khóc dở cười chuẩn bị khẩu trang kính râm mũ lưỡi trai cho cả nhà.
"Như này làm sao ra ngoài được nữa," Lương Cốc Vân cầm khẩu trang than thở: "cứ như là trộm cướp ấy."
Vốn dĩ cô định để con nghỉ ngơi ở nhà thêm một hai tháng, không vội đi học làm gì.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn dỗ dành rủ con quay lại trường xem sao.
Trầm Trầm, con thử tiếp xúc nhiều hơn với bạn đồng trang lứa, tập thể dục giữa giờ với mọi người, học hành làm thí nghiệm, cảm nhận cuộc sống cái tuổi này nên có đi nè.
Tô Trầm không ngờ ba mẹ sẽ đề xuất vậy, ngay sau đó bèn sắp xếp sách vở mới để đến trường.
Bé có mặt cái là khối 6 vốn đang tĩnh lặng lập tức dậy sóng.
Tiếng đồn lan dần đi, cả trường cấp 2 cấp 3 đều sục sôi theo.
Trầm Trầm đến rồi!!
Trầm Trầm đến rồi liệu Tưởng Lộc có còn xa!!
Trầm Trầm có gì không biết cứ việc hỏi các đàn anh đàn chị bất cứ lúc nào nha!! Có muốn chụp chung một bức rồi hẵng đi không không sao mình có lén mang điện thoại vào đây!!
Năm ngoái khai giảng vừa đi học được 2 tháng thì đã rời trường vào đoàn phim.
Lúc quay lại thì đã là học kì 2 lớp 6, bỏ lỡ rất nhiều tiết, còn rất nhiều bạn chưa quen hết.
Tô Trầm thích ứng mấy hôm, tính tình cũng hoạt bát hẳn lên.
Trong lớp thầy cô gọi bé trả lời câu hỏi, bé điềm tĩnh thong dong đáp lời trôi chảy.
Thi thoảng ai trêu ghẹo mấy câu cũng cười rất hòa nhã gần gũi.
Có khi một người trở thành minh tinh được đúng thật là vì cảm giác thân thiện bẩm sinh.
Bé không hề kiêu ngạo, dù ngồi yên một chỗ thôi thì dường như cũng có hào quang bao phủ.
Đi học chưa tới hai tuần mà đã có bạn nữ cầm theo thư tình đứng chờ ngoài cửa lớp.
Đứng từ góc độ người ngoài, nghĩ ngợi xíu thấy cũng dễ hiểu.
—— Sao mà lại không thích một người bạn bằng tuổi như thế này được cơ chứ.
Một người là diễn viên phim truyền hình đang nổi, là tiêu điểm ở trường đi đến đâu cũng được đám đông chăm chú dõi theo.
Nụ cười dịu dàng ánh mắt trong veo, thi thoảng gặp mặt chào hỏi một câu cũng khiến người ta cảm thấy như lòng mình nở hoa.
Con trai trong lớp đang đi chung với nhau rời phòng thí nghiệm vật lí, trông thấy bạn nữ lớp bên cầm thư chờ ở cửa, không nhịn được phải dặn một câu.
"Giấu cẩn thận vào, vừa nãy thầy cô vẫn còn ở đây đó."
Bạn nữ bên cạnh giật mình, cũng canh chừng giúp.
"...Chắc khả năng cao Tô Trầm không đồng ý đâu nhỉ?"
"Không sao," Má bạn nữ đỏ ửng: "tớ gửi hộ người khác cơ."
"Ấy??"
Trùng hợp lúc ôm theo đồ dùng đi chung với bạn cùng bàn kiêm lớp trưởng ra ngoài thì Tô Trầm cũng trông thấy bạn nữ đang đứng chờ cạnh cửa.
"Đây là ——" Bạn nữ lớp bên khá ngây ngô: "đây là thư bạn thân tớ nhờ tớ gửi cho cậu!"
Quần chúng hóng hớt ồ lên một tiếng.
Tô Trầm nhận theo phép lịch sự, hơi tò mò: "Cũng cùng khối 6 sao?"
"Ừm!"
"Thế sao bạn ấy không tự đến á?"
Lần đầu tiên bạn nữ nói chuyện được nhiều câu thế với người bước từ tivi ra, vai cũng hơi hơi run run.
"Tại vì —— tại vì —— cậu ấy là con trai!"
Quần chúng hóng hớt: "...!!"
Tô Trầm: "...!!"
Lớp trưởng: "...!!"
"Thực ra trong lớp còn nhiều bạn nữ muốn viết thư tình cho cậu lắm đó," Bạn nữ này cũng thật thà: "cơ mà đều là tấm lòng của fan thôi, bọn tớ biết cậu sẽ không yêu đương đâu!"
Mọi người đều là học sinh thường trú ở trường, Tô Trầm là minh tinh lịch trình không cố định, sao mà câu chuyện tình yêu trong tiểu thuyết xảy ra được cơ chứ, làm bạn bè thôi đã tuyệt lắm rồi đó!
"Nhưng mà!! Bạn tớ thì thầm mến cậu lâu lắm rồi thật đấy, năm ngoái lúc vào học cậu với cậu ấy từng trò chuyện mấy câu, tới giờ cậu ấy vẫn nhớ!"
Tô Trầm giở thư ra đọc, không kìm được bật cười.
"Cảm ơn nha, tớ hiểu tấm lòng rồi."
Bạn nữ không ngờ là bé lại dễ gần thế thật, đỏ bừng mặt vội vã cúi người một cái rồi lao về lớp mình báo tin vui.
Tình cảm biết trước chỉ là đơn phương, bộc lộ ra được cũng đã dũng cảm lắm rồi.
Đợi quay lại lớp học bé mới giở thư ra lần nữa, đọc hết từng dòng từng chữ một.
Đọc xong tim đập thình thịch.
Khả năng đồng cảm của bé quá mạnh, dường như đọc những yêu thích hay tình cảm của bất kì ai viết cũng sẽ đích thân cảm thụ được.
...Hóa ra thích một người là chuyện vui sướng đến thế.
Tô Trầm cầm bức thư, 12 tuổi lần đầu hiểu được mùi vị thanh xuân.
Thư viết rất nhiều về sự yêu thích dành cho bộ phim, dành cho Nguyên Cẩm, dành cho bé.
Khi về nhà Tô Trầm cầm theo bức thư về, kể với mọi người ở nhà một câu.
"Thư này con xem như quà của fan nên cũng cầm về cất cùng cả luôn."
"Thư tình hở?" Tô Tuấn Phong đang xào rau, chộp lấy tạp dề vội vàng lau tay rồi chỉ ra hộp bánh quy bằng thiếc ở phía dưới kệ tivi ngoài phòng khách: "Bên kia còn một đống kia, con để đó đi."
Tô Trầm vừa trải qua một cú sốc ở trường, nghe thấy ba ruột chỉ dẫn đầy thành thạo xong mất mấy giây mới phản ứng lại được.
"Con có nhiều thư lắm ạ?"
"Nhiều lắm, nhiều dễ sợ, tuần nào cũng có mấy bức, không nhét vào hộp thư nhà mình thì sẽ để ngay cửa luôn ấy." Lương Cốc Vân đang dựa vào gối ôm, đổi mấy kênh truyền hình liền để tìm chương trình phỏng vấn gần đây của con trai: "Bạn nam bạn nữ cùng tuổi đều có, lớn tuổi hơn xíu cũng có, ba mẹ kiểm tra trước... Có mấy tên biến thái gửi ảnh hơi buồn nôn thì đốt luôn cho đỡ ghê người."
Tô Trầm:...!!
Lại còn có cả biến thái nữa!!
Bé cầm bức thư trong tay tìm hộp bánh quy mở ra, trông thấy một xấp thư dày cộp bên trong.
Không chỉ có vậy, bên cạnh kệ tivi còn có cả lọ sao giấy, một hộp hạc giấy lẫn hoa hồng gấp thủ công, vô số đồ vật để bày tỏ niềm yêu thích.
—— Đây đều chỉ là một góc tảng băng ngầm, phần lớn đã vận chuyển đến công ty, nhà kho sắp sửa hết chỗ để tới nơi.
Tô Trầm xem thật lâu, đọc từng dòng từng chữ của từng bức thư. Lúc thì cười lúc lại cau mày, rất say sưa.
"Mình mua thêm căn nhà đi ạ."
Bé giơ lọ sao cầu vồng lên, trông những màu sắc của giấy bóng kính biến đổi dưới ánh đèn.
"Mua ngay ở tiểu khu này ấy ạ, để để quà tặng của fans."
Lương Cốc Vân tí thì sặc trà: "Nghiêm túc hả?"
"Nghiêm túc ạ." Tô Trầm quay đầu nói: "Nhiều tiền thế, một phần để con học đại học, một phần để làm từ thiện, chắc vẫn còn thừa chứ ạ?"
"Được, thế để mẹ xem giúp bé, có căn nào 4 phòng ngủ 2 phòng khách mà phù hợp thì mua luôn, để ba đi chọn tủ kệ trưng bày cho bé."
Lương Cốc Vân nhìn bé, nụ cười ấm áp.
"Mẹ cũng thấy mừng cho bé."
"Có nhiều người thích bé đến thế, thật tốt quá."
Tô Trầm đang định trả lời thì điện thoại reo.
Bé nhanh chóng cất hộp đi, đưa mắt tỏ ý, Lương Cốc Vân thấu suốt giảm âm lượng tivi.
"Anh Lộc ạ?"
"Nhóc đi học rồi à?" Giọng nói bên kia lười nhác, nghe thấy loáng thoáng có tiếng điện tử.
"Vâng, được một thời gian rồi ạ."
"Anh nghe đám bạn kể hôm nay có người đưa thư tình cho nhóc à?"
"Tin tức của anh Lộc nhanh thế." Tô Trầm kẹp điện thoại bằng vai, tiếp tục đọc những lời chúc nhỏ viết trong hạc giấy: "Em thích lắm, em giữ lại rồi."
Bé nói vậy xong bên kia lại im bặt luôn.
Như thể giận dỗi rối rắm, còn chưa nói gì đã cúp máy.
Tô Trầm nhìn điện thoại một cái, cẩn thận cất lọ sao giấy đi.
Tâm trạng bé phơi phới, không chấp anh trai khó ở mà làm gì.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");