Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 128




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hình như lần gần nhất hai chữ này xuất hiện phải là từ cuộc điện thoại với bạn nối khố.

Lâu nay Tô Trầm vẫn rất nhung nhớ từng năm học ở trường tiểu học trước khi vào đoàn phim.

Bé nhỏ chẳng cần băn khoăn việc gì, hàng ngày đội cái mũ vàng đeo khăn quàng đỏ tung tăng hớn hở đến trường, bài tập vừa phải không nhiều không ít, đến tiết âm nhạc mọi người sẽ cùng đồng thanh hát ca.

Hồi ấy gia đình Tô Trầm chưa hẳn thuộc dạng giàu có, nhưng lần nào đi tăam quan ở trường cũng sẽ được chuẩn bị sẵn một túi đồ ăn vặt đầy ắp, thỉnh thoảng mẹ còn lén lút nhét thêm cho hộp dâu đã cắt sẵn, quả nào cũng ngọt lịm tình yêu thương.

Hình như có những dịp đi thăm quan cũng chẳng vui lắm đâu, đến quan sát dây chuyền sản xuất trong nhà xưởng, hoặc đi đào khoai lang ở nông trại trồng trọt.

Nhưng dường như chỉ riêng đoạn cười nói ríu rít sôi nổi dọc đường thôi là đã đủ lắm rồi.

Tưởng Lộc ra quyết định đi câu cá sát giờ, Tô Trầm bèn suy tính theo thói quen là mình phải mang balo nào đi, cần chuẩn bị những gì trước khi xuất phát ngày mai.

Cậu 17 tuổi đã có khá đông trợ lý, dặn dò một tiếng thôi là thứ gì cũng sẽ được đưa đến tận nơi nhanh nhất có thể, kể cả là một chiếc ô tô thể thao.

Nhưng mẹ đã mang dâu sang rất nhiều lần, lần nào cũng vẫn cắt miếng tỉ mỉ chu đáo.

Tin tức lan đi, mười mấy thành viên tổ biên kịch háo hức tới nỗi cả đêm không ngủ được, lần đầu mới 9 giờ tối đã tắt máy tính tạm thời để trống bộ não.

Anh Triều hay đùa bảo là giờ mình cứ như thái giám đại tổng quản, nhưng nghe thấy teambuilding một cái là cũng cực kì đắc lực đặt hết xe cộ địa điểm câu cá ngay tắp lự, còn hỏi ngày kia có cần bao trọn gói khu vui chơi Chử Thiên không.

Quy mô khu vui chơi của thành phố nhỏ chỉ ở mức vừa vừa, song nhỏ mấy thì nhỏ vẫn đầy đủ tiện nghi, cũng đủ vui chơi rất là lâu.

Vốn Tưởng Lộc lo là sẽ gây ảnh hưởng đến du khách thăm quan có mặt, nhưng lịch hiển thị cho thấy ngày kia là thứ 2 đầu tuần, đa số mọi người phải đi làm đi học nên sắp xếp bảo mua vé là được, không cần chuẩn bị riêng thêm đâu.

Chờ anh nói chuyện điện thoại xong, Tô Trầm đã đeo balo chỉn chu xuất hiện ở cửa phòng họp.

Tưởng Lộc rất ít khi bắt gặp Tô Trầm đeo balo dạng này, hình như lần gần nhất là từ tận hồi còn đang đi học ở trường.

Hiếm thấy thiếu niên ấu trĩ một bận, tóm anh theo đồng hành với mình.

"Đi siêu thị với em!"

Tưởng Lộc trông mà buồn cười quá, chưa dời gót ngay.

Tô Trầm nheo mắt lại: "Cấm được cười em."

"Đâu." Tưởng Lộc thản nhiên đón nhận, hỏi: "Nhóc không chuẩn bị cho anh cái balo nữa à?"

"Anh có chưa?"

"Có, đeo từ năm lớp 10 đến giờ, mai cũng đeo cùng nhóc."

Tầm này kể cả lái xe vào thành phố thì chắc chắn trung tâm thương mại cũng đã sắp đến giờ đóng cửa.

Siêu thị khách sạn chỉ có 5 6 dãy kệ hàng, nhưng đồ đạc cũng khá đầy đủ.

Đạo diễn lớn với diễn viên lớn xuất hiện giữa siêu thị nhỏ, xách giỏ ngắm nghía từ mì ăn liền xúc xích đến khăn mặt giấy ăn băng urgo, mỗi thứ đều nhặt một tí.

"Nước khoáng? Nước hoa quả?"

"Đoàn phim sẽ mang theo, nhưng phải mua bật lửa với cả đèn pin."

"Tô Trầm, mình đi câu cá chứ có phải đi sinh tồn đảo hoang đâu." Tưởng Lộc nhặt hộp diêm lên, nhướng đôi mày anh tuấn: "Ý nghĩa tồn tại đồng thời của cái này với bật lửa là?"

Tô Trầm nhìn đăm đăm mất một lúc, đã nghĩ ra cái cớ.

"Lâu lắm rồi em chưa được chơi diêm."

...Nghe xem nhóc nói cái gì kìa.

Tưởng Lộc thả hộp diêm về lại giỏ hàng, hợp tác vô điều kiện.

"Anh Triều bảo sẽ nướng cá tại chỗ đấy, nếu nhóc sợ cay thì chuẩn bị thêm ít sữa."

"Ô thì sao?" Tô Trầm cầm kem chống nắng lên: "Có cần cái này không?"

Tưởng Lộc nhấc thử cái giỏ nặng trĩu lên áng chừng, ý thức được tầm quan trọng của việc sẵn sàng hai cái balo và lí do tại sao cái xe đẩy hàng của siêu thị dưới tầng nhà mình đợt trước "có vẻ nhỏ nhỏ".

"Đang mùa đông mà."

"Mùa đông cũng có tia cực tím chứ."

Tô Trầm ngoan ngoãn để kem chống nắng về lại trên kệ, cuối cùng cũng nhớ ra cả vali thương hiệu cao cấp mình làm đại diện còn chưa dùng hết.

Cậu cảm thấy giờ phút này mình đặc biệt trẻ con, đã tơn hớn tới độ tất cả mọi người nhìn liếc qua một cái là biết ngay.

Nhưng thế thì đã làm sao đâu. Anh Lộc tặng cậu một chuyến thăm quan, vậy là cậu đã vui lắm rồi.

Hôm sau trời xanh nắng vàng, nhiệt độ cũng ở mức vừa vặn ấm áp.

Xe bus chở một nhóm người trẻ đi về phía vườn du lịch nông trại, dọc đường mọi người còn thay phiên hát kara theo lượt, high tận nóc nhà.

Chu Kim Linh ngồi ở ghế trước, suốt dọc đường bị ồm ồm rung cả ghế, cười bịt chặt tai lại không chịu thả ra.

Mấy quản lý gạo cội khác cũng nhập hội cùng, có cả rất đông bạn bè xưa lắc của tổ quay phim với tổ mỹ thuật nữa.

Nhóm nhỏ ban đầu ước tính khoảng mười mấy người về sau đã mở rộng ra thành hơn 50 người, ngồi chật kín xe khách to.

Địa điểm anh Triều chọn rất ổn áp, một hồ chứa nước nổi tiếng ở địa phương.

Anh Triều đeo kính râm ngả hồng, đi cạnh ông bác của trại câu ở đầu hàng, ra dáng hướng dẫn viên du lịch phết chứ đùa.

"Mùa đông nước nhạt cá thường không há miệng, phải chọn loại mồi nào vừa tanh vừa thơm, ấy, anh Điền đã trộn sẵn cho mọi người rồi, dựng cả bếp than bên cạnh đây này, cực kì ấm cúng, cả nhà cứ câu cá tắm nắng thư giãn, nghỉ ngơi thoải mái một hôm ha!"

"Anh Triều! Mọi người đang bảo là phải ném anh xuống trước để làm mồi dụ!"

"Thôi đừng tôi gầy như này, không được tí váng mỡ nào đâu!"

Vừa đến nơi là các biên kịch đã đồng loạt tản ra, không ai xem điện thoại máy tính gì nữa, quấn chăn quanh người ngồi xuống bờ hồ tắm nắng cực kì thư thái dễ chịu.

Có mống quay phim lại thấy ngứa tay, đi dựng giá đỡ ba chân lên bắt cảnh cò trắng bay là là trên mặt hồ chứa.

Hình như Chu Kim Linh có hợp đồng đang đàm phán dở, từ lúc xuống xe đã nghe mấy cuộc điện thoại liền, trò chuyện một hồi xong chui luôn vào đâu rồi không rõ nữa.

Tô Trầm đi với Tùy Hồng vào ruộng nhặt mấy củ khoai với bắp ngô, xếp chồng cạnh bếp than nướng, chờ ngọn lửa từ từ hun nóng cho xém màu mật thơm ngào ngạt

Văn Trường Cầm đã thiếu ngủ nhiều tháng liên tiếp, chưa câu cá được bao lâu đã ngửa đầu ngủ gật, được nhóm cấp dưới thay nhau đắp thêm cho mấy lớp chăn con công, sợ sếp đông cứng giữa bãi cỏ.

Xưa nay món câu cá ngoài trời ra sản phẩm cực chậm, chủ yếu để cho mọi người một cái cớ được ngơ ngẩn thôi.

Hình như trước đấy mọi người đã bị cuộc sống nhào nặn thành những hình dạng góc cạnh giống con nhím đầy gai, nay được lửa than nướng, được ánh nắng rọi giữa mùa đông, là tất cả đều sẽ lười nhác tan chảy về với dáng vẻ mãn nguyện.

"Thích thật đấy..."

"Hóa ra đây mới là cuộc sống chứ."

"Tui thanh thản lắm rồi, có cá hay không cũng không quan trọng nữa ——"

Tưởng Lộc nhấc cần lên, câu được một chú cá xanh đang quẫy đuôi tung tóe, bọt nước bắn văng lên cả mặt ông bác thư kí trường quay cạnh đó.

"Em xin lỗi em xin lỗi," Tưởng Lộc bật cười kéo dây lại, nào ngờ con cá được vỗ béo suốt mùa đông thành ra thể trạng ú na ú nần, quằn sống lưng ghìm người dưới nước không chịu chui ra: "úi..."

Chú ngư dân vội vàng chạy lại kéo lưới hộ, cũng bị bắn đầy bùn tanh khắp người.

"Dữ thế!" Chú kêu lên bằng giọng địa phương: "Ngoặt đầu! Nhanh!"

Tưởng Lộc vặn theo hướng ngược lại, con cá chưa kịp đề phòng gì bị lôi lên bãi cạn rồi mắc lưới tóm gọn.

Mấy người đang phơi nắng đã tỉnh dậy hết, hò reo: "Đạo diễn Tiểu Tưởng khao mọi người ăn cá đấy à!"

"Thêm mấy con nữa đi! Trông béo tốt thế!"

Cá xanh giãy nảy bật qua bật lại như cái lò xo, lúc rút lưỡi câu Tưởng Lộc còn bất cẩn cứa cả vào tay.

Chú ngư dân lanh lẹ tháo câu cho cá vào lưới, chỉ về phía khu nhà hướng bắc: "Ra rửa vòi nước đi! Có sâu lắm không?"

"Tạm ổn ạ."

Tưởng Lộc nhắn những người còn lại cứ yên tâm chơi, mình qua kia vệ sinh, trong lúc rửa tay qua loa thì trông thấy Tô Trầm đang ngủ trên chiếc võng móc ở hai gốc cây lê, đắp tấm chăn mỏng đong đưa qua lại giữa không trung.

Anh lau vết máu ở ngón tay, bước lại gần xem đã ngủ chưa.

Tô Trầm liếc cái thấy ngay, chỉ ra cái balo đặt cách đó không xa.

"Urgo trong đó đó."

Tưởng Lộc đáp một tiếng, Tô Trầm đã trở mình xuống đất kéo khóa balo nhanh hơn cả anh.

Nhấc tạm hàng mấy loại đồ ăn vặt nước uống như kiểu đi chơi xuân ra mới tìm thấy băng urgo với bông tẩm cồn i-ốt nằm sâu ở dưới.

"Đưa tay đây."

Tưởng Lộc nghe lời giơ tay, ánh mắt nhìn Tô Trầm cứ như không dời đi được.

"Sao không ra bờ hồ chơi?"

"Thì chả phải độc chiếm được cái võng, không nỡ xuống mà."

Vừa nói Tô Trầm vừa kiểm tra tình hình vết thương, bôi thuốc khử trùng cho anh.

"Đau không?"

Mới đầu người đàn ông vẫn cứng cỏi lắm, được hỏi xong thì lại thành ra mềm ngay tức khắc, thỏ thẻ kêu đau.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn anh, tự dưng chảnh chọe hiếm gặp.

"Đau cũng phải chịu thôi, em có cách nào đâu."

"Nhỡ có cách thì sao."

Tô Trầm khẽ phì cười, động tác trên tay nhẹ nhàng hẳn, cúi đầu thổi vết thương cho anh một cái.

Băng urgo được chọn mua là loại chống nước, phần viền có đường chữ thập dạng xé, rất tiện để bọc theo độ cong của ngón tay.

Cậu xử lý vết thương ở bụng ngón tay chậm rì, Tưởng Lộc thong thả theo dõi.

Tô Trầm nhận ra ánh nhìn, ngước mắt hỏi.

"Đang nghĩ gì đó?"

Tưởng Lộc không đáp mà lật tay nắm lấy cổ tay cậu.

Như thể sự khống chế kìm hãm bản thân bị gỡ bỏ trong một khoảnh khắc, con dã thú không còn bị trói buộc kín kẽ nữa.

Tô Trầm ngớ ra giây lát, không quen với cử chỉ mang tính xâm lược của anh, muốn rụt tay lại theo bản năng nhưng lại bị túm rất chặt.

Cổ tay hai người áp sát vào nhau, cảm giác động mạch đang đè lên động mạch, cưỡng chế đồng bộ cả nhịp đập trong máu.

Thiếu niên ngẩng đầu, đối phương quan sát trọn vẹn biểu cảm sửng sốt của cậu nhưng vẫn không hề có ý định dừng tay.

Nhích dần lên trên từng tí một, mãi đến lúc hổ khẩu của anh đã nắm lấy năm ngón tay cậu, anh đặt chúng bên môi hôn nhẹ một cái.

Giây phút này đầu óc Tô Trầm trống rỗng, chỉ nhớ được là đôi môi nóng bỏng.

"Đang nghĩ thế đấy."

Tưởng Lộc vứt vỏ giấy đựng băng urgo hộ cậu, chớp mắt một cái bỏ đi mất luôn.

Tô Trầm chôn chân tại chỗ tỉnh hồn lại, khá là cáu gắt.

—— Anh lẳng lơ thế hả??

Tưởng Lộc đã quay về câu cá, để lại một mình cậu ở trạng thái sốc sốc, ngồi trên võng ngủ cũng không được cáu cũng không xong.

Tô Trầm chưa ngẩn ngơ được bao lâu thì đã trông thấy một người khác đi từ phía chéo khuất ra rồi đứng lại, động tác chệch choạc.

"...Chị Linh?"

Cậu nhớ lại sự việc vừa nãy, sống lưng lạnh toát.

Vừa nãy lúc hai người họ trêu ghẹo nhau, chị Linh đứng ngay cạnh sân ư?

Chị Linh trông thấy hết rồi ư?

Chu Kim Linh đang nhận cuộc gọi quốc tế suốt từ nãy giờ, cố ý tìm góc nào yên tĩnh vắng người, kết thúc xong xuôi đang định quay về thì nhầm nhọt thế nào bắt gặp đúng cảnh tượng xảy ra một phút trước.

Lúc nhìn sang Tô Trầm mặt chị tái mét đi, như thể nhất thời không thể tìm ra cách giải thích hợp lí cho đoạn trí nhớ vừa rồi.

Thần kinh của Tô Trầm đang ở vào trạng thái dạng điện giật, trong khi chị bước từng bước lại gần, trông cậu có vẻ bình tĩnh nhưng ngón tay đã cuộn tròn lại, căng siết.

"Vừa nãy..." Chu Kim Linh đứng bên cạnh cậu, giọng nói hoảng hốt khác xa ngày thường: "chị nhìn thấy hết rồi, thằng bé cố ý hôn tay em."

"Trầm Trầm, Tưởng Lộc còn làm gì em nữa?" Chỉ trong chốc lát những gì chị mường tượng ra được đã quá tải đến độ bùng nổ, người cứ dại ra: "Tại chị không che chở em đàng hoàng, cho chị xin lỗi em trước."

"Ớ?" Tô Trầm ngã ngửa, suýt hết hồn vì giọng điệu nghiêm trọng của chị, cậu vội xua tay cười nói: "Đâu có làm gì có đâu ạ, vừa nãy anh Lộc đùa với em thôi, chị đừng nghĩ nhiều ạ."

"Lúc này rồi nhất định phải nói thật đấy, em đừng giấu giếm." Chu Kim Linh rất sốt ruột: "Có cần chị giúp em liên hệ bác sĩ kiểm tra chỗ riêng tư không? Những việc thế này xảy ra bao lâu rồi?"

"Chị cũng biết Tưởng Lộc mà, anh ấy không phải người như thế đâu, huống chi em chỉ kém anh ấy có 4 tuổi..."

"Em xác định là nó chưa từng động chạm em chứ? Trước đây chưa có lần nào cả?"

"Không có thật ạ. Một lần cũng không." Tô Trầm xác nhận lại lần nữa: "Vừa nãy chỉ đùa thôi ạ, không có gì đâu ạ."

Kể cả có, thì chị Linh, em cũng là đồng phạm.

Nhất thời người đại diện chưa thể trấn tĩnh lại được, sợ mình không trông nom em nhỏ hẳn hoi, có sự cố gì nghiêm trọng xảy ra bí mật sau lưng.

Chị đã chứng kiến quá nhiều thứ trong cái giới này, cảnh báo trong đầu chạm nhẹ là vang, giờ vẫn đang tràn đầy đề phòng.

"Dù hai đứa cùng giới thì cũng không được đùa cái kiểu đấy."

"Chị sẽ cảnh cáo thằng bé, về sau phải ý tứ chừng mực. Em đang ở tuổi dậy thì rồi, không phải trẻ con nữa."

Hiếm khi Chu Kim Linh nói bằng giọng nghiêm túc nặng nề thế này.

Kể cả khi Tô Trầm đã phủ nhận thì chị vẫn nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, an toàn về cả thể chất tinh thần của nghệ sĩ đều thuộc phạm vi công việc chị phụ trách.

Từ giờ trở đi nếu Tưởng Lộc có bất cứ ý định hay hành vi không thỏa đáng nào nữa thì nhất định phải kịp thời báo rõ cho chị.

Tô Trầm im lặng, gật đầu đồng ý.

Chờ chị đi xong cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi luôn cho Tưởng Lộc, câu đầu tiên nói ngay "Vừa nãy chị Linh nhìn thấy rồi."

Tưởng Lộc đang nói chuyện dở với Văn Trường Cầm, nghe vậy nhíu mày: "Nhìn thấy gì cơ?"

Tô Trầm giải thích nhanh gọn tiền căn hậu quả, chưa kể xong Tưởng Lộc đã cắt ngang: "Chị Linh đến tìm anh đây này, để chốc nói sau."

Bên bờ hồ, Chu Kim Linh vỗ vai Tưởng Lộc một cái, tỏ ý có việc cần trao đổi.

Tưởng Lộc đặt cần câu xuống đứng dậy đi theo chị sang một góc khuất, nghe Chu Kim Linh tường thuật khái quát tình huống.

Người đại diện nói khá vội vàng, ý trách móc rõ lồ lộ.

"Rốt cuộc em nghĩ cái gì thế?"

Tưởng Lộc không hề giấu giếm: "Em muốn làm người yêu với em ấy."

"Em thích em ấy."

Sắc mặt Chu Kim Linh biến đổi, chị suýt cho Tưởng Lộc nguyên cái tát.

Tay chị đã giơ hẳn lên rồi, xong lại đập thật mạnh vào vỏ cây xù xì, lập tức xuất hiện hàng loạt vết xước nhỏ.

"Tưởng Lộc, em nghĩ cái gì thế hả? Bác em mà biết chuyện này là phải đánh em gãy xương đấy em có biết không??"

"Thế cho nên?" Tưởng Lộc hỏi vặn lại: "Em quá đáng lắm ạ?"

Chu Kim Linh không ngờ mình sẽ đụng phải cái tình huống nan giải như này, nóng nảy cứ đi luẩn quẩn lòng vòng tại chỗ: "Không được, tuyệt đối không thể được."

"Em nghĩ đến hậu quả chưa, em đã cân nhắc xem tương lai Tô Trầm lẫn chính bản thân em sẽ phải bước đi thế nào chưa?! Tưởng Lộc, mình đã vất vả 9 năm, bây giờ là mùa 8 rồi, bộ thứ 8 rồi!!"

Tưởng Lộc dựa vào tường, cúi đầu châm một điếu thuốc.

"Em đang cai, em không cai nổi."

"Em buộc phải cai dứt!!" Chu Kim Linh mất kiểm soát gào toáng lên, không thể tin được: "Bao nhiêu bạn nữ xinh đẹp thế, em cân nhắc thử một tí thôi thì đã sao?"

"Yêu đương với con gái không được à? Chị giới thiệu cho em được không?"

"Thử đổi góc nhìn," Tưởng Lộc nhả một hơi khói, khàn giọng nói: "nếu Tô Trầm hoặc em là con gái thì hôm nay phản ứng của chị sẽ không thế này, đúng chưa."

Chu Kim Linh đột nhiên im bặt, như thể nghẹn họng hoàn toàn trước câu nói này.

Chị bị nói trúng tim đen.

Hai nghệ sĩ át chủ bài dưới trướng yêu nhau, nếu là một nam một nữ chị sẽ vừa hồi hộp vừa hoan nghênh, có khi còn tác hợp như bà mối nữa.

Cả Tô Trầm lẫn Tưởng Lộc đều là niềm hãnh diện chị dốc hết tâm trí sức lực bồi dưỡng suốt mười năm nay.

Có khác gì đang chăm sóc hai cậu con trai nhà mình đâu cơ chứ, chị mời giáo viên diễn xuất lẫn giáo viên văn hóa tốt nhất cho hai đứa, đưa hai đứa đi thi cấp 3 thi đại học, rưng rưng đỏ hoe mắt mỗi lần hai đứa bước lên sân khấu lễ trao giải khác nhau, chị đã dành ra tình cảm rất chân thành của mình.

"Chị không phải mất công giải thích gì nữa," Chu Kim Linh đã cay sống mũi tới độ chảy nước mắt, móc khăn giấy ra lau rõ là nhếch nhác, lại còn phải tránh cái đường kẻ mắt đi: "Tưởng Lộc, nhất định em phải nhìn cho rõ."

"Giờ đang là năm 2011, có lẽ ở nước ngoài các cặp đồng tính được kết hôn rồi, nhưng hiện tại trong nước nhóm thiểu số tính dục vẫn cứ là thiểu số, đối với những người khác thì chuyện này không khác gì việc em tuyên bố là muốn chuyển giới đâu."

"Kể cả bác em mất rồi, chị giả mù không hay, mẹ em có thể tùy theo em, em đã nghĩ đến phản ứng của ba mẹ Tô Trầm chưa."

Chị áp sát thêm một bước, như một phụ huynh nghiêm khắc phát hiện ra có trẻ vị thành niên đang lén hút thuốc.

"Em bắt buộc phải cai, chắc chắn phải cai cho dứt, em không còn lựa chọn nào khác đâu."

"Chị tham gia giới giải trí lâu thế rồi mà khả năng tiếp thu hãy còn như này, ba mẹ Tô Trầm sẽ không thoáng hơn chị đâu."

"Hai anh chị ấy xem em như con trai ruột, em mà bại lộ thì có khi hết phim xong không bao giờ được gặp lại Tô Trầm nữa đâu, ba mẹ người ta sẽ liều mạng che chở đấy!"

Tưởng Lộc rít thêm hơi thuốc, như chẳng nghe thấy gì.

Giờ phút này Tưởng Lộc không thể đưa ra bất kì lời đảm bảo nào.

Chu Kim Linh vo khăn giấy thành cục ném vào cạnh thùng rác, giọng điệu trở nên khủng hoảng hơn nữa.

"Em đừng có nói với chị..."

"Tưởng Lộc, thằng bé Tô Trầm có biết việc này không."

Tưởng Lộc nhìn chị, hồi lâu sau mới trả lời.

"Có lẽ em ấy cũng thích em."

Chu Kim Linh không thể nào ngờ nổi đi câu cá thôi mà lại câu lên được cái chuyện khiếp hãi tột cùng như thế, chị đã không thể kiểm soát nổi biểu cảm của mình nữa.

"Hai đứa..."

"Bọn em chưa làm gì cả. Chỉ đến bước như chị thấy đó thôi."

Tưởng Lộc cười một tiếng, trái lại còn thấy giễu cợt.

"Em mà làm cô người mẫu nào đó ễnh bụng ra thì chị cũng chưa chắc đã phản ứng kinh như này nhỉ."

Chu Kim Linh nghe mà bức bối, lắc đầu thật mạnh.

"Chị sợ em làm tổn thương Tô Trầm, nhưng em sẽ không, em sẽ không làm thế."

Chị muốn từ chức ngay tại chỗ luôn rồi, để không phải chịu thêm bất cứ trách nhiệm gì về cái cục diện hoang đường này nữa.

"Chuyện này đến đây thôi, hai đứa cũng chỉ đến đấy thôi, chị sẽ lo vụ chuyển phòng đổi chỗ, sau này trừ trao đổi công việc ra hai đứa đừng có gặp riêng nhau nữa."

Tưởng Lộc dí tắt điếu thuốc, hỏi lại một câu.

"Chị thấy có nhốt được vào không?"

"Chị định nhốt vai chính là em ấy hay giam đạo diễn em đây?"

"Yêu cầu đạo diễn và vai chính không được tiếp xúc hàng ngày, chị thấy khả thi không?"

Mấy câu nói như đang ra phán quyết, khiến Chu Kim Linh mất kiểm soát gào toáng lên đáp lời: "Chị là người giám hộ mà ba mẹ hai đứa đã gửi gắm, chị phải đưa hai đứa về với quỹ đạo cuộc sống của người bình thường, đây là chức trách công việc của chị!"

Sự việc mà bị nhiều người phát hiện ra thêm, bị lắm kẻ bôi nhọ nói xấu hơn thì chị không tài nào ngăn chặn nổi diễn biến tình hình nữa!

Tưởng Lộc gật đầu lạnh tanh.

"Tùy chị."

Chị hít sâu một hơi, thất vọng toàn tập về Tưởng Lộc, đè nén cảm xúc nói nốt: "Tưởng Lộc,  em phải đồng ý với chị, trước khi chị từ chức em không được làm bất cứ thứ gì vượt giới hạn với thằng bé."

"Chị không chịu được nữa, chị không giúp được bất kì ai mà cũng không thể kiểm soát được tình hình cái việc này, em nói đúng, chị kiếm tiền đủ lắm rồi, chị sẽ từ chức ngay ngày mai."

"Từ giờ trở đi chị dẫn dắt nghệ sĩ nào thì cũng không liên quan gì đến hai đứa nữa, cứ xem như chị không biết bí mật này."

"Vâng, cảm ơn chị."

Chu Kim Linh nhìn Tưởng Lộc một cái đầy tuyệt vọng, biết đỉnh cao sự nghiệp của mình phải đổi khác ở đây thôi.

Chị cẩn trọng chi li, tố chất chuyên nghiệp bao lâu nay không cho phép chị sống chung với một rủi ro khổng lồ có thể nổ tung bất cứ lúc nào như thế.

Sự thẳng thắn của Tưởng Lộc ngược lại tạo thành sợi dây an toàn, giúp chị rút lui kịp thời.

Tối hôm ấy người đại diện nộp đơn từ chức, nói là do vấn đề sức khỏe, cần nghỉ làm tĩnh dưỡng khẩn cấp.

Mọi việc đột ngột quá, Khương Huyền còn gọi điện sang hỏi thăm tình hình, ba mẹ Tô Trầm cũng cực kì quan tâm, hỏi xem có nghiêm trọng không, có cần hỗ trợ liên lạc với bác sĩ họ quen hay không.

Trạng thái của Chu Kim Linh đã trở nên rối loạn luống cuống, cũng chỉ lấp liếm bừa cho qua những thắc mắc từ Khương Huyền, kiên quyết từ chức.

Giải trí Minh Hoàng có mối quan hệ mật thiết với chị, huống hồ người đại diện lớn trước sau đã nâng được bao nhiêu nghệ sĩ lên hàng sao, nay có vẻ do gặp mâu thuẫn với vai chính yêu cầu lập tức nghỉ việc, cũng khó lòng cưỡng ép gì thêm.

Sau khi xác nhận riêng lần lượt với quản lý cấp trung và cấp cao, Chu Kim Linh từ chức đại diện cho Tưởng Lộc và Tô Trầm, bay luôn ra nước ngoài để tĩnh dưỡng, bắt đầu kì nghỉ dài hạn.

Sự việc xảy ra đột ngột, tuy những người hay tin có xì xào bàn tán mấy câu, nhưng đa số cũng không tìm ra manh mối lạ lùng gì hết, thậm chí còn chẳng mấy ai nghe thấy đồn đãi liên quan.

Giải trí Minh Hoàng giữ thể diện cho cả đôi bên, giải thích đối ngoại là người đại diện ra nước ngoài phát triển, đổi cấp tốc một đại diện quản lý mới.

Hôm sau Tưởng Lộc không đến khu vui chơi, đội hình hân hoan rộn ràng khuyết mất hai nhân khẩu.

Tô Trầm tháp tùng Văn Trường Cầm, suốt cả ngày đầu óc cứ để đi đâu đâu.

Cậu không biết hai người đã nói những gì, sau ấy gọi điện cho Tưởng Lộc mà không thấy nghe máy.

Trạng thái của Văn Trường Cầm cũng lửng lơ, lúc ngồi lên đu quay khổng lồ cứ ngẩn ngơ tựa vào bên vách.

Kì nghỉ của cô sắp hết tới nơi rồi, bản thảo của cô còn chưa biết viết kiểu gì đây.

Ngày tận thế cũng chỉ đến như này là cùng.

Hai người ngồi đu quay khổng lồ đến nửa vòng vẫn cứ im lìm, mãi tới lúc cabin nâng lên điểm cao nhất Văn Trường Cầm mới tỉnh hồn lại.

"Hôm nay Tưởng Lộc không đi à?"

"Vâng."

Văn Trường Cầm thở dài một hơi, lẩm nhẩm: "Hình như cứ thiếu một người là đã tẻ nhạt đi bao nhiêu."

"Cứ cảm giác phải có thêm mấy người ấy ạ." Tô Trầm ngắm phong cảnh bên ngoài cửa kính, suy nghĩ rối bời: "Em chẳng quen tí nào."

Văn Trường Cầm ngây ngẩn, bỗng nói: "Em nhắc lại lần nữa đi?"

Tô Trầm ngớ ra: "Vừa nãy... em đang nói gì ạ?"

"Mau lên mau lên," Văn Trường Cầm đứng dậy giữa cabin đu quay, lắc lư vịn vào vách cabin: "em nhắc lại lần nữa đi!!"

Tô Trầm bị cô hỏi bất thình lình, cảm giác kiểu đứt mạch tạm thời, cố gắng vắt óc mất mấy giây: "Em chẳng quen tí nào ạ?"

"Trước nữa trước nữa," Văn Trường Cầm giở túi ra lục iPad thì phát hiện đã đưa hết đồ cho trợ lý, giọng tăng tốc như thể vừa nốc liền một hơi 10 lon bò húc: "nhanh lên, câu trước đấy ấy!"

"Hình như là phải có thêm mấy người nữa ạ?" Tô Trầm giải thích: "Hôm nay chị Linh với anh Lộc đều không thấy đâu."

"Chị biết rồi, chị biết rồi," Văn Trường Cầm giang rộng hai tay thành một cái ôm dạng gấu, sắc mặt hồng hào hẳn lên: "chị biết phải viết như nào rồi!! Ra được cả kết cục cuối luôn rồi đây!!!"

"Ế?"

Vòng đu quay còn chưa dừng hẳn lại cô đã nghiêng ngả va vấp lao luôn ra ngoài, gọi trợ lý lái xe chở mình về làm việc.

Trợ lý đang ăn dở kẹo bông, nhận được cái ôm của gấu tí thì nghẹn đường: "Không phải hôm nay đi chơi đông ạ."

"Chơi đông cái gì mà chơi đông, về cày bản thảo thôi!!"

Văn Trường Cầm kéo người đi mất, ra sức vẫy tay chào Tô Trầm: "Trầm Trầm! Cảm ơn bé nhé! Em cứu cả tổ biên kịch rồi đấy!"

"Em cứ chơi tiếp đi, mai gặp!!"

Tô Trầm: "..."

Cùng lúc đó, cạnh sân bay Thời Đô.

Vệ sĩ mặc vest đen tuyền kéo cửa xe mở ra, Tưởng Lộc nghiêng người ngồi vào trong.

Kiều Hải Hạ ngồi ở ghế trước, cười nói: "Hiếm khi được thấy con tìm gặp bố hỏi han vấn đề, thực ra mình có thể hẹn ăn một bữa nữa."

"Vừa khéo cũng đói, bố cứ chọn chỗ đi."

"Được, thế hôm nay đi ăn món Ý." Ông bố quay đầu lại nhìn Tưởng Lộc một cái, tiếp tục: "Nói xem, cần hỏi về phương diện gì?"

"Không phải chuyện gì lớn." Tưởng Lộc nói: "Con muốn theo đuổi một người."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.