(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Anh Trầm ơi, đến giờ rồi."
"Sắp xong rồi đây, đợi xíu." Tô Trầm vội vàng thay giày, tay cầm điện thoại.
Sau vài tiếng tít tít, ba nghe máy.
"Trầm Trầm à? Dạo này có ổn không con?"
"Dạ, mẹ đâu rồi ạ?"
"Mẹ con nay tăng ca, để quên điện thoại ở nhà." Tô Tuấn Phong trả lời: "Có việc gì để chốc ba bảo mẹ cho."
"Hôm trước con nhờ họ gửi một thùng cherry tươi về nhà, chắc tầm 8 giờ tối là tới đó ạ, con điền số điện thoại này."
"Ba mẹ còn tiền mà, con mua đồ ít thôi, ngoan."
Hàn huyên mấy câu xong Tô Trầm cúp máy, cảm giác có gì đó không ổn.
Hình như đã một tuần rồi cậu chưa nghe thấy giọng mẹ.
Bốn năm hôm trước gọi về cũng là ba nghe máy, bảo là mẹ ra ngoài đi dạo.
...Trùng hợp thế thật sao.
Trợ lý lại lên tiếng nhắc nhở thời gian, Tô Tràm mở cửa trả lời, đi cùng mọi người xuống phòng họp tầng dưới.
Anh Cát mới bay về từ châu Âu, không chỉ đàm phán ổn thỏa việc gia hạn hợp đồng mà còn nâng cấp danh hiệu lên thêm một đẳng cấp mới.
Từ người đại diện khu vực châu Á – Thái Bình Dương lên gương mặt đại diện toàn cầu, đồng nghĩa với việc poster của cả hai sẽ được treo ở những nơi bắt mắt nhất tại các sân bay nước ngoài, sức ảnh hưởng sẽ không ngừng lan rộng phủ sóng sang mãi tận phía bên kía địa cầu.
Tên đầy đủ của anh Cát là Đoàn Gia Cát, là một ông chú béo tốt, khi nói chuyện cặp lông mày mượt mà sẽ nhúc nhích tới lui trông như con tằm.
Thế là trong lúc người đại diện đang say sưa thuật lại tình hình công việc dạo gần đây thì Tô Trầm cứ dõi chằm chằm vào lông mày của chú.
Tưởng Lộc đằng hắng một tiếng xong Tô Trầm mới đưa mắt về, ý bảo anh chả cũng nhìn đấy còn gì.
Hôm nay Đoàn Gia Cát nói năng hơi ngập ngừng đứt quãng, như kiểu đang suy tính việc gì khác suốt, chờ trình bày hết một lượt báo cáo theo đúng quy trình tiêu chuẩn thì lấy ra hai tập tài liệu dày cộp từ chiếc cặp khác, đẩy ra trước mặt cả hai.
Tô Trầm duỗi tay ra nhận, mờ mịt hỏi: "Cái này là?"
Ấy là một tập kịch bản, tên tạm đặt là "Lữ khách dải ngân hà."
"Nghe nè, anh đảm bảo không có nhận quà cáp gì của ai đâu," Chú Cát đứng ở hoàn cảnh khá là tréo ngoe, xòe hai tay ra bày tỏ vô tội: "đây là kịch bản phim điện ảnh, của đạo diễn Hồng gửi đấy."
Đạo diễn Tiểu Tưởng: "...?"
Anh định hẫng tay trên người ta ngay trước mặt em á? Anh chắc không?
Chú Cát biết ngay là cái vụ này khó nhằn lắm mà, bèn đẩy tập kịch bản bên phía Tưởng Lộc vào gần Tưởng Lộc hơn nữa.
"Cho anh thời gian một phút để anh giải trình rõ đã."
"Đợt anh ở nước ngoài thì gặp phải người bên đạo diễn Hồng ghé tìm, bảo là anh ấy định quay phim khoa học viễn tưởng kết hợp chung với Hollywood, kịch bản cực kì ổn áp, đầu tư cũng khủng, với cả dàn diễn viên trông cái là thấy hot rồi."
"Ảnh thiếu đúng vai nam chính, ngắm trúng hai đứa từ trước cơ, bảo là ai nhận cũng được."
"Quan hệ của Minh Hoàng với anh Hồng vẫn thân thiết xưa giờ, xét ra thì ban đầu anh Hồng đi lên từ công ty mình mà, nên anh xin ý kiến sếp Khương xong mới sang hỏi thử hai đứa xem có hứng thú không?"
Tưởng Lộc đang định nói thì chú Cát đã giơ hai tay lên sẵn sàng đầu hàng.
"Hai đứa đừng có mà phủ quyết anh luôn nhá, anh biết, hồi trước chị Linh làm thì đảm bảo không buồn ngoái đầu gạt đi tắp lự cho hai đứa ngay."
"Cơ mà một năm nữa thôi là Đêm Trùng Quang kết thúc rồi á —— anh nói vầy không hợp lắm, nhưng hai đứa đã ai cân nhắc đến việc mượn một bộ điện ảnh hay để làm bàn đạp chưa? Đúng không?"
"Mối này ngon lành cành đào lắm thật đấy, các công ty khác đều đang giành giật xí chỗ, anh Hồng hoàn toàn là vì thấy hai đứa đều phong thái hẳn hòi diễn xuất đàng hoàng nên hỏi riêng trước đó."
Tốc độ nói của chú Cát quá nhanh, bắn liên thanh bằng này câu trong vòng một phút không khác gì học sinh cấp 3 căng thẳng tuôn liền một tràng học thuộc khi lên tivi chương trình chào năm mới dương lịch.
Tô Trầm gửi ánh mắt đồng cảm, đưa cho đối phương cốc nước.
"Anh cứ thả lỏng ra ạ, không cần nghiêm trọng thế đâu ạ."
Đoàn Gia Cát thở phù một hơi thật dài, trán lấm tấm mồ hôi, nhận cốc nước rồi cám ơn Tô Trầm.
Công nhận đúng là dự án tốt, thậm chí còn là job ngon hàng đầu.
Đạo diễn nổi tiếng kết hợp với đội ngũ rồi đầu tư, cộng thêm kịch bản đặc sắc, hơn nữa đây sẽ là bộ phim màn ảnh rộng đầu tay vai chính, một điểm khởi đầu tất thảy mọi diễn viên mơ mà chẳng được.
Tô Trầm đang định lật giở trang bìa màu đỏ đậm thì bỗng nhớ đến lời hẹn từ tận mấy năm trước của cậu và Tưởng Lộc.
Lúc nhận con diều heo con ấy Tưởng Lộc đã nói với cậu bằng cái giọng mập mờ nửa đùa nửa thật, nếu sau này thành đạo diễn làm phim điện ảnh thì anh sẽ mời cậu đóng vai chính.
Trang bìa chỉ được lật có nửa, rồi bàn tay lại thả ra, đẩy trả về.
Đoàn Gia Cát trông mà tiếc hùi hụi, nghĩ bụng mồi ngon bao nhiêu công ty thèm chảy dãi thế mà, rốt cuộc vẫn không níu kéo được hai cậu này.
Chú đã đọc cẩn thận từng trang kịch bản một, bảo đảm không phải phim rác, đội ngũ biên kịch kiểm soát chất lượng cực ổn, câu chuyện ẩn chứa mấy bước ngoặt liền.
Tưởng Lộc thì lại trái ngược, ngồi thoải mái hẳn, giở kịch bản đọc lướt mấy trang ngay tại chỗ rồi đặt xuống trước mặt Tô Trầm.
Tô Trầm ngẩn ra, nghe thấy Tưởng Lộc nói rất rành mạch: "Cầm đi, mang về đọc thử."
"Anh gặp đạo diễn Hồng rồi, bác còn từng mời chú ấy đi nhậu, chú ấy tốt lắm."
"Nếu nhóc thích kịch bản thì vụ lịch trình chồng chéo hoàn toàn có thể cân đối được."
Đoàn Gia Cát ngớ hết cả người, không ngờ Tưởng Lộc là tổng đạo diễn mà chịu bật đèn xanh cho cái vụ dụ dỗ cướp người ngược đời thế kia.
Chú bất chấp xông pha, dịch ghế lại gần Tô Trầm đang ngồi ở đối diện bàn, nhấn mạnh tiếp: "Anh thề kịch bản chất lắm luôn! Mua bản quyền chuyển thể siêu đỉnh của nước ngoài á, em diễn xong có khi còn ẵm giải được ấy!"
Tô Trầm liếc sang đối phương, khóe môi tủm tỉm.
"Anh Lộc, anh đang đẩy em dạt ra ngoài đấy à?"
Tưởng Lộc khẽ cười, duỗi tay ôm vòng lấy vai cậu, kéo vào lòng mình.
"Nghĩ linh tinh gì đâu."
Tô Trầm vừa mới mon men ranh mãnh thì bất thình lình bị ôm trọn vào lòng, lại còn ở ngay trước mặt người đại diện nữa chứ.
Tim cậu lập tức đập thình thịch, vấn đề lúc nãy đang tranh luận bay biến luôn khỏi đầu.
Mùi hương từ hormone nồng và trầm như một sợi dây thừng len từ hướng nào ra chẳng biết trói chặt lấy cậu, bàn tay thon dài gác ngay bên cổ cậu, cảm giác chỉ cử động xíu thôi sẽ chạm tới gò má.
Tưởng Lộc ghì lấy người ta xong không chịu thả tay ra nữa, giữ nguyên tư thế bàn tiếp chuyện kịch bản.
"Vụ này mà thành công sẽ rất có lợi cho việc chuyển đổi hình tượng về sau của nhóc, anh không phản đối."
"Anh phải lo hoạch định công việc cho mọi người cả hai bộ mùa 8 mùa 9, chắc chắn không kham nổi nên xác định rút thôi."
Đoàn Gia Cát giơ bật ngón cái, quẳng hết băn khoăn trước đó ra sau ót, thở phào nhẹ cả cái con người.
"Anh Lộc của em thương em lắm đó, nghe đi nghe đi, toàn lời gan ruột thôi."
"Trầm Trầm, em cứ cầm về đọc thử xem thế nào, nếu thích thì mình sẽ trao đổi kĩ hơn, được chứ?"
Lần đầu tiên Tô Trầm phải bàn công việc trong lúc bị ôm trọn, cậu cắn răng nặn ra một nụ cười, chỉ muốn cấu cho cái tên khốn manh động này phát.
"Anh bỏ cái tay ra."
"Anh trông, bé nó còn đùn đẩy với em kìa."
Tưởng Lộc làm động tác giả ghì vào sát hơn, cười nói nhởn nhơ: "Không cần phải lo đến đoàn phim mình đâu, nhóc cứ yên tâm đọc thử."
Nhưng cái âm cuối câu của anh ngập đầy cảm giác mê hoặc như đang dụ dỗ lừa đảo.
Thiếu niên bình tĩnh lại, cuối cùng vẫn nhận quyển kịch bản.
"Tự anh nói đấy nhé."
Hai người hai bên đều đang dõi theo động tác tay của cậu, đôi tay cầm tập giấy lên xong lại đặt về chỗ cũ.
"Úi, em quên mất." Tô Trầm chuyển sang ánh mắt tiếc rẻ: "Em sắp thi đại học rồi, cuối năm nay thi năng khiếu nữa, còn phải tranh thủ luyện đề dần trước tháng 6 năm sau."
"Chú Cát, em mà nhận cả điện ảnh cả truyền hình thì sợ là không kiêm được hết đâu ạ, ảnh hưởng kì thi vào Sân khấu Thời Đô mất."
Kiểu gì kiểu Đoàn Gia Cát cũng không thể ngờ nhóc con lại đi lấy cái lí do bất tử vô đối là thi đại học ra để thoái thác, há hốc mồm miệng sững sờ hồi lâu, cố gắng hồi tưởng: "Hình như thành tích của em tốt lắm mà?"
Giờ Tưởng Lộc mới nhấc tay ra, vò tóc cậu.
"Ngoan, mang về đọc xem sao."
"Anh không định làm phim điện ảnh nữa à?"
Tưởng Lộc cười cười, lắc đầu rất dứt khoát.
"Chuyện của bao nhiêu năm nữa, đi đâu mà vội."
Khi bước ra khỏi phòng họp, trong tay Tô Trầm có thêm một quyển kịch bản màu đỏ sẫm.
Cậu cầm miếng bánh ngon lành đỉnh chóp trên trời rơi xuống, khá là chưng hửng.
Nếu tổng đạo diễn là gã họ Thiệu thì đảm bảo mình sẵn sàng nhận việc không cần phải nghĩ.
Nhưng giờ... đoàn phim bây giờ lại quay về như xưa rồi.
Cậu chỉ muốn ở lại đây thôi, không đi đâu hết.
Kịch bản điện ảnh hay show truyền hình đình đám cũng thế thôi, tạm thời không cần liên quan gì tới cậu.
Trợ lý trông thấy thiếu niên mặt mũi trầm ngâm thế là cũng rón rén theo.
"Anh Trầm ơi, nếu tâm trạng tan chậm thì hay ra ngoài đi dạo một tí? Em cất đồ hộ anh cho."
"Đi dạo đâu cơ?"
Động đến chủ đề này cái là vẻ mặt trợ lý lập tức sáng bừng mong ngóng.
"Đoàn mình mới mời một cụ ngựa tham gia đấy ạ, nghe nói trị giá phải mấy chục triệu tệ cơ, chẹp, ôi nó đẹp á anh ——"
"Đạo diễn Tưởng trông nom chặt lắm, chỉ lo cụ ngựa bảo bối này ngã hay bị thương, bình thường chuyên gia huấn luyện đến dắt đi dạo mọi người đều chỉ được đứng từ xa nhìn qua hàng rào thôi."
"Nhưng anh Trầm mà sang biết đâu lại được sờ thử đấy ạ?"
Tô Trầm còn chưa trả lời thì đã có giọng nói vang lên đằng sau.
"Nhóc mà qua xem thì anh cho nhóc cưỡi nó đi hóng gió."
Trợ lý giật hết cả mình, quay lại cười giả lả: "Đạo diễn Tưởng ạ, hóa ra anh chưa về ạ, ha ha, hì hì..."
Tô Trầm không ngoái đầu mà cúi xuống chạm vào tập kịch bản.
Tưởng Lộc đang cầm áo khoác bằng một tay, trả quyển kịch bản cho trợ lý.
"Đi, đi ra hóng gió."
"Em đã đồng ý đâu."
Anh quả quyết nắm luôn tay cậu, dẫn ra ngoài.
"Thế anh thay mặt nhóc đồng ý."
Tô Trầm đột nhiên bị cầm tay dung dăng dung dẻ, quay ngoắt lại trợn mắt với trợ lý theo phản xạ.
Ê! Anh bị bắt cóc rồi này! Ít nhất cũng phải ngăn cản tượng trưng tí đi chứ!
Trợ lý đang cười ngờ nghệch vẫy tay.
Anh Trầm —— hai người cứ đi chơi thong thả ạ —— chơi thật vui nhé ạ!
Tưởng Lộc dắt cậu đi dọc suốt hành lang, nắm tay siết thật chặt nhưng sẽ không để tới mức làm người ta đau.
Song rõ ràng sức lực ấy kiên định hơn ngày xưa nhiều lắm.
Tô Trầm ngơ ngác để anh dẫn đi, quên cả việc phải hất ra khi tới chốn đông người.
"Anh... định làm gì đấy?"
"Cho nhóc đi xem cụ ngựa."
"Không phải," Tô Trầm giơ cái tay trái đang được nắm lên: "cái này cơ."
Đúng lúc này có người lục tục đi từ cửa thang máy ra ngang qua, đều chỉ chào hỏi lịch sự rồi tiếp tục đi làm việc của mình.
Tâm trạng Tưởng Lộc phơi phới, ánh mắt nhìn cậu vững vàng lấp lánh.
"Anh với nhóc là bạn nối khố lớn lên cả nhau từ bé."
"Anh thích nắm tay nhóc đấy, người ngoài cấm được chắc?"
Tô Trầm nhận ra cái tên này đã vào trạng thái ngang như cua, dở khóc dở cười: "Lố quá rồi đó."
"Anh trai dắt tay em trai ấy là thương." Tưởng Lộc nhấn thang máy, từ đầu tới cuối chưa hề thả tay: "Lạ lẫm tí không sao, anh cầm thêm mấy lần nữa là quen ngay ấy mà."
"..."
Xong cả hai cứ đi lù lù ra ngoài như thế thật luôn.
Đi ngang khách sạn, đi xuyên qua căn cứ, đi mãi đến tận khu tít sâu trong, trên đường lần lượt gặp bao nhiêu là người, ai cũng í ới chào hỏi với mình.
Cảm giác của Tô Trầm như kiểu đã trốn trong bóng tối quá lâu, đột ngột phơi mình ra dưới nắng, còn thấy loáng thoáng rụt rè.
Nhưng trong mắt mọi người ở đoàn cậu vẫn mới là bé con 17 tuổi, anh trai dắt tay thì cũng có vấn dề gì đâu.
Có người thì cũng đùa: "Úi, tình cảm khăng khít thế cơ à?"
Tưởng Lộc cười híp cả mắt đáp: "Dỗi đấy, đang dỗ đây này."
Tô Trầm:...??
Đừng có mà cái gì cũng lôi ra kể bô bô chớ!!
Bước qua khắp cung thành cầu đình, đi hết cổ trấn và chiến trường, cuối cùng hai người cũng tới được sân chăn ngựa nằm ở phía bắc của căn cứ.
Khu vực này mới được mở rộng, là thảo nguyên trên núi với những đồng cỏ rộng lớn ngút ngàn.
Vài hộ nông dân quanh đó sẽ lén thả cho gà vịt bò cừu sang ăn cỏ ké, nhưng số lượng ít ỏi, hoàn toàn không gây hại gì cho đồng cỏ dại mênh mông xinh đẹp này.
Trước giờ đoàn phim duy trì nuôi tầm mấy chục chú ngựa, khi có đất diễn sẽ tận dụng vào các cảnh đội nghi thức hoặc cảnh chiến trường, lúc rảnh rỗi thất nghiệp thì được chăm nom tỉ mẩn, không nỡ bắt chúng nó phải thồ hàng hay làm việc nặng nhọc gì tương tự.
Đồng cỏ dại chỉ dành riêng cho chúng đi dạo chạy chơi, hàng ngày bầy ngựa chỉ ăn khẩu phần đã được kết hợp đúng dinh dưỡng, trộn thêm cả hạt kiều mạch và bột protein.
Hai chú chó Tưởng Lộc và Tô Trầm nhận nuôi hồi ở thảo nguyên cũng dược chăm ở cả đồng cỏ dại lẫn đoàn phim, giờ trông thấy hai chủ nhân xuất hiện là hớn hở vẫy đuôi tít mù.
Năm xưa hai chú chó săn này hãy còn là cún con chạy tán loạn ở thảo nguyên khu Mông, nay đã lớn lên oai nghiêm hùng dũng, cực kì ăn ảnh trước ống kính máy quay.
Cả hai đứa đã lần lượt được vuốt ve bởi mấy trăm bàn tay thuộc về đoàn phim, nhìn cái thôi là phân biệt được ngay đâu là thành viên gạo cội ở đoàn, đâu là người ngoài tạm thời ghé vào, tư thế vừa cảnh giác lại vừa nhanh nhẹn.
"Hồi xưa cứ rỗi là em lại sang đây cho ngựa ăn ngô." Tô Trầm tương đối thông thạo khu này, duỗi tay ra sờ trán từng con tuấn mã một xem như chào hỏi chúng.
"Cụ ngựa không ở chuồng thường mà phải đi sâu vào trong nữa cơ, có một buồng xây riêng cho mình cụ."
"Ở phòng riêng á? Chính là long mã anh sắp quay đấy hả?" Tô Trầm nổi lòng tò mò: "Quý báu đến mức nào nhờ, một mình một tầng phòng tổng thống luôn ha?"
Tưởng Lộc cười không giải thích, dẫn cậu đi vào chuồng ngựa mới xây.
Thiếu niên lơ đãng ngẩng đầu, bước chân bỗng sững ở cửa.
Hình ảnh đập vào mắt họ là một chú tuấn mã đẳng cấp ngựa đua vàng bơ sáng lóa.
Ngựa vàng theo định nghĩa bình thường đa phần đều mang màu vàng ngả trắng.
Nhưng chú ngựa với huyết thống dị vực trước mắt đây thì toàn thân đều óng ánh như lụa là, kể cả khi đang đứng ở nơi ánh nắng chiếu xiên.
Lưng dài vai hẹp, cơ thể thanh thoát, lúc vẫy đuôi lắc đầu cả bốn chân đều lấp loáng cái ánh sáng tựa mật ngọt nhạt màu.
Toàn thân nó như sự hòa quyện của màu champagne và màu bơ, giống một loài vật trời ban trong những bức tranh sơn dầu cổ điển châu Âu hơn.
"Đây là..."
"Ngựa vàng kim Akhal-Teke, là giống đặc trưng độc quyền của Turkmenistan, từng được xem là quốc bảo để ban tặng."
Tưởng Lộc đặt hai tay cạnh nhau đầy tượng hình.
"Cũng may đây là dòng sau khi thương mại hóa của Turkmenistan, chứ anh mà nhốt con gấu trúc lớn chỗ này thì mai phải ra đồn ngồi mọt gông luôn, tối thiểu 5 năm tối đa 10 năm."
Tô Trầm ngẩng lên ngó nghiêng máy điều hòa chuyên dụng cho chuồng ngựa, rồi liếc qua khẩu phần ăn còn đang dở bữa, sáng tỏ trong bụng.
Từ trước tới giờ bầy ngựa ở đoàn được chăm bẵm rất tử tế, cứ chốc chốc lại có người chạy ra cho chúng nó ăn táo.
Mà máng ăn của cụ ngựa này còn có cả trứng gà cắt nhỏ.
Tưởng Lộc móc ra một lọ kẹo bạc hà vị việt quất, đổ cho Tô Trầm một viên rồi quay sang đút cho cụ ngựa một viên.
Hóa ra cụ lại rất mê món ăn vặt chỉ mỗi con người hưởng thụ đây, nhai kẹo xong mũi phun phì một cái.
"Sắp tới đội sẽ nhờ chuyên viên kĩ xảo dán chữ thập màu xanh vào các bộ phận trên người nó, để tiện chèn thêm các hiệu ứng đặc biệt trên máy tính khi làm hậu kì."
Vốn là đội mỹ thuật đã thiết kế xong một bộ phương án long mã dựa theo ngoại hình phổ biến của ngựa hiện đại ngày nay, tới lúc gặp được chú ngựa như tinh linh này thì tự động gạch bỏ luôn, vẽ lại các hiệu quả mới từ đầu.
Muốn biến nó trở thành một tạo vật tựa linh thú thần tiên thì cái đuôi rồng phải thanh thoát hơn nữa, phải có đôi cánh nơi sườn cổ.
Hình tượng long mã trong sách được tham khảo từ nguồn ghi chép điển tịch cổ xưa, đồng thời cũng chú trọng nhấn vào điểm khác để phân biệt với kỳ lân, tăng cường nét sáng tạo mỹ thuật đủ gây dấu ấn.
Quyết định sau cùng là phải vừa giữ nguyên màu lông bí ẩn kì diệu hiện tại, vừa thêm thắt vào phần tạo hình ngoài lề để mang lại cảm nhận chân thực, đạt đến mức hiệu quả lộng lẫy chấn động gấp bội.
Qua cánh cửa gỗ, ngựa vàng định dụi đầu vào tay họ nhưng Tô Trầm đã lùi ra sau một bước.
Tưởng Lộc xúi: "Sờ vào thử xem."
"Không."
Bây giờ Tô Trầm thông não được là sao mọi người khác chỉ đứng bên ngoài hàng rào ngắm từ đằng xa rồi đấy.
Đối diện với một sinh vật quý hiếm thế này, nỗi kính cẩn sẽ tự động trỗi dậy, khiến người ta không dám tự tiện tới gần.
Tưởng Lộc xoa đầu chú ngựa, gọi Tô Trầm lại.
"Thử xem sao thôi."
Đầu tiên Tô Trầm bước lại gần, rồi nấp ở sau lưng Tưởng Lộc, duỗi tay ra chạm khẽ vào chú ngựa tỏa sáng rực rỡ lấp lánh ngay giữa hiện thực này.
Chất lông của cụ ngựa vốn tương đối cứng, nhưng nhờ được giữ gìn chăm chút trường kì nên lực ma sát tổng thể rất nhỏ, cảm giác cứ như một loại gấm vóc đã có lịch sử lâu đời.
"Có việc này anh nghĩ mãi mà vẫn chưa chốt được."
"Không biết cảnh vây bắt nên quay sớm hay quay muộn."
Tưởng Lộc cầm chổi lên, quét sạch sẽ chỗ vụn cỏ bụi bặm lắt nhắt bên cạnh.
Theo cốt truyện, Cơ Linh bắt gặp tung tích của dị thú ở trong giấc mơ.
Hắn mất khả năng đi lại, song nhận được lời chỉ dẫn đầy hoang đường về thần câu trên trời thời niên thiếu từng trông thấy mà chẳng thể với tới.
Nguyên Cẩm thì chọn cách dẫn hắn theo ngay không cần do dự, hệt như buổi đào vong rời cung ngày xưa ấy, đẩy xe lăn gỗ đưa hắn đi lùng tìm sự tồn tại của long mã.
Đêm Trùng Quang không chữa khỏi đôi chân tàn phế cho Cơ Linh, nhưng lại liên tiếp đưa ra các manh mối dẫn đường nối nhau trong mơ, giúp phạm vi liên tục thu nhỏ, mãi cho đến khi xác định được chắn chắn vị trí của con ngựa.
Một bậc thầy tuần ngựa lão luyện thử dẫn đầu một tốp vài ba chiến hữu định bắt nó đưa về nhưng suýt thì ngã gãy gập cổ, từ ấy cứ nghe đến ngựa là lại biến sắc.
Vậy mà dường như Cơ Linh nghe thấy lời kêu gọi từ tận sâu thẳm, hắn quyết định lên ngựa lần nữa, đích thân tham gia cuộc vây bắt để thuần phục nó triệt để.
Hắn vận dụng sức lực từ hai cánh tay ngày xưa từng kìm kẹp chiến mã, nhảy vọt tung người, tự mình cưỡi lên long mã giữa vòng hàng chục con ngựa cùng truy cản chạy đuổi hỗn loạn.
Long mã điên cuồng giãy giụa rống dài, phi nước đại lao ra khỏi vòng vây đông đảo xong mới chịu dừng chân.
Đúng vào giây phút này, đôi chân Cơ Linh cũng hồi phục lại bình thường.
Khi quay trở lại trước mặt mọi người, hắn đã có thể tự xoay người xuống ngựa, nắm chắc dây cương trong tay.
Phân cảnh sử dụng góc nhìn từ trên xuống, khả năng cao sẽ kết hợp quay thực tế với hậu kì, sửa nền bối cảnh thành phố xung quanh thành núi xa sông sâu.
Nhưng do thao tác điều chỉnh góc quay phức tạp và khả năng khống chế động vật có hạn, nên quá trình thuần ngựa rất dễ gặp sự cố.
Trong vòng mấy năm trước thôi đã có hàng chục trường hợp diễn viên chuyên hành động tử vong vì giật mình ngã ngựa, đấy là chưa bàn tới việc phải đảm bảo được an toàn thể chất cho số đông diễn viên giữa lúc bầy ngựa lao đi vun vút, độ khó của công đoạn quay cũng sẽ tăng lên vùn vụt.
"Theo yêu cầu sản xuất thì càng sớm càng tốt," Tô Trầm nghĩ đến điều gì đó, nhìn sang Tưởng Lộc: "anh đang lo... bản thân anh gặp sự cố ngoài ý muốn."
Hiện giờ Tưởng Lộc vừa là diễn viên vừa là đạo diễn, nếu anh bất cẩn bị sao thật thì tiến độ của toàn bộ đoàn phim sẽ chịu ảnh hưởng theo.
"Có mười mấy bên bảo hiểm liên hệ với anh tư vấn giới thiệu rồi." Tưởng Lộc thở dài: "Anh không định dùng diễn viên đóng thế, cảnh cắt ghép hai phía dồn dập thế này mà chủ thể khung hình lại đi đóng thế thì hiệu ứng tệ lắm... nhưng nhóc phải dùng."
Tô Trầm nhướng mày lên.
"Anh nhắc lại lần nữa?"
"Nhóc phải dùng."
Tô Trầm thấy rõ là nực cười, thậm chí còn chán chả buồn tức tối với cái người này nữa.
Cậu vẫy tay chào cụ ngựa rồi xoay người đi ra ngoài.
Tưởng Lộc đi ra cùng cậu, giọng rất thản nhiên.
"Đạo diễn quyết rồi, nhóc không phủ quyết được đâu."
"Thế em nghỉ quay."
Tô Trầm ngoái đầu nhìn, nhớ ra bỏ diễn thì lại hợp ý người ta quá.
"Việc này chốt thế, đừng cố quá." Tưởng Lộc chặn họng cậu bằng giọng nghiêm túc hiếm thấy: "Lần này để anh lo."
Lúc bộc lộ ra khía cạnh nghiêm nghị của mình, vẻ cau mày của người đàn ông mang dáng dấp như một quân nhân.
Tô Trầm không tranh cãi nữa, cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm: "Anh trai hư."
Giọng cậu rất nhẹ, còn toát ra vẻ thiếu niên trẻ trung, Tưởng Lộc nghe mà tim chệch mất một nhịp.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tô Trầm nghiêng đầu tránh đi.
Tưởng Lộc trêu cậu: "Nhắc lại lần nữa?"
Lúc này Tô Trầm mới đánh hơi được ý đồ thấp thoáng xa hơn, vành tai ửng đỏ.
"...Anh trai tồi!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");