(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bộ chuông biên chung tựa con cự thú say ngủ, thời gian đẽo gọt cho nó góc cạnh và ánh sáng sâu sắc hơn, trở thành vật lưu niệm bên trong tủ kính.
Hiện nay trên khắp cả nước rất ít người biết trình diễn nhạc cụ dạng này, tưởng tượng của mọi người về âm thanh của nó cũng thiên về hướng tương tự tiếng chuông bình thường.
Ông cụ tên là Cao Tu Thiện, trong lúc chống gậy dẫn khách đi tham quan, ánh mắt cứ trìu mến như đang nhìn chú chó yêu dấu.
"Tuy ta hay gọi là chuông đồng xanh nhưng thực ra ấy là hậu quả sau khi bị oxi hóa, các cháu biết không, lúc mới đúc ra thì số chuông này... màu vàng ánh kim cơ."
Tô Trầm dừng chân ngắm nghía, cứ nghe thấy màu vàng kim là cậu lại liên tưởng ngay đến ngàn vạn viên đá quý và mảnh kính vỡ lấp lánh rực rỡ trong thế giới huyền ảo ấy.
Vậy nên lựa chọn nhạc cụ duy nhất trên đời sinh ra với màu vàng kim sẵn có để kể lại bí mật về thời gian và thế giới của điện thần sau cuối, quả thực là cách làm hoàn hảo.
"Chúng tôi từng điều tra, thực ra đàn phong cầm, nhạc cụ độc đáo của nước ngoài, phải sử dụng mấy trăm đường ống dẫn tạo áp lực khí để phát ra âm thanh."
Khi các nhạc công ở nhà thờ biểu diễn bản nhạc Thánh lễ Misa, 500 600 ống dẫn khí bị lực đẩy tác động, luồng khí trong đó tạo ra âm thanh đủ khiến cửa sổ nhà thờ cũng rung chấn theo.
"Đương nhiên là "Đêm Trùng Quang" phải sử dụng đạo cụ ở đẳng cấp này chứ." Ông cụ Cao nở nụ cười đầy hãnh diện: "Thực ra ấy, cháu có dẫn Trầm Trầm đến đây không thì tôi cũng sẽ đồng ý cho cháu mượn thôi, dĩ nhiên cháu phải bảo quản cẩn thận cho tôi đấy, lúc trả về mà có sứt mẻ gì là ông già tôi đây chồm ra ăn thua đủ đầu tiên đấy nhé."
Tưởng Lộc đặt cả hai tay lên tủ kính, chăm chú quan sát bộ biên chung cổ xưa trông như sống lưng cự thú.
"Cháu đã nghĩ đến một vài phương án, thực ra cũng có thể sắp xếp cho nhạc công sang đây biểu diễn tại chỗ ngay ở bảo tàng của ông luôn, chúng cháu lắp đặt sẵn thiết bị thu âm là được ạ."
"Ở ngay đây á?" Ông cụ cực kì sửng sốt: "Chỗ tôi cách âm không tốt lắm đâu, làm được thật hả?"
"Không sao ạ, bọn cháu sẽ thực hiện xử lý tường, có đội chuyên gia phụ trách riêng cái này ạ."
Tưởng Lộc nhớ ra gì đó, mở laptop ra bật cho cả hai nghe thử bản soạn nhạc demo.
"Đây là hiệu ứng do phần mềm máy tính mô phỏng, nếu được vận dụng kho báu của ông thì chắc chắn hiệu quả sẽ chấn động hơn nhiều ạ."
Hình như khi anh ấn nút phát nhạc, thế giới cũng đã lắng lại theo.
Bộ biên chung có tổng cộng ba tầng trên dưới, nếu lắp ráp hết toàn bộ mấy chục thành phần vào sẽ có thể bao trùm quãng âm rất rộng.
Âm nhạc cổ xưa mang trong nó vẻ xa xăm tĩnh mịch đến từ thời Xuân thu, khoảnh khắc tiếng chuông rót vào tai như đang chầm chậm mở ra cánh cửa vượt không thời gian, dẫn dắt ta đến với thời khắc còn rung động hơn thế.
Ông cụ vịn hai tay vào chiếc gậy chống, nghe dần về sau gật gù liên tục, vỗ mu bàn tay đầy hứng khởi.
"Đúng cái này, đúng cái này rồi!"
Ông cụ nhấc bước định tiến lên, con trai con gái vội vàng dìu hai cánh tay, lo nhỡ ông cụ vấp ngã.
"Tưởng Lộc à, bộ phim này vốn phải vừa dày dặn vừa thú vị."
"Cái bộ thứ tư bác nhà cháu quay ấy, tôi giở ra xem đi xem lại mãi..." Đôi mắt Cao Tu Thiện đã thoáng vẩn đục, nhưng cảm xúc vẫn cực kì rõ rệt chân thật: "Sau ấy đổi liền tù tì hai đạo diễn, tôi cứ thấy là, không phải cái kiểu đấy, họ làm có hay có dở, cơ mà thiếu tình cảm với thế giới đó."
"Cháu với Tô Trầm lớn lên trong cái thế giới ấy từ bé, hai cháu mới là những người có tình cảm nhất."
Ông cụ run run vỗ mấy cái lên tay Tưởng Lộc, rồi lại vỗ về bàn tay Tô Trầm giống thế, vẻ mặt tràn trề quyến luyến và xúc động.
"Quay tốt vào nhé, tôi chờ được xem."
Sự việc hệt như tu được duyên thiện, cuối cùng vui mừng mĩ mãn.
Đồng thời giai đoạn này Tưởng Lộc bắt đầu lái Hummer bôn ba khắp nơi, vào việc gom góp mọi thứ cần thiết trước khi bấm máy.
Nếu xem kịch bản là nguyên liệu, diễn viên là dụng cụ, kĩ xảo và hậu kì là gia vị, thì tổng đạo diễn chính là bếp trưởng của bữa tiệc thịnh soạn này.
Phần lớn đạo diễn ví dụ như Nhan Điện hay Đỗ Ân đều sẽ tận dụng tại chỗ, đoàn phim có gì thì dùng nấy, không có quá nhiều yêu cầu kèm thêm.
Cái Tưởng Lộc mong muốn không chỉ vẻn vẹn là đạt mức điểm sàn, ắt phải bỏ ra gấp bội mồ hôi công sức.
Anh đứng ở mặt sáng đánh đổi, Tô Trầm nép trong mặt tối trình diễn.
Đến cuối cùng thì mọi công việc hậu trường đều để đưa nhân vật "Nguyên Cẩm" lên tới đỉnh cao tột độ.
Vì mục đích đó, đoàn phim mời giáo viên múa ballet, nhờ họ tiến hành huấn luyện riêng về khía cạnh hình thể cho Tô Trầm.
Làm sao mới đạt được tới mức như lượn lờ giữa đất trời, luẩn quẩn quanh dòng thời gian?
Nhẹ bẫng, mềm mại tột bậc.
Dây cáp bình thường có thể giúp treo người lên, thực hiện rất nhiều động tác trên không trung, nhưng muốn tạo cảm giác lơ lửng không có lực hút thì quá nửa phải dựa vào khả năng khống chế cơ thể tương tự nhảy múa.
Cách xòe năm ngón tay rồi lại lướt xuống, hiệu ứng di chuyển kéo dứt, rồi cả hình ảnh duy mỹ của mái tóc dài lất phất rũ nhẹ giữa bầu không, toàn bộ đều cần tập huấn đặc biệt, âm thầm lặng lẽ.
Đoàn phim mời hai nghệ sĩ ballet hàng đầu của Pháp, đầu tiên trình bày rõ hiệu quả mong muốn khi quay phim qua ống kính, rồi gửi gắm họ hướng dẫn Tô Trầm học cách hoạt động linh hoạt theo dạng múa.
Có những lúc chỉ có thể cắn răng mà tập.
Từ giãn cơ đến uốn dẻo, gắng luyện từng bước một, cho đến khi cơ thể đủ khả năng đi theo tâm hồn hóa thành làn nước nhẹ nhõm.
Tuy có phiên dịch đồng hành suốt quá trình, giáo viên vẫn quen giảng giải các điểm mấu chốt với cậu bằng tiếng Anh.
"Trầm, giống như chim bay ấy, tuy mình không tập "Hồ thiên nga" nhưng cậu có thể tưởng tượng mình là loài động vật uyển chuyển như thiên nga."
Cánh tay dài chuyển động, sẽ tựa lông vũ đang lần lượt xòe cánh, lướt trên mặt hồ dập dờn hoa súng.
Mũi chân không nhất thiết phải căng siết cứng nhắc, mà vẫn có thể mở góc sao cho sự biến đổi từ bắp chân đến mắt cá rồi đến đầu ngón chân cũng được như cá lội.
Các giáo viên cho cậu thấy giới hạn của dẻo và mềm, liên tục lặp lại tái hiện cảnh hình dung vĩ đại trong kịch bản.
—— Cậu sẽ lơ lửng giữa thánh điện vàng ròng của thời không, chứng kiến mái vòm tạo thành từ ánh sáng nơi chim Huyễn thời bay ngang, được những ngọn gió vô hình nâng đỡ bồng bềnh.
Cánh tay áo bào dài của cậu sẽ xòe rộng đầy tự nhiên như đuôi cá giữa làn nước, mái tóc dài xoáy lượn thành đường cong tuyệt đẹp như biển hoa nở rộ.
Chỉ riêng mình cậu sẽ bước vào, rồi tìm được lời gợi ý như tiếng tiên tri của thánh thần.
Tô Trầm như lại trở về với giây phút vừa mới gia nhập đoàn phim của rất nhiều năm về trước, phải rèn luyện từ đầu lực kiểm soát tay chân cơ bản nhất của mình.
Cậu lờ mờ đoán ra được, Tưởng Lộc cũng muốn đưa toàn thể khán giả quay về khoảnh khắc buổi đầu gặp mặt tác phẩm này thêm một lần nữa.
Mời nhạc sĩ cũ sáng tác bản nhạc hoàn toàn mới, giai điệu có phần trùng lặp với bài hát cũ nhưng lại đi theo cách triển khai riêng đầy khác biệt.
Giám sát xây dựng đô thành vùng Đông Nam phong cách độc đáo, tháo dỡ liệt kê kết hợp lại các bối cảnh cũ mới, ngay cả cây hoa lê mặc bạch cũng được di dời sang trồng cạnh hành lang suối hoa mới.
Một nửa kế thừa, tái hiện thổi bừng lên lần nữa nét đặc sắc của Bặc Nguyện.
Một nửa khai mở, đưa thêm nhiều hơn nữa những sự vật sự việc ấn tượng sững sờ của truyện ra trước ống kính.
Tháng 10, "Đêm Trùng Quang" mùa thứ 7 phát sóng đúng lịch.
Ngoài miệng mọi người vừa lo lắng vừa chê bai, nhưng thực ra đã thành kiểu bạn cũ với phim từ lâu, vẫn cứ bật lên xem đúng giờ như giữ lời tới cuộc hẹn.
...So sánh với bộ trước thì đúng là hiệu quả vượt xa hẳn luôn.
Bình thường hay có câu là "nhờ các đồng nghiệp cùng ngành làm nền cả đấy", giờ tình hình y xì đúc thế luôn.
Nhờ có ngọc ngà bày sẵn của Bặc Nguyện Nhan Điện làm chuẩn, tác phẩm của Thiệu Hải Duyên bị mọi người chửi cho tối tăm mặt mũi từ năm ngoái đến năm nay, phẫn nộ vì bộ phim đang hẳn hoi như thế bị gã phá hoại thành ra thế này.
Tuy Đỗ Ân làm phim không hay không dở, nhưng chỗ nào cần cố thì đều đã dốc hết sức, mọi người sẽ không hà khắc quá.
Do thời gian phát hành tiểu thuyết cùng tên và phát sóng phim truyền hình đồng bộ với nhau, rất đông người không chờ nổi tốc độ rùa bò ngày 2 tập đã phừng phừng lao thẳng đi mua ngay nguyên tác.
Doanh số tiêu thụ tăng vọt lên cao, đồng thời fan phim lẫn truyện đều phải sững sờ.
[ Báo!! Cơ Linh được đêm Trùng Quang lựa chọn thật rồi!!! ]
[ Cấp báo hỏa tốc!! Nguyên Cẩm chưa mù nhưng chạy hẳn lên núi tuyết rồi —— ]
[ Chỉ mình mị muốn có sứ giả điều khiển chim hàng ngày gọi một bầy hỉ thước đại nhạn đến đưa mị đi học thôi à! ]
Sự xuất hiện của nhân vật mới Hoa Thịnh phải gọi là điểm sáng chói lóa, hơn nữa kĩ xảo trong phim truyền hình cũng đặc biệt khá khẩm.
Đoàn phim đã làm sống dậy được đầy chân thực khung cảnh tráng lệ ngàn chim chỉ lối, đưa Nguyên Cẩm ngồi trên hàng vạn đôi cánh, đuổi theo núi tuyết xa xôi nhất giữa dải ngân hà.
Trong cuộc sống thực có lẽ Tô Trầm thuộc dạng hình mẫu kín đáo xa cách, nhưng Nguyên Cẩm vừa có áo thêu tím đậm tóc bạc tựa suối, vừa có trang điểm hoàn mỹ nụ cười khát máu, đem lại sự hiện diện không ngừng tiệm cận sát với hai chữ "mỹ nhân".
Vẻ đẹp của Nguyên Cẩm lộng lẫy tới độ khó lòng khắc họa bằng lời, là sự kết hợp tột đỉnh của hai màu tím và bạc.
Y huênh hoang thỏa sức, sắc sảo bén ngót, khi được đàn chim ngàn vạn quây quần vòng quanh tôn lên, cái đẹp ấy như trích tiên vượt trên cõi trần.
Bản thân diễn viên dù cảnh khóc than hay giận dữ cũng rất chịu khó thể hiện, cảm xúc chân thật diễn xuất có hồn.
Có linh hồn ngập đầy hơn nữa của Tô Trầm ban cho, nhân vật Nguyên Cẩm sở hữu nét đẹp đáng kinh ngạc cả về ngoại hình lẫn khí khái, phim lên sóng thì nhân vật cũng lên hotsearch liên tục, gây chấn động thêm một đợt nữa.
@Phi Phi lại đang chơi game đấy à: #Nguyên Cẩm đẹp phát khóc# Cái này lên no 1 hotsearch thực sự chưa đủ lột tả tình hình! Các bạn ơi phải thử tìm hiểu mỹ nhân trong tuyết phải thử tìm hiểu đế vương áo tím đi! Tiến thì công kích mãnh liệt được lùi thì yếu ớt bệnh tật được có ai hoàn hảo đến vậy ư!! Đảm bảo không còn ai khác nữa đâu!!! [Ảnh]
@Đêm Trùng Quang | Nguyên Cẩm: A Cẩm fansite của em đến đây!!! [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]
@Sở nghiên cứu cục cưng Trầm: Tổng hợp mà thiếu nhà này được ư?! Trầm Trầm cân mọi style đạp bằng tất cả!! [Ảnh]
Gần sang năm 2011, vài bức thư mời được gửi đến tay các thành viên tương ứng của đoàn phim lần nữa.
Sau khi bộ thứ năm thắng giải Hình đế, tuy bộ thứ sáu tệ hơn hẳn nhưng vẫn được đề cử vai Nam chính xuất sắc nhất, đoạt giải Mỹ thuật xuất sắc nhất và Kĩ xảo xuất sắc nhất.
Song đến lễ trao giải có bộ thứ sáu thì Thiệu Hải Duyên biệt tăm biệt tích luôn, nghe nói đã chạy ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.
Lần thứ ba được đề cử Hình đế đã đủ trở thành món quà sinh nhật tuyệt nhất cho tuổi 17, dù có đạt giải hay không.
Một người phô trương kiêu căng diễn tốt một vai tương tự thì là do đạo diễn chọn người phù hợp.
Nhưng một người hướng nội hòa nhã diễn tốt được vai có tính cách tương phản triệt để, khiến người xem tin vào sự tồn tại của nhân vật đến thế, ấy mới gọi là tài năng.
Giây phút Tô Trầm thổi tắt nến, em trai Ổn Ổn giơ vòng hoa tự tay mình làm lên.
"Anh ơi! Quà!"
Bạn nhỏ đang mọc răng dở nói chuyện lọt gió nhưng đôi mắt sáng rực, lần nào nhìn Tô Trầm cũng ngập đầy thân thiết vui sướng.
"Thời gian trôi nhanh thật đấy, cảm giác mới hôm qua hãy còn đi đón Trầm Trầm tan học ở cổng trường cấp 1 mà giờ một năm nữa thôi đã thi đại học rồi."
Lương Cốc Vân cắt bánh kem, bưng miếng to nhất ra trước mặt Tô Trầm.
Thiếu niên đang cúi người để em trai đeo vòng hoa cho mình, còn cười nói cảm ơn bé.
"Nhắc mới nhớ, Trầm Trầm đã nghĩ xem tương lai muốn thi ngành gì chưa?" Tô Tuấn Phong luôn theo dõi sát điểm số cho con, bê đồ ăn xong lau tay vào tạp dề: "Thực ra thành tích của con thì học các ngành khác vẫn ổn lắm đó?"
"Con nghĩ kĩ rồi ạ," Tô Trầm cười nói: "học khoa Biểu diễn của Sân khấu Thời Đô, nghe nói đây là khóa cuối cùng giáo sư Nghiêm dạy, đúng là khéo quá luôn."
Lương Cốc Vân nghe vậy sửng sốt: "Thầy Nghiêm Tư phải gần 70 80 rồi ấy nhỉ, thế mà vẫn chưa nghỉ hưu cơ á?!"
"Người ta thường là kiểu nghỉ hưu xong quay lại làm mà, dẫu sao thực lực kĩ năng vẫn có thừa."
Hai vợ chồng vẫn khá yên tâm về việc thi đại học lên cấp, chắc hẳn là vì đã được người đại diện Chu Kim Linh trao đổi trước.
Tô Trầm là đệ tử cuối cùng của nghệ sĩ lão làng Thịnh Kinh Tâm, lại được Nghiêm Tư công nhận công khai trong ngành, ngay từ năm lớp 10 đã nhận được một lượng lớn thư mời nhập học của các trường.
Cả nước có khoảng 4 5 trường có khoa Diễn xuất hàng đầu, có trường tư thục còn nhờ người mượn cớ tặng lẵng hoa quả nhét cả vàng thật vào chỉ vì muốn tranh giành tấm bảng hiệu hoàng kim này, làm Lương Cốc Vân sợ quá phải lái xe đi trả ngay tối hôm ấy, xong vẫn còn hãi hùng suốt đêm.
Dĩ nhiên vào Sân khấu Thời Đô thì tốt quá, nếu con có ý định nghiên cứu chuyên ngành khác ở đại học thì chắc chắn hai vợ chồng cũng sẽ dốc sức ủng hộ, trở thành hậu thuẫn cho bé.
Bánh sinh nhật tuổi 17 rắc đầy vụn socola, mặt bánh điểm xuyết quả việt quất tươi như những ngôi sao.
Tô Trầm ăn một miếng to, mãn nguyện híp mắt lại.
Lương Cốc Vân thấy bé ăn ngon lành thì cười đầy ấm áp.
"Mẹ còn bảo với ba là hồi nhỏ thằng bé có thích việt quất đâu, sao lớn xong lại đổi tính nhỉ."
"Giờ thích rồi ạ, cũng chịu thôi." Tô Trầm cắn thêm miếng nữa, nghĩ đến ai đó bèn nghiến răng kèn kẹt: "Thỉnh thoảng hơi chua tí nhưng đa phần vẫn ngọt lịm."
Hôm sau, Tưởng Lộc lái xe đón cậu đến tòa nhà Giải trí Minh Hoàng tham gia cuộc họp thảo luận nghiên cứu kịch bản lần 1 với các diễn viên khác.
Tuy trời lạnh nhưng Tô Trầm mặc rất ít áo, chỉ khoác thêm cái áo gió bên ngoài sơ mi.
Vừa lên xe cái đã hắt xì, chả ngầu được bao lâu.
Tưởng Lộc duỗi tay chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe, một bàn tay trắng bóc thon dài giơ ngang ra trước mặt.
"Quà."
"Ở ghế sau, tự lấy."
"Đạo diễn Tưởng chảnh quá đi."
Tô Trầm thò đầu ra sau, lúc trông thấy quà thì ngớ ra giây lát, vươn cánh tay bê hết chúng nó lên trước.
Tưởng Lộc đằng hắng một tiếng rõ lúng túng, giả vờ đang tập trung lái xe.
Đây là lần đầu tiên anh tặng tranh và hoa cho cậu.
Con trai với nhau... hiếm khi tặng quà kiểu này.
Gu thưởng thức của cả hai luôn rất ổn, loại hoa anh tặng cũng độc đáo riêng biệt.
—— Anh chọn cho cậu một bó lay ơn.
Hoa còn có tên là xương bồ thời Đường, vừa sở hữu phong thái cổ điển thường thấy ở họ diên vĩ, đường nét lại vừa liền mạch xòe nở, mang sự sắc bén của lưỡi kiếm rời vỏ.
Màu xanh ngọc thanh thoát trong veo, màu đỏ tươi rực rỡ vươn nắng.
Bất cứ ai ôm trong lòng bó hoa như thế đều khó lòng kìm nén nụ cười bừng nở.
Lúc cầm hoa đôi mắt Tô Trầm sáng rỡ, cảm giác như được chiều chuộng.
Cậu nhìn sang Tưởng Lộc, cầm tiếp bức tranh lên.
Ấy là chân dung góc nghiêng vẽ bằng chì than, nhin là biết ngay đến từ tay ai đó mới học vẽ chì chưa lâu.
Món quà này không rộng rãi tinh xảo dạng như nước hoa đồng hồ nổi tiếng, nhưng từng nét bút vẽ đều dịu dàng tỉ mẩn, lại còn hơn xa mọi thứ khác.
Tô Trầm yêu thích vô cùng, ôm cả hai thứ không chịu rời tay, hôn đóa hoa một cái đầy trắng trợn.
Tưởng Lộc thấy cậu cười tươi rói xong bàn tay đang cầm vô lăng mới thoáng thả lỏng bớt, giải thích: "Hoa này bông nào nở cũng vươn thẳng lên trên."
"Chúc nhóc thế như chẻ tre, không ngừng tiến bước."
Tô Trầm bưng đóa hoa, chạm đầu ngón tay vào giọt sương trên cánh hoa đỏ rực, nói: "Ý nghĩa hoa này chỉ có thế thôi à?"
Đạo diễn Tiểu Tưởng mắt vẫn nhìn thẳng: "Ừm."
"Em lấy điện thoại ra search thử đấy nhé."
"...Lừa nhóc làm gì."
Tô Trầm nghiêng mắt liếc anh: "Ấy, sao mặt lại đỏ thế này."
Tưởng Lộc duỗi tay sờ lên mặt theo phản xạ xong mới phát hiện ra trúng kế, bất đắc dĩ nhìn cậu một cái.
Trong lúc cười nói Tô Trầm đã mở điện thoại tìm được kết quả luôn, cậu đọc thông tin bằng ánh mắt dịu êm, không nói thêm nữa.
"Không được đối chiếu linh tinh."
"Cứ thích đấy."
Tưởng Lộc muốn phản bác mấy câu nhưng bản thân cũng bật cười.
Tô Trầm thấy đủ bèn ngưng, không bàn thêm về chuyện ý nghĩa liên quan của hoa nữa mà mượn công việc hòa hoãn bầu không khí.
"Thực ra mấy năm nay kĩ xảo đã dựng được đến tận sợi lông cọng tóc rồi, chưa chắc đã đắt lắm đâu."
Muốn tự tay mài giũa điện thần ấy thật thì công trình phải khó tới trình độ kiến trúc sư.
Có khi... lại có lối đi khác thì sao?
Tưởng Lộc đáp lời đầy tự nhiên, hiểu rõ ý cậu.
"Có bộ phim tên là "Vùng đất dữ", khoảng tầm 10 năm trước ấy, có cảnh dùng lưới laser cắt người thành mấy chục mảnh vụn chỉ trong nháy mắt, nhóc nghĩ xem họ quay kiểu gì?"
"Đương nhiên là dùng kĩ xảo chứ," Tô Trầm trả lời theo phản xạ, rồi suy nghĩ tiếp: "cơ mà 10 năm trước, chắc máy tính cũng chưa toàn năng được đến mức ấy đâu nhỉ... kể cả là nước ngoài."
"Quay thật đó." Tưởng Lộc nhìn liếc sang cậu, khẽ thở dài: "Họ dùng laser cắt mô hình người thành vài chục khối trước, sau đó dán lại thành hình người rồi mới quay cái đoạn sụp đổ tan tành này."
"Giống Titanic rồi rất nhiều phim nhóc nghe tên quen quen nữa, đều chọn từ bỏ CG để theo đuổi cảm nhận chân thực."
"Đợt đó anh với Joshua tìm đủ các loại mã não, hổ phách, đá ngọc lam rồi xác định mức phản chiếu và độ trong của từng cái một, cũng là để góp nhặt tạo được hiệu quả như kiểu kính vạn hoa đấy."
Tô Trầm ôm bó hoa lắng nghe anh kể về những vướng mắc trong đó, đột nhiên nghĩ tới điều gì.
"Từ từ đã."
"Nhóc nói đi."
"Xét về tư duy thì những cái anh vừa phân tích đều đúng cả, nhưng anh có biết ai sẽ hiểu rõ cái mình đang cần hơn cả anh không?"
Cuối cùng cả hai cũng nhìn nhau, ăn ý đồng thanh bật ra một cái tên.
"—— Chị Văn!"
Tô Trầm mà không nói thì đúng là Tưởng Lộc bận chọn vật liệu quá, lại đi quên xừ người giám định thích đáng nhất.
Họp xong cả hai giữ luôn Văn Trường Cầm lại, trình bày ngắn gọn vài ba câu về ý định của mình.
"Chị có thể về Chử Thiên với bọn em một chuyến không ạ, bọn em muốn cho chị xem thử lô thành phẩm ra lò mới nhất."
Văn Trường Cầm đồng ý dứt khoát ngay tắp lự: "Đương nhiên là được!"
Tốc độ trả lời của cô nhanh quá làm Tô Trầm phải quay sang quan sát, cảm nhận được lờ mờ là hình như chị lớn này đang chạy trốn thứ gì đó.
Tạm thời cậu không hỏi thêm nhưng vẫn lưu ý theo dõi.
Vé máy bay được đặt sẵn sàng ngay sau đó, một nhóm người cùng quay lại đoàn phim trước thời hạn để vào thăm quan căn cứ bí mật đã che giấu suốt gần 12 tháng.
Từ 2 năm trước Văn Trường Cầm đã kể cho Tưởng Lộc về thiết lập này, đến nay bản thân cô cũng cứ trùng trùng lo âu, sợ không quay được hoặc quay hỏng sẽ ảnh hưởng đến phần cao trào đỉnh điểm nhất của toàn thể bộ truyện.
Mới đầu lúc theo cả hai bước vào nhà kho, cô còn hơi ngờ vực.
"Chị nhớ khu này để chứa phục trang đạo cụ các thứ mà... hai đứa dời trường quay lên gác đấy hả?"
Lần này tới lượt Tô Trầm vén màn bật mí, thiếu niên nở nụ cười đầy giảo hoạt.
"Xưởng của anh Lộc ở trên gác đấy ạ."
Tổng biên kịch Văn ngơ ngẩn tại chỗ: "Xưởng... xưởng á?!"
Cả nhóm đi từng bước một lên tầng năm, qua hai lớp cửa bảo vệ, dừng lại trước sảnh nghiên cứu dạng tổ ong.
Cảm giác như đứng bên bờ dòng sông ánh sáng một lần nữa, để chứng kiến bức tường đá quý vượt trên mọi thực thể trần gian.
Khi ngẩng đầu lên, dường như ánh sáng rạng rỡ sắp đốt cháy đôi mắt người phụ nữ, đầu tiên cô muốn duỗi tay ra ngăn che bớt, nhưng rồi lại kiềm chế bản thân thả tay xuống lại.
Cô trợn to mắt, há hốc miệng trong vô thức, không khác gì lần đầu chạm tới sao trời, dè dặt cẩn trọng vuốt ve mặt tường ngập đầy dòng sáng.
"Trước mắt bọn em đã nghiên cứu phát triển hẳn mấy dạng mẫu thử, sau khi lựa chọn sẽ dùng chúng để hoàn thiện thiết kế của điện thần."
Tưởng Lộc đứng bên cạnh Văn Trường Cầm, tiện tay cầm bản mẫu hổ phách cộng sự đưa rồi chuyển cho Tô Trầm chơi, nói tiếp: "Cả mẫu thiết kế của các loại tua rua đèn trang trí, chim Huyễn thời, Khoảnh khắc hoàng kim vân vân nữa —— cơ mà chị cứ nghía thiết kế tường màu sắc lóng lánh trước đã, chị thấy có hài lòng không ạ?"
Văn Trường Cầm cảm giác như mình đang đứng giữa cung điện tổ ong, cô nâng tay sờ vào mặt tường đá quý góc cạnh rõ nét, khó lòng che giấu sự kích động tán thưởng của mình.
"Đúng, đúng rồi, chính thế..."
"Ngay từ lúc viết đầu chị đã tưởng tượng ra như thế đấy... Tưởng Lộc, rốt cuộc sao em làm được thế?!"
"Cái này, cái này đúng thật, không thể tin nổi!!"
Tô Trầm cũng đã chứng kiến hơn nửa quá trình nghiên cứu, lúc này cười nhún vai: "Hóa ra chị Văn thích kiểu này, thế chắc mấy mẫu sau hết cơ hội mất rồi."
Văn Trường Cầm đã sốc đến độ không thốt nên lời, thả lỏng tay quay lại nhìn cậu như thể tưởng mình nghe nhầm cái gì.
"Vẫn còn nữa á?"
"Đúng rồi ạ, còn nữa cơ."
Tưởng Lộc đưa tay ra hiệu, kĩ sư bên cạnh hiểu ý ấn nút bảng điều khiển, từ từ nâng bức vách trưng bày sản phẩm mẫu thử đầu tiên lên.
Vào khoảnh khắc tấm chắn được kéo lên cao, tia nắng như một dòng chảy miên man nối tiếp, sung sướng tràn ra cả những tấm màn phía sau.
Chất liệu bất đồng, phối màu độc đáo, sáng tạo nên những vết tích thần thánh khác biệt nằm ngoài những ảo tưởng huyễn hoặc của nhân loại.
Thực ra kim cương có bảy màu cầu vồng, có thể phản xạ nhiều tầng với giới hạn tối đa giữa ánh bạc trắng, tựa như thổi hồn cho ánh sáng lấp lánh sinh động.
Hổ phách trông có vẻ mượt mà trầm đục, nhưng nếu được mài giũa đánh bóng tỉ mẩn cũng sẽ tỏa ra màu sắc rung động lòng người.
Còn có thực thể kì diệu hơn thế —— thủy tinh đủ mọi sắc màu hay kính màu đập vỡ thành vụn.
Khi chúng giao hòa cùng nghệ thuật ghép dán, toàn bộ không gian đều sẽ tỏa sáng óng ánh, đủ khiến người ta lạc lối mất hết mọi phương hướng.
Dù đã nhìn thấy chúng rất nhiều lần, khi ngắm nghía khung cảnh này thêm lần nữa Tô Trầm vẫn cứ phải thán phục.
Thực sự quá đẹp.
Cũng chỉ có cái tính ngang bướng của Tưởng Lộc mới đau đáu chấp niệm tới độ ngoan cố, xây đắp bằng được sự tồn tại của chúng.
Ban đầu Văn Trường Cầm tưởng vụ này chỉ đơn giản nhẹ nhàng như kiểu chọn mấy tấm thảm thôi, ai ngờ lại được hai đứa nhỏ dẫn đến cái chỗ như phòng triển lãm tranh.
Cứ được xem mẫu thiết kế nào là cô lại thốt lên tán thưởng, cảm giác sóng não hòa hợp lạ kì.
"Cái này đấy!! Dạng này siêu khớp luôn!!"
"Ơ nhưng cái kia cũng chuẩn lắm —— ôi có lấy hết được không?"
"...Cái đằng sau kia cũng đẹp lắm kìa, Tưởng Lộc, chị lấy hết được không!"
Tưởng Lộc đứng giữa hàng loạt mặt phẳng triển lãm trưng bày lơ lửng, cười rất là bất lực.
"Bọn em không chọn được nên mới phải mời hẳn chị đến mà..."
Văn Trường Cầm vẫn đang xoay vòng lượn lờ quanh các tấm phản đá quý như soi gương.
"Thế như này đi, chị chọn ba mẫu, em sẽ cho người dựng mẫu thiết kế khâu tiếp theo."
"Năm mẫu được không nhỉ."
"Chị mặc cả ngoài chợ đấy ạ," Tưởng Lộc đưa cho cô một chiếc hũ thủy tinh phong cách cổ điển: "vật liệu gốc ở bên cạnh kia, chị thích cái nào thì cứ cho vào đây ạ."
Không ai có thể chống cự trước những viên đá nhỏ lấp lánh thế này, kể cả mang về nhà trang trí mặt bàn thôi cũng đủ thưởng thức vui mắt lắm rồi.
Văn Trường Cầm bưng cái bình thủy tinh không khác nào vớ được kho báu, cuối cùng cũng tỉnh hồn lại giữa chốn sắc màu hoa lệ.
"Lộc Lộc, có đủ kinh phí thật không đấy?"
"Toàn vật liệu nhân tạo ấy mà ạ, không lo đâu."
Sau đợt thẩm tra, dì Đông không còn xuất hiện ở đoàn phim nữa.
Ngay cả đồ đạc cá nhân của dì Đông cũng do con gái đến thay mặt nhận về.
Những tài liệu chứng từ trong tủ thì đã được kiểm tra giao nộp sạch sẽ ngay giai đoạn 2 ngày ngừng quay.
Đoàn phim tuồn tin ra ngoài là đầu tư chặt chém cắt giảm. Thực tế thì sau khi kiểm tra sổ sách chi phí tổng đã giảm hẳn 72%, nhưng chỉ rất ít người biết đến con số này.
Chi phí giảm mạnh, mức đầu tư rút gọn được đến 80%, trái lại còn dành ra được khoản tiền hỗ trợ rộng rãi hơn cho toàn bộ đoàn phim, thậm chí tăng thêm ít cát-xê của các diễn viên.
Tô Trầm không hề can thiệp việc này, lúc nhận được hợp đồng mới vô cùng phấn khích.
Được tăng lương rồi! Tuy đoạt Hình đế một năm xong mới tăng nhưng cũng quá tuyệt vời!
Sau khi xác nhận giá thành đều nằm trong phạm vi hợp lí, Văn Trường Cầm khẳng định lặp lại là mình muốn lấy hết.
Nhóm chỉ đạo mỹ thuật lôi chỉ đạo quay phim đi họp, nhất trí cho rằng chấp nhận được.
Không gian khác nhau tương ứng với các ảo ảnh khác nhau, cứ chốt thế.
Dù hiện giờ các hạng mục kiến trúc vẫn chưa thành hình hoàn toàn, tất cả mọi người đều đã mường tượng được mùa tiếp theo sẽ ngoạn mục nhường nào.
Cảm giác mong ngóng đã lâu lắm mới có lại đang liên tục ấp ủ rồi lan dần ra xa theo từng đợt sóng, khích lệ nhiều người cùng góp vào với nó hơn nữa.
Cuối cùng cũng đến tháng 2, sát ngay sau kì nghỉ Tết chính là ngày khởi động đoàn phim.
Nhưng lần này chỉ đạo động tác xếp cho Tô Trầm vào trường quay trước để thử nghiệm lại cách thức thể hiện trạng thái lơ lửng.
Khóa học múa ballet không ngừng chỉ dẫn giúp thiếu niên có được động tác nhẹ nhàng linh hoạt hơn, nhưng mái tóc dài thì lại nằm xa ngoài tầm kiểm soát.
Hiện tại bối cảnh thực tế chưa dựng được xong hết, mọi người tìm tạm một khu rộng rãi treo sẵn dây cáp để Tô Trầm mặc trang phục diễn đội tóc giả, tham gia thí nghiệm lần nữa.
Phía trước khoảng sàn trống, mọi người làm một cánh cửa khép hờ bằng bìa các tông để mô phỏng đoạn mở đầu cảnh quay.
"Action!"
Khi âm thanh của bộ chuông biên chung thấp trầm bí ẩn vang lên, cậu mở cánh cửa ra, đặt chân vào hư không phía trên ấy.
Các võ sư kéo dây thép đã hợp tác nhiều năm với Tô Trầm, lúc này duy trì kiểm soát lực để động tác của cậu trông giống đang bước lên bậc thang thực chất hơn nữa, mỗi bước một cao thêm.
Các vũ công đứng dưới động viên cậu, cậu cũng đang tựa thiên nga giang rộng đôi cánh, cơ thể cúi nghiêng rồi liên tục cân bằng ngửa ra, dường như sẽ thiếp ngủ giữa cơn gió.
"Tốt lắm! Duy trì tư thế này, tạm ngưng!"
Chuyên viên tạo hình đứng dưới chụp ảnh lia lịa, trao đổi nhanh với mọi người khác.
Nếu muốn có hiệu ứng thị giác chấn động dạng lên tiên, thì mái tóc và quần áo đều không thể rũ xuống theo trọng lực.
Họ cần dùng máy thổi gió, hơn nữa còn phải thổi gió từ cả bốn phương tám hướng.
Ở giai đoạn này chuyên viên ánh sáng đã thành DJ quán bar đêm từ lâu, có thể điều chỉnh đồng thời công tắc tắt mở sáng tối độ bão hòa của hàng trăm chiếc đèn để cuối cùng hòa trộn điều chỉnh các sắc thái ánh sáng khác nhau, tạo ra hiệu quả chuẩn xác.
Mà bây giờ, vì Nguyên Cẩm, đoàn phim còn huy động khẩn cấp kĩ sư lắp đặt mấy chục cái máy thổi gió với các hướng gió đa dạng, sắp xếp thêm nút điều hướng và độ mạnh nhẹ của số này lên bảng điều khiển điều hòa tổng.
"Đúng rồi, tốt quá, Trầm Trầm cố gắng hết sức đừng cử động ha ——"
"Hay gọi diễn viên đóng thế vào thay cho em nó xuống nghỉ một lát?"
"Không cần đâu, cứ tiếp đi ạ." Tô Trầm đáp lời: "Chắc chắn là tóc giả của em dán chặt chưa ạ?"
Mọi người bật cười ha hả, bầu không khí tươi tắn hẳn lên.
Vẻ bồng bềnh tiêu dao của cậu được dựng lên trên nền 50 cái quạt gió ở khắp các hướng xung quanh.
Mỗi lần nhấc bước, ghé mắt, duỗi tay chạm sờ, quạt đều được chỉnh thử hàng chục lần để tìm ra được cách biến đổi góc độ phù hợp nhất.
Để khiến tay áo phấp phới hai bên, khiến mái tóc dài lượn sóng lộng lẫy như lụa bạc.
Có người còn đề xuất bắt chước kiểu nghệ sĩ ảo thuật đường phố chơi với rắn, làm cho Tô Trầm một cái trụ giữa không trung, có thể ngồi dựa vào đó thực hiện động tác cơ thể thoải mái dễ dàng hơn.
Xong cái đề xuất này được tiếp thu thật.
Phía trên cao khu vực trung tâm của điện thần sau cuối, có một giá đỡ hình chữ V được bọc phông xanh lá toàn thân.
Lúc ngồi lên đó Tô Trầm có thể tận dụng áo bào với tay áo dài che phủ ghế đi, như kiểu nằm nghiêng lơ lửng giữa trời thật, cảm giác đúng hệt đang ngủ trên một đám mây vô hình.
Lần đầu tiên chứng kiến hình ảnh này Chu Kim Linh bị bé nhỏ qua mắt hoàn hảo, thảng thốt kêu lên oai oái.
Chờ tới lúc cậu được mọi người đỡ trượt xuống chị mới trông thấy cái giá đỡ nguyên lí đơn sơ, cũng cười lăn cười bò theo.
Vào lúc này, thông tin Tưởng Lộc sắp nắm quyền chỉ đạo mùa thứ tám của "Đêm Trùng Quang" được công bố chính thức, khiến lượt tìm kiếm liên quan vừa mới dịu dần đi vì hết phim bùng nổ tiếp.
—— Ai cơ?! Tưởng Lộc? Tưởng Lộc mà đóng vai Cơ Linh ấy làm tổng đạo diễn á?!!
—— Hồi trước có người phát hiện khoanh tròn tên Tưởng Lộc ở bộ 6 mị còn tưởng là đoàn phim có người trùng tên, vl thật hay giả đấy!!
—— Tưởng Lộc mới hơn 20 thôi mà, thế là năm mấy nhỉ, trường đại học có dạy mấy cái này không??
Đúng như những gì Giải trí Minh Hoàng đã dự liệu, tiếng sửng sốt nghi ngờ nhấn chìm mọi chào đón hoan nghênh.
Đối tượng bị nhắm tới đầu tiên chính là bộ thứ sáu Tưởng Lộc tham gia làm phó đạo diễn để thử nghiệm, mà mùa 6 này nát tan như nào thì mọi người đều chứng kiến cả rồi đấy.
Bộ thứ bảy chọn đạo diễn điện ảnh thương mại của Hongkong mà cũng được tận 8,7 điểm, bộ thứ sáu thì 7,9 thấp đến mức vô tiền khoáng hậu trong lịch sử, chẳng lẽ cũng có phần lí do từ Tưởng Lộc ư?!!
Các bên đối thủ lập tức tranh thủ thọc ngoáy, lần lượt chơi hết các chiêu bệnh ngôi sao rồi thì gây sự vô cớ.
Có kẻ tự xưng là nhân viên công tác thuộc đoàn phim, nói mấy năm nay Tưởng Lộc toàn chống đối các đạo diễn khác ở đoàn, cậy mình là họ hàng của đạo diễn đời đầu cứ rảnh ra lại kiếm chuyện thậm chí còn đánh nhau, tiếng xấu đồn xa từ lâu lắm rồi.
Có người còn lôi lại cái vụ "thêm đất diễn o bế bằng được" đã lan truyền từ đời tám hoánh ra, bảo Tưởng Lộc với ông bác mình cứ cưỡng chế tăng cảnh cho Cơ Linh suốt, bây giờ còn ép cả biên kịch Văn Trường Cầm viết cả đêm Trùng Quang cho Cơ Linh luôn, cái phim này đúng là hồi quang phản chiếu được một đợt, xong là nát bươm nát toét rồi đấy!
Tin tức lan đi, các phe đấu khẩu chửi nhau dây dưa mãi không thôi.
@Trà sữa dừa bốn mùa 30 đường: Anti im bớt đi hộ cái?! Tưởng Lộc mà là người như thế thật liệu hội Tô Trầm có còn thân thiết với ảnh thế không! Mấy người nhìn xem bao nhiêu năm nay Weibo hội chủ chốt tương tác thường xuyên như nào, sinh nhật Tưởng Lộc những người khác đều chúc mừng ảnh, tần suất tụ tập ăn chung cũng đủ chứng minh chắc chắn ảnh không thể là loại người đáng ghét vậy đâu!
@Tỉnh lại đi tỉnh lại đi: Mấy chụy fan Lộc đừng lên cơn nữa, chính nhân viên đoàn phim còn phải đứng ra kêu chứng tỏ có điều khuất tất, mấy chụy vẫn ảo tưởng nữa hử? Lấy tương tác Weibo official ra để lí luận á? Chưa nghe thấy xã giao công việc bao giờ à? Toàn ra cái vẻ cho xong thôi! Mùa 5 nhờ cả vào Nhan Điện níu kéo, mùa 6 người ta được nước lấn tới làm hẳn phó đạo diễn, mấy người vẫn chưa thấy có vấn đề thật luôn hả??? Mùa 6 rác như nào cả thế giới đều chứng kiến hết rồi!
@Bé gối mùi dành dành: Người qua đường 100% xin mở mic, ít nhất mị sẽ không xem phim truyền hình của sinh viên 20 tuổi quay, 20 tuổi, lại còn là tác phẩm đầu tay đạo diễn, nhất quyết đi nhận cái việc to như thế ai mà dám xem, cậu tính chiếu bài tập cuối kì của mình cho khán giả cả nước xem chắc?
@Dê dê bebe: TL nghiện tăng đất diễn đã là bí mật công khai trong ngành rồi, mấy năm nay Cơ Linh có bao nhiêu cảnh mọi người xem phim còn chưa rõ à? Ngay đến biên kịch Văn còn bị ép buộc cúi đầu viết đêm Trùng Quang cho ai đó luôn rồi, sao cái thằng này vẫn chưa cuốn xéo khỏi đoàn đi nhỉ, phiền vl, đổi cmn tên thành "Cơ Linh truyện" đi cho xong!
@Ai đó cứu Đêm Trùng Quang với: T nói một câu thôi, đạo diễn trong nước chết hết rồi hả? Giải trí Minh Hoàng mấy người nhất định không tìm được đạo diễn nào tốt đúng không??
Khi hotsearch lên đến đỉnh điểm, cuối cùng Tô Trầm cũng gọi điện cho Chu Kim Linh.
"Chị, chị còn nhớ cái clip đó không."
Chu Kim Linh đã đợi ròng rã suốt 2 năm trời, có giai đoạn còn sắp sửa quên luôn là mình sở hữu chứng cứ này, nhưng không tài nào ngờ rằng sau cùng thì đoạn clip này không phải để bảo vệ Tô Trầm, mà là che chở Tưởng Lộc.
"Em xác định là dùng vào đây hả?! Hóa ra thời điểm xấu nhất mà em bảo chính là bây giờ à?"
Tô Trầm gật đầu, cười rất thoải mái.
"Không chỉ mỗi đoạn này đâu ạ, phải tung cùng lúc cả hai đoạn lên mạng."
"Còn clip nữa á?! Sao chị không biết??"
Thực ra hai năm trước Tô Trầm không chỉ dặn Tuỳ Hồng và Chu Kim Linh quay lại màn mình bị mắng chửi như điên.
Cậu còn nhờ cả anh Triều vốn không quá nổi bật quay lại cảnh nhân viên quay phim le ve trong đoàn sai khiến Tưởng Lộc bốc dỡ vật nặng.
Cậu luôn rất giỏi trong việc chờ đợi thời cơ.
Đã đến lúc đống bôi nhọ vu khống nhằm vào "Đêm Trùng Quang" và Tưởng Lộc bao năm nay, rồi cả làn sóng nói xấu ngày càng khùng điên, phải ngưng bớt lại đi.
Tối hôm ấy, một nick clone Weibo online, đăng liên tiếp hai đoạn video, để lại đúng một câu nói.
"Rốt cuộc ai mới là nhân viên cơ cấu, xem thử khắc biết."
Đoạn đầu tiên là đạo diễn chửi bới loạn xạ như lên cơn điên, dìm vai chính đến mức không bằng heo chó.
Gã rồ dại kiểu thần kinh bất bình thường, cả những người khác trong đoàn cũng dính dáng ăn chửi hết loạt, không ai dám lên tiếng phản đối.
Đoạn thứ hai là Tưởng Lộc "địa vị tư bản" "đòi đất diễn" trong tin đồn gần đây, bị nhân viên công tác đã che mờ mặt sai bảo vận chuyển dụng cụ nhiếp ảnh thậm chí là cả đồ dùng gia dụng ở nhà kho, thời gian quay trộm lên đến 1 tiếng 40 phút.
Có 2 đoạn clip này ở đây, phần lớn lời đồn chưa cần làm gì tự khắc dập tắt, quay xe xong lại thành trò cười thời gian thực.
Đông đảo quần chúng hóng hớt ào ào chia sẻ video, thật lòng đồng cảm xót xa cho hai người, đẩy luôn hashtag #Thiệu Hải Duyên cút khỏi showbiz# lên đỉnh bảng hotsearch của hàng loạt diễn đàn.
[ Ôi trời ạ, đây là hai nghệ sĩ nổi nhất hiện nay thật đấy hả?? Một người ăn chửi công khai giữa đám đông, một người bị sai bảo như culi?? Đoàn phim mấy người bị rồ đến mức nào rồi thế??!! ]
[ Xem hết mấy hotsearch xong t chỉ muốn nói, đám Giải trí Minh Hoàng làm ăn ra hồn hộ cái được không!! Đại diện quản lý ngỏm hết rồi chắc!! Hồi ấy Tưởng Lộc còn là trẻ vị thành niên nhỉ để ẻm bị sai bảo thế mà coi được à? Chúng m xem người ta là gì, Bặc Nguyện chết rồi chúng m cứ chà đạp người ta thôi đúng không?? ]
[ Lúc người kia sai khiến Tưởng Lộc chuyển đồ, tính tình Tưởng Lộc kiêu ngạo thế mà còn chẳng buồn bật lại luôn nữa, t search thử rồi cái giá đỡ đấy phải mấy chục kg lận, chắc chúng m phải điên lắm rồi ha, rốt cuộc mấy chuyện như này đã xảy ra bao nhiêu lần, liệu đằng sau có còn những việc quá đáng hơn nữa không!!! ]
[ Mấy đứa giờ còn chửi Tưởng Lộc im được chưa nào? Chúng m bảo Tưởng Lộc tự tay hủy hoại tác phẩm bác mình để lại, giờ rốt cuộc ai mới là kẻ tác oai tác quái xong chột dạ chạy sang Mỹ chưa nhìn rõ nữa à, dựa vào đâu Lộc nhà t phải gánh họa của Thiệu Hải Duyên? Tại sao! Xin lỗi đi, chúng m phải xin lỗi đi!! ]
Giữa vô vàn tranh cãi hỗn loạn, Tô Trầm nhận được cuộc gọi từ Tưởng Lộc.
Đối phương thở hắt một hơi thật dài, thấp giọng nói: "...Anh trông thấy cả rồi."
"Không cần thiết phải làm nhiều đến thế vì anh."
"Em không thể kể trước với tất cả mọi người là anh đã bỏ ra bao nhiêu ngày đêm, tự tay vẽ bao nhiêu trang bản thảo để quay được Nguyên Cẩm rực rỡ chấn động nhất."
Có những việc phải chờ đến sau này mọi người mới biết.
Biết anh suy tính vì em tỉ mỉ nhường nào, biết anh đã dành ra trọn vẹn mười năm của mình vì bộ phim này.
Nhưng có những lời em có thể nói ngay bây giờ, và cũng nhất định phải nói.
Tô Trầm đứng trên sân thượng, trông ra ánh đèn sáng ở tầng 5 nhà kho, lúc lâu sau mới đáp: "Em không nghe lọt tai bất kì ai nói xấu anh."
Tưởng Lộc thoáng rung động vì cậu, nói rất khẽ: "Đúng là anh 20 tuổi, cũng đúng là tác phẩm đầu tay thật."
"Thế thì đã sao?" Thiếu niên nở nụ cười tươi: "Em mà bênh vực là bất chấp lí lẽ đấy nhé."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");