(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sự việc không tiến triển theo hướng một đòn rồi sủi như mọi người dự kiến, hóa ra tài khoản nặc danh đây chỉ là dấu hiệu mở màn.
Mới đầu có mỗi @Người dùng ẩn danh 8236527 của Tùy Hồng thao tác đăng tải 2 đoạn video, nào ngờ lại dẫn đến một chuỗi phản ứng dây chuyền rất dài, có vẻ những người khác trong số hàng trăm nhân viên của đoàn phim cũng đang nghe ngóng tình hình ra tay, bất bình thay hai nhân vật chính mà vẫn giữ đúng phạm vi bảo mật.
Có người đăng ảnh chụp trộm Tưởng Lộc dạy diễn viên vô danh tiểu tốt luyện kiếm, có người đăng ảnh Tô Trầm tổ chức cho mọi người tập dượt trước trong phòng khách sạn.
Chân tướng sự việc được lần mò từng tầng từng lớp cho đến cốt lõi bên trong nhất, như lột vỏ một củ hành tây.
[ Chế độ xét duyệt đơn xin sửa đổi kịch bản ].
Dưới sự lãnh đạo của gã tổng đạo diễn khỉ gió, bất cứ diễn viên nào của đoàn phim dù có ý kiến mang tính xây dựng thảo luận, cũng bắt buộc phải nộp đơn qua các thể loại cấp bậc duyệt trước 2 tuần, cuối cùng cái gã cụ tổ này chấp thuận xong mới được bàn bạc điều chỉnh cùng tổ biên kịch.
Một bức ảnh chụp khiến đề tài nổ tung, đẩy nỗi xót xa của mọi người lên đỉnh điểm.
Ấy là ảnh chụp một chồng đơn xin dày tận mấy chục tờ.
Nét chữ trên từng tờ đơn đều rất thanh tú, ngay ngắn thẳng thớm, dài đến cả mấy trăm chữ.
Người làm đơn kí tên Tô Trầm.
Ấy là diễn viên thiếu niên đã đạt được vinh dự cao nhất của giải Bạch Ngọc từ rất sớm, được hơn chục triệu fans xem như báu vật trân quý.
Từ đầu đến cuối cậu không hề tiết lộ bất cứ thứ gì, thậm chí chưa hề biện bạch cho mình một câu nào, chịu đựng mọi chèn ép sỉ nhục viết những tờ đơn xin xét duyệt không hồi kết nhảm nhí tới tột đỉnh vì đoàn phim, sau cùng mới giữ gìn giúp bộ thứ sáu có được trạng thái như bây giờ.
Lúc này đám đông mới nhận ra, tác phẩm hiện giờ họ xem đã là thành quả làm lụng cực hạn của rất đông các diễn viên rồi.
Càng lúc càng nhiều nhân viên ra mặt lộ diện đính chính những gì đúng đắn cho cả hai.
Nếu không nhờ Tưởng Lộc thâu đêm giám sát tiến độ di dời cả mấy ngàn đạo cụ, một ngọn lửa ập xuống bừng bừng lan đi, cuối cùng chẳng còn lại gì nữa!
Rồi hiện nay việc giám sát công trình xây dựng khổng lồ, thậm chí cả việc dự trù tiểu tiết từ nhạc nền đến trang phục đều do anh trông nom duy trì, tiến triển càng lúc càng tốt đẹp.
Tuy còn trẻ tuổi nhưng Tưởng Lộc hoàn toàn xứng đáng tin cậy.
[ Giờ mị mới nhìn ra, làm gì có chuyện hai người này được chiều chuộng nâng niu lớn lên như cái rốn vũ trụ đâu, đây chẳng phải nỗ lực níu giữ đoàn phim bằng mọi giá à!! ]
[ Họ Thiệu chắc bị điên thật, thảo nào mùa 6 không đề cử đạo diễn xuất sắc mà lại có nam chính xuất sắc, trong lúc đạo diễn rồ lên mà còn diễn được đến mức thế này, phải dành ra bao nhiêu thời gian tập luyện chuẩn bị thêm ngoài giờ cơ chứ?! ]
[ Tự dưng có một giả thuyết mạnh dạn không chắc đã đúng, tuy Giải trí Minh Hoàng có rất nhiều lựa chọn cho vị trí đạo diễn nhưng Tưởng Lộc sẽ là người bạt mạng làm phim sao cho tốt nhất, dù vẫn rất trẻ nhưng riêng tình cảm với mức hiểu kịch bản thì thắng được ối người. ]
[ Hóng hớt tới giờ mà cảm giác nghẹn ứ bức bối vãi, phải nhớ hồi quay bộ thứ sáu cả hai ẻm vẫn còn là trẻ con đấy... Tại sao lúc hưởng thụ thanh xuân thì lại phải nai lưng ra làm nhiều thế, t xem mà t tức lắm luôn, từng dòng chữ Trầm Trầm viết đều là khao khát mong giúp bộ phim chất lượng hơn, đm Thiệu Hải Duyên lão đúng là không đáng một xu!! ]
[ Like cho thớt số mấy chục, thà mình lấy điểm vừa đủ qua còn hơn là lấy đạo diễn âm điểm, thêm một chó Thiệu dở hơi nữa là đoàn phim sụp mất! Thương thay Trầm nhà này T-T ]
Trước kia tệp người hâm mộ phim chia rất nhiều trường phái, bao gồm fan riêng của các diễn viên và fan CP, cùng với fan phim thuần túy yêu thích tinh thần tập thể.
Khi tin tức nổ ra, mọi phe phái đều đồng lòng nhất trí đầy hiếm thấy, cùng nhau chĩa mũi dùi về phía Thiệu Hải Duyên, cũng đạt được nhận thức chung ăn ý ít lúc nào gặp.
Tưởng Lộc không phải là người sẽ phản bội đoàn phim.
Tưởng Lộc sẽ trân trọng diễn viên Tô Trầm cùng tất thảy của Đêm Trùng Quang mà khán giả yêu mến.
Sóng gió dần dà dịu lại, số người chúc phúc mong chờ đã đông hơn, như thể đã tỉnh lại dứt hẳn được khỏi cơn ác mộng từ rất lâu về trước.
Về vấn đề nhân viên nội bộ đoàn phim hăng hái phát biểu, công ty chỉ cảnh cáo vô thưởng vô phạt, chủ yếu là nhắc nhở phải giữ kín các nội dung chưa được công bố, không được phép tự ý tiết lộ.
Còn về các loại ảnh chụp clip ngắn quay lén, không ảnh hưởng đến quyền riêng tư cá nhân thì đều không quá nghiêm trọng, lúc phóng viên phỏng vấn cấp quản lý cũng phát biểu là mình không giám sát đến mức chi li thế, tùy người ta thôi.
Sau khi xoay chuyển, dư luận đã trở nên ôn hòa mạnh mẽ, khuynh hướng soi mói đạo diễn mới cũng dịu hẳn đi, quả đúng là niềm vui quá bất ngờ.
Tưởng Lộc đã chuẩn bị tâm lí từ sẵn, nhưng lúc biết tin Tô Trầm mượn đoạn clip phản đòn cho mình thì vẫn tìm thời gian rảnh hẹn gặp riêng cậu.
Hai người lần lượt ngồi xuống ở quầy bar trên cao của khách sạn, bartender rót hai cốc whisky rồi tinh tế rời đi, dành không gian yên tĩnh cho cả hai thưởng thức đêm đông vô tận bên ngoài cửa sổ sát đất.
"Em vẫn chưa được uống rượu đâu." Tô Trầm đẩy chiếc cốc thủy tinh sang phía Tưởng Lộc, rót trà chanh cho mình: "Nói đi, hẹn em ra làm gì."
Tưởng Lộc vốn định nói là, cảm ơn nhóc đã đứng ra che chắn trước mặt anh, không chịu để anh bị người ngoài hiểu nhầm dù chỉ một xíu xiu nào.
Cảm ơn nhóc vì bao nhiêu năm nay chưa hề né tránh anh, dù rằng có những lúc anh cứ liên tục lui bước.
Dường như anh có rất nhiều điều muốn nói với cậu, hình như chỉ muốn mượn chuyện này làm cái cớ để chạm đến lòng tin tưởng dựa dẫm sâu sắc nhất.
Sự trầm lắng theo thời gian khiến mối quan hệ của hai người trở nên triền miên phức tạp.
Giống với tình thân mang độ thuần khiết cực cao, trộn lẫn với tinh thần chiến đấu quên mình và cái ăn ý âm thầm.
Có khát vọng quyến luyến manh động thời niên thiếu, song lại bị lí trí kìm hãm cực lực.
Nếu hình dung bằng hai chữ mập mờ thôi thì thành ra nông cạn quá.
Tưởng Lộc ngắm nhìn Tô Trầm trong ánh đèn màu vàng champagne nhàn nhạt, phát hiện ra đúng là cậu rất đẹp.
Khí thế phái mạnh của nam giới chuyển hóa thành phong thái sắc bén lộ liễu, đồng thời còn cất giữ trong ánh mắt kiên định vững vàng.
Tầm mắt anh dừng lại giây lát trên màu môi nhạt của thiếu niên, rồi dời đi.
"Muốn nói mấy câu gì đó, xong nhận ra, hình như không lên tiếng cũng được."
"Thế cứ nói đi, em muốn nghe."
Giữa bóng đêm, thành phố nhỏ dưới chân núi tựa đốm sáng sao trời liên miên, ánh đèn rải rác ở mấy căn cứ phim trường như ngôi sao chổi mờ ảo tích tụ.
Tưởng Lộc cầm cốc whisky lên, ngửa đầu nốc sạch, cụng chiếc cốc không của mình vào cốc thủy tinh đựng trà chanh của cậu.
"Cốc này vì Đêm Trùng Quang."
Anh cầm tiếp cốc Tô Trầm đẩy sang, cũng uống một ngụm cạn đáy, mặc cho dòng rượu đắng và cay chảy xuống cổ họng.
Rồi cụng ly leng keeng.
"Cốc này vì nhóc."
Ánh mắt Tô Trầm ấm áp, cậu nhìn anh uống hết rồi ủn cốc của mình qua.
"Cay không hả."
Tưởng Lộc vốn đang hốc rượu rõ ngầu, dốc hết tấm lòng mình.
Hình như Tô Trầm vừa hỏi cái là dạ dày mới phản ứng lại rõ mạnh, hơi nóng lan ra từ tận những kẽ xương.
Lúc nhìn sang Tô Trầm lần nữa, Tưởng Lộc để lộ vẻ mặt có phần ngây ngô.
"Cũng hơi hơi đấy."
"Nào, uống ít cho đỡ."
Tưởng Lộc khẽ cười đáp ừ, nhận lấy cốc trà của cậu uống một ngụm cho dịu giọng, đè bớt vị rượu cháy bỏng lại.
Tô Trầm quan sát từng cử động của Tưởng Lộc, cảm giác được mối liên kết thấu đáo đủ tác động lẫn nhau.
Như thể chỉ cần Tưởng Lộc cười một cái thôi là cậu sẽ biết đối phương đang giấu giếm, hay đang bày tỏ lòng cảm kích.
Tưởng Lộc thoáng cau mày là cậu biết ngay đoạn này lại phải quay thêm lần nữa, hoặc là cơm hộp dở đến một cảnh giới nhất định.
Ở chiều ngược lại cũng thế, kể cả Tô Trầm ợ một tiếng Tưởng Lộc cũng đoán ra được ý nghĩa của nó.
Cả hai làm bạn theo kiểu rõ ngượng nghịu rách việc, lúc thì hằm hè chiến tranh lạnh ra ngô ra khoai, lúc lại ăn ý tới độ nhìn nhau loáng thoáng thôi là đồng thanh bật cười.
Nhưng hình như linh hồn đã thấm nhuần sâu xa, ngàn vạn lời nói... chẳng sánh bằng một lát lặng im.
"Nói chuyện khác đi," Tô Trầm châm đầy cốc trà chanh, nhìn về phía bóng lưng bartender đang lau cốc đằng xa: "anh có thấy dạo này chị Văn cứ là lạ không."
"Có để ý, tốc độ đến Chử Thiên của chị ấy chóng vánh quá." Tưởng Lộc hồi tưởng: "Tầm này các năm trước đa phần chị ấy vẫn còn ở lại Thời Đô, bảo viết ở nhà nhanh hơn, có việc gì cứ liên lạc qua mạng là được."
"Năm nay thì chị ý như kiểu đang trốn cái gì ấy." Tô Trầm thấy bất an, di ngón tay theo thành cốc thủy tinh: "Cái gì được nhỉ?"
"Muốn đi xác nhận thử không?"
"Đi."
Giờ đang là 8 giờ 20 phút tối, không quá đường đột.
Cả hai lấy cớ thảo luận kịch bản hỏi Văn Trường Cầm xem có xin gặp một lát được không, qua gõ cửa phòng làm việc.
Văn Trường Cầm kéo cửa mở ra, đằng sau là nhóm biên kịch đang điên cuồng gõ phím lạch cạch lạch cạch.
"Chỗ này phải yên tĩnh, mình xuống tầng đi dạo ha."
"Dĩ nhiên ạ." "Vâng."
Ba người khoác áo khoác vào, chậm rãi bước về phía trước trong gió đêm.
Hãy còn nửa tháng nữa đoàn phim mới bấm máy, tuy giờ đã lác đác có người lục tục dọn vào ở dần nhưng buổi tối vẫn thanh vắng yên ả lắm.
Cứ hễ hiếm bóng người qua lại là căn cứ rộng lớn sẽ dâng trào cảm giác đầy hư ảo.
Dù bối cảnh chỉ tồn tại trong một khu vực giới hạn, nhưng lúc đi dạo ngang qua quảng trường mênh mông, dường như họ cũng đang là một nhân vật trong vở kịch nói, đang biểu diễn ngẫu hứng cho đám đông người xem chưa rõ.
"Chị Văn, em với Tô Trầm hẹn gặp chị là vì muốn hỏi xem liệu có gì cần bọn em hỗ trợ không ạ."
"Đúng ạ, nếu chị cần thì cứ yên tâm chia sẻ với bọn em, còn không muốn nói cũng không sao đâu ạ."
Văn Trường Cầm dừng chân phanh gấp, khăn quàng cổ dài thượt cũng bị hất tung một cái theo.
Vẻ mặt cô hiện ra nét chột dạ: "Chị lộ rõ thế cơ à?"
"Hơi hơi một tí ạ." Tô Trầm bắt đầu thấy căng thẳng: "Chị thấy người khó chịu chỗ nào ạ?"
"Còn nguy hơn thế cơ." Văn Trường Cầm ôm ngực bằng hai tay, cười gượng nói: "Cơ mà cảm ơn hai đứa, chắc cũng không giúp được gì chị đâu á."
"Chẳng lẽ... chị..."
Tổng biên kịch hít một hơi thật dài, tự vạch trần mình: "Đúng đấy, chị, chị bị tắc tị mất rồi!!"
"Khương Huyền yêu cầu chị trước chủ nhật tuần sau phải gửi dàn ý sơ lược bộ thứ tám rồi, chị còn chưa sáng tác xong kết cục bộ thứ bảy nữa!!"
"Chị thật sự —— ôi phắc, thật sự là ——" Cô gãi đầu gãi tai, gào lên đau khổ: "chị bí lắm rồi!"
Hai đứa choai choai nhìn nhau một cái, rơi vào tình cảnh khốn đốn hoàn toàn mới.
...Hình như chả quyển sách giáo khoa nào dạy gặp chuyện như này thì phải làm sao hết.
"Đoạn trước dàn cảnh làm nền rộng như thế kia, hết Thời khắc hoàng kim rồi đến chim Huyễn thời, sau đấy là chỉ giải cứu thế giới được nữa thôi." Văn Trường Cầm rồ dại kêu: "Không có hướng đi nào hay ho hơn à! Chị chỉ thiếu nước cậy hết vỏ não từng đứa tổ biên kịch ra xem xem có gì khác nữa không đấy, mọi người ai ai cũng đang chờ chị nêu ý kiến, chị tắc tị hoàn toàn rồi!!"
"Bình thường thì..." Tô Trầm cố gắng hồi tưởng lại những tác phẩm mình từng đọc từng xem: "Hình như đến cuối cùng toàn là giải cứu thế giới bằng các cách khác nhau hay sao ý ạ."
"Lấy đâu ra lắm thế giới để mà giải cứu thế!! Lạm dụng cái mô típ này nhiều quá người xem sẽ chê nhàm đấy!!" Văn Trường Cầm gạt lệ thương đau: "Chắc chắn phải có lối thoát khác!"
"Bao lâu chị chưa nghỉ ngơi rồi ạ."
Người phụ nữ hoang mang nghĩ ngợi, không nhớ rõ lắm nữa.
"5 năm à? Hay 7 năm?"
Tô Trầm quả quyết dứt khoát: "Mai mình nghỉ đi ạ, chị chọn địa điểm, bọn em đưa chị đi chơi."
Văn Trường Cầm tỏ ý từ chối.
"Có lúc phải làm mới đầu óc một tí, ít nhất cũng thay đổi môi trường, thử nghĩ ngợi những chủ đề khác, có khi lại khơi gợi cảm hứng."
"Nhưng phía Khương Huyền..."
"Phía Khương Huyền để em lo cho," Tưởng Lộc rút điện thoại ra: "em duyệt đợt nghỉ này nhé."
"Như này, anh Lộc chơi với chị một hôm, em chơi với chị một hôm, nếu vẫn chưa nghĩ ra thì mình tính tiếp, thế nào ạ?"
"Thật luôn hả," Biên kịch như được trút gánh nặng, thoải mái nêu ý kiến: "chị muốn đi câu cá."
Tưởng Lộc ngẫm nghĩ một lát rồi bỗng nói: "Rủ luôn cả mười mấy người tổ biên kịch đi chung một thể, xem như teambuilding sớm."
"Tối nay em sẽ đặt thuê xe, mai đi câu cá ngày kia đi khu vui chơi, OK không ạ?"
Văn Trường Cầm lập tức ra dấu OK bằng cả hai tay, móc điện thoại nhắn tin vào nhóm.
Chỉ cần vài giây, tiếng hoan hô rung chuyển trời đất nổ tung ở tầng 5, làm các bảo vệ dưới nhà giật mình hết cả hồn.
Tô Trầm đứng nghe thảng thốt, lòng bắt đầu ngập chờ mong.
Lát sau điện thoại của cậu cũng rung lên, ấy là tin nhắn đến từ người đứng ngay bên cạnh.
[Lộc]: Muốn bù cho nhóc một chuyến du xuân.
Nhắn tin xong Tưởng Lộc lại quay sang trò chuyện tiếp với chị Văn, vờ như mình không hề ngượng nghịu.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn anh cười, đôi mắt tỏa sáng trong màn đêm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");