(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sinh nhật Tưởng Lộc là ngày 11 tháng 8.
Từ đợt trước quay phim Tô Trầm đã nghe nói rồi, hồi đấy còn tiếc là chưa chắc hôm ấy đã gặp nhau được, ai ngờ đến mốc này thật thì mọi người lại đang ở chung với nhau luôn.
Vốn dĩ Tô Trầm nghĩ ra tận mấy ý tưởng đón sinh nhật rồi, hớn hở bàn riêng với ba mẹ, nhưng phản ứng của ba mẹ lại tương đối phức tạp.
"Hôm ấy... mẹ thằng bé sẽ sang đón về."
Bé con ngơ ngẩn, cuối cùng cũng nhớ ra Tưởng Lộc không phải là anh trai ruột của bé.
"Dạ vầng." Tô Trầm rối rắm thỏ thẻ: "Nhưng hình như mẹ anh ấy không được tốt lắm ạ."
"Như này nè, Trầm Trầm." Lương Cốc Vân kiên nhẫn nói: "Cách yêu thương của mỗi người mỗi khác."
"Không phải ai sinh ra cũng đã biết cách yêu người khác, có lẽ lâu nay họ vẫn đang cố học, đúng không nào?"
Tô Trầm gật đầu, cuối cùng cũng nhất trí với lời dặn của ba mẹ, không tiết lộ việc này cho Tưởng Lộc.
Ngày 11 tháng 8, Lương Cốc Vân dậy cực kì sớm, tự tay nhào bột nấu mì, làm cho Tưởng Lộc một bát mì trường thọ sợi dài liền mạch.
Đây là tay nghề độc quyền bà cụ nhà họ Lương truyền lại cho cô, tương lai cô cũng chuẩn bị dạy Tô Trầm.
Tưởng Lộc bị đảo lộn ngày đêm vì lịch trình bù đầu, hôm nay ngủ tít đến tận hơn 10 giờ, lúc thức dậy trông thấy bát mì được căn đúng giờ vừa mới múc khỏi nổi, ngơ ngác một hồi xong mới đưa tay ra bưng.
"Hôm nay sinh nhật cháu ạ?"
"Đúng rồi." Tô Tuấn Phong cười nói: "Chúc mừng sinh nhật!"
Thiếu niên bê bát mì, xong lại nhìn sang bột mì trên thớt ở bếp, giọng khá kì quái: "Cô... cô tự tay làm mì đấy ạ?"
"Đây là tay nghề gia truyền nhà cô đấy nhé." Lương Cốc Vân rất là tự hào: "Nên sinh nhật năm nào Trầm Trầm cũng nhớ phải ăn mì luôn, ăn liền tù tì hết một sợi, cuộc đời cũng suôn sẻ thuận lợi!"
Tưởng Lộc không nói gì nữa, cắm mặt ăn sùm sụp như hổ đói hết veo bát mì, húp nước không chừa một giọt, ngay cả cọng hành cũng nhặt sạch bong.
Cậu dụi mắt một cái, cười vô cùng vui vẻ.
"Cháu cảm ơn cô chú. Ngon lắm luôn ạ."
Lương Cốc Vân ngồi bên kia bàn, rót cho cậu cốc nước, lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Mẹ cháu đang chờ cháu dưới nhà đấy."
Thực ra Tưởng Tòng Thủy đã đến từ 8 rưỡi.
Cô không hề sốt ruột giục Tưởng Lộc dậy, cũng không theo lời Lương Cốc Vân mời vào nhà ngồi đợi.
Cô chỉ dựa vào xe, bần thần ngẩn ngơ một mình, bóng lưng quạnh quẽ.
11 giờ 20, cuối cùng Tưởng Lộc mới đi từ trên gác xuống, xách theo balo của mình.
Tô Trầm tiễn cậu đến tận cửa thang máy, vẫy tay tạm biệt.
Nghe thấy tiếng động, Tưởng Tòng Thủy nhìn sang cậu, tương đối gượng gạo.
"Đi nào," Giọng cô khô cứng, như thể không biết phải đối diện với đứa con trai này thế nào: "lên xe."
Tưởng Lộc xách balo bằng một tay, duy trì khoảng cách vừa phải với cô.
"Con biết hết rồi."
Tưởng Tòng Thủy nhíu mày, mãi sau thở hắt một hơi.
"Biết gì nào?"
"Chuyện mẹ bị viêm phổi." Thiếu niên thật hết cách với cô: "Mẹ bị bệnh thì nói thẳng với con, có gì mà cứ nhất quyết phải giấu?"
"Bệnh truyền nhiễm đúng là phiền toái," Kiến thức của Tưởng Lộc ở mặt này có hạn, nhưng nghe Lương Cốc Vân giải thích xong đã thấy nguôi giận đi nhiều: "nhưng về sau có gì thì cũng phải nói rõ chứ, được không ạ?"
Tưởng Tòng Thủy vẫn cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía nhà Tô Trầm, một lúc sau mới nói: "Mẹ sẽ chú ý."
Tưởng Lộc quan sát sắc mặt mẹ, rồi cũng chịu lên xe.
Hình như cứ ở cùng một chỗ là hai người kiểu gì cũng lại khắc khẩu khấp khểnh với nhau.
Nhưng xét cho cùng Tưởng Lộc mới 15 tuổi, gặp sự cố chưa chắc đã chững chạc ổn định được.
"Con trông thấy trên tivi."
"Cái chú đấy ấy," Cậu bổ sung: "vừa tham gia phỏng vấn riêng ở đài Thời Đô xong, mời doanh nhân ưu tú."
Tưởng Tòng Thủy nổ máy xe, điều khiển xe khỏi một góc lắt léo khá là mất công.
Ai cũng có thể nhận ra, cô không hề thạo làm mẹ, cũng có khả năng là không thạo bất cứ một thân phận nào khác ngoài học giả.
Chỉ riêng việc lái xe rời chỗ đỗ thôi đã tốn kha khá thời gian, trong quá trình này còn suýt làm xước cửa xe.
"Con có quyền tự do." Lúc cuối cùng cũng đưa được xe ra đường chính cô thở phào một hơi rõ là dài, giọng điệu nói chuyện vẫn y hệt như ông anh trai: "Muốn tiếp xúc gần gũi hơn thì cứ làm quen thôi, không cần phải cân nhắc lập trường của mẹ đâu."
"Chuyện hồi ấy rốt cuộc là như nào ạ?" Tưởng Lộc lên tiếng hỏi: "Bao lâu nay mẹ chả nói gì, hồi trước bác bảo con là bố con ngỏm lâu rồi, con còn tưởng thật luôn chứ."
"Qua lại bình thường, về sau chia tay, chỉ thế thôi."
"Nếu mẹ không muốn sinh con thì phá đi là được mà." Tưởng Lộc nói rất thẳng thừng: "Nói thật, con cứ thấy mẹ miễn cưỡng bản thân suốt, nếu con không tồn tại thì chắc cuộc sống của mẹ sẽ thoải mái hơn nhiều."
"Tưởng Lộc." Giọng Tưởng Tòng Thủy nặng hơn: "Con không thể nói thế được."
Đèn giao thông chuyển từ vàng xanh đỏ, xe dừng lại suýt soát ngay vạch.
"Ngay từ ban đầu mẹ đã không có ý định bỏ con." Hai tay cô siết vô lăng, lông mày cau chặt, cô căng thẳng nói: "Nhưng Tưởng Lộc, con cũng thấy rồi đấy."
"Mẹ... cực kì cực kì không giỏi làm mẹ."
"Con hiểu không? Có người trời sinh thành tích đã tốt, có người thì dạy sao cũng vẫn 0 điểm."
Tưởng Lộc không đáp lời cô nữa, ngồi ở ghế sau im lìm chơi điện thoại.
"Mẹ không có ý định kết hôn với bất cứ ai. Hồi trước không, sau này cũng sẽ không." Tưởng Tòng Thủy thao tác chuyển hướng xe, mắt nhìn thẳng phía trước: "Nhưng lúc mang thai con mẹ đã cai thuốc."
"Đấy là sự tôn trọng cơ bản nhất mẹ dành cho con."
Tưởng Lộc nhướng mày một cái như thể nghe thấy câu gì mê sảng.
"Mẹ hút thuốc á?"
Cậu ngồi thẳng người lên, kiểu tưởng mình nghe nhầm.
"Người quy củ hẳn hoi như mẹ mà hút thuốc á?"
Tưởng Tòng Thủy khẽ than thở một tiếng, đáp đúng sự thật: "Mẹ với bố đẻ con quen nhau ở hộp đêm cạnh trường đại học đấy."
"Bây giờ chỗ đấy vẫn mở, sau này dẫn con đến xem thử cũng được."
Tưởng Lộc: "...??"
"Ơ từ từ, con hỏi mẹ nhé," Cậu gãi đầu với vẻ nóng nảy: "sao mẹ cứ lạnh băng với con thế? Con tưởng là mẹ không thích con đó giờ."
"Con là con trai mẹ," Giọng điệu Tưởng Tòng Thủy nhấn mạnh thêm lần nữa: "với con là mẹ đã thân thiết lắm lắm rồi đấy."
Cô và anh trai là hai thái cực hoàn toàn trái ngược.
Tính tình Bặc Nguyện nghệ sĩ, sống đúng kiểu động vật cảm tính, suốt ngày chìm đắm trong núi kịch bản rối bời lằng nhằng.
Bản thân cô cũng từng ngẫm nghĩ, liệu có phải từ bé khả năng biểu đạt cảm xúc của mình bị anh ruột hấp thu hết rồi không, chỉ còn lại độc mỗi lí trí và logic.
Giờ đây có được một gia đình và đứa con nối dõi của riêng mình, cũng xem như một dạng may mắn.
"Tưởng Lộc, nếu con là học sinh hay đồng nghiệp của mẹ thì lúc nói chuyện với con về cơ bản mẹ đều sẽ đeo khẩu trang, đồng thời cố gắng giảm thiểu tiếp xúc bằng mắt hết sức có thể, con hiểu không?"
Thiếu niên nhìn vào gương chiếu hậu quan sát kĩ gương mặt vẫn rất trẻ trung của mẹ ruột, tâm trạng vừa thấy hoang đường vừa hơi mừng rỡ.
"Có nghĩa... không đeo khẩu trang, là một trong những cách để mẹ thể hiện là mẹ yêu con à?"
"Giỏi quá." Tưởng Tòng Thủy khích lệ: "Giờ mình hiểu đối phương thêm một bước rồi đó."
"Với nãy trên đường sang đây mẹ phanh gấp một cái làm hỏng bánh sinh nhật của con rồi, bây giờ mình đi mua lại cái khác nhá."
"...Dạ."
"Chúc mừng sinh nhật. Con trai."
"Cảm ơn mẹ ha."
Sau khi Tưởng Lộc được đón về, đoàn phim cũng nhanh chóng đưa ra thông báo.
Tình hình lần này khác hẳn với bộ đầu tiên.
Tuy ngày 10 tháng 10 đã phải vào đoàn, tổ chức lễ bấm máy ngay hôm 11, nhưng nhà đầu tư đã hào phóng bổ sung thêm cho một chiếc máy bay.
—— Đúng rồi đấy, nguyên một chiếc máy bay tư nhân.
Việc này nghĩa là đoàn sẽ có thể bao nguyên chuyến đi ra ngoài quay hết ngoại cảnh một lèo, tiến thêm một nấc, giúp đống thiết lập mà hồi trước đã phải quay kiểu dè sẻn hoặc toàn phông xanh trở nên phong phú sống động hơn hẳn.
Kĩ xảo hiện nay vừa đốt tiền lại vừa lộ liễu, có khi kĩ thuật chưa đủ trình, phần viền bị răng cưa người xem nhìn phát ra ngay, còn ảnh hưởng cả trải nghiệm xem phim nữa.
Lúc biết được tin này thì đạo diễn Bặc còn đang nằm viện, vừa truyền dịch vừa vỗ bàn, gọi phó đạo diễn bảo xếp lịch cho đội ngũ đi máy bay quay hết ngoại cảnh một lượt trước.
Núi tuyết, sông hồ, thảo nguyên, lần này đều phải hoành tá tràng vào!
Vừa khéo ông tranh thủ được giai đoạn đoàn phim đi ngoại cảnh để tiến hành trị liệu đợt thứ hai, có thêm ít thời gian hồi phục sức khỏe.
Trận đầu của "Đêm Trùng Quang" đã giành thắng lợi, giờ phải dựng phải diễn những tình tiết hào hùng hơn nữa, thế giới lớn lao hơn nữa, mang hết tất cả mọi thứ trong sách ra với đời thực!
Tin vừa lan đi, mọi người trên dưới đoàn phim đều siêu phấn khởi, không ít người lên mạng search ngay hành trang cần có khi đi núi tuyết.
Lúc nghe tin thì Tô Trầm xòe bàn tay ra đếm xem mình còn đi học được mấy hôm nữa.
Một tháng, áng chừng đến đúng tầm bé vừa mới quen mặt được các bạn ở lớp mới, là cuộc sống học đường sẽ kết thúc luôn.
Bé lắc đầu, gói gọn nuối tiếc vào lòng.
Tháng 9 đã tới, cuộc sống cấp 2 mới mẻ khởi đầu đúng lịch.
Tô Trầm nhận được đồng phục mới toanh, bước vào cuộc đời cấp 2 ở trường học hoàn toàn mới.
Do "Đêm Trùng Quang" đang vào thời điểm chuyển giao chiếu liên tục, đài Thời Đô vừa hết là kênh khác lập tức phát sóng nối từ tập 1, các học sinh Trung học số 4 nghe nói vai chính sắp sửa đi học ở trường mình là phấn khích vô cùng tận!
Mình học cùng trường với Cơ Linh!!!
Nguyên Cẩm là bạn cùng lớp của mình này!!!
Bắc cầu lòng vòng mình cũng là vai quần chúng trong phim được đấy!
Mình nói với Nguyên Cẩm mấy câu thì chẳng phải bằng du hành không thời gian rồi đó ư?!
Về cơ bản Tô Trầm không cần phải tự giới thiệu gì hết, đi đâu cũng có người nhiệt tình chào hỏi.
Mọi người hãy còn xem như tiết chế lịch sự, đồng thời cũng bởi bị chủ nhiệm giáo vụ xuất quỷ nhập thần theo dõi sát sao thật, không có hành động gì đặc biệt quấy rầy người khác hết.
Nhưng tất cả mọi người đều có sự ăn ý ngầm không hẹn mà gặp.
—— Gặp Tô Trầm thì chỉ Tưởng Lộc, gặp Tưởng Lộc thì chỉ Tô Trầm.
Hai người một học lớp 9, một học lớp 6, thực ra cách nhau rất là xa.
Kể cả lúc thể dục giữa giờ thì cũng kiểu một người ở mép phải, một người ở mép trái sân tập.
Nếu không hẹn gặp riêng từ trước thì chắc hàng ngày đến trường tan học đều không trông thấy đối phương đâu.
Quần chúng thì lại cứ vô cùng nhiệt tình.
"Tưởng Lộc!! Trầm Trầm ở kia kìa!!"
"Úi tiểu tướng quân họ Cơ đây mà đúng không, điện hạ nhà cậu ở bên kia kìa, đang đến phòng thí nghiệm đó!"
"Trầm Trầm đến ăn đó à? Hôm nay Tưởng Lộc gọi suất thịt xào vị cá, cháu ăn không nè?"
Mới đầu Tô Trầm còn hơi ngượng, về sau thì cũng dở khóc dở cưới.
Đây là phương pháp điều khiển từ trường gì à, sao tất cả mọi người cứ thấy mình là lại nảy sinh phản xạ có điều kiện muốn giúp mình tìm Tưởng Lộc thế.
Mình vào đoàn xong chả phải ngày nào cũng sẽ gặp anh ý à!
Mà không, mình gặp anh ý làm gì!!
Tuy nói thì nói thế nhưng đến tiết thể dục chạy bộ, trùng hợp mọi người đang chơi bóng rổ ở sân tập.
Tô Trầm trong trận đang đập bóng dở, thì đội mình với đội kia đồng thanh ê một tiếng.
"Tô Trầm cậu trông kìa, lớp Tưởng Lộc đang chạy bộ!"
"Nhìn bên kia kìa!"
Tô Trầm hãy còn đang ôm quả bóng trong tay, nhìn sang theo lời nhắc, lớp 9 đang chạy chậm theo hàng qua khúc quanh sân tập.
Tưởng Lộc ở đoạn phía sau hàng, ung dung thong thả nhìn bé một cái.
Mọi người rộ lên hoan hô.
Lúc nhìn nhau cả hai đều cười khổ.
Làm sao ý chứ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");