(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau hôm khai giảng điểm danh, Tô Trầm báo với gia đình chuyện dọn ra ngoài ở.
Thân phận minh tinh của cậu rất nhạy cảm, ở kí túc xá thì khả năng cao sẽ bị fan cuồng trà trộn vào trong quấy nhiễu, ở lân cận gần trường đúng là lựa chọn thỏa đáng.
Rõ ràng Lương Cốc Vân có cảm xúc khá bài xích về căn nhà Tưởng Lộc mua.
Từ đầu đến cuối cô vẫn chưa kể cho chồng chuyện con trai thích Tưởng Lộc, dường như lo nó sẽ thành dây dẫn khiến một ngọn núi lửa khác phun trào.
Không chia tách, không có nghĩa là tán thành việc hai đứa ở chung.
Lúc Tô Trầm nói đến chuyện mình định sang ở với Tưởng Lộc thì Lương Cốc Vân đang dọn tủ quần áo.
Cô đối diện với quần áo trẻ con xếp thành hàng chồng, môi run run mất mấy giây, chỉ biết cười khổ.
"Mẹ không cản được hai đứa." Cô không hề quay đầu lại quan sát nét mặt con trai, thật lâu sau mới nói: "Trầm Trầm, nhớ phải bảo vệ bản thân hẳn hoi, đừng làm những việc không cứu vãn được."
"Ít nhất con quen với thằng bé không phải là để trừng phạt ba mẹ, cũng không phải để trừng phạt chính mình, đúng không."
Tô Trầm dựa vào tủ quần áo nhìn mẹ, nói từ tốn: "Con không có cảm xúc gì với phái nam khác đâu ạ. Chỉ đơn giản là thích anh Lộc thôi."
"Nhất định phải là thích theo kiểu yêu nhau à?" Lương Cốc Vân hỏi lại cùng một câu hỏi thêm lần nữa: "Sao con xác định được chắc chắn là tình yêu mà không phải dựa dẫm, không phải tín nhiệm, không phải do đồng hành với nhau lâu quá rồi nên mới thành ra ảo giác?"
"Mẹ vẫn cứ cảm giác là con không phải đồng tính luyến ái," Dường như cô phải gom góp rất nhiều dũng khí mới nói ra được cái cụm từ sắc bén ấy, lúc này còn không duy trì nổi nụ cười gượng nữa: "mẹ đã hối hận rất rất nhiều lần, đáng ra phải cho con cuộc sống bình thường đơn giản, chứ đừng có nhất thời tò mò đưa con đi casting."
Câu nói đủ chất chứa thêm vô số nỗi niềm khác trong cô, nhưng giờ đây có nói gì đi nữa cũng đều vô nghĩa.
"Thôi vậy, cùng lắm thì Tưởng Lộc sẽ không làm con tổn thương." Cô cúi đầu, lẩm nhẩm: "Mẹ cũng từng đọc các loại tin tức, có minh tinh phất lên xong sẽ bị người ta bày kế dụ dỗ cờ bạc hút chích, thua tán gia bại sản... mẹ nên biết đường hài lòng thôi."
Tô Trầm nhớ đến câu Tưởng Lộc nói, giờ phút này vừa thương mẹ lại vừa thấy buồn cười biết bao.
Hễ trong hai đứa cậu và Tưởng Lộc có một người là nữ thì có khi giờ đã công khai đính hôn luôn rồi, các phụ huynh phải giơ cả hai tay tán thành ấy chứ.
Thật sự phải kẹt cứng ở cái rào giới tính này ư?
Cậu không nhượng bộ rút lui mà trái lại còn hỏi tiếp.
"Mẹ quan tâm đến việc sinh con nối dõi lắm ạ?"
Lương Cốc Vân cầm đôi tất bé xinh của Lương Ổn, vô thức xoắn nó lại.
"Hôn nhân cũng không trường tồn đâu." Cô thấp giọng nói: "Mẹ hi vọng con hạnh phúc, Trầm Trầm, mẹ chỉ mong con được vui vẻ tích cực, còn lại thì sao cũng được."
Tô Trầm ôm mẹ thật nhẹ nhàng.
Con sẽ.
Thế là cậu thu xếp qua quần áo đồ dùng cho vào vali rồi suôn sẻ dọn vào biệt thự đơn lập nho nhỏ nào đó ở tiểu khu Khánh Dung, chính thức trở thành một trong hai nam chủ nhân của căn nhà mới.
Lần đầu tiên Tưởng Lộc chính thức sống chung với Tô Trầm, tuy trước đó đã lì cái mặt ra ngủ cùng giường nhiều lần lắm rồi nhưng đến lúc thành sự thật vẫn phản ứng rõ là trẻ trung, đi đứng cứ phơi phới.
"Anh đang ngâm nga à."
"...Thế hả?"
"Nghe cũng hay phết." Tô Trầm lần lượt cất quần áo từ vali vào tủ, rồi lấy mấy quyển sách mới mua, tiện tay chọn một cuốn đặt ở đầu giường.
Bầu không khí ở nhà mới rất ấm cúng, từ mấy chiếc đèn cây đứng dạng khối hình học màu quýt rọi ánh sáng vàng cho đến khu vườn xinh đẹp trồng kín hồng tỉ muội, tất thảy đều hơn xa căn phòng khách sạn bài trí đơn điệu ngày xưa.
Cả hai đội mũ lưỡi trai đẩy xe đi mua sắm, trông thấy rất đông phụ huynh đi với con cái tới mua đồ dùng sinh hoạt thường ngày.
Thực ra Tô Tuấn Phong rất là tò mò về khuôn viên quanh trường, còn đề xuất hẳn là sẽ qua giúp con trai một tay trang hoàng nhà mới.
Tô Trầm nghĩ đến cái giường đôi cỡ lớn Tưởng Lộc chọn, nghĩ bụng ba ruột mà trông thấy không biết huyết áp phải lên bao nhiêu nữa, bèn ậm ờ vài câu cho qua.
...Không ổn, vẫn cần làm cái phòng ngủ cho khách hẳn hoi, chí ít thì cũng phải giả vờ tí chứ.
Cả hai đứng trong hàng chờ thanh toán, không quá nổi bật nhờ sự che chắn của khẩu trang.
Do đúng đợt khai giảng nên rất đông người đi mua sắm, trong lúc xếp hàng Tưởng Lộc cứ nhìn chằm chằm cái kệ hàng bày đầy những hộp nhỏ hồi lâu, duỗi tay ra lấy một hộp.
Tô Trầm liếc anh một cái, xem như ngầm cho phép.
Ở đầu hàng có ông bác đang cãi cọ với thu ngân vì mấy đồng lặt vặt, cứ hét ầm lên mấy câu kiểu sao siêu thị không chịu trừ quách cái chỗ lẻ lẻ đi.
Tưởng Lộc trông sang sản phẩm mới mẫu khác hương bạc hà, do dự giây lát rồi cầm thêm hộp nữa.
Tô Trầm đằng hắng một tiếng.
Tưởng Lộc cười toe như con sói xám ngoan ngoãn: "Giảm giá mà."
Rõ ràng cả hai đã chọn cái hàng ngắn nhất, thế mà gia đình 4 người ngay quầy bên cạnh vào thanh toán cùng lúc đã đang cười nói đi ra ngoài rồi, còn cái hàng này vẫn cứ tắc tị.
Ông bác lẩm nhẩm lầm bầm đã xách đồ ra về, sau ấy lại đến một bạn nữ quẹt thẻ tín dụng mà làm sao bị kẹt không nhận được, trông tình hình có vẻ chả xong ngay được đâu.
Đằng nào cũng phải đợi, Tưởng Lộc tia hết một lượt mấy kệ hàng quanh khu đó, lại duỗi tiếp cái móng về phía loại siêu mỏng không khí.
Tô Trầm vỗ bép cái tay anh ra, lạnh lùng nói: "Mua sỉ ở đây đấy à?"
Thiếu gia Tưởng vẫn cứ thò móng sang lần nữa giật lấy một hộp nhanh như điện xẹt.
"Thử nhiều nhiều tí, chưa biết em thích loại nào mà."
Tô Trầm ngượng đỏ bừng cả tai, mãi lâu sau mới nói thầm với anh.
"Thế anh lấy cái hộp hương dâu ý."
Người đàn ông toét miệng ra cười, được lời như cởi tấm lòng cúi xuống cho thêm 3 hộp nữa vào giỏ.
"Cộng lại vẫn chưa đủ dùng một tháng, thôi cứ thử đã."
"...?"
Tối hôm khai giảng, tất cả các sinh viên phải có mặt ở phòng C501 tòa 42 để tập hợp họp lớp.
Khóa năm nay khoa Biểu diễn tuyển 56 chỉ tiêu, được hệ thống chia ngẫu nhiên thành 2 lớp.
Giáo viên chủ nhiệm trông khoảng chừng hơn 40 tuổi, trong lúc nói chuyện đuôi mắt hay nhướng lên, âm lượng vừa phải nhưng khí thế thì cực kì mạnh mẽ lấn át.
"Cô tên là Dương Xuân Hoa, các bạn có thể gọi cô là cô Dương."
"Từ giờ trở đi cô sẽ đồng hành với các bạn cùng hoàn thành nghiên cứu học tập 4 môn chính và rất nhiều môn phụ, đồng thời hướng dẫn các bạn thực hiện bài biểu diễn cuối kì hàng năm."
"Chắc mọi người cũng biết lớp ta tương đối đặc thù, có hai bạn diễn viên dày dặn kinh nghiệm đã từng đạt giải thưởng trong nước."
Cô giáo nhìn về phía Tưởng Lộc Tô Trầm đang ngồi ở hàng cuối cùng, hơn 20 sinh viên còn lại cũng đã nhấp nhổm thấp thỏm từ nãy, len lén giơ điện thoại ra chụp ảnh hai người.
"Nhưng Học viện Sân khấu Thời Đô chưa bao giờ ưu ái bất kì ai hết, thể dục buổi sáng kiểm tra chuyên cần, thi thố định kì, không có chuyện vì bạn từng đóng phim gì mà đặc cách bỏ qua cho các bạn, rõ chưa?"
Mọi người đồng thanh đáp: "Rõ —— ạ."
Tô Trầm vốn đang chống cằm nghe giảng thì tay trái bị Tưởng Lộc nắm lấy, im im vẽ một dấu hỏi.
Hồi bé thiếu gia Tưởng chưa từng biết tiết tự học sáng tối là gì, lớn lên theo ông bác với quan điểm giáo dục thực tiễn dạng nuôi thả, đến giờ tính cách cũng như cỏ dại mặc sức lan tràn không thể kiểm soát.
Trong lúc Dương Xuân Hoa ở trên bục giảng tuyên bố tất cả lớp đều phải tập trung lúc 6 giờ để thể dục buổi sáng, 7 giờ 15 đi về ăn sáng, thì Tô Trầm lật lòng bàn tay Tưởng Lộc lại, ăn ý thấu hiểu trả lời bằng một dấu chấm.
Em phụ trách gọi anh dậy 5 giờ 50 hàng ngày.
Dương Xuân Hoa thấy cả hai đều ngoan ngoãn gật đầu, nét mặt mới tươi sáng hơn chút, nói tiếp: "Nhắc nhở các bạn một câu, kể từ giờ tháng nào cũng sẽ tổ chức kiểm tra cân nặng công khai một lần, cân nặng lẫn số đo 3 vòng của tất cả mọi người đều được tiết lộ hết. Ai không đạt chuẩn tự giác chạy bộ luyện tập, tương lai các bạn muốn làm diễn viên thì kiểm soát cơ thể là bài tập cơ bản nhất rồi đấy, sẽ ảnh hưởng đến cả điểm số nữa nhé."
Vừa mới dứt lời đám sinh viên ngồi dưới đã kêu ca thành tiếng, ôm đầu ái ngại trước luôn.
"Ôi ——"
"Lại còn công khai chứ..."
"Ôi cái gì mà ôi, sợ béo thì tối nay chạy luôn đi." Giáo viên chủ nhiệm nhướng mày, cầm phấn lên viết bên dưới tiêu đề là bầu ban cán sự lớp: "Bây giờ chuyển sang tự giới thiệu, xong xuôi thì bầu ban cán sự lớp, bắt đầu nào."
Các sinh viên lần lượt đi lên bục giảng tự giới thiệu mình, gần như ai cũng đưa mắt nhìn về phía hàng cuối theo phản xạ.
Không nhìn Tưởng Lộc đăm đăm thì sẽ là ngó Tô Trầm xong cười trong vô thức.
Mới đầu Dương Xuân Hoa còn khẽ húng hắng một tiếng, ý là bảo tém tém lại đi.
Nhưng có bạn nữ tầm mắt cứ lỡ chạm phải Tô Trầm cái là bắt đầu nói năng lắp bắp, tí thì nói nhầm luôn quê quán nhà mình.
Cô Dương nghe xong cau mày: "Bạn đẹp trai thế cơ à?"
Bạn nữ gật đầu rõ là đáng thương.
"Nào, em về chỗ trước đi, nhẩm cho trôi rồi chốc nữa làm lại." Cô Dương vẫy tay về phía cuối lớp: "Tô Trầm, bỏ khẩu trang ra, đi lên đây."
Tô Trầm: "..."
Phòng học lập tức bùng nổ tiếng hoan hô đủ cho ba tầng trên dưới cùng nghe thấy, mọi người mạnh dạn rút điện thoại ra chụp hình lia lịa tanh tách tanh tách.
"Tô Trầm! Tô Trầm! Tô Trầm!"
"Aaaaaaa cậu ý gầy quá đi cứu cứu!"
"Tô Trầm tớ thích cậu ——"
Tưởng Lộc hai tay chống mặt nhìn theo người yêu nhà mình đi lên bục giảng, cười khá là chua cay.
Tô Trầm đứng trước một nhóm các bạn đồng trang lứa, phát biểu vài câu tự giới thiệu tổng quan đơn giản.
Các sinh viên ngồi dưới đúng kiểu nhìn cậu bằng ánh mắt lấp lánh đầy sao, có bạn nam còn mê mẩn đỏ mặt.
Phần ít là bởi cậu thanh tú cao ráo, nhan sắc xuất chúng.
Phần nhiều là từ sự ngưỡng mộ kẻ mạnh không thể bàn cãi.
Hình đế trẻ tuổi nhất lịch sử đang đứng ngay trước mặt họ.
Cậu ấy là vai chính của phim truyền hình nổi tiếng nhất "Đêm Trùng Quang", là nhân vật nam chính họ biết đến từ ngày cấp 2 bập bõm cày phim, bây giờ được gặp người thật rồi!!
Dương Xuân Hoa trông điệu bộ đám trẻ con đứa nào đứa nấy nhao nhao ngất ngây, nở nụ cười rất là bất lực.
"Được rồi được rồi, chững chạc lên chứ."
"Bạn Tô Trầm, từ giờ về sau mọi người học diễn xuất mà có gì chưa rành thì phải nhờ em thị phạm vài đường đấy nhé."
"Dạ cô quá lời ạ."
"Về chỗ đi," Cô giáo vẫy tay tiếp: "Tưởng Lộc, bỏ khẩu trang ra lên đây."
Lại một tràng tiếng hoan hô tung nóc nhà vang lên trong lớp, có mấy sinh viên bên lớp hàng xóm đã rón rén chạy sang hóng hớt ở cửa sau.
Phải đứng thẳng dậy thì chiều cao của Tưởng Lộc mới hiện ra trọn vẹn, mọi người đều đồng loạt ngẩng mặt trông lên.
Bây giờ Tưởng Lộc đã 1m91, cao hơn Tô Trầm 1m85 cả một cái đầu.
Công cuộc huấn luyện thể lực siêu dũng mãnh đã ban tặng anh món quà này, việc đóng vai tướng lĩnh quanh năm thì lắng đọng thêm thành khí khái sắc bén.
Chiều cao tầm ấy bước chơi chơi mấy bước thôi đã như người mẫu hàng đầu vậy.
Tháo khẩu trang ra, khí thế xâm lược từ hormone phái nam lập tức lan tràn.
Tưởng Lộc đã quen nghênh ngang diễu phố như con công, đi lên sân khấu bằng phong thái tự nhiên, lưu loát phát biểu mấy câu liền.
Các bạn nữ lúc nãy chụp Tô Trầm liên hồi giờ nhìn thấy anh đều ngớ ra.
Một số bạn nam thì cảm nhận được rõ bầu không khí chèn ép đến từ người cùng giới, nụ cười nhạt nhòa đi hẳn.
Tai Tô Trầm thính, nghe thấy tiếng mấy bạn nữ ngồi giữa đang thì thầm bàn tán.
"Có Alpha đỉnh chóp như này thật à..."
"Đù, cảm giác thấy cả khí thế công kích hừng hực luôn, cười lên cũng ngầu vãi!"
Cậu chạm mắt với Tưởng Lộc từ đằng xa, đối phương wink một cái rõ là phô trương.
Dương Xuân Hoa cũng phát hiện ra không khí trong lớp khang khác hẳn, đùa với Tưởng Lộc: "Thế em còn độc thân không?"
Tưởng Lộc chớp mắt, lắc đầu luôn không cần phải nghĩ.
Tiếng rú ngay tức khắc ngập tràn cả lớp.
Cái gì cơ!! Anh ý có người yêu rồi á!!
Ai ra tay mà nhanh thế!! Mình không tin!!
"Nên mới nói á, tập trung vào học hành cả đi biết chưa." Dương Xuân Hoa ngáp dài, đã quá quen với cảnh này: "Hai đứa đều là khách quen đoàn phim rồi, không cần cô nhắc về vụ chuyên cần chứ hả."
"Cơ mà... sao em không theo khoa Đạo diễn?"
"Em vẫn chưa hiểu hết về diễn xuất ạ." Tưởng Lộc trả lời ngắn gọn: "Muốn học hỏi thêm ạ."
"Ừm, tốt lắm, về chỗ đi."
Hôm sau, 5 giờ 30 phút sáng.
Đồng hồ báo thức chưa kêu Tô Trầm đã nhanh chóng ngồi thẳng, thay quần áo rửa mặt trong ánh nắng mờ mờ, động tác thần tốc.
Tưởng Lộc nằm bò ra giường ngủ giạng hết tay chân ra, vươn tay ôm một cái theo thói quen, mò không thấy ai mới lim dim lờ đờ thức giấc.
"...Ui?"
"Anh dậy rồi à?" Tô Trầm thò đầu ra, ấn công tắc bật đèn: "Đi thôi, chuẩn bị thể dục buổi sáng."
Tưởng Lộc kéo chăn lên đỉnh đầu, khàn giọng nói: "Cụ cố ơi, mới 5 rưỡi mà."
"6 giờ tập trung."
Cơn buồn ngủ khiến đôi mắt nặng trình trịch không căng ra nổi, nhưng mà dù gì cũng là ngày đầu tiên.
Hai người nhanh nhẹn chuẩn bị xong xuôi rời nhà, Tưởng Lộc còn dắt một cái xe đạp không hiểu moi từ đâu ra.
"Nào."
Tô Trầm nhớ đến những ngày cùng nhau đạp xe ở đoàn phim hồi trước, nở nụ cười tươi rói giữa nắng sớm màu hoa hồng, ngồi lên yên sau anh.
Hai người đạp xe băng qua con ngõ nhỏ, vút ngang ông bác dắt chó đi dạo với cô bán rau, lắc lư nghiêng ngả đi hết quá nửa khuôn viên trường để tới địa điểm chỉ định.
Xuống xe khóa bánh nhìn đồng hồ, vừa đúng 5 giờ 45 phút.
Thầy trợ giảng gặm bánh nướng xuất hiện ở đằng xa, lúc trông thấy cả hai thì ngớ ra giây lát rồi mới vội vàng bước nhanh hơn, vừa nhồi nhét cái bánh vào miệng vừa chạy như bay tới.
"Chào —— chào buổi sáng!"
Lần đầu tiên thầy giáo gặp sinh viên khóa mới, không thể ngờ hai minh tinh đến sớm hơn tất cả mọi người khác.
"Em chào thầy," Tưởng Lộc đã đang giãn cơ dở, thoải mái nói: "buổi sáng luyện giọng phát âm thôi? Có chạy không ạ?"
"Cô Dương sắp xếp là chờ đến môn đài từ học cách phát âm xong hẵng tập," Trợ giảng hồi hộp đáp: "sáng nay chủ yếu chỉ cần chạy chậm 2 km là được."
Hai người đều mặc quần áo tập, nghe vậy đưa mắt nhìn nhau.
"Bọn em chạy trước, thầy chờ mọi người thêm lúc nữa ạ?"
Trợ giảng cứ nhìn Tô Trầm mãi hồi lâu mới phản ứng được là cậu đang hỏi, cuống quít gật đầu.
"Được, đương nhiên là được!"
Tô Trầm khởi động làm nóng, ép căng cơ vai hai tay: "Anh giảm tốc chạy với em một tí?"
"Ừm." Tưởng Lộc nhìn sang trợ giảng: "Cần tạ không ạ?"
Trợ giảng ngây ra tại chỗ, ý thức được là người ta đã theo hệ thống chuyên nghiệp hơn từ lâu, hốt hoảng lắc đầu: "Chủ yếu nhằm rèn thể lực thôi, đều được hết, hai bạn cứ thoải mái."
Tưởng Lộc đeo tai nghe vào, đếm ngược luôn 3 2 1, bắt đầu chạy cùng Tô Trầm.
Rất nhiều năm về trước cả hai đã cùng tập luyện vậy rồi, có điều từ sau đợt cảnh Cơ Linh uống rượu độc thì khía cạnh này thả lỏng hơn.
Chạy được hai vòng thì cuối cùng cũng thấy các sinh viên khác lục tục có mặt, xoa tay hà hơi giữa buổi sớm lạnh khô.
6 giờ 10 phút cả lớp mới điểm danh đầy đủ.
Có bạn tinh mắt soi ra hàng ngũ còn thiếu 2 người, giọng điệu vi diệu: "Thầy ơi, còn hai bạn chưa đến ạ."
Trợ giảng đáp mặt không biểu cảm: "Bạn lo cái thân mình đi đã."
"Bài tập sáng nay là chạy bộ, tất cả mọi người khởi động giãn cơ theo tôi trước, chốc nữa chạy tốc độ tùy thích, ai không quen chạy dài thì cứ chạy chậm theo tôi."
Bạn kiếm chuyện đang định nói tiếp thì bị bạn đứng cạnh ẩy nhẹ một cái.
"Xem xem hai người ngoài sân kia là ai."
Bạn này nói xong, mấy người khác mới phản ứng lại được.
Ôi đù, hai cậu ấy đến từ mấy giờ đấy? Đã bắt đầu chạy luôn rồi á?
Chờ vận động làm nóng xong xuôi, các sinh viên lần lượt chia ra thành từng tốp chạy hoặc nhanh hoặc chậm.
Xét cho cùng phần lớn mọi người đều chưa quen lắm, tốc độ khá là từ từ, thiên về trạng thái thả lỏng hơn.
Tô Trầm chạy rất đều đặn đâu vào đấy, thấy Tưởng Lộc vẫn đang tà tà bên cạnh mình như kiểu dạo bước công viên, bèn tháo tai nghe ra cười: "Anh đi đi, em tự chạy một lát."
"Không hay lắm ta." Trước đó Tưởng Lộc còn chưa toát mồ hôi, anh ghé mắt nhìn cậu: "Quẳng nhóc tụt lại đằng sau, anh thương lắm."
"Biến mau."
Tưởng Lộc cười hì hì ò một tiếng, lúc này mới bắt đầu vận dụng sức lực
Quãng đường 2 km như chơi trước đó còn chả bằng món khai vị nữa là.
Anh chuyển trạng thái nghiêm túc cái là nhịp bước chạy lập tức nhanh hẳn, bắt đầu tăng tốc cực kì thành thạo thoải mái.
Trợ giảng dẫn đầu một đám gà mờ chạy vòng vòng quanh sân vận động như kiểu bám đít gà mẹ.
Đang lơ mơ thì tự dưng một cơn gió vụt qua trước mắt, đằng sau có bạn ố á khe khẽ.
"Ôi vãi ——"
Thực tế đã chứng mình, đúng là hai người thích ứng với cuộc sống học đường đơn giản thật, muốn đạt sinh viên ưu tú thì cứ phát huy như thường là OK.
Trước mắt theo cường độ học hành của sinh viên năm nhất mới vào trường thì vẫn còn xa mới bằng được yêu cầu chuyên nghiệp của đoàn phim ngoài đời.
Ngay cả môn hình thể có khả năng làm đám sinh viên nam đau phát khóc thì hai người vẫn đạt chuẩn ngon ơ từ độ dẻo đến sức bật, nền tảng hoàn hảo thuộc đẳng cấp sách giáo khoa.
Giáo viên chủ nhiệm đã nghe phong thanh từ sớm, lúc về văn phòng uống trà theo thói quen toàn bị đồng nghiệp túm lại hóng hớt.
"Lứa sau bây giờ ghê gớm thật chứ!!"
"Hồi trước em cứ nghĩ là 15 tuổi đoạt Hình đế thì hơi sớm, chẳng trách thầy Nghiêm thích thằng bé thế cơ!"
"Mọi người nghe nói bao giờ chưa, thấy bảo hôm tiệc năm mới thầy Nghiêm còn cho Tiểu Lộc một nguyện vọng... hình như là chơi trò gì xong thắng được hay sao ý."
"Uầy? Thế phải siêu nể nang ấy!"
Các thầy cô mồm năm miệng mười tán gẫu suốt buổi, trông thấy Dương Xuân Hoa đi vào thì rầm rĩ đòi cô khao.
Được dạy hai sinh viên giỏi giang như này, may mắn quá đi mất!
"Chị đã dạy hai đứa nó buổi nào đâu," Dương Xuân Hoa lấy bừa ít kẹo socola chia cho mọi người, mình thì ngồi vào ghế cắn hạt dưa: "nhưng trông phong thái nói năng thì đúng là dạng kì cựu."
"Thế thì quá ngon, cái khóa em dạy đủ các kiểu vẫn chưa mở mang, diễn mãi xong sắp khóc đến nơi kia kìa." Có người góp chuyện: "Chị Dương có sẵn luôn nhóm làm mẫu, dạy sinh viên kém cũng tiện đủ đường!"
"Chị Dương chị Dương, em mời chị một bữa, đến hôm ấy chị cho em dự thính tí nhá!"
"Thôi xin," Dương Xuân Hoa giơ hai tay lên ra dấu dừng lại: "tiết của chị mà cho dự thính thì chật ních cả cái phòng mất, có tin là học sinh ngoài trường cũng trà trộn vào nốt không!"
"Cũng đúng nhỉ, hahahaha!"
Đến thứ năm, môn diễn xuất bắt đầu đúng lịch.
Trong bốn môn thanh nhạc giọng nói hình thể biểu diễn, phần diễn xuất vẫn là nhân tố được mong đợi nhất.
Huống chi sinh viên vào học Sân khấu Thời Đô ai mà chẳng mong vụt sáng thành danh nhờ một tác phẩm, để được sở hữu hào quang tương tự thậm chí vượt qua Tô Trầm.
Khi dạy các khóa trước, thi thoảng Dương Xuân Hoa sẽ gặp các trường hợp cúp tiết nghỉ học.
Nhưng hôm nay bắt đầu môn học, bước vào giảng đường phát hiện ra từ đầu đến cuối lớp đều kín mít đến khó tin.
Cô giáo hít thở sâu một hơi, gõ thước lên bảng mấy cái.
"Học sinh trường ngoài đi ra hết đi."
Lúc này mới có mấy người ăn mặc trông chả giống sinh viên năm nhất tí nào đứng lên, lẻn lẻn chuồn mất.
Không đúng, vẫn quá đông.
Dương Xuân Hoa cũng mới gặp trường hợp này lần đầu, nghiêm mặt lại trưng ra bộ dạng hung dữ: "Anh chị nào không phải lớp tôi ra ngoài hết, tôi đếm đến 3."
"Ba."
Một đống người trong phòng rào rào đứng lên, ngoái ra sau đầy quyến luyến, vẫn muốn chụp thêm mấy cái ảnh nữa của Tô Trầm.
"Hai."
"—— Sĩ số lớp tôi tổng cộng có 28 thôi, đừng bắt tôi phải điểm danh đuổi từng người một ra nhé."
Đến giờ này mấy sinh viên khoa khác định thử làm kẻ giả danh mới đứng dậy, vội vàng chạy mất.
Cuối cùng phòng học trống hẳn hơn nửa, mọi người đều đang cười thầm.
...Trường phải bổ sung thêm mấy nội quy thôi, không nhỡ sau này tuyển thêm mấy bạn có tiếng tí là chả học hành được gì nữa mất.
"Được rồi, người không liên quan giải tán hết rồi, hai đứa bỏ khẩu trang ra đi."
Dương Xuân Hoa xua tay, đứng ra trước mặt sinh viên rất thả lỏng thoải mái.
"Trong số các em có vài người sẽ biết cô, cũng có thể không nhận ra cô."
"Phim cô đóng toàn là phim từ hai ba chục năm trước thôi, hiện giờ thỉnh thoảng đóng vai khách mời cho một số phim gia đình, danh tiếng nó cũng tầm thường."
Sinh viên ngồi dưới lắc đầu nguầy nguậy.
Cô mà bảo danh tiếng mình tầm thường... thế các diễn viên khác biết nói gì đây!
Cô Dương cũng là hồi ức tuổi trẻ thời bố mẹ bọn em mà!!
"Cô mà giảng mấy ông ski skeo gì đấy thì chắc các bạn cũng không muốn nghe đâu." Cô giáo quá hiểu đám sinh viên trước mắt, toét miệng cười rõ nguy hiểm: "Thực tế thì giảng viên biểu diễn Sân khấu Thời Đô bọn cô đều thích cho sinh viên trải nghiệm diễn xuất trực tiếp trước đã, kiềm chế bớt cái khí thế xốc nổi đi thì mới tĩnh tâm học hành được, đúng không nào?
Các sinh viên ở dưới như ngủ mơ mới tỉnh, bắt đầu điên cuồng cầu nguyện đừng gọi em đừng gọi em.
"Nào, thử đề bài sơ đẳng của môn biểu diễn chúng ta, vợ chồng cãi cọ."
Dương Xuân Hoa chỉ ngẫu nhiên hai sinh viên, hóa ra đã nhớ rõ tên họ học sinh rất chuẩn xác.
"Chân Tường Vi, Lý Kì, hai em lên đây."
Bạn nữ tóc đuôi ngựa bị gọi tên ngớ người ra, liếc nhìn Tô Trầm Tưởng Lộc đằng sau theo thói quen, có vẻ tiếc nuối lắm.
Bạn nam thì chậm chạp kì kèo đứng dậy, chưa thích nghi được với việc cô giáo tự dưng gán cho cậu ta một cô vợ hờ.
Hai người này còn chưa nhìn nhau mà đã có bạn huýt sáo trêu ở dưới rồi.
Dương Xuân Hoa phóng khoáng nhường nguyên bục giảng làm sân khấu cho hai sinh viên, vui vẻ dạt sang một bên ngồi xem.
"Cứ coi như đang thi năng khiếu ấy, bắt đầu đi."
Tô Trầm ngồi ở hàng cuối cùng, lờ mờ phát hiện ra cô giáo này có vẻ rất cởi mở hào hứng, bèn len lén chọc Tưởng Lộc một cái.
Tưởng Lộc nghiêng người nhìn cậu: "Muốn thơm chồng một cái à?"
Tô Trầm: "...?"
"E hèm, không trêu nhóc nữa." Tưởng Lộc chậm rãi nói: "Nhóc thấy là chốc nữa cô sẽ gọi mình lên, đúng không."
"Khả năng cao." Tô Trầm nhìn sang hai bạn nam nữ vẻ mặt căng thẳng trên bục giảng, bước vào trạng thái điềm tĩnh sẵn sàng nghênh chiến: "Mình có cần nháy nhau trước không?"
Tưởng Lộc suy tư vài giây.
"Anh cảm giác là nhóc sẽ không muốn."
Nhóc thích cảm giác hồi hộp kì phùng địch thủ còn gì?
Tô Trầm toét miệng cười.
"Chốc nữa là em không nương tay đâu đấy."
Trong lúc này thì đôi nam nữ trẻ tuổi trên bục giảng đang cố gắng vào vai, bất chấp vì điểm hàng ngày.
"Ly dị đi, em chịu đựng đủ lắm rồi."
"Tại sao?" Cảm xúc của bạn nam căng nghẹt, mắt đã hơi hơi hoe đỏ: "Tường Vi, em đừng có đùa mấy câu ác độc thế."
Chân Tường Vi thoáng ngơ ngẩn, quay người lại nhìn cậu ta, giọng điệu đau khổ.
"Em yêu người khác rồi."
Mọi người ở dưới lại bắt đầu ồ lên: "Yoooooo ——"
"Sừng kìa anh giai!"
"Tha thứ cho cổ! Tha thứ cho cổ!"
Dương Xuân Hoa ngồi xem cười híp mắt, không hề ngăn cản.
Lý Kì bấu chặt ngón tay vào mép bàn, há miệng ra muốn nói rồi lại ngậm vào, rồi lại hé.
"Em lừa anh." Cậu ta nói thật to: "Anh không tin."
"Em yêu anh ấy thật mà." Chân Tường Vi nói rất kiên định: "Anh ấy rực rỡ quá, em không tài nào không xiêu lòng vì anh ấy."
Dường như cô bạn đã dốc cạn hết sức lực, nói ra xong cả người cũng rệu rã hẳn.
"Lý Kì, mình kết thúc ở đây thôi, êm đẹp cho nhau một tí."
"Ly hôn rồi nhà để cho anh, em không cần gì hết."
"Em im đi!!" Bạn nam hét lên: "Em nói dối, cái đồ lừa đảo nhà em!!"
"Tạm được, cảm xúc chân thực ra phết, cô cho 78 điểm."
Dương Xuân Hoa cắt ngang đúng lúc, ra hiệu cho cả hai về chỗ được rồi.
"Nào, hai đứa diễn thử một đoạn."
Cô giáo chưa cần gọi tên tất cả mọi người đều đã biết là đang chỉ ai.
"Ú ù ú ù ——"
"Thử một đoạn! Thử một đoạn!!"
"Trầm Trầm cố lên aaaaa!!!"
Tô Trầm biết ngay là sẽ như này, không chần chừ mấy đứng thẳng dậy đi lên bục giảng.
Lúc nhìn sang Tưởng Lộc bên cạnh, cả hai đều lộ ra vẻ mặt hứng thú như gặp phải kình địch.
Dương Xuân Hoa quan sát trọn vẹn, nhìn ra hai người đều đang nhăm nhe thử sức.
Sinh viên chưa lên đến nơi cô đã gõ thước phát nữa, để tất cả những ai đang hoan hô ầm ĩ im ắng lại.
"Có bạn đang quay, hai em thấy sao?"
"Không sao ạ."
"Cô biết hai đứa đều giỏi diễn xuất, nên phải tăng gấp đôi độ khó lên." Dương Xuân Hoa mỉm cười chân thành: "Lời thoại chỉ giới hạn trong những gì đôi vừa nãy đã nói, không được giảm bớt, không được thay đổi thứ tự, OK không?"
Cô giáo dứt lời, cả lớp lại xôn xao.
Thực ra mọi người đều kiểu hớn hở hóng hớt chứ có xem kĩ lắm đâu.
Tự dưng cô Dương cho một quả như này, cả lớp mới tỉnh hồn theo, cố gắng vơ vét kí ức.
Từ từ!! Vừa nãy diễn những cái gì ấy nhở??
Có ai nhớ lời thoại quái đâu, đù, hình như nói có mấy câu thôi mà? Diễn thế luôn á??
Dương Xuân Hoa để ý vẻ lao xao phía dưới, nhìn sang hai người lần nữa.
"Hai em có nhớ lời thoại lúc nãy không."
Cả hai nhất trí gật đầu, không cần ra dấu tí nào.
Mãi đến giờ phút này các sinh viên ngồi trong lớp mới ý thức được khác biệt nằm ở đâu, sắc mặt dần dà thay đổi.
Rõ ràng mấy câu thoại vừa nãy chỉ là lời cặp diễn kia bật ra ngẫu hứng thôi mà, hai người này nghe một lần đã nhớ hết rồi ư?
Lúc đi lên Tô Trầm tiện tay cầm theo cuốn sách giáo khoa làm đạo cụ diễn.
Cậu tìm một cái ghế trống kéo sang một bên bục giảng, ngồi xuống vắt tréo chân, trạng thái rất thư giãn.
Tưởng Lộc thì đứng ở chính giữa bục giảng, động tác giống đang gọt táo.
Thế là màn diễn bắt đầu.
Tô Trầm đọc sách rất từ tốn.
Mãi lâu mới lật một trang, đầu ngón tay lần sờ bên hình minh họa, khóe miệng cười tủm tỉm.
Dù sinh ra trong gia đình bình dị nhưng giờ thanh niên đã thấm nhuần phong thái tư thế quý công tử, cử động ngẫu nhiên một tí cũng xinh đẹp tao nhã vô cùng.
Trong tay Tô Trầm, một quyển sách giáo khoa bình thường cũng thành ra thật quý giá hiếm có.
Tưởng Lộc vốn đang gọt táo, lơ đãng liếc sang thì thấy cậu đang nhếch môi cười.
Anh đặt đồ vật trên tay xuống, đỡ vai cậu quay sang bằng một tay, cau mày ép cậu phải đối diện với mình.
Như muốn hỏi, em đang nghĩ đến ai.
Tô Trầm vẫn cứ mỉm cười, mỗi tội sự dịu dàng ấy đâu dành cho người phía trước.
"Tưởng Lộc, ly dị đi."
Tưởng Lộc đưa tay giật mất quyển sách cậu đang cầm, bên tay đang đè ở đầu vai cậu bóp lấy thật mạnh.
Thế giới trở nên yên tĩnh, cậu nghe thấy anh hít thở sâu, cố kiềm chế tất thảy giận dữ.
Ánh mắt Tô Trầm chậm rãi dịch chuyển lên, trông thấy người đàn ông cắn răng, gân xanh nổi gồ lên theo.
Nhưng cậu vẫn cười, khẽ lắc đầu nhè nhẹ.
"Em chịu đựng đủ lắm rồi."
Sáu chữ cất lên, hình như toàn bộ câu chuyện đều hé mở cùng nó.
Các sinh viên ngồi dưới xem đã ngẩn ngơ, tưởng tượng ngay ra được motif yêu hận tình thù nhà giàu các thứ.
Sao cậu ấy làm được thế —— nói một câu rõ bình thường theo cái cách chân thực như kia, cảm giác kéo hết người xem vào câu chuyện chỉ trong một tích tắc?!
Lại còn nữa, đến đây xong thì đằng sau có diễn được tiếp không?? Phải diễn nối như nào giờ ôi trời ơi!!
Đột nhiên Tưởng Lộc buông tay ra, lúc này mới để ý thấy nếp nhăn ở vai áo Tô Trầm, anh vuốt mấy cái cho nó phẳng lại rồi lại rụt tay về, nét mặt trống rỗng.
Anh chầm chậm ngồi xổm xuống, tựa con dã thú đang thuần phục trước mặt Tô Trầm, trả quyển sách về lại lòng bàn tay cậu.
Như đã chịu thua, đã tỉnh táo lại, phơi bày ra vẻ hèn mọn hiếm hoi.
Nhưng Tô Trầm mỉm cười nhìn anh, không hề dao động.
Đứng trước Tưởng Lộc, Tô Trầm nổi bật vẻ thanh tú mảnh khảnh, không hề có sức lực mạnh mẽ.
Nhưng khi rũ mắt cười, cảm giác cậu đang sở hữu sợi dây trói buộc anh.
Tưởng Lộc trông mà cổ họng khô khốc, hồi lâu sau mới hoang mang lên tiếng.
"...Tại sao?"
Tất thảy sức mạnh đều đang được đè nén hết sức bình sinh, nỗ lực mong đổi lại được một xíu xiu tình yêu.
Giọng anh khàn đặc, hình như anh cũng đang cười.
"Tô Trầm, em đừng có đùa mấy câu ác độc thế."
Tô Trầm nâng đầu ngón tay lật tiếp một trang, quay về chú tâm vào chữ nghĩa trong sách.
Sự phục tùng và tình yêu của người đàn ông anh tuấn trước mặt còn chẳng thú vị bằng bức tranh minh họa.
Cậu đọc sách chậm rãi, giày vò trái tim một người khác bằng thời gian đằng đẵng.
Thật lâu sau, có vẻ bắt đầu thấy mỏi, cậu mới lơ đãng đáp lời.
"Em yêu người khác rồi."
Tưởng Lộc cười lên, chậm chạp đứng dậy.
"Em lừa anh."
Tô Trầm chẳng buồn để ý đến anh, tư thế ngồi chưa hề thay đổi từ đầu đến cuối.
Một câu "Em yêu người khác rồi" mà đơn giản cứ như "Em định ngủ sớm", "Em thích màu trắng".
Tưởng Lộc đã kiềm chế suốt, bây giờ mới đột ngột bùng nổ.
Tô Trầm chưa lật sang trang tiếp theo thì một tay anh đã đè quyển sách lại rất thô bạo, mặc cho trang giấy nhúm nhó nhàu nhĩ.
Giây tiếp theo, anh ép cậu nhìn thẳng vào mình, giọng nói vang lên đã ngập tràn đe dọa.
"Anh không tin."
Nhưng Tô Trầm bình thản trông anh, thuật lại sự thật trần trụi.
"Em yêu anh ấy thật mà."
Giọng nói cậu trong trẻo lạnh nhạt, cứ như đã diễn tập cả trăm cà ngàn lần trong đầu, cuối cùng cũng được thốt ra.
"Anh ấy rực rỡ quá." Rõ ràng Tô Trầm đang nhìn Tưởng Lộc, nhưng nụ cười thì như đang nhìn chăm chú vào một ai khác thông qua bóng hình người đàn ông: "Anh ấy rực rỡ quá, em không tài nào không xiêu lòng vì anh ấy."
"Tưởng Lộc, mình kết thúc ở đây thôi." Cậu hé lộ chút dịu dàng hiếm hoi, hệt một lời nói dối chân thành: "Êm đẹp cho nhau một tí."
"Ly hôn rồi nhà để cho anh, em không cần gì hết."
Tưởng Lộc ngơ ngác nhìn cậu, cố nén nước mắt, muốn cười lên.
"Em im đi."
Trông Tô Trầm không khác gì đang nhìn một đứa nhóc ngu xuẩn, cậu thở dài một tiếng rất khẽ.
"Em nói dối..." Đầu vai Tưởng Lộc cũng đang run bần bật, một giọt nước mắt bất chợt lăn dài: "em... cái đồ lừa đảo..."
Dương Xuân Hoa hô cut theo thói quen, quay đầu qua nhìn các bạn khác.
"Bao nhiêu điểm?"
Nhóm sinh viên ngồi dưới như vừa choàng dậy, tỉnh hồn lại khỏi đoạn kịch.
Giả à?? Vừa rồi đấy là giả á??
Ôi vãi, đây là khoảng cách giữa mình với thần ư??
"100 điểm!! Bắt buộc phải một trăm!!"
"Em chấm 200!!!"
Nét mặt hai bạn sinh viên mới nãy diễn lượt đầu đều ngơ ngơ, kiểu không nhận ra lời thoại nữa.
Thế là thế nào, rõ ràng lời thoại y xì đúc mà sao vào mồm người ta cứ như đóng phim điện ảnh ấy, ý tứ cảm giác thay đổi một trời một vực luôn!!
Dương Xuân Hoa dứt khoát cho cả hai 100 điểm, còn lịch sự cảm ơn hai bạn đã biểu diễn thị phạm.
"Hôm nay lên lớp được xem đoạn kịch này với mọi người cô cũng thấy vinh dự lắm."
"Mấy năm trước giáo viên khoa mình đã cảm thán là người trẻ bây giờ, còn nhỏ tuổi vậy mà đã đạt được giải thưởng hàng đầu thế rồi."
"Thực tế chứng mình, đứng trước thực lực mạnh mẽ thì bất cứ ai cũng không thể nghi ngờ gì hết. Sau đây cô sẽ phân tích về điểm sáng và kĩ thuật trong phần diễn của hai bạn nhé..."
Tô Trầm diễn rất là thỏa thích, lúc quay về chỗ ngồi trạng thái vẫn cực thoải mái.
Nếu không phải tại đang đông người theo dõi quá thì cậu sẽ lau nước mắt hộ cho Tưởng Lộc, tiện thể hôn anh một cái.
Nhưng cậu vừa mới đặt mông xuống ghế thì một bên tay đã bị nắm lấy thật mạnh phía dưới bàn, mười ngón đan nhau.
Tưởng Lộc nghiêng đầu tránh đi không nhìn cậu, dắt tay nhau siêu chặt, nhịp thở còn chưa được ổn định lắm.
Tô Trầm chớp mắt mấy cái, để kệ cho bạn trai cầm tay mình, viết mảnh giấy nhỏ đẩy sang.
[?]
Tưởng Lộc đọc xong vò nát luôn, vẫn im như thóc.
Chờ tan học mọi người giải tán, anh đưa Tô Trầm về đến nhà rồi mới hôn hít một hồi rõ là dữ dội.
"Sau này không cho diễn mấy cảnh kiểu đấy với anh nữa."
Tô Trầm choáng váng đầu óc vì nụ hôn, cười rất là cạn lời.
Vừa nãy Tưởng Lộc bị tổn thương 10 phần 10, ôm người ta vào lòng rồi mà vẫn còn hãi hùng trong bụng, bèn cắn một cái cực mạnh ở cạnh cổ Tô Trầm.
Cái ánh mắt lãnh đạm đến nỗi không còn tí nhiệt độ nào lúc đấy... chết người mất thôi.
Tô Trầm bị cắn cũng không bực bội gì, thẽ thọt dỗ dành: "Em bảo rồi mà, có cần nháy nhau trước không."
Vốn dĩ cậu định diễn màn đôi chim cu ghen tuông giãy nảy các thứ, ai ngờ cô Dương lại ra bài này.
Tưởng Lộc thấp giọng hừm hừm, sợ cắn cậu đau thế là lại nhẹ nhàng thổi cho.
"Anh Lộc, thấy anh rơi nước mắt em vui cực ấy."
Thiếu niên cọ vào gương mặt anh, nụ cười quấn quít.
"Em cũng thích anh lắm lắm luôn."
Do trước đó đã được sự cho phép của nhân vật chính nên tan lớp cái video được tung lên mạng ngay, kèm cả phần phân tích đánh giá sau đó của giáo viên.
Tuy bên đăng clip chỉ là một nick clone Weibo, không tag bất kì ai cả, nhưng ngay trong hôm ấy lượng chia sẻ đã vượt trên 10 nghìn, khiến các blogger giải trí phải xúm xít ngó nghiêng.
Từ từ —— hai người đóng kịch trong video này —— chả phải ai kia đấy ư?!!
Cùng lúc đó, topic dài thượt vốn ngầm hiểu đã ly hôn rã đám ở diễn đàn lại được đẩy lên, fan CP vẫy cờ hú hét.
Cái clip này là gì đây!! Má ơi gì đây ạ!!!
[#304]: Người qua đường này xem xong đi tìm ủy ban xuyên đêm cho hai người đây:) Đã một năm rồi được xem bản clip hoàn chỉnh thế kia, mị chỉ muốn nói cô khen chuẩn quá đi cô khen nhiều vào ạ!! Nghe cô khen mát hết cả lòng dạ!!
[#3581]: Diễn cái này trên lớp được ý hả?? Lại còn là yêu cầu của giáo viên đưa ra?? Cô ơi trông cô thấu suốt quá ạ?? Bạn ngồi dưới quay còn run hết cả tay kìa hahahahaha
[#4120]: Ex-fan CP Lộc Trầm ngáo luôn rồi, thế hai người là thật hử? Não em đến giới hạn mất rồi, cảnh trên bục giảng là thật hay giả thế? Dưới sân khấu hai người đã bao giờ thật chưa ạ??
[#4417]: Lại còn phải hỏi, cược 500 đồng anh Lộc đang trong quá trình cưa cẩm Trầm Trầm gian nan! Đợt trước tỉnh tò Valentine xong giải tán, bây giờ Trầm Trầm chịu diễn một cảnh như này với ảnh có khi là thăm dò nhắc khéo ảnh buông tay đó, ôi cái ánh mắt tan nát con tim của Lộc nhà mị mị trông mà sảng hết cả hồn... Hai người đóng mấy cái phim kiểu dằn vặt sống chết tí được khum, đóng nhiều vào mị mê lắm!
[#5219]: Không tưởng tượng nổi lời thoại chỉ là do nhóm trước buột miệng nói bừa thôi, t còn dành thời gian xem cả hai đoạn trước sau để so sánh, t không bình luận gì về xu hướng tính dục của người trong cuộc nhá, nhưng diễn xuất ngẫu hứng mà đỉnh chóp tới mức này thì, cặp đôi thủ khoa cũng mlem lắm nhoa!! Để t high thêm tí nữa!!
[#6122]: Ô các chụy em, mấy bác không dám chèo thì em chèo! Đúng là ảnh cố tình chờ 2 năm chỉ để học cùng lớp với ẻm phải khum? Đúng là hai người diễn chung ăn ý đến độ hoàn toàn chả cần chuẩn bị phải khum? Một người cười cái người kia đã chảy nước mắt thật luôn phải khum? Nhân vật chính còn đồng ý cho quay rõ rành rành, kịch giả mà diễn được tới nỗi đó thế thì còn gì không thật nữa!! Em cứ ghim cái câu này ở đây nhé!!
Cái cặp này!! Là thật!!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");