Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 131




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, Tô Trầm vẫn chọn từ chối lời mời đóng phim "Lữ khách dải ngân hà".

Trước khi nhắn tin cho chú Cát, cậu đã tự hỏi lại mình một lần.

Nếu bộ phim điện ảnh này nổi đình nổi đám trở thành bom tấn, liệu mình có hối hận không.

Câu trả lời là... sao phải hối hận cơ chứ?

Xét cho cùng chú Cát vẫn thấy không cam lòng lắm, than thở mấy bận rồi vẫn tôn trọng quyết định của cậu, không khuyên can thêm nữa.

Cùng lúc này, cốt truyện đang chuyển dần sang các mảnh ghép thường ngày, điều chỉnh lại nhịp điệu so với cảm giác giật gân căng thẳng ở đoạn trước.

Đối với dân chúng bình thường thì Nguyên Cẩm của bộ thứ tám đã là hình mẫu kì tích thần thánh

Hàng chục sư Thiên Hạnh phụng sự tận trung với y, người khác thì cho rằng y đã sở hữu thân xác bất tử, cũng chân thành kính phục.

Một lợi ích khổng lồ từ việc hợp nhất khái niệm thần tiên và chính trị, ấy là có những khi tín ngưỡng trung thành đồng lòng trên dưới đủ khả năng thúc đẩy tiến trình cải cách nhanh chóng hơn thật.

Tất cả mọi người đều hiểu, vị đế vương như thần linh trên trời này có thể bất thình lình giáng lâm tới bất kì một xó xỉnh nào đó trên thế giới vào bất cứ khoảnh khắc nào.

Chỉ cần thời gian vài ba hôm đã sáp nhập được nước Hải vào thành của mình.

Thiên tử thấu hết bí mật của ngàn vạn con dân, các quan lại càng phải khiếp sợ hãi hùng, lo rằng kẻ tiếp theo rước phải tai họa ngập đầu sẽ chính là bản thân.

Trước là chợ Vạn Phong dẫn lỗi mở đường thông thương bốn bể, sau là cải tổ hành chính nước Hải Phưởng chặt đứt hậu hoạn, tới nay nước Hán vững bước trên con đường rốt ráo hướng đến phồn vinh, tất thảy đều đang tốt đẹp dần lên.

...Ngoại trừ Cơ Linh.

Thân phận đảo ngược như một trò đùa của số mệnh, Cơ Linh bây giờ chỉ có thể ngồi xe lăn, không còn là tướng quân uy danh khắp chốn nữa.

Hắn gầy rộc đi, trở nên lầm lì, như thể cuối cùng cũng hiểu được cái vẻ u ám ban đầu của Nguyên Cẩm là từ đâu mà ra.

Chi tiết lần này phải quay chính là đoạn Nguyên Cẩm đẩy xe đưa Cơ Linh đi dạo ở khu chợ ven bờ sông.

Ở rìa thành Hoài Kinh có một con sông từ mạch nước lớn ngoằn ngoèo chảy ngang, bản thân khu vực cũng là chốn hài hòa non nước hữu tình tựa trong tranh cổ.

Nơi đây thường có thương nhân chèo thuyền qua lại, ưng bay cá lội nườm nượp không ngơi, rồi cả thuyền hoa thuyền khách chở mọi người đi thăm thú, cực kì nhộn nhịp.

Khung cảnh tương tự đã từng xuất hiện ở bộ đầu tiên, có điều người ngồi đẩy xe và người ngồi xe trước sau đã tráo đổi trái ngược.

Bước chân của Nguyên Cẩm vững chắc ổn định, Cơ Linh nhìn ra bờ sông lặng lẽ mịt mờ.

Hình ảnh khởi đầu từ một con thuyền giấy lững lờ trôi, cảnh quay leo dần từng tấc một lên cao rồi nối dài ra với khu chợ ven sông, như thể ta vừa bước vào một hành lang triển lãm tranh.

Bên ngoài con đường lát đá xanh, các tiểu thương í ới rao mời nghiên cổ mực ngọc, giơ cao mũ rơm chiếu tre nhà mình tự đan gọi hò buôn bán.

Có ông cụ gánh đôi quang gánh, vén lớp vải phủ ra hé lộ thúng bánh hoa mai hấp chín tại chỗ bên trong.

Già trẻ gái trai đều đang hân hoan phấn chấn giữa mùa xuân, cùng nhau tận hưởng phong cảnh tươi đẹp hiếm hoi.

Nguyên Cẩm bước rất chậm rãi, y đội mũ che vải màn, giấu mái tóc bạc nổi bật khỏi ánh mắt người đời, tránh gây ra hỗn loạn.

Có đứa bé con cười đùa chạy đuổi vụt qua họ, chẳng hề hay biết một người trước mặt là thiên tử cao quý, một người từng là tướng quân cứu nước.

Nước sông lóng lánh biếc xanh trong vắt, mời gọi bao chị em phụ nữ dừng chân đập chày giặt đồ bên bờ.

Nguyên Cẩm ngẩn ngơ nhìn theo, vô tình trông thấy ông cụ bán bánh hoa mai đằng kia, nhoáng cái nhớ lại thời thơ ấu y với Cơ Linh cũng từng mua một lần.

Hồi ấy y u ám nặng nề, bị Cơ Linh xốc luôn lên lưng cõng, rồi vừa dỗ vừa cười đưa cho y một miếng.

Bánh gạo nếp trong miệng thanh nhẹ mà dính răng, nhân đậu nghiền thì lại càng thơm ngọt.

Y cố tình bước đi nhanh hơn, nói: "Đi, mình sang bên đó."

Ngay giây sau, người ngồi trên xe lăn đã duỗi bàn tay trắng nhợt ra, lật lại ra sức ghì giữ cổ tay y.

"Không cần đâu."

Đôi mắt Nguyên Cẩm sâu hơn, y thấp giọng nói: "Rồi ngươi sẽ khỏe lên thôi."

Cơ Linh vẫn cứ nhìn sang bờ bên kia, bàn tay đang gồng siết lấy y chẳng hề thả lỏng.

"Trông bên kia kìa."

Bờ bên kia khu chợ là đồi núi liên miên trùng điệp, trồng hàng mảng những rừng cây lê.

Rất đông trẻ nhỏ đang chạy băng băng kéo căng con diều, thả cho diều bay thật cao lên bầu trời.

Cơ Linh ngẩng đầu ngắm nhìn những bức tranh trên mây, cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Tô Trầm vốn đang hòa mình vào phim, lúc này men theo hướng ấy nhìn sang, bỗng trông thấy những con diều không hề có mặt trong kịch bản.

Vài ba cánh diều đang bay chập chờn ở những độ cao khác nhau, đều là bươm bướm cá vàng giống truyện thiếu nhi, còn lẫn thêm một cánh diều đồng tiền xu vàng.

Đó là diều cậu tự tay làm, được Tưởng Lộc giấu nơi trời cao.

Ấy là một bí ẩn nằm ngoài kịch bản, giờ phút này đây chỉ có mình cậu và Tưởng Lộc hiểu rõ.

Những dải lụa vàng như đôi cánh giang rộng giữa bầu không ngọc bích, cưỡi gió nâng mình thật xa, bay lên tầng cao bắt mắt nhất.

Cậu bỗng thả tay cầm xe lăn ra, rảo bước lại gần bờ sông, lúc ngoái đầu lại bắt gặp đúng nụ cười của Tưởng Lộc.

Người ấy là Cơ Linh, cũng là Tưởng Lộc, là bạn đồng hành chí cốt đời này của cậu.

Tô Trầm rung động tới độ chỉ biết nhìn nhau không thốt nên lời, như đang nỗ lực hỏi rất nhiều điều qua ánh nhìn ấy.

Anh thích những con diều em tặng lắm lắm, đúng không?

Em tặng anh bao nhiêu lần thế mà anh mãi chẳng nói gì, nhưng lại đi giấu chúng vào ống kính của anh.

Vậy thì anh có thích em không?

Đạo diễn Cát hô cut thật to, giơ bật ngón cái.

"Hay! Đoạn nhìn nhau này hay quá! Tâm trạng siêu trọn vẹn luôn!"

"Gốc là trong kịch bản có mấy câu thoại nữa nhưng chú cũng thấy lúc này không nói gì còn hay hơn! Chú đơn phương tuyên bố cảnh này đạt từ phía phó đạo diễn nhá —— Lộc Lộc nói xem giữ được không nào?!"

Tưởng Lộc ngồi trên xe lăn, cụp mắt cười lắc đầu.

"Đạt rồi ạ."

Mọi người ồ lên hoan hô, cùng xúm vào xem hình ảnh đoạn vừa quay từ các góc máy khác nhau.

"Anh Lộc là thần phim ạ, sao lại nghĩ ra được vụ thêm mấy con diều thế? Nhoáng cái không gian đã có chiều sâu hẳn lên ý!"

"Nắng hôm nay đẹp thật đấy, còn không cần tăng sáng nữa luôn, trông ánh nắng trên mặt bé con kìa, ôi, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa mà."

"Ấy ấy, mọi người phải khen cả Trầm Trầm nhà mình nữa chứ! Không được cái kiểu người ta ưu tú quá hóa thường đâu nha!"

"Đúng rồi, phải khen cả Trầm Trầm diễn giỏi á!"

Tô Trầm vẫn đang ngửa đầu ngắm nhìn cánh diều đồng tiền bay tít trên cao.

Lần đầu tiên cậu chứng kiến món quà tự tay mình thực hiện có thể vươn mình vút bay cao đến thế, cứ như sở hữu đôi cánh loài chim.

Ấy đâu phải diễn, ấy là thật.

Mùa phim mới còn đang quay dở, đoàn phim vẫn cứ núp mình trong căn cứ khép kín sâu trong rừng già núi xa, các fansite muốn săn ảnh cũng chả biết chụp ở đâu.

Nhưng trước đó không lâu, quần chúng hóng hớt ở diễn đàn đã nhạy bén phát hiện ra một bài viết ở nền tảng ẩn danh bí mật, đặt tiêu đề cực kì kín đáo, có đúng một dấu chấm câu.

[#1/Chủ thread: Nỗi khổ bội thực cơm tró]: Tìm chỗ không người sỉ vả vài câu, sếp nhà bọn này! Thực sự là ảnh!! Lố quá rồi ý!!!

Hàng ngày cả mấy trăm người lượn lờ qua lại trong đoàn phim, trông mấy ông anh giai ai cũng kiểu "liệu hồn đừng trễ nải thời giờ của ông đây", chỉ khao khát họp được 3 cuộc cùng lúc ý, giám sát quay xong giám sát tiếp sang hậu kì, thư kí mà lỡ gây bug gì thì riêng cái ánh mắt đăm đăm đấy thôi đã đủ khiến người ta phải chột dạ rùng rợn rồi.

Nhưng mà, nhưng mà!! Mỗi lần nhìn ai kia là ánh mắt sếp lại dịu dàng phát ngất luôn, mà cũng chẳng buồn che đậy giấu giếm gì hết!!

Rốt cuộc bao giờ hai người mới yêu nhao đây hả! Studio nhà mình đổi thành xưởng sản xuất cơm tró được chưa!!

[#3]: Cái kiểu này... phải chăng là cặp ấy?

[#5]: Ermmmm liệu có phải bồ nghĩ nhiều quá không? Soi sếp mình cong cứ kì kì sao sao ý

[#8/Chủ thread: Nỗi khổ bội thực cơm tró]: Cảm ơn mọi người chui rúc hú hí với em, lẳng lặng đứng xem là được, mình đừng đoán bừa ha, tất cả đều là phịa thôi ạ.

Thực ra em làm với sếp đó giờ đãi ngộ tốt lắm, tiền thưởng Quốc khánh cao hơn các đoàn cùng nghề nhiều, thường ngày tung tăng lắm luôn, nhưng mà trông đôi chim cu vẫn bị ứ ừ ý! Em không cần biết, em đơn phương tuyên bố hai người họ là đôi chim cu!

Có lần ai kia đang quay dở, trông thấy trợ lý lướt điện thoại gặp phải cái ảnh bánh ngọt, thế là thuận miệng đùa bảo lâu lắm chưa ăn bánh kem rồi nhỉ.

Xong các bác đoán xem như nào! Buổi chiều hôm đấy sếp em biến mất 2 tiếng đồng hồ, quay lại phát là cả đoàn phim mỗi người đều được chia phần một cái bánh mini luôn!

Của mọi người đều là vị dâu, chỉ mỗi ai kia lại là việt quất!

Khún nạn, em cũng muốn ăn vị việt quất mà!! Sếp ơi anh thiên vị người ta chứ gì!!

[#11]: Cái mùi này!! Hình như mị đoán ra rồi đấy!!

[#13]: Đọc truyện thì cứ đọc truyện đi đoán làm gì, nhỡ lạc đề xong chủ thớt bỏ của chạy lấy người thì biết làm sao đây!

[#17]:Thêm 5 xu nữa đi mà, em muốn nghe tiếp ~~~ lần trước gặp cái motif chiêu trò nhỏ nhỏ này là dạng một người mời cả lớp ăn kẹo ý hihihi ~~ kiểu học sinh cấp 3 crush âm thầm này nọ kia á ~~~

[#24/Chủ thread: Nỗi khổ bội thực cơm tró]: Vậy để em mạnh dạn làm thêm 5 xu!

Thực ra hồi bé sếp nhà em cũng vật lộn lắm, mẹ chẳng trông nom mấy, thế là một thân một mình chịu đựng đủ đường. Bây giờ ảnh quán xuyến trông có vẻ phóng khoáng, cơ mà nhiều cái phân tích dự toán ảnh tự tính sổ sách tận 3 lần để khớp được các hạng mục đấy, thuế má này kia sắp sửa rành rọt hơn cả bọn em luôn rồi —— á đây không phải trọng điểm ạ.

Trọng điểm là! Ảnh quay flycam phải chắt chiu, làm kĩ xảo phải tiết kiệm, nhưng cứ quay đến ai kia nhà ảnh là ảnh bất chấp tất!

Cái người bình thường phải nổ thêm mấy điểm thôi đã tiếc rẻ xót ruột, thế mà cho bắn pháo hoa liên miên cả một buổi tối vì ai kia, hôm quay cảnh đêm Nguyên tiêu cứ đùng đoàng đùng đoàng mãi chẳng dứt.

Ai kia ngắm mãi lâu ơi là lâu, rủ sếp chụp ảnh chung xong sếp còn ra vẻ ngầu lòi bảo ngắm làm gì đâu, toàn pháo phiếc lặt vặt ấy mà.

Còn lâu đi ạ! Anh chả muốn nhìn người ta cười thì là gì!!

[#26]: Ôi đù, t cũng bắt đầu thấy khé cổ thì phải...

[#27]: Lầu trên t cũng thế... đi order cái gì hỗ trợ tiêu hóa nào...

[#54]: Chủ thớt! Chủ thớt đừng đi mà, mị có vấn đề này bị xoắn xuýt bao nhiêu lâu rồi ý! Bình thường hai người có ở gần nhau không, hay là kiểu đi làm giáp mặt suốt mà về chuồng sẽ anh đầu sông em cuối sông ạ?

[#59/Chủ thread: Nỗi khổ bội thực cơm tró]: Ặc, cái này có được nói không nhỉ.

[#61]: Được chứ được chứ!! Nói mau nói mau đi ạ!! Đừng ép tui phải quỳ xuống cầu xin bà!!

[#62/Chủ thread: Nỗi khổ bội thực cơm tró]: Hai ảnh... từ hồi vào đoàn đã ở đối diện nhau rồi. Với cả trước đợt đổi khóa vẫn có thẻ phòng của đối phương suốt á.

[#64/Chủ thread: Nỗi khổ bội thực cơm tró]: Mấy năm trước gia sư toàn phải đốc thúc sếp làm bài tập cho nhanh, sếp sẽ lười biếng không làm, kì kèo nhì nhèo lần lữa tới tối mới vác bài tập sang với ai kia! Boy toan tính!

[#67]: Ui zl...?? Đối điện?? Ngày nào kiểu gì cũng phải chạm mặt nhau không lúc này thì lúc khác á??

[#68]: Các đồng chí ạ t đã tưởng tượng ra được truyện đen tối bạn thời thơ ấu 100 nghìn chữ rồi đây này

[#69]: Cái đấy gọi là làm bài tập á? Người ta chạy đến bên ai rõ lù lù thế kia rồi!!!

[#72/Chủ thread: Nỗi khổ bội thực cơm tró]: Ui có phải mồm em đi chơi hơi xa rồi không nhờ, nói nốt một đoạn cuối cùng thôi ạ.

Thực ra sếp nhà bọn em siêu dễ bị ngại ý, mỗi lần ai kia đến gần một tí thôi là ảnh sẽ bị hồi hộp ngay, thực ra trông kiểu tồ tồ ngố ngố cũng đáng yêu dễ sợ!

Thỉnh thoảng ai kia gọt táo xong đưa sếp một miếng, sếp sẽ ra cái vẻ ngả ngớn đòi người ta đút mình, chờ ai kia quay mặt đi xong mới tự ngậm miếng táo cười ngơ ngẩn ý.

Em! Trông! Thấy! Hết! Rồi! Đấy! Nhé!!

[#75]: Mị high quá trời ơi, mị thanh thản rồi ạ _(:з」∠)_

[#79]: Hóa ra là team trong sáng, t còn tưởng là có nhất cự ly thì phải cán đích không biết bao nhiêu lần rồi cơ...

Bài viết hot lên cái là chủ thớt mau chóng chuồn lẹ, để lại một nùi quần chúng oe oe chờ ăn kẹo ngọt.

Ai lại chơi cái kiểu này! Mơi mơi cho người ta tò mò xong chạy mất luôn! Kể thêm tí nữa đi chứ!!

Thêm hai ngày nữa trôi đi, Tô Trầm không yên tâm lắm, gọi điện về nhà một cuộc nữa.

Tiếng tút tút vang mãi một hồi, người nghe điện thoại vẫn là Tô Tuấn Phong.

"Trầm Trầm đấy à?"

"Mẹ con đâu ạ?"

"Mẹ con..." Tô Tuấn Phong chần chừ không nói tiếp.

Tô Trầm hiểu ra đúng là đã có chuyện, bình tĩnh đáp: "Ba, ba đừng giấu con."

"Ba không nói thật thì con sẽ tự về thẳng Thời Đô tìm mẹ."

Tô Tuấn Phong khó xử đôi đường, cuối cùng vẫn không làm như vợ dặn.

"Mẹ con đang nằm viện, đợt trước kiểm tra có một khối u, giờ đã mổ cắt đi rồi —— không phải vấn đề lớn đâu, con đừng căng thẳng."

"Bệnh viện đã xét nghiệm kiểm tra, tình hình về sau rất ổn, bổ sung dinh dưỡng không làm việc nặng là được."

"Mẹ cứ không cho ba báo với con, cũng vì sợ ảnh hưởng đến công việc của con."

Tô Trầm im lặng giây lát rồi nói: "Có phải mấy năm nay ba mẹ còn giấu con nhiều việc nữa không ạ?"

"Sao lại nói thế. Ba mẹ vẫn khỏe mạnh lắm mà, con không phải lo quá đâu."

"Con có thể kiểm tra lịch sử khám ở viện đấy."

Tô Tuấn Phong nghẹn lời không nói được gì nữa, thở hắt một hơi dài thượt.

"Đúng là trưởng thành thật rồi."

Tuy không phải vấn đề quá lớn nhưng Tô Trầm vẫn nhanh chóng xin nghỉ, bay luôn chuyến buổi tối cùng ngày về Thời Đô, trên đường đến viện mua một giỏ hoa quả hộ Tưởng Lộc đúng như đã hứa.

Lương Cốc Vân nằm ở bệnh viện Số 3 Thời Đô, vừa mới mổ xong chưa được một tuần.

Trông sắc mặt cô hãy còn yếu, khi nhìn thấy Tô Trầm thì cực kì sửng sốt.

"Trầm Trầm —— con không quay phim à?"

Điều dưỡng vội đè bệnh nhân lại, tránh để cô giãy giụa.

Tô Tuấn Phong lặng lẽ đứng yên một bên chờ cứ như trẻ con mắc lỗi.

Hoặc bị vợ chửi hoặc bị con trai mắng, thôi cho xin...

Tô Trầm đứng trước giường bệnh, trông thấy Lương Cốc Vân mặc quần áo bệnh nhân đã gầy sọp hẳn, mà vẫn còn đang gắng gượng cười với cậu.

Cô đang dần già đi, mái tóc đen đã lẫn những sợi bạc, rõ rệt tới độ nhức mắt.

Cậu rửa tay sạch sẽ rồi đút nước ấm cho mẹ, nghe mẹ trấn an mình dù hơi hốt hoảng, chỉ biết gật đầu tỏ ý mình đều hiểu cả.

Thực ra ở đoàn phim một mình bao nhiêu năm như thế, bảo không cô đơn thì là nói dối.

Cậu sẽ nhớ về ngày mình còn là đứa bé con, quãng thời gian ấy ngày nào cũng có ba mẹ đồng hành bên cạnh.

Ba mẹ làm bài thủ công cùng cậu, kèm cặp cậu học hành, lúc ấy em trai cũng chưa có mặt trên đời.

Giờ phút này đứng giữa bệnh viện cứ như đột ngột đổi sang một trường quay khác, trông mẹ nằm ngủ trên giường bệnh mà cảm xúc như đã bị bóc tách tạm thời khỏi cơ thể, còn chẳng kịp cảm nhận rõ nỗi buồn.

Tô Trầm nắm lấy bàn tay lành lạnh của mẹ, áp mặt mình vào lòng bàn tay mẹ, không hỏi thêm gì nữa.

Cậu chẳng biết khối u của mẹ mọc ở đâu, trước đây đã từng phẫu thuật gì tương tự thế chưa.

Cũng chẳng biết ba mẹ phải chăm nom cho ông bà ở nhà thế nào, những hôm mưa gió bão bùng liệu có thấy lạnh không.

Cậu ở lại đoàn phim từ năm 10 tuổi đến tận bây giờ, suốt tám năm ròng duy trì trạng thái nửa ở trọ, chỉ gặp được ba mẹ ở những khoảng đứt quãng.

Nhưng rất ít khi cậu từng nghĩ, thực ra cậu cũng đã vắng mặt trong cuộc đời ba mẹ.

Lương Cốc Vân để ý thấy tâm trạng con trai ủ ê, duỗi tay ra vuốt ve tóc mái mềm mại của cậu.

"Mẹ không nên giấu con, sau này nhất định sẽ rút kinh nghiệm."

"Chắc chắn về sau sẽ khỏe mạnh tươi tắn thôi," Tô Tuấn Phong nói: "Trầm Trầm thương mẹ lắm đấy, chiều vừa gọi điện mà giờ đã có mặt ở đây rồi."

Lương Cốc Vân cười vui vẻ, nói tiếp: "Đóng phim ở đoàn có mệt không? Lịch quay có còn căng như mấy năm trước không con?"

Tô Trầm vùi mặt vào bên cánh tay mẹ, cố lắc đầu thật mạnh, ôm lấy mẹ như một đứa trẻ con.

Dường như cậu đã hối hận tức thời, bỗng rất muốn được bù đắp lại cuộc sống vài năm nay.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.