(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hình như ba nhân vật chủ chốt được o bế chỉ cần quan sát bằng mắt thường thôi là đã đủ quyết ngay rất nhiều thứ.
Nhóm này lượn quanh hai vòng, số lượng thí sinh trong nhà hát giảm luôn mất 2/3, loại trừ nhanh gọn nhẹ.
Bất kể sơ yếu lí lịch thế nào, biết hát nhảy hay từng đóng phim, hễ phong thái thần vận không phù hợp nhân vật là sẽ bị sàng lọc ngay.
Diễn biến được phát sóng trực tiếp xuống đại sảnh tầng 1, rất đông phụ huynh đang ngồi xem đã xám ngoét mặt mày.
Họ không ngờ tình hình sẽ khắc nghiệt tới mức đó, có người giây trước vừa mới tia được con gái mình ngồi đâu giữa cả mấy trăm trẻ thì giây sau đã phải lật đật đứng lên đi đón cô bé cùng quay về nhà.
Lương Cốc Vân lo lắng sốt ruột xem mãi đến cuối, tới tận lúc đạo diễn biên kịch đều đã rời đi, nhân viên công tác thông báo nghỉ ngơi tại chỗ, cô mới hít một cái lấy hơi như kiểu cuối cùng cũng nhớ ra là mình cần phải thở.
“Trầm Trầm vẫn còn trong đó, đúng không?” Cô nhìn sang chồng tìm sự trợ giúp: “Mình không nhìn sót đâu nhỉ?”
“Không sót, vừa nãy cũng đọc lại danh sách sàng lọc tận hai lần rồi.”
Cuối cùng Tô Tuấn Phong cũng chiếm được chỗ, vừa nãy bị mọi người chèn ép tí thì phải đứng kiễng cả chân lên.
Anh ngồi vào ghế, giờ mới được duỗi chân ra, cúi xuống xoa bóp đầu gối: “Qua được cửa đầu tiên, con trai mình giỏi ghê á.”
“Nhớ hồi học cấp 3 lớp mình mê mẩn truyện này như nào không, thầy cô tịch thu tận mấy bộ xong vẫn có đứa lén lút chép cả nửa quyển truyền tay cho mọi người đọc.”
Lương Cốc Vân bật cười: “Cũng đâu ngờ là sẽ có ngày em lại được đưa con trai mình đi thử vai chứ.”
Thời gian nghỉ ngơi tại chỗ chỉ đúng 10 phút, vừa đủ cho đám nhóc thả lỏng một lát.
Còn chưa thấy nhân viên công tác nhắc nhở ngồi yên thì tự dưng cửa lớn mặt bên phải khán phòng đã bật mở, mấy chục người trưởng thành lạ mặt nối đuôi tiến vào, chia ra ngồi xuống các chỗ khi nãy mới để trống.
Bầu không khí vừa rồi hãy còn sôi nổi ngay lập tức đông đặc hẳn lại, trẻ con có nghịch ngợm nữa cũng cảm giác không dám nói gì luôn.
Sau khi tốp người này vào chỗ thì lại có thêm mấy chục bạn nhỏ ngoại hình lạ lẫm được đưa vào, tiếp đó thoải mái chọn chỗ ngồi xuống.
Lương Cốc Vân theo dõi mà hốt hoảng vô cớ, duỗi tay túm chặt lấy cổ tay chồng.
“Làm gì thế nhỉ?”
Tô Tuấn Phong đang định nói, đột nhiên quay sang nhìn cửa ra vào tầng 1: “Vân Vân, trông bên kia kìa!”
Các phụ huynh đã nhanh chóng đứng cả dậy, nhoáng cái tiếng vỗ tay đã vang dội, có người thậm chí còn huýt sáo thật to để chào mừng.
Đạo diễn râu chỏm cùng hai người phụ trách chủ chốt khác đã bước ra giữa sân khấu chính, gập người thật sâu về phía dưới sảnh.
“Xin cảm ơn các quý phụ huynh đã đến tham dự ngày hội tuyển chọn hôm nay của chúng tôi.”
“Tôi là đạo diễn Bặc Nguyện, hai người bên cạnh đây lần lượt là giám đốc sản xuất cậu Khương Huyền, và tổng biên kịch kiêm tác giả nguyên tác cô Văn Trường Cầm.” Còn chưa dứt lời, đã có mười mấy phụ huynh trong sảnh giơ tiểu thuyết “Đêm Trùng Quang” trong tay mình lên thật cao, vẫy vẫy đầy phấn chấn. Tổng biên kịch trông khoảng hơn 40 tuổi, mỉm cười gật đầu thay lời đáp với từng người một.
Đạo diễn Bặc chờ một lát rồi nâng tay ra hiệu cho mọi người trật tư, quay người lại nhìn lên màn hình lớn.
“Tiếp theo đây chúng tôi sẽ tiến hành vòng sàng lọc thứ hai của 6 vai diễn nhí, khống chế sao cho số ứng viên thuộc từng vai còn từ 5 cháu trở xuống.”
“Tôi nghĩ chắc hẳn vai diễn được chú ý nhất lần này sẽ là Nguyên Cẩm, nhân vật chính xuyên suốt 9 tập tiểu thuyết đúng không?”
“Vâng ——”
“Đạo diễn nhìn thử con trai nhà tôi xem! Tên cháu cũng là Nguyên Nguyên luôn!”
“Hãy còn bao nhiêu bé thế kia, loại thẳng chỉ để lại 5 người thôi á?!”
(*hai chữ Nguyên đồng âm khác nghĩa)
“Để đảm bảo việc chọn vai được công bằng và chính xác,” Đạo diễn luống tuổi hắng giọng, lấn át tiếng xôn xao lần nữa, “sẽ có nhân viên công tác trong phòng phụ trách giảng giải nhân vật, xem như nhắc lại để giúp các cháu hiểu rõ hơn mình sẽ đóng vai một người thế nào.”
“Tôi và cô Văn cũng sẽ ở đây, giải thích với các quý phụ huynh về nguyên nhân tại sao chúng tôi lại tiến hành lựa chọn như thế.”
“Từ từ ạ!” Có phụ huynh giơ tay lên ngay: “Tại sao đoạn sau có nhiều người vào thêm thế? Họ cũng là thí sinh cạnh tranh cả sao?!”
“Dĩ nhiên là không.” Ánh sáng sắc bén lóe lên trong mắt đạo diễn Bặc.
Có lẽ vì muốn tạo ra hiệu ứng sân khấu, ông hơi cúi người đến gần micro, nói rất thong thả từ tốn: “Nhóm người lớn trẻ con mới vào nhà hát đều sẽ phục vụ cho vòng khảo sát thứ hai của chúng tôi… họ là diễn viên quần chúng.”
Cục đá nhỏ gọi dậy sóng cả dồn dập, biểu cảm của tất cả mọi người đều biến thành không thể tin nổi.
“Diễn viên? Tay trong??”
“Rốt cuộc chốc nữa kiểm tra cái gì vậy?!”
Khương Huyền ngáp một cái, nhìn sang tổng biên kịch bên cạnh.
“Cái trò này lắt léo y như chính chủ chị nhờ.”
“Cám ơn lời khen.” Người phụ nữ mỉm cười nói: “Chị siêu mê kịch hay như này.”
Bên trong khán phòng trung tâm ở tầng 2.
Tô Trầm hoạt động lưỡi, liếm sạch nốt xíu xiu vị ngọt cuối cùng sót lại.
Bé rất thích ngồi im, lẳng lặng nghĩ ngợi mấy chuyện thơ thẩn hão huyền.
Còn tiếng xôn xao ồn ã xung quanh á, chỉ cần lọc các thông tin có ích qua đường tai là được, bé không cần phải xen vào làm gì.
Bé con chưa thể tiếp tục nhâm nhi cảm giác tách biệt giữa đám đông, vì đã có MC đang cầm tập kịch bản bước lên sân khấu.
Cô gái nói vắn tắt vài câu chào mừng, tuyên bố tiếp theo đây sẽ bắt đầu đợt lựa chọn thứ hai.
“Đầu tiên, các bạn nhỏ thuộc tổ Nguyên Cẩm, chị xin nhấn mạnh lại lần nữa về nhân vật các em sẽ diễn nha.”
“Nguyên Cẩm, thuở nhỏ lưu vong ở Bắc cương, vào hôm đêm Trùng Quang lần thứ 36 xảy ra đã được trời chọn lựa…”
“Năm 12 tuổi cậu nối ngôi hoàng đế, một mình bước vào ván cờ cung đình trong nước lẫn các nước lân bang dưới sự bảo vệ của tướng quân Cơ Linh…”
MC dừng lại vài giây, không chắc lắm liệu các bạn nhỏ 8 đến 13 tuổi trước mặt mình đây nghe lắm chi tiết phức tạp thế này có hiểu được không nữa.
Cô gái liếc nhìn lại kịch bản cầm tay một lần, nhấn mạnh ý chính: “Nói một cách đơn giản thì, giai đoạn đầu cậu bé là một hoàng đế nhỏ đơn độc, cao ngạo lạnh nhạt, dễ nổi nóng.”
“Sau đây mời các bạn tổ Nguyên Cẩm biến bản thân mình thành nhân vật này, mọi hành động biểu cảm đều sẽ quy vào thuộc về màn biểu diễn tại chỗ.”
“Phần thi bắt đầu.”
Tiếng ‘cách’ vang lên, đồng hồ đếm giờ bên cạnh bắt đầu chuyển động tính thời gian thực.
Phần thi bắt đầu rồi á?
Bắt đầu làm cái gì cơ?!
Phần lớn các em còn chưa hiểu yêu cầu, MC với nhân viên công tác đều đã nhanh chóng rời phòng, ngay cả phóng viên cũng bị điều phối rút lui sạch bóng.
Có bé con tưởng là phải thể hiện gì đấy, hoang mang hốt hoảng nhìn vào máy quay đọc lẩm nhẩm, thậm chí còn khua khoắng giữa không trung giả vờ như mình là một tiểu hoàng đế đang đưa ra mệnh lệnh.
Các bạn khác trông thế cũng học theo, cố gắng diễn biểu cảm kiêu ngạo hoặc phẫn nộ.
Khi đồng hồ đếm được 5 phút, một số người lớn đột ngột đứng dậy, đi thẳng ra ngoài rất quả quyết.
Rõ ràng hành động này khiến đa số các bé nhỏ phải chú ý, các bé không chắc là mình có cần đi theo không, cứ cắn môi trông trái ngó phải, chẳng biết nên thể hiện như nào.
Tới mốc 10 phút, không chỉ có nhóm người lớn lục tục rời đi mà cả vài đứa trẻ con cũng nhanh nhẹn đứng dậy theo, rời khỏi khán phòng cùng họ.
Mọi người không hề giải thích là tại sao mình lại đứng dậy, tại sao lại đi, hay tiếp theo đây sẽ đi đâu.
Nhưng tất cả đều bỏ đi luôn không quay vào nữa.
Ngày càng có nhiều người đứng lên.
Có bé đang lưỡng lự là có cần đứng không, có bé đang cân nhắc xem rốt cuộc có phải đi ra ngoài không.
Cảm giác sốt ruột bất an cứ không ngừng nặng nề thêm rồi lây lan xung quanh, tất cả đều trở nên lơ lửng mịt mờ.
Trong đại sảnh tầng 1, các phụ huynh đã quên hết việc tìm gặp biên kịch xin chữ kí tươi, cả dàn cả tổng đều lo âu nóng lòng bu vào chỗ màn hình lớn theo dõi tình hình thực tế.
Lương Cốc Vân vẫn đang chờ lời giải thích từ tổng đạo diễn, thì Tô Tuấn Phong bên cạnh tự dưng vỗ đầu một cái rõ kêu.
“Em trông kìa,” Anh nhỏ giọng nói: “có tận mấy cháu đi ra ngoài theo diễn viên quần chúng rồi đấy.”
“Đi ra ngoài rồi xong sao?” Lương Cốc Vân đáp theo phản xạ: “Ở vòng đầu tiên, chả phải đi ra ngoài là bị loại luôn à?”
“Chính xác, em xem cũng hiểu rồi đúng không?” Mắt Tô Tuấn Phong sáng lên, cứ như vừa giải được câu đố: “Nếu xếp em ngồi trong số đó thì em có đi theo những người khác ra ngoài không?”
Lương Cốc Vân ngẩn ra, trả lời đúng bản năng: “Dĩ nhiên là có, anh biết mà, em dễ bị hiệu ứng đám đông lắm…”
“Người làm hoàng đế thì sao có thể hùa theo đám đông được chứ hả?” Tô Tuấn Phong nhấn mạnh: “Kể cả tất thảy mọi người đều lung lay ngả nghiêng, buông xuôi theo dòng trước đại cục thì người ở vị trí cao nhất cũng không được phép dao động!”
“…Chả phải anh mới đọc có 2 tập đấy à.”
“Ảnh hưởng gì chớ, em cũng biết anh thích đọc sách sử hơn tiểu thuyết thịnh hành mà.”
“…”
“Phụ huynh này phân tích chuẩn quá,” Tự dưng đạo diễn Bặc cười to lên tiếng ở cách đó không xa: “thử thách ở vòng này chính là thử nghiệm sắp đặt về tính phục tùng số đông.”
“Cô Văn, cô sẵn lòng giải thích đôi nét cho mọi người chứ?”
Mọi người đều nhìn về vị trí chính giữa theo phản xạ, tổng biên kịch chậm rãi đứng dậy, cúi người về phía dưới thêm lần nữa.
“Vai chính chúng tôi đang tìm kiếm không chỉ cần tương đồng với nhân vật Nguyên Cẩm ở ngoại hình phong thái, mà nhân tố quan trọng hơn cả là sự phù hợp về tính cách nội tâm.”
“Tất cả mọi người đều có thể mặc long bào, nhưng không phải ai cũng có khả năng để lại hình ảnh hoàng đế trong tâm trí khán giả.”
Cô nhìn lên màn hình, ý muốn mời các phụ huynh thử quan sát biểu cảm của từng cháu trong ống kính.
Lo lắng, sốt ruột, hoang mang, nhấp nhổm.
Có cháu bé đang cắn tay, có bé thuộc tổ thử vai nhân vật khác cũng miết góc áo lơ mơ đứng dậy.
Gần hết mọi người đều đang đứng dậy rời đi, hình như nếu bị bỏ lại đây một mình sẽ thành ra lạc lõng, sẽ rơi vào thế xấu.
Hùa theo số đông là lựa chọn bản năng sẽ đem lại cảm giác an toàn cho ta.
Lương Cốc Vân ngó nghiêng lần mò trong màn hình, mãi từ đầu đến cuối vẫn chưa trông thấy con mình đâu.
Trái lại có giọng quen quen đang thét chói lên đằng sau cô.
“Nguyên Nguyên! Con đang nghĩ gì thế!”
“Mau quay về chỗ ngồi! Đừng có đi, ngồi xuống!! Đi ra là bị loại đấy!!”
Rõ là giọng người phụ nữ không thể nào truyền qua màn hình đến đầu còn lại được, bé trai cao ráo được rèn luyện bài bản kia lo âu nhìn xung quanh nhà hát, rồi đi theo một cô bé khác ra ngoài.
Biên kịch Văn gửi tới một ánh mắt thông cảm: “Rất đáng tiếc.”
Cuối cùng hình ảnh cũng lia đến chỗ Tô Trầm.
Lúc trông thấy bé, đạo diễn luống tuổi lộ ra nụ cười đặc biệt ngạc nhiên.
Bé nhỏ không khác quá nhiều so với vòng đầu tiên.
Bé chống cằm ngồi yên tại chỗ, chán chường ngáp một cái.
Lúc này đây, không làm gì cả chính là câu trả lời tốt nhất.
Ống kính dừng lại ở bé 3 phút, bé trai cũng lặng lẽ ngồi yên suốt 3 phút.
Vững vàng, hòa nhã, đơn thuần.
Trong giây phút này, giữa khung cảnh rối bời nhốn nháo, đây đúng là một dạng kì tích.
Ở một góc đại sảnh, có thiếu niên đang dựa vào tường, lơ đãng nghịch chiếc hộp nhỏ màu bạc.
Cậu ngắm nhìn khuôn mặt non nớt đầy chăm chú, mãi lâu sau mới dời mắt đi.
Thật khó tưởng tượng, rất có thể mình sẽ hợp tác đóng phim 10 năm với nhãi con này.
“Con làm được rồi,” Lương Cốc Vân đã cắn môi đến mức trắng nhợt: “con nó làm được rồi kìa ——”
Tô Tuấn Phong sung sướng đến độ không thốt nên lời, nhảy tưng tưng lên tại chỗ.
Mãi cho đến lúc cuối cùng tổ Nguyên Cẩm chỉ còn lại 5 người, đạo diễn lớn tuổi mới thông báo qua bộ đàm là phần thi kết thúc.
Ông nhìn sang đôi vợ chồng trẻ tuổi, nụ cười cực kì ôn tồn.
“Chúc mừng anh chị, sau đây sẽ là vòng phỏng vấn cuối cùng của tổ Nguyên Cẩm.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
À đúng rồi, bìa là tạo hình hiện đại/cổ trang của Trầm Trầm, cùng 1 người á
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");