Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 17




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước đó hợp đồng đã quy định rõ ràng nghĩa vụ giáo dục của bên đoàn phim, mọi người cũng không dám làm lỡ dở việc học hành thi cử trong tương lai của các bé, bỏ công mời hẳn giáo viên tích hợp đa môn từ trường nổi tiếng, không chỉ mong bắt kịp chương trình hiện tại theo cấp học tương ứng mà còn muốn cố gắng vượt lên.

Giáo viên trông trẻ trung nhưng thực tế lúc dạy học rất nghiêm nghị sắc sảo, có thể sánh ngang đông đảo thầy cô ưu tú ở thủ đô.

Bài tập giao cho bé cũng tương đối lắt léo, kể cả lên mạng tra cũng không tìm thấy đáp án.

Tô Trầm giở tờ đề bài ra, còn cho Tưởng Lộc xem tận mấy trang nháp hướng tư duy tính toán của mình trước đó, chứng minh đúng là mình không thể giải được nên mới nhờ cậu giúp.

Anh trai cấp 2 ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy tờ giấy nhìn lướt một lượt.

Mình học đến tận hàm lượng giác rồi, bài của học sinh tiểu học thì khó đến đâu được cơ chứ.

"Lần lượt viết 2005 số tự nhiên từ 1 đến 2005 ta được một số có nhiều chữ số 12345......2005, lấy số này chia cho 9 sẽ có số dư bằng bao nhiêu?"

Anh trai cấp 2 đọc mấy giây, tốc độ múa bút hơi hơi đình trệ.

Tô Trầm nằm nhoài bên cạnh, nhìn cậu đầy mong đợi.

Chết dở, giờ mà bảo không biết làm thì mất mặt vãi.

Hay là đuổi khéo nhóc con đi, thử Google một tí...

Tưởng Lộc làm bộ làm tịch viết bừa mấy công thức xong lơ đãng bảo: "Hay là nhóc xem tivi một lúc đi, đợi chốc anh giảng cho nhóc."

Tô Trầm lắc đầu: "Em ngồi với anh ạ."

"..."

Tưởng Lộc thở dài một hơi, đẩy bút ra cạnh.

"Anh không làm được, nhóc về hỏi thầy nhóc đi."

Tô Trầm rất ngoan ngoãn vâng dạ một tiếng: "Em đang rảnh ạ, làm tiếp phần sau."

"Ừm."

Bé con viết một lúc, hình như lo bị cậu đuổi ra ngoài.

"Anh ơi."

"Hửm?"

"Sau này em sang chỗ anh làm bài được không ạ?"

Tô Trầm khôn lỏi một tí teo.

Bé không hỏi là "Chiều nay ở lại chỗ anh làm được không ạ", cũng không hỏi là "Lần sau được không ạ", mà giăng một cái bẫy, nhăm nhe đạt được quyền qua cửa vĩnh viễn.

Tưởng Lộc híp mắt lại nhìn bé, không đồng ý ngay.

Tuy bình thường ở trong phòng nghỉ ngơi cậu cũng chả làm gì, nhưng ở một mình thoải mái quen rồi.

Tô Trầm làm xong một câu mới dừng tay, nghiêng người sang ngó cậu: "Anh không thấy mấy cái phòng này rộng quá ạ, ở một mình sẽ cô đơn lắm luôn."

"Em hay bật tivi, lúc tắm cũng nghe thấy tiếng ở xa xa."

Tuy đoàn phim có mấy đứa bé khác nữa nhưng nhóm này chơi chung một hội với nhau, còn có phụ huynh đặc biệt ở lại chăm nom, hình như không hòa nhập cùng được.

So với mấy người lạ đó thì thà ở cạnh Tưởng Lộc bé còn thấy an toàn hơn.

Tưởng Lộc nói một câu tùy nhóc, đứng dậy đi xem tivi.

"Có việc gì thì gọi anh."

"Dạ."

Ở lại suốt cả buổi chiều.

Mãi đến khi trợ lý sang gõ cửa Tô Trầm mới thu dọn sách vở, còn lấy khăn giấy gói hết tất cả vụn tẩy của mình trên bàn lại vứt đi, lễ phép kiểu em bé ngoan trong sách giáo dục công dân ý.

Tưởng Lộc đoán được là bé con sẽ tạm biệt rất là nghiêm túc hẳn hoi, tạm dừng bộ phim lại, ngồi ở sofa vặn người nhìn bé.

Nhóc con chỉ thiếu đoạn gập người 90 độ thôi, vẫy tay nói: "Anh, chốc nữa gặp ạ."

"Ờm."

"À đúng rồi," Bạn nhỏ chớp mắt mấy cái: "anh, phòng anh không có đầu mẩu thuốc lá nữa á."

Tưởng Lộc quay về tiếp tục xem phim, thờ ơ chống chế một câu.

"Quên chưa hút, không quan trọng."

Vốn dĩ cũng chẳng quan trọng gì.

Tiếp tục diễn biến mùa đầu tiên, theo lời dặn của mẫu thân, trước mặt người sống Nguyên Cẩm tuyệt đối không hé lộ ra sự thật là mình có thể đi lại được.

Nhưng nhà họ Cơ hết lòng chân thành với cậu, dứt khoát bày ra trân bảo bí mật giữ kín bấy lâu.

Bảo vật này cũng là một chi tiết vô cùng đặc sắc của nguyên tác.

—— Không phải châu báu danh tiếng, không phải pháp bảo thần bí.

Mà là một tấm thảm người làm trong nhà vẫn thường xuyên giẫm lên đi qua, được lật sang mặt còn lại ngay tại chỗ.

Họ Cơ lừng lẫy chiến công, mấy năm về trước đã thu phục lại đất mất phía nam cho bệ hạ, trước giờ ban thưởng lũ lượt như nước.

Rất nhiều người từng âm thầm để mắt xem nhà họ có những châu báu bí ẩn gì, sưu tầm những đồ cổ nào, liệu có xin được thứ gì hay ho kéo dài tuổi thọ từ những cao nhân lánh đời không, chẳng những giúp cho cả nhà khỏe mạnh tráng kiện mà còn bồi dưỡng ra được kì tài như Cơ Linh.

Nào ngờ mặt kia của tấm thảm cũ kĩ đặt ngay ở sảnh phụ ai cũng từng bước qua lại chính là bản đồ quý giá nhất thiên hạ.

Ban đầu để thực hiện tấm thảm, tổ đạo cụ thu mua tận mười mấy loại hàng mẫu ở khắp các nơi, từ thảm Ba Tư thảm phương Tây đến thảm nhung lông cừu Tây Bắc, loay hoay cả buổi rồi mời riêng họa sĩ thiết kế ra một loại thảm vuông đặc biệt sao cho phù hợp với phong cách của thế giới này.

Hoa văn bát bảo trải rộng, đường viền chữ vạn bằng bạc, bốn góc thêu hình dơi lành bao trọn, phối màu hỗn hợp dệt nên vẻ đẹp rất cổ điển.

Bản thiết kế thảm thành hình xong, họ lập tức ủy thác cho xưởng tăng tốc sản xuất hai mươi mấy tấm, trải đồng thời các kiểu bối cảnh trong nhà ở Cơ phủ, trông tấm nào cũng giống y hệt nhau, đồng bộ không một sơ sót.

Nhưng chỉ có 3 tấm thảm được thợ đạo cụ dành riêng ra để vẽ bản đồ, đầu tiên phải phác thảo kĩ lưỡng bằng bút than rồi mới nhờ thợ chuyên thêu bạc mạ vàng.

Trông mặt trên thì bụi bặm lấm lem, nhưng giây phút lật lại thì bỗng rực sáng lấp lánh, rộng mở lớn lao.

Bản đồ do họ Tiêu và họ Cơ chung tay dựng nên, trong số mấy trăm người của hai gia tộc chỉ có đúng hai cụ già biết về bí mật này.

Về cơ bản tấm địa đồ chia ra làm 5 quốc gia 4 đại dương 12 tuyến sông hồ, ghi chép tường tận số gia sản giấu kín của nhà họ Tiêu, hành tung các sư Thiên Hạnh quen thân mật thiết, cùng với phạm vi thế lực của ba phe phái.

Đoàn phim gạt tạm các vai chính sang một bên, dành ra cả chiều băn khoăn xem quay đoạn lật thảm như nào.

Chỉ đúng một khoảnh khắc là đủ đem lại cảm nhận.

Phải điều chỉnh hướng sáng, chọn tông màu phù hợp, để khiến một tấm thảm bẩn thỉu toát ra được ánh hào quang như báu vật sa mạc.

Thậm chí có người còn đề xuất rải thêm ít bột vàng lên đấy, giây phút lật lại sẽ có những hạt li ti óng ánh gia tăng hiệu ứng.

Ban đầu hai vai chính được xếp lịch 6 giờ chiều hóa trang sẵn sàng, chờ đến gần 8 rưỡi rồi mà đạo diễn Bặc vẫn còn đang quay thảm.

Tô Trầm đọc nguyên tác như kiểu học sách giáo khoa ngữ văn, đằng nào cũng rảnh, cầm bút nhớ đánh dấu các chữ bé không biết trong lời thoại của các nhân vật khác, ghi chú phiên âm lên trên.

Trời sắp tối mịt, bên kia cũng chưa hề thấy có ý định chốt sổ chuyển cảnh, cuối cùng phó đạo diễn sang dẫn hai người đi làm quen phông xanh dương trước.

Nghe nói kĩ thuật phông xanh lục đã bắt đầu thịnh hành ở Âu Mỹ từ những năm 199x, rất nhiều phim bom tấn Hollywood đều đang vận dụng hiệu ứng này.

Nhưng phông xanh dương mới là cái hiệu quả thực sự.

Màu xanh dương đối lập với màu da người nên thuận tiện phối màu bổ túc, nhưng do quá nhiều người nước ngoài mắt xanh, dùng phông xanh dương dễ biến thành phim kinh dị, họ mới phải chuyển sang dùng phông xanh lục có độ bão hòa cao.

Trong nguyên tác, hai nơi Nguyên Cẩm cần tới ngay sau khi rời khỏi khu vực ngoại ô kinh đô đều có thiết kế rất phức tạp, quay ngoại cảnh thật dễ gặp sự cố, buộc phải nhờ đến sự trợ giúp của máy tính và dựng cảnh ngoài trời.

Một nơi là chợ Vạn Phong, một nơi là hang Quyệt Xà.

Dù ở ngoài kinh thành, phạm vi thế lực của các quyền thần vẫn trải dài ngang dọc nam bắc.

Võ có phe Hồng, đạo Nho có phe Văn.

Nhưng ngoài văn võ ra thì còn cả phe thứ ba đủ mọi hạng người vàng thau lẫn lộn.

Phe phái này tập hợp vô số gian thương danh sĩ, đại gian đại ác đại thiện đại từ đều được thâu tóm trong đây, điểm chung nằm ở đúng một chữ, tiền tài.

Dõi mắt trông giang sơn trăm dặm, có ai không lặn lội cả đời vì một miếng cơm?

Kẻ ác muốn cướp cơm ăn từ tay vạn dân, người thiện muốn bố thí cho chúng sinh một bát cơm trắng, dây dưa mãi sau cùng lại đều va vấp vào nhau trên đường đời.

Chốn tụ họp chung của họ chính là nơi giao cắt ba nước, chợ Vạn Phong.

Sau khi thượng thần tạo dựng trời đất, sông bể chia cắt đất bằng, như liền mà lại tách.

Chợ Vạn Phong nằm giữa một vách núi cao vạn trượng, phía bắc giáp biển băng, phía nam sát vực đá, hai phía đông tây đều là hang động chóp đỉnh.

Theo lẽ thường thì một chỗ như này phải là nơi hoang vắng không người, ngay đến chim sẻ cũng chẳng buồn dừng chân làm tổ, nhưng gần trăm năm nay nó lại trở thành đất lành phồn vinh hoa lệ nhất.

Nguyên nhân đơn giản, có người phụ nữ đã xây nên một tòa thành trống ngay trên vách núi lẻ loi ba mặt giáp núi một mặt biển băng.

Trước tiên căng dây cáp sắt làm đường dẫn, rồi bắc cầu treo nối nhau, thậm chí còn làm phà dạng thuyền lướt nhờ dây thép giữa không trung, cứ thế gò ép đắp nặn biến khu vực chả ai ngó ngàng thành lãnh thổ của riêng mình.

Tòa thành trên vách núi xưng bá một phương, mới đầu thu hút đám đào phạm ăn trộm tới mở chợ đen, về sau thương nhân ba nước cũng đầu hàng trước nỗi khổ phải mua đường đi vòng thêm cả trăm cả ngàn dặm, lặng lẽ đến đây buôn bán làm ăn.

Nào ngờ người phụ nữ kia hào phóng rộng rãi, một không thu phí qua đường, hai không áp tiền thuế, kim ngạch thương mại nơi đây đã vượt trên trăm vạn lượng mà vẫn tuyệt đối không động chạm tới một đồng một cắc.

So với các kiểu thuế má nghiêm ngặt mà ba nước lần lượt chồng chất thêm thì thực sự nơi này là đất lành mà người làm ăn buôn bán nằm mơ mới gặp.

Chưa bàn tới sự phong phú của đặc sản các nước, sự đa dạng của hàng hóa nhập khẩu.

Chỉ riêng vụ miễn thuế đã đủ thúc đẩy mọi người tranh nhau bày hàng, khao khát ở lại đây cả đời!

Thời gian dần trôi đi, nhân sĩ bí ẩn từ đủ mọi phe phái tầng lớp đều chuyển tới đây, trở thành khách khứa của chủ nhân chợ Vạn Phong.

Chuỗi lợi ích của hoàng tộc ba nước cũng dây dưa luồn lách sâu xa với nơi này, kể cả muốn nhúng tay vào cũng sẽ bị các bên kiềm chế lẫn nhau.

Mối làm ăn trong thiên hạ giống như mạch máu chằng chịt phức tạp, trải dài đến từng ngóc ngách đông tây nam bắc.

Nhưng chúng đều có chung một trái tim.

Hiện nay chợ Vạn Phong đã có lịch sử hơn trăm năm, nhưng chủ nhân lại chưa từng thay đổi.

Có người nghi ngờ người phụ nữ ấy dung mạo bất lão, là một yêu quái.

Có người thì bảo vốn nơi này bí mật mua bán trẻ con nam nữ, phục vụ bà ta tẩm bổ kéo dài tuổi thọ.

Sống đến hơn 100 tuổi, vẻ ngoài trông vẫn cứ như 20 30, mặc cho bà ta có là gì thì tóm lại chắc chắn sẽ không phải người!

Nơi này chính là cơ hội bứt phá duy nhất nếu Nguyên Cẩm muốn phản đòn.

Di mệnh của mẫu thân là hi vọng cậu kế thừa đại thống, trả lại cho họ Tiêu vinh quang năm xưa.

Nếu có được sự phò tá của phe Vạn thì đồng nghĩ với việc cậu sẽ có thế lực thiết thực trải rộng toàn quốc, đủ để cân bằng đối kháng với hai phe còn lại.

Ban đầu khi đọc tiểu thuyết đến đoạn này, Tô Trầm còn đặc biệt liên tưởng một lượt các khu cảnh quan nổi tiếng trong ngoài nước, ngẫm nghĩ xem phải đi đâu mới quay được cảnh tòa thành trên vách đá.

Không ngờ còn chẳng rời khỏi Chử Thiên, khu dựng studio quay ở ngay cạnh hoàng cung, đi bộ cũng chỉ mất có 10 phút.

Lúc theo phó đạo diễn sang khu vực dựng phông xanh dương, bé trông thấy một đội đang khiêng rương gỗ tới lui vội vàng, nhưng họ đi sang một nơi khác gần đó.

Có thứ gì đang kêu khè khè xì xì trong hộp gỗ, có vẻ chúng chứa vật sống.

Tô Trầm còn đang vừa đi vừa nhẩm thoại, không hỏi nhiều, mặt Tưởng Lộc ở cạnh đã biến sắc.

"Bác chuẩn bị rắn thật đấy à?"

"Cũng không thể ỷ y hết vào hiệu ứng được," Phó đạo diễn trấn an: "yên tâm, đoàn mình mời chuyên gia huấn luyện rắn chuyên nghiệp, cũng toàn lấy rắn không độc nuôi trong trại thôi, không lo sự cố gì đâu."

"Chợ Vạn Phong còn phải quay 2 tuần nữa, chỗ động rắn vẫn đang làm bối cảnh, không phải vội."

Tưởng Lộc đi bộ chỉ lo nhìn chăm chăm rương rắn, quay đầu lại tí thì đâm phải người ta.

"Xin lỗi xin..." Cậu ngẩng đầu lên trông thấy rõ người đối diện, lập tức cười toe: "Chị Yên đến rồi ạ?"

"Hai năm không gặp, cao ra nhanh ghê." Người phụ nữ cười nói: "Bạn bên cạnh này là Trầm Trầm nhỉ?"

"Nào, đi tập thử." Cô nhận lấy chiếc hộp nhỏ thắt nơ mà trợ lý đưa, cúi người xuống đặt vào tay Tô Trầm: "Xíu quà gặp mặt cho nhỏ, pudding dâu chồng chị mới tự tay làm hôm nay đấy, hi vọng em sẽ thích."

Tô Trầm nhìn lên mắt mày như mực của cô, nhất thời không xác định được là có nên nhận không.

"Quên chưa tự giới thiệu mất rồi," Người phụ nữ thong thả lên tiếng, vẻ mặt hòa nhã: "chị là Giang Yên Chỉ, diễn vai chủ nhân chợ Vạn Phong."

"Gọi chị là chị Yên là được."

💬 Tác giả có lời muốn nói:

Màu xanh dương là màu tương phản với màu da loài người, sử dụng phông xanh dương làm bối cảnh là dễ xử lý nhất, những năm gần đây việc quay chụp sử dụng kĩ xảo phổ biến việc dùng phông xanh lá do màu xanh neon của phông này dễ tách nền trên máy tính hơn, đồng thời màu này tương đối sáng, ít gặp hiện tượng tạo viền đen.

Châu Á thường dùng phông xanh dương, còn châu Âu thường dùng phông xanh lá. Chủ yếu là do người châu Âu (phần lớn là người Germanic) đa số mắt xanh dương, nếu dùng phông xanh dương thì khi xử lý hậu kì dễ làm bay luôn con ngươi diễn viên.

Ví dụ cảnh Tôn Ngộ Không cưỡi mây lướt gió trong phim truyền hình "Tây Du ký" được quay bằng chính phông xanh dương, sau đó xử lý kĩ xảo thay cảnh nền bằng bầu trời. Dĩ nhiên kĩ thuật bây giờ hoàn thiện hơn nhiều rồi, trông không bị "giả" như hồi xưa nữa. Thực ra có một số phim Hollywood quay toàn bộ bằng phông xanh lá, hoàn toàn không dúng đến bối cảnh thật á.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.