Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 119




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc đi ra ngoài Tưởng Lộc cầm thêm một quả táo, tỉ mỉ lau sạch rồi đưa cho Tô Trầm.

Tô Trầm ngầm chấp thuận khoản hối lộ nhỏ, nhận lấy xong cắn một miếng to, táo giòn tan kêu răng rắc.

Ngọt quá.

Tâm trạng bé rất phơi phới, đi cạnh Tưởng Lộc gặm táo, hai người cùng nhau quay về.

Tưởng Lộc đút hai tay vào túi suy tư ngẫm nghĩ thất thần, cả hai không trò chuyện thêm, dọc đường thi thoảng có tiếng cắn táo rắc rắc.

Mãi đến khi phải chào nhau, Tô Trầm mới vứt lõi táo vào thùng rác, hàng mi thật dài cong cong nổi bật dưới ánh đèn đường.

Thực ra thiếu niên có một khía cạnh cực kì đáng yêu, mỗi tội áp lực công việc quá lớn, dần dà thường ngày cũng ít gặp hơn.

Tưởng Lộc ngắm nụ cười híp mắt của bé, bỗng duỗi tay ra nhẹ nhàng vò tóc thiếu niên.

"Anh đi tăng ca đây, mai gặp."

Hiện giờ toàn bộ khách sạn của bác đã thực hiện xong thủ tục thừa kế di sản, tầng 4 trông như không tồn tại còn chẳng có nút ấn thang máy, phòng tài liệu riêng biệt của Tưởng Lộc nằm ở đó.

Tô Trầm thấy cậu đã móc bật lửa trong túi ra, định hút điếu thuốc ở cột đèn đường xong mới vào, có vẻ chần chừ ngập ngừng.

Tưởng Lộc nhướng mày, hơi hơi nghiêng đầu: "Anh phải lấy sức."

"Em không định bảo cái đấy." Tô Trầm nói: "Anh ôn thi đại học đến đâu rồi?"

Điểm thi năng khiếu của Học viện Sân khấu Thời Đô đã có từ tháng 1, Tưởng Lộc đứng đầu khoa Biểu diễn, đợt đó còn lên cả hotsearch.

Thực lực rành rành, mọi người đều khen ngợi chứ chẳng mấy ai dị nghị.

Một lần nữa nghe thấy từ thi đại học, bản thân Tưởng Lộc cũng thấy hơi buồn cười.

Cậu vừa mới rời khỏi văn phòng dì Đông, lần đầu tiên trong đời làm kẻ trộm phá khóa của người ta, đầu óc choáng váng cứ như bị xe tông.

Hóa ra mình còn phải thi đại học nữa.

"Tháng 4 rồi, đúng là không còn mấy thời gian." Tưởng Lộc cúi đầu châm thuốc, nuốt mây nhả sương giữa ánh đèn đường, tiêu hóa tất thảy của tối nay: "May mà điểm chuẩn văn hóa của Sân khấu Thời Đô cũng không cao lắm."

"Anh kiêu ngạo tới mức nào." Tô Trầm nhìn vào mắt cậu, hỏi ngược: "Với cái tính của anh mà chịu để mình điểm thấp đỗ suýt soát à?"

"Đến lúc ấy hotsearch rầm rầm lên là Tưởng Lộc thi đại học 400 điểm, có khi anh tức quá còn đòi học lại một năm đấy —— thế cũng được phết, em tranh thủ nhảy thêm một cấp nữa, vừa khéo mình học cùng lớp luôn."

(*400/750 điểm ~ 16/30 điểm 3 môn bên mình)

Tưởng Lộc cười không dứt mồm, dỗ dành mấy câu rồi nhìn theo Tô Trầm đi về.

"Về ha, đợi mai em tặng anh quyển đề. Muốn nhà xuất bản nào tự chọn."

"Nhóc đi mà làm."

Cậu trông thiếu niên biến mất ngoài tầm mắt, lại dựa vào cột đèn đường, dí tắt điếu thuốc.

Tối nay vẫn còn rất nhiều việc phải làm, đầu tiên là điều tra cụ thể xem dì Đông và chồng có mạng lưới quan hệ ở mấy bộ phận, tiếp xúc được với khâu tăng giảm lưu thông của những tài sản nào.

Có manh mối nào đó cứ sượt qua rồi xuất hiện trong não, khiến Tưởng Lộc thấy rất bất an.

Cậu chưa nắm được đầu dây ấy nhưng trực giác mách bảo không thể bỏ qua, nếu không có khi sẽ gặp chuyện lớn.

Tối hôm ấy ở phòng tiệc mọi người đều vui, các thành viên đoàn phim bận rộn mãi cuối cùng cũng tìm được khoảng nghỉ, cùng nhau hát kara chơi bi-a đến quá nửa đêm.

Đạo diễn thì ngồi đờ dưới sàn nhà trong xe bật đèn suốt cả đêm, chai rượu lăn lóc xung quanh, đâu đâu cũng toàn vũng bọt với vết bẩn.

Tô Trầm lôi Lâm Cửu Quang đi làm bài tập, 11 giờ giải đề xong cùng chơi tiếp băng Mario Tưởng Lộc cho, một tối qua liền tù tì mấy màn.

Một mình Tưởng Lộc lật giở tìm hồ sơ ở tầng 4 không tồn tại đến tận khuya, không hề tham dự khoảng thời gian nghỉ ngơi quý báu.

Thực ra có rất nhiều nội dung cậu không hiểu, xét cho cùng sách giáo khoa cấp 3 lẫn đại học đều không hề dạy lĩnh vực này.

Kiến thức tài vụ của người trẻ có hạn, cũng chưa bao giờ tự mình nộp thuế, động vào các khoản mục rối rắm gặp phải rất nhiều từ chưa biết, còn phải tra từng chữ một hoặc gọi điện cho kế toán Khương Huyền chỉ định giữa đêm hôm để hỏi han.

Tầm nhìn của Văn Trường Cầm và Khương Huyền đều tập trung vào tầng cao hơn, hai người không nắm rõ giá một miếng màn vải xanh, không rõ một chiếc đèn chụp rốt cuộc dùng được bao lâu, bị hỏng xong thay mới rốt cuộc nên tính giá bao nhiêu mới hợp lí.

Không phải Tưởng Lộc đang xem các loại số liệu trong sổ sách, mà là đang tìm kiếm những mục mình quen thuộc thì đúng hơn.

Rất nhiều báo giá được lên rất chính xác đẹp đẽ, còn rẻ hơn cả giá thị trường. Nếu không làm ở đoàn phim từ 5 năm trở lên thì hoàn toàn không tài nào phát hiện được bí mật trong đó.

Lịch sử tìm kiếm đã lần lượt chất chồng mấy chục dòng, cuối cùng đang ngừng ở một câu hỏi.

Tham ô trong đoàn phim xử mấy năm?

[ ——  Nếu khoản tiền tham ô đặc biệt lớn hoặc kết hợp các tình tiết tăng nặng khác, thì người phạm tội bị phạt tù có thời hạn từ 10 năm trở lên hoặc tù chung thân. ]

Cậu nhìn vào dòng chữ thật lâu, khi ngước lên đồng hồ trên tường mới phát hiện ra đã là 4 giờ sáng.

Tưởng Lộc quơ bừa cái chăn rồi cuộn tròn lại trên sofa, rúc mình vào nhanh chóng thiếp đi.

Hôm sau mọi người đều dậy rõ muộn, thời gian ăn sáng cơ bản chẳng thấy ai có mặt, lúc gần hết giờ buffet sáng mọi người mới túm năm tụm ba vừa ngáp vừa xuống nhà ăn.

Khi thức giấc Tưởng Lộc thấy mình đang nằm dưới đất, nửa cái chân còn vắt trên sofa, ánh nắng sáng tới mức chói cả mắt.

Cậu đói cồn cào, đi xuống nhà hàng gặp gì gắp nấy, vội lướt xem tin tức trên điện thoại rồi ăn ngấu nghiến một mình.

Mức tiêu hao thể lực quá khủng khiếp, hình như tất cả số calo cũng chưa đủ bù đắp.

"Mì xào với cơm rang, được đấy nhỉ." Trình Đông bưng bát mì thịt bò ngồi xuống đối diện cậu, hít mũi một cái có vẻ chê bai: "Tối qua chơi đâu đấy, còn chưa tắm nữa?"

Tưởng Lộc gọi một tiếng sư phụ theo phản xạ, cắm đầu hút mì ăn lấy ăn để.

"Từ từ thôi, ai cướp của mày hả cháu." Dì Đông nhìn qua một lượt chỗ đĩa toàn là vịt quay thịt nướng cậu gắp, thở dài: "Còn chả có nổi cốc nước, ăn gì đây không biết."

Tưởng Lộc còn chưa trả lời thì dì Đông đã đứng dậy ra bưng thêm cho cậu một bát cháo nhỏ, rồi gọi một cốc nước cam ép tươi.

Cốc thủy tinh được đẩy ra chỗ trước mặt cậu, mùi thơm mát nhẹ nhàng của cam lan tràn khiến người ta ngửi thôi cũng thấy ngập đầy năng lượng tự nhiên.

Tưởng Lộc ngửa đầu uống một ngụm to, tới mức tí thì bị sặc, thực ra bây giờ đã lưng lửng bụng rồi nhưng vẫn cứ và cơm không ngừng nghỉ.

Người phụ nữ chống tay hai bên trán nhìn cậu, cũng thấy dở khóc dở cười với đứa nhỏ đệ tử này.

"Sao hôm nay không nói năng gì thế, nghĩ đi đâu đó."

Tưởng Lộc nuốt đồ ăn còn nghẹn một cái, như kiểu chả chịu nhai mấy.

"Đang nghĩ đoạn chỉnh cánh tay robot hôm qua ạ, hình như chưa điều khiển được đúng ý."

Trình Đông thở hắt ra, lấy ống hút hộp sữa chua minh họa chỉ cho cậu các góc trên đó, giảng giải về cách sử dụng thiết bị mới.

Tưởng Lộc ngoan ngoãn nghe dì giảng, chờ vét nốt miếng cơm rang cuối cùng xong mới ăn một miếng cháo hãy còn ấm nóng.

"Dì không ăn ạ?"

"Tại trông mày đói khùng điên luôn còn gì," Dì Đông than thở: "ông bác cháu cũng ăn cái kiểu này, 5 phút lùa hết hai bát cơm, không bị dạ dày mới là lạ."

Khi nhắc đến đạo diễn Bặc, trông nét mặt dì vừa hoài niệm vừa đầy kính trọng.

"Bác ý suốt ngày đùa đòi dì dạy mấy kĩ năng tủ, dì bảo làm sao được, dạy cho đệ tử xong là sư phụ chết đói, anh em mình còn cùng lứa nữa không nhận vớ nhận vẩn được đâu."

"Với cái tính của bác thì chắc phải gọi dì là sư phụ ngay tại chỗ luôn, xem dì làm sao được nữa."

"Đấy, ông ý làm y như thế đấy!" Dì Đông nhún vai: "Xem đi, cuối cùng vẫn phải dạy cho mày cháu ạ, anh Bặc nhớ hết cả mà."

Tưởng Lộc cười dài giọng vâng một tiếng, viền mắt đỏ hoe.

Lúc Tô Trầm ngủ dậy, Lâm Cửu Quang đang ngáy khò khò ở phòng ngủ sát cạnh.

Bé gọi dịch vụ phòng, nghĩ ngợi xong đặt thêm một bát sữa chua hoa quả dầm ngoài bữa sáng cơ bản, thay quần áo ra phòng khách đọc kịch bản.

Đọc đi đọc lại, cảm giác mãi không thể tập trung nổi bèn dứt khoát lôi bộ đề ra làm, xem như thú tiêu khiển giữa công việc bận bịu.

Song nửa tiếng trôi qua, còn chưa làm hết phần trắc nghiệm nữa.

Đầu óc bé cứ lâng lâng, ấy là cơ thể lẫn bộ não đều đang cảnh cáo phải nghỉ ngơi thêm một lúc, đừng có mà gắng gượng mãi.

Vừa khéo đúng lúc này máy tính kêu ting ting, có email mới gửi vào hòm thư.

Thiếu niên rót một cốc cà phê, mở màn hình ra xem hộp thư đến.

Sau khi đoạt giải, các loại tin tức thư mời càng dồn dập lả tả như tuyết rơi, nhiều email đính kèm cả kịch bản, nhiệt liệt khuyến khích bé cân nhắc tham gia.

Phim truyền hình, điện cảnh, show giải trí, đầu tư, gi gỉ gì gi cái gì cũng có.

Phần lớn các thư đều đã được Tùy Hồng lọc trước để xác nhận bên trong không có nội dung độc hại như kiểu ảnh ma ám thi thể các thử.

Những bức mail này như những cánh cửa thần kỳ, nối vào những thế giới tinh thần của các biên kịch khác nhau, nói cho Tô Trầm bé có thể trở thành ai.

Nhiều nhất trong các lời mời đóng phim là đề tài tiên hiệp hoặc cung đình cổ trang cùng thể loại.

Mọi người mời bé đóng vai tiên tôn, đế vương, gian thần hay hiệp khách không hỏi sự đời.

Hình như sau khi "Đêm Trùng Quang" bùng nổ, ứng viên đầu tiên cho các nhân vật nam cổ trang đều sẽ cân nhắc đến Tô Trầm, dù biết rõ bé sẽ không nhận thì vẫn muốn gửi đi thử vận may.

Ngoài ra còn có phim đô thị hiện đại, phim tuổi trẻ học đường, phim gián điệp dân quốc thậm chí cả phim khoa học viễn tưởng nữa.

Gặp phải kịch bản nào hợp gu là Tô Trầm sẽ phấn khởi hào hứng đọc thêm một giai đoạn như đọc tiểu thuyết, mê mẩn xong còn tìm xem có truyện nguyên tác không, tìm hiểu rất sâu.

Suốt quá trình Bặc Nguyện đạo diễn, bé luôn có niềm tin cố chấp như tín ngưỡng là tuyệt đối sẽ không suy tính đến những lựa chọn này.

Như thể xen kẽ nhiều phim cùng lúc hay nhận nhiều tác phẩm trong một năm đều sẽ thành thiếu tôn trọng với đạo diễn và với "Đêm Trùng Quang".

Các bên đầu tư thậm chí là sếp lớn ở Giải trí Minh Hoàng từng dò hỏi không chỉ một lần, là bé có muốn thử xem xét thêm các kịch bản khác, có thể đóng một vai khách mời trong khoảng thời gian nghỉ ngơi giống Tưởng Lộc cho biết cũng được.

Chí ít thì bất kể bé diễn gì người xem đều đặc biệt chào đón.

Bây giờ trông thấy các kịch bản bé lại bị thu hút.

Giống như trông thấy mình có thể trở thành bất cứ ai ở những thế giới khác nhau, sở hữu cả ngàn cuộc đời bên ngoài Nguyên Cẩm.

Thiếu niên vẫn còn cảm giác tội lỗi ngây thơ về chỗ email này, mỗi lần giở ra đọc đều phải chú ý ranh giới, nhưng cũng sẽ mơ tưởng theo chúng.

...Mình có thể thật ư?

Sau khi "Đêm Trùng Quang" kết thúc, mình sẽ trở thành ai qua ống kính mới đây?

Bé đọc rất chăm chú, không để ý Lâm Cửu Quang đã bước ra trong bộ đồ ngủ con lười, hoàn thành một loạt thao tác đánh răng rửa mặt ăn sáng.

Mãi cho đến khi Lâm Cửu Quang bưng hamburger sườn heo ngồi xuống trước mặt thì Tô Trầm mới giật nảy mình, gập laptop lại theo phản xạ có điều kiện.

"Giật mình thế à?" Lâm Cửu Quang đã thân quen dần với Tô Trầm, khá là tò mò: "Chẳng lẽ đang xem cái đó?"

"Cái nào? Ế, không phải, ặc." Tô Trầm hơi bối rối lúng túng, rõ ràng bé phải xếp là anh trai Lâm Cửu Quang mà ngược lại thường xuyên bị nhóc nhỏ chặn họng: "Anh đang xem kịch bản mọi người khác gửi, cứ cảm giác không được ổn lắm."

"Có sao đâu," Lâm Cửu Quang gặm miếng rõ to, ăn uống rất sung sướng hưởng thụ: "diễn viên nào mà không xem nhiều kịch bản, cơ mà hình như anh chưa thử diễn phim khác luôn nhỉ?"

Tô Trầm gật đầu, hỏi cậu bé tham gia nhiều đoàn phim thế có cảm tưởng gì không.

"Thực ra nếu diễn vai phụ thì không sao. Nhưng nếu là vai chính thì nên tập trung vào ha?"

Lâm Cửu Quang đếm thử các lời mời đóng phim năm nay của mình, tu coca ừng ực: "Có phải gánh nặng tâm lí của anh là ở mặt trung thành, thấy mình mà sang đoàn khác xong quay lại cứ như kẻ trộm đúng không?"

"Hơi hơi một tí."

"Ồ, mới đầu em cũng thế đấy, kết quả xong phát hiện ra các cô các chú còn cần mẫn hơn mình nhiều."

Nói cũng đúng ha...

Không chỉ diễn viên mà một số quay phim mỹ thuật được săn đón cũng sẽ làm nhiều đoàn một lúc, dẫu sao không ai chê thừa tiền bao giờ mà.

Tô Trầm sinh hoạt trường kì trong đoàn phim, y hệt với việc đi học nội trú cố định.

Bước vào tuổi dậy thì, tình cảm của bé với nơi này cũng dẫn chuyển biến từ sự dựa dẫm sâu sắc ban đầu sang giai đoạn mâu thuẫn, vừa muốn rời xa lại vừa lưu luyến.

Tương tự đám học sinh cấp 3 khao khát lên đại học trải nghiệm tự do, đồng thời vẫn mang trong lòng tình cảm dạt dào về trường cũ.

Lâm Cửu Quang không ngờ cơm nước ở đoàn Đêm Trùng Quang lại ngon đến thế này, ăn hết cả cái hamburger sườn heo vẫn thấy chưa đủ lại nhấc tiếp rổ khoai chiên tươi lên, còn giơ ra cho Tô Trầm rủ đối phương ăn cùng.

"Nhắc mới nhớ, anh cảm giác dạo này Tưởng Lộc hơi nặng nề tâm sự, tâm trạng không tốt lắm." Tô Trầm tương đối lo lắng nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu: "Anh ấy bề bộn việc của phó đạo diễn, anh không đỡ đần được là bao."

Lâm Cửu Quang chớp chớp mắt, nửa đùa nửa thật: "Lắm lúc em thấy hai người như người yêu ấy."

Tô Trầm giật thót, xua tay kêu: "Chớ lăng nhăng, anh với anh ấy chỉ là anh em thôi."

Lâm Cửu Quang tỏ ý đã hiểu, giơ tay làm động tác kéo khóa miệng, tập trung ăn khoai tây chiên.

Cậu nhóc ngậm mồm nhanh quá, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Tô Trầm nín nhịn một hồi xong cuối cùng không chịu được, lúc lên tiếng còn vô thức cười.

"Giống chỗ nào cơ?"

Lâm Cửu Quang đoán ngay đối phương sẽ hỏi, cứ cười te tởn ăn khoai chiên, không chịu đáp.

Lại còn phải hỏi, anh trông cái nụ cười của anh đi.

Bên kia, Tưởng Lộc nhờ Khương Huyền tìm người về kiểm toán và khai thuế, bảo chú đóng gói đưa thẳng từ Thời Đô đến luôn.

Thư kí của Khương Huyền sắp xếp cho 5 nhân viên chuyên môn bay sang ngay trong ngày, nhanh chóng dọn vào khách sạn dưới danh nghĩa đầu bếp, không để cho bất kì ai chú ý.

Cả năm người đều nghe theo lệnh Tưởng Lộc, toàn bộ việc cơm nước sẽ có người bên nhà bếp phục vụ đưa riêng lên tầng 4, đảm bảo người ngoài không trông thấy.

Chuẩn bị xong xuôi, Tưởng Lộc lấy bút dạ đỏ khoanh tròn số lượng lớn hạng mục và chi phí, sắp xếp cho nhóm bí mật tìm hiểu về mức báo giá thông dụng ngầm của các đoàn phim khác.

Cậu làm việc rất thận trọng tỉ mẩn, dường như từng bước đều đang đi sâu hơn vào đề bài Khương Huyền đã dựng sẵn.

Có lẽ có một khả năng như sau, những nội dung này Khương Huyền mượn tay người khác trong đoàn cũng có thể âm thầm điều tra ra.

Không thể có chuyện với tầm nhìn và khả năng điều hành ấy mà Khương Huyền lại không nghĩ đến những việc này.

Trái lại tất cả giống một món quà trưởng thành 18 tuổi tàn nhẫn hơn.

Tưởng Lộc bận rộn quá, giai đoạn sau đi đóng phim còn quên chưa kịp cạo râu.

Lúc mần mò xử lý cái cằm cậu, thợ trang điểm đùa bảo là dịch vụ đính kèm phải thu thêm tiền nhé.

"Cơ mà da cậu đẹp thật đấy... hồi chị 18 tuổi mặt toàn bị mụn thôi, sầu chết đi được."

"Dạo này thiếu gia Tưởng thức đêm hơi quá đó nha, che khuyết điểm hai lớp vẫn còn thấy quầng thâm đây này, cậu đang thử thách tay nghề chị đấy à?"

Lải nhải mấy câu mà Tưởng Lộc chả phản ứng một tí nào.

Thợ trang điểm tò mò dịch cái tay đang che phía trên ra, ánh sáng mạnh chiếu vào đánh thức cậu dậy.

"Hửm? Xong rồi ạ?"

"Còn lâu," Thợ trang điểm cảm thán: "cậu còn chưa ngồi được hai phút, phải buồn ngủ đến mức nào cơ chứ."

Tưởng Lộc cười cười, tiếp tục nhắm mắt lại ngủ bù.

Năm mùa trước của "Đêm Trùng Quang" đều cực nhiều đất diễn có mặt Cơ Linh, gần như bộ nào Cơ Linh cũng đồng hành với Nguyên Cẩm cùng rơi vào những tình thế nguy nan hiểm nghèo.

Bộ thứ sáu thì lại vớ bở việc nhàn, do nguyên nhân là Lam Tử Chân bỏ độc nên 80% các cảnh đều được nằm diễn, lời thoại cũng không quá nhiều.

Ở tổ Hải bên cạnh Nguyên Cẩm thật đang cắm cúi cào tường vượt ngục, Nguyên Cẩm giả của tổ này thì bị bắt xong hết ép cung lại đến tra khảo, hai diễn viên đều xoay mòng mòng tối mắt tối mũi.

Cơ Linh đang ở trong trạng thái yếu ớt tột độ, thỉnh thoảng gắng gượng nói được mấy câu đã cực nhọc lắm rồi.

Thư kí trường quay bước vào hỏi tiến độ, nói chốc nữa là bắt đầu quay rồi, hai người đã chuẩn bị xong chưa.

Thợ trang điểm ơi một tiếng, giơ cái cọ trong tay lên.

"Còn một xíu nữa, sắp xong rồi sắp xong rồi."

"Bọn mình làm lụng vất quá đi," Thư kí trường quay cầm phích xin chùa nước nóng trong này để pha trà: "suốt ngày sấp mặt từ sáng đến tối mà lương được có mấy nghìn tệ."

"Mấy nghìn tệ còn phải nộp thuế, cậu nói xem có tức không." Thợ trang điểm bĩu môi: "Đạo diễn Nhan cho lương tăng ca hào phóng hơn hẳn, lễ Tết các thứ còn có lì xì —— Tết năm nay cái ông này kẹt sỉ, mỗi người được có một tí, khác gì đuổi ăn mày hả?"

"Suỵt, ai dám nói đâu."

Tưởng Lộc vốn đang bị cái cọ lông xù phất quanh mặt thiêm thiếp đi luôn, nhưng cũng không ngủ được hẳn.

Trạng thái của cậu đang dạng tách rời tinh thần, kiểu có thể vừa nằm mơ lại vừa vẫn nghe thấy mọi người xung quanh nói gì.

Trong cơn mơ cậu đang ngồi thuyền qua sông, trông cỏ lau dập dờn hai bên bờ, còn nghĩ là lấy cảnh ở đây làm tư liệu được đấy, phải bảo trợ lý ghi lại vào sổ mới được.

Giữa thoáng hỗn độn, lời của thợ trang điểm lọt vào tai, toàn là những chữ lầm bầm vụn vặt.  

Ngủ gật một giấc trong phòng hóa trang, đi ra phim trường lại nằm lên giường tiếp.

"Nào đại tướng quân," Diễn viên Ứng Thính Nguyệt cầm kịch bản vỗ vào cái chăn cười trêu: "có quen ngủ gối này không?"

Tưởng Lộc đội tóc dài vào cứ thấy sao sao, mặc áo ngủ nằm xuống trước ống kính.

"Người cổ đại toàn dùng gối cứng, cộm dã man."

Thường thì lúc đang tán gẫu này là đạo diễn Thiệu đã ngứa mắt lâu rồi, sẽ không ngừng chọc chọc ngón tay vào đồng hồ giục diễn viên tiết kiệm thời gian đi.

Đạo diễn Cát chưa nghe được tiếng chửi bới cũng thấy là lạ, quay đầu nhìn thử thấy Thiệu Hải Duyên đang chơi điện thoại, như thể đã không còn quan tâm đến thứ gì nữa.

Chú hơi lo âu song vẫn nhớ trách nhiệm, sắp xếp cho các diễn viên lần lượt vào vị trí, tường thuật đơn giản cảnh quay một lần rồi ra hiệu bắt đầu quay.

Gáy Tưởng Lộc đè lên gối rõ đau, cậu điều chỉnh lại tư thế nằm, tiếp tục giả chết.

Khuôn mặt cậu được đánh phấn trắng nhợt, cả môi cũng phải bôi che khuyết điểm, thể hiện rõ bệnh tật nghiêm trọng.

Vốn dĩ mấy hôm nay đang thiếu ngủ, Tưởng Lộc còn sợ chờ đến lượt mình miên man quá sẽ ngủ quên thật mất, giờ thì bị cộm chỉ mong ngồi dậy.

Cậu khép hờ mắt, chờ ánh sáng thu âm bên ngoài sẵn sàng, những con số và hạng mục đánh dấu đỏ lại xẹt qua trong đầu.

"3, 2, 1, Action!"

Ứng Thính Nguyệt đang xúc động nói gì đó với bà lão Xương Rắn bên ngoài nhà, tiếng xa quá, không nghe rõ lời thoại cụ thể.

Tưởng Lộc chờ hai người họ gọi mình tỉnh dậy, đột nhiên câu nói vừa nãy của thợ trang điểm lướt vụt qua não.

Cậu ngơ ngẩn, suýt thì mở bừng mắt.

"Cơ Linh, Cơ Linh ——  bọn ta tìm thấy y rồi!" Ứng Thính Nguyệt lao vào, giọng còn nức nở: "Cuối cùng ta cũng biết y ở đâu rồi, ngay hoàng đô Hải Phưởng đấy, ta biết ngay mà!!"

"Thảo nào không trông thấy Lam Tử Chân ở đâu hết, thảo nào cái con rối giả kia cứ như kẻ điên ấy!!"

"Cơ Linh, huynh nghe thấy ta nói không," Ứng Thính Nguyệt nắm lấy cổ tay cậu, kiểm tra thử mạch và hơi thở của cậu: "ngươi nhất định phải cố gắng lên, ta tìm được dược sư tộc Đài đây, chắc chắn sẽ có cách cứu ngươi!"

Tưởng Lộc chậm rãi mở mắt ra, nở nụ cười yếu ớt.

"Tin tốt đấy."

Cậu đang định tiếp tục thì câu nói vẫn đang lòng vòng quanh quẩn trong đầu bất thình lình kích nổ.

Thuế.

Manh mối ấy —— là thuế!

Rốt cuộc "Đêm Trùng Quang" đã đóng thuế đầy đủ chưa?!

Ứng Thính Nguyệt chờ cậu nói nốt câu thoại sau, nhưng bỗng thấy biểu cảm Cơ Linh trống rỗng, mãi lâu không hề tiếp lời.

Cô hơi sốt ruột, còn tự đệm thêm một câu.

"Ngươi có sao không?"

"Cut!" Đạo diễn Cát hô một tiếng: "Tưởng Lộc quên thoại hả?"

Tưởng Lộc tỉnh hồn lại, không phủ nhận.

Đạo diễn Cát hơi hốt hoảng, liếc sang Thiệu Hải Duyên theo thói quen phát hiện người kia vẫn đang chơi điện thoại, như thể chỉ có mặt cho đúng quy trình.

"Thế cháu đọc kĩ lại lời thoại đi, mình quay tiếp lần nữa."

Cảnh này là cảnh quay nhanh nhất trong đời Tưởng Lộc.

Cậu đã không còn lòng dạ nào lo đến chi tiết nhỏ nhặt này nữa, thần tốc tan việc cứ như cần lao đi cứu hộ.

Khớp rồi, tất cả mọi thứ xâu chuỗi vào rồi.

Thuế, Đêm Trùng Quang đã nộp đủ thuế chưa?!

Lúc phi xe về khách sạn cậu cứ tăng tốc liên tục, làm nhân viên công tác ở ven đường cũng phải ngoái đầu trông theo.

Lao lên tầng 4, Tưởng Lộc gào to vào phòng: "Mặc kệ các danh sách khoản chi đi, tra thuế, kiểm tra thuế lại từ đầu!"

Mấy kế toán cầm báo cáo còn chưa xử lý xong tương đối sửng sốt, nhưng Tưởng Lộc không kịp giải thích kĩ tình hình, quay sang gọi ngay cho Khương Huyền yêu cầu lấy số liệu.

Khương Huyền phối hợp toàn bộ, nhưng hỏi thêm một câu.

"Cháu phát hiện ra gì thế?"

"Tốt nhất chú đổi công ty kiểm toán khác mới hẳn đi, kiểm tra lại một lượt toàn bộ thuế má của đoàn." Tưởng Lộc cắn răng nói: "Chồng dì Đông nhảy từ cục thuế sang đây, chú nghĩ là vì sao?"

Giọng Khương Huyền bỗng chốc lạnh hẳn đi: "Chú sẽ sắp xếp."

Tưởng Lộc cúp điện thoại, chỉ huy mọi người bắt đầu lần lại kiểm tra từ tài liệu gần nhất tiếp cận được.

Cậu không dám chờ nữa, cậu không còn thời gian nữa.

Nếu "Đêm Trùng Quang" có hành vi trốn thuế lén lút bí mật, dù ban ngành liên quan sẽ thực hiện trách nhiệm nhắc nhở và cho thời hạn nộp bổ sung, chưa cưỡng chế xử phạt ngay, nhưng một khi tin tức lộ ra ngoài tất cả các đối thủ cạnh tranh đều có khả năng đạp thêm cho một phát đau điếng.

Một bộ phim nổi tiếng gây sốt thế này, trong vòng 6 năm đã bán được bao nhiêu quảng cáo, kiếm được bao nhiêu tiền?

Kể cả "Đêm Trùng Quang" mới lún vào tin đồn về rắc rối trốn thuế nợ thuế thôi cũng đã đủ gây kích động dư luận, lôi thẳng vào nhiều giả thuyết bôi nhọ suy đoán tồi tệ hơn nữa.

Còn cái hố vợ chồng dì Đông đã vơ vét sẽ trở thành kíp nổ của quả bom, cho nổ tung hết toàn bộ những công sức trải đường trả giá của bao năm nay, của cả mười mấy năm nay theo luôn!

Mẹ nó, fuck!

Tưởng Lộc còn không dám nghĩ về hậu quả, giở tài liệu trải ra bàn, gạt hết toàn bộ các khoản báo cáo lẻ tẻ đi, không thể lo được gì khác nữa.

Báo cáo nguồn vốn và sử dụng vốn cùng bản kê khai thuế đều không phải số nhỏ, các khoản thuế rất nhiều rất phức tạp, phương pháp tính khác nhau, còn phải kiểm tra xem hàng năm có điều chỉnh sửa đổi quy định trong luật không nữa.

Chiếc bàn dài to đùng chất chồng các tài liệu sẵn có ngập đầy cả thùng, năm sáu chiếc máy tính hoạt động cùng lúc, liên tục thao tác tải xuống phân tích, tất cả máy in máy hủy giấy đều vận hành không ngừng nghỉ.

Quả bom này mà nổ là sẽ mất hết tất thảy.

Cả 6 mùa phim sẽ bị cấm sóng toàn diện, toàn bộ đoàn phim cũng sẽ phải ngừng hoạt động khẩn cấp.

Mọi thứ từng là niềm hãnh diện của cả đoàn đều sẽ biến thành nỗi ô nhục —— ô nhục triệt để đầu đuôi.

Tưởng Lộc không dám tưởng tượng, bất cứ khán giả nào nhắc về Tô Trầm lần nữa sẽ bình luận tác phẩm của bé, về giải thưởng bé đạt được bằng giọng điệu khinh miệt nhường nào.

Giờ cái đau như lột da xẻ thịt lại chỉ còn là vấn đề thứ yếu nhất.

Thực sự cậu quá giống Cơ Linh giữa thương vong chồng chất, đang dốc sức tìm ra vài đầu nối dẫn tới nguy hiểm trí mạng trong số tất thảy manh mối bày bừa.

Lại có người đổ thêm tài liệu mới in xong ra bàn, từng trang giấy đều đang nóng hổi bốc khói.

Mọi người thảo luận liên miên, có những câu cậu không nghe rõ, nhưng giọng điệu đều thảng thốt lẫn hoài nghi.

Thời khắc này Tưởng Lộc khao khát vô cùng rằng mình làm được tất thảy, đừng chỉ là một diễn viên quèn cỏn con trình độ cấp 3.

Cậu phải làm quá nhiều thứ, cậu không làm được quá nhiều thứ.

Đòn đánh và áp lực khổng lồ khiến cậu chẳng thể thở nổi, mấy phút liền cậu chỉ nghe được mỗi những tiếng ù nhức nhối.

Tâm trạng đã bị đè ép tới tận cùng, cảm xúc về dì Đông, cơn phẫn nộ bức xúc trước sự việc, tất cả bị cho xuống cuối trong danh sách ưu tiên.

Cảm giác như cậu đã bị thả vào một sa mạc màu đen không người, mở mắt ra, cái phải đối mặt là nỗi sợ mênh mang vô tận.

Kế toán, quay phim, sản xuất, bất cứ ai cũng có thể nhảy việc, tới công ty mới, vào hạng mục mới.

Nhưng Đêm Trùng Quang là mệnh của cậu. Là mạng của cậu mà.

Chưa kiểm tra thì không sao, có những thứ đã che giấu tích lũy nhiều năm, chỉ cần tìm được một điểm đột phá nhỏ xíu thôi là đủ để moi ra nội dung khổng lồ ở tầng sâu hơn nữa.

Năm nhân viên kế toán tê rần cả da đầu, hiểu rõ đây đã không phải công việc nhóm nhỏ phụ trách nổi.

Người đứng đầu trong số họ xin ý kiến cấp trên mình, cấp trên lại hỏi ý Khương Huyền, cuối cùng điện thoại gọi về đây.

Giờ phút này Tưởng Lộc còn đang chống hai tay vào bàn, gắng gượng chịu đựng cơn ù tai.

"Tưởng Lộc."

Một bàn tay chạm nhẹ vào cậu.

"Tưởng Lộc."

Tưởng Lộc tỉnh hồn lại, trông thấy ánh mắt lo âu của kế toán.

"Em có sao không?"

"Chị nói đi ạ."

Kế toán khó lòng tưởng tượng một đứa bé 18 tuổi lại nắm bắt được vụ việc sâu xa thế này, con trai chị vừa khéo bằng tuổi, giờ còn đang bận ôn thi, hoàn toàn không thể có năng lực tâm lí đối diện với vấn đề lớn phức tạp tới mức đó.

Lúc nhìn sang chị, dòng suy nghĩ của cậu lại nhanh chóng nhảy vọt lần về với dòng chữ trên màn hình máy tính tối hôm ấy.

Tham ô sẽ bị xử bao nhiêu năm?

"Điện thoại của giám đốc Khương," Kế toán nhỏ giọng nói: "anh ấy đang chờ em gọi lại."

Tưởng Lộc cứng nhắc nhận lấy điện thoại, alo một tiếng.

"Cháu trình bày từ đầu đi." Khương Huyền châm điếu thuốc, rít một hơi thật dài: "Giờ chú có thời gian."

Sự việc rất đơn giản. Hai người được tin tưởng tín nhiệm, một người lo sổ sách, một người làm chứng từ, thâm nhập vào hai bộ phận mấu chốt nhất của đoàn phim.

Hai người này mỗi người có quan hệ cá nhân thế nào, qua lại thân thiết với ai, móc nối ảnh hưởng đến mạng lưới lợi ích lớn chừng nào, tiến hành di dời dòng vốn ở những mặt nào mà cấp trên chưa biết, tất cả đều là những tình tiết quen thuộc trong các vụ án tham ô.

Tưởng Lộc gọi cuộc điện thoại đằng đẵng nhất trong đời mình.

Cậu thuật lại hết mọi thứ mình biết được, quan sát được, hỗ trợ Khương Huyền đưa ra phán đoán tương ứng.

Khâu thực thi và điều chỉnh này không cần cậu can dự nữa, lãnh đạo có quá trình bảo mật riêng của họ.

Toàn bộ cuộc gọi như đã kéo dài cả mấy tiếng đồng hồ, nhưng lúc dập máy Tưởng Lộc nhìn màn hình điện thoại, vẻn vẹn có 8 phút.

Cậu không kìm được nghĩ, 8 phút này sẽ là bao nhiêu năm trong tù của Trình Đông đây.

Cốc nước cam ấy tươi ngon mát lạnh, có sự ấm áp quan tâm như của mẹ.

Uống vào cảm giác cổ họng cũng dịu ngọt theo, giờ hồi tưởng lại còn khiến người ta cực kì muốn rơi nước mắt.

Tầng 4 có ban công ẩn, cậu đứng trong gió hú của đêm đen, trông thấy cả chiếc đèn đường lẻ bóng dưới tầng khách sạn.

Tưởng Lộc chôn chân tại chỗ, trông ra ngọn đèn luôn sáng cùng bãi đất rộng rãi vắng lặng, giây phút này mới phát giác mình đã bị thúc đẩy quá sức.

Sự dồn ép đòi hỏi cả về tín nhiệm lẫn năng lực đã khiến cậu bị vắt kiệt triệt để từ trong ra ngoài, tới nỗi đứng không vững nữa, cứ run bần bật rồi thoáng chao đảo.

Thật sự cậu không biết mình còn làm được gì, nên làm gì nữa đây.

Bỗng cậu đặc biệt khao khát tháo chạy.

Vì những thứ này đều chỉ là bắt đầu thôi, đúng không?

Những gì tìm ra ngày hôm nay mới là một đầu mối.

Tưởng Lộc tựa vào chỗ khuất, mặc kệ quần áo vướng mạng nhện bụi bặm, mở điện thoại ra mò vào danh bạ.

Cậu nhanh chóng lướt qua tên Tô Trầm cùng tất cả đám bạn không nên biết việc này, sau đó phát hiện ra đúng là chẳng có ai để kể hết.

Thực sự cậu rất muốn nói gì đó, vào 1 giờ rưỡi sáng sớm không khí lạnh như băng lúc này.

Giữa danh bạ, số của Tưởng Tòng Thủy được mở ra rồi lại đóng vào, ba lần như thế, cuối cùng tắt hẳn.

Cậu không biết còn tìm ai được nữa, lại mở số của bác ra.

Cậu vẫn trả phí duy trì số này suốt tới giờ, không chịu để nó bị cắt mất.

Nhưng điện thoại của bác cất ở tứ hợp viện đã khóa kĩ, sẽ không có bất kì ai nghe máy.

Cuộc gọi gửi đi, nhận lại thông báo không liên lạc được đúng như dự đoán.

Tưởng Lộc buông mình vào bóng đêm, nghe thấy tiếng côn trùng kêu ngoài nhà.

Lớp mây đã che khuất mất vầng trăng treo giữa trời, khó mà tìm thấy, tối nay những vì sao cũng mờ.

Cậu lướt qua từng hàng chữ một, ma xui quỷ khiến nhấn gọi cho Lương Cốc Vân.

Ngay khoảnh khắc cuộc gọi hiện lên Tưởng Lộc đã hối hận, nghĩ bụng muộn thế này rồi quấy rầy cô Lương làm gì, cô ý chẳng liên can một tí nào đến những việc này cả.

Nhưng cậu còn chưa kịp ấn tắt thì Lương Cốc Vân đã nghe.

"Lộc Lộc, cháu có ổn không?"

"Cháu xin lỗi cô, cháu gọi nhầm ạ." Tưởng Lộc cười một tiếng, lắc đầu nói: "Cháu đang định tắt, không ngờ cô vẫn chưa ngủ."

Thực ra Lương Cốc Vân ngủ rồi đấy chứ.

Ngày nào cô cũng để hết di động và điện thoại bàn ở cạnh đầu giường, không dám để lỡ bất kì cuộc gọi nào đến từ đoàn phim.

Ấy là sự nhớ thương dung dị vụng về của người lớn, chỉ mong tận tụy được trọn vẹn những quan tâm mình có thể dành cho con, dù chỉ là xíu xiu thôi.

Cô tỉnh dậy giữa giấc mơ, tuy vẫn còn hơi buồn ngủ nhưng nhạy cảm nhận ra giọng Tưởng Lộc không bình thường.

"Bọn cô đều nhớ cháu và Trầm Trầm lắm, Tiểu Lộc, dạo này mọi thứ có ổn không cháu?"

Tưởng Lộc không lên tiếng, cổ họng khàn đặc, cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Lương Cốc Vân nắm chặt điện thoại, ra hiệu cho Tô Tuấn Phong mới dậy theo giữ im lặng, ngồi thẳng người lên trò chuyện với cậu thật nghiêm túc.

Bản năng của cô mách bảo, đây là một cuộc gọi cầu cứu.

Trước giờ cứ dăm ba hôm Lương Cốc Vân lại gọi điện trò chuyện đều đặn với Tô Trầm, đồng thời luôn luôn hỏi thăm tình hình Tưởng Lộc.

Thằng bé vừa phải chuẩn bị thi đại học, vừa phải học làm đạo diễn, rồi vẫn phải đóng phim, làm sao mà nó lo được hết cơ chứ?

Yêu cầu của thằng bé với bản thân mình cao quá, chắc hẳn áp lực tinh thần cũng lớn lắm.

"Hôm nay Chử Thiên lạnh lắm đấy, nếu cháu thấy không thoải mái thì có thể tắm nước nóng trước, rồi uống thêm cốc sữa nóng vào."

Qua điện thoại, Lương Cốc Vân cố gắng lần mò xung quanh chủ đề là sự bức bối của cậu bé, không hề biết về những gì xảy ra ở đoàn phim.

"Lộc Lộc, dù thế nào đi nữa thì cháu cũng đừng đòi hỏi bản thân quá cao."

"Cháu có thể mắc sai lầm, có thể lười biếng, có thể không làm bất cứ việc gì cháu không thích."

Lưng Tưởng Lộc dựa ép sát vào tường, bàn tay đang cầm điện thoại đã dần tê cứng.

Cậu cảm giác cái chứng ù tai lại sắp xuất hiện nữa, giọng nói nghẹn ứ.

"Cháu sắp không chịu được nữa rồi."

"Cháu mệt quá, cháu thật sự không gắng nổi nữa."

Lương Cốc Vân nhảy dựng xuống giường, dốc hết những kiến thức kĩ năng mình học mấy năm nay cố an ủi Tưởng Lộc.

Đợi cúp điện thoại xong Lương Cốc Vân thay quần áo xỏ giày rồi cầm chìa khóa xe lên, định lao ra khỏi nhà bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Suốt quá trình Tô Tuấn Phong đều không thể tham gia vào cuộc đối thoại, đứng ngoài xem thôi cũng lo: "Tưởng Lộc có ổn không em?"

"Tạm thời ổn định cảm xúc rồi nhưng vẫn tệ lắm." Lương Cốc Vân đang vội vàng đi bốt, ngoái đầu nói: "Thằng bé bất ổn lắm, nó đang gọi điện nhờ em cứu nó."

"Phải cứu kiểu gì đây," Tô Tuấn Phong lấy điện thoại ra, thấy cô chuẩn bị rời nhà: "giờ anh mua ngay vé chuyến sớm nhất đến Chử Thiên nhé? Em định đi đâu thế?"

"Đi gặp Tưởng Tòng Thủy." Lương Cốc Vân đã mở cửa nhà: "Chỉ có chị ấy cứu được Tưởng Lộc thôi."

"Giờ này rồi —— em còn không biết chị ý ở đâu mà!"

"Anh ở nhà trông con nhé, có gì nói sau!"

Lương Cốc Vân đóng cửa lại, cấp tốc xuống nhà khởi động xe, gọi điện cho Tưởng Tòng Thủy.

Người kia thường xuyên ngủ muộn, nhưng lúc nghe điện thoại có vẻ thắc mắc.

"Con trai chị gặp chuyện rồi chị biết không."

Lương Cốc Vân đang tỉnh táo ở mức chưa từng thấy, chuyển điện thoại kết nối bluetooth với xe, dọc đường không ngừng tăng tốc độ lao vút qua khu phố không người.

"Chị ở đâu, em sang gặp chị luôn bây giờ."

Tưởng Tòng Thủy nhanh chóng gửi địa chỉ, vẫn nhớ dặn cô lái xe an toàn.

Hai người mẹ gặp lại nhau giữa đêm khuya, hình như góc khuất lấp liếm bao lâu nay tự dưng đã bị bóc trần hết, bỗng nhiên phải nhắc đến những vấn đề sắc bén nhất.

Lúc trông thấy Tưởng Tòng Thủy đứng ở cửa, nước mắt Lương Cốc Vân đã ào ạt chảy dài không kiềm chế được, nhưng cô hoàn toàn không biết đã xảy ra việc gì, Tưởng Lộc không chịu nói gì cả.

Cô lo lắng vô cùng tận, nhưng vẫn có thể kể lại tất cả thông tin về Tưởng Lộc vừa gãy gọn vừa rõ ràng rành mạch, kể thằng bé đang làm những gì, đang phải phụ trách những gì.

Kể mấy năm nay sau khi bác ra đi Tưởng Lộc phải gắng gượng chèo chống bao nhiêu việc, rồi cả sự chăm nom Tưởng Lộc dành cho Tô Trầm.

Tưởng Tòng Thủy duy trì lí trí, ngay lập tức đặt vé máy bay cho hai người, chuẩn bị mai trời sáng là sẽ khởi hành đến Chử Thiên.

Tưởng Tòng Thủy bưng cốc trà nóng cho Lương Cốc Vân, lắng nghe Lương Cốc Vân kể lại các chuyện xảy ra vài năm nay, suốt quá trình đó biểu cảm không dao động quá nhiều.

"Em ngủ một lát đi đã, đến giờ xuất phát rồi chị sẽ gọi."

Lương Cốc Vân không đùn đẩy, đã rất uể oải sau khi tâm trạng xáo trộn bất thường, đi sang phòng ngủ phụ nghỉ tạm.

Chờ trời sáng hai người còn phải lái xe ra sân bay, hiện giờ cô cần nạp năng lượng xốc lại tinh thần.

Một mình Tưởng Tòng Thủy ở lại phòng khách, chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ.

Cô đứng yên một hồi, rồi mở tủ đựng đồ bên cạnh lấy ra cái thùng, trong ấy đựng băng đĩa trọn bộ cả 5 mùa "Đêm Trùng Quang".

Cuối cùng bộ DVD của mùa đầu tiên cũng được bóc vỏ, chiếc đĩa tập đầu tiên được đặt vào khay máy.

Cô xem liên tục suốt cả đêm.

Lướt qua mọi tình tiết khác, ngắm nghía dáng vẻ Tưởng Lộc trong phim.

Rất rất lâu về trước, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một đứa con.

Cô phát hiện quá muộn, đã không còn kịp ngăn cản sinh mạng đến với mình nữa.

Một người còn không lo liệu được hẳn hoi cuộc sống của bản thân, thì sao có thể chăm sóc tốt một bé con đây?

Tưởng Tòng Thủy sứt đầu mẻ trán giữa tiếng khóc trẻ con rối bời suốt 10 năm, nhưng vẫn luôn  cảm thấy mình không thể lấy thân phận là mẹ ra để can thiệp vào bất kì lựa chọn nào của con, có lẽ tự do đã là món quà tốt nhất cô có thể dành cho nó.

Tự chủ trương đưa một sinh mạng đến với thế giới, bắt nó đối diện với cuộc sống tương lai hoặc phức tạp hoặc khổ đau, ấy đã là sai lầm lớn nhất theo quan niệm của Tưởng Tòng Thủy.

Đây là lần đầu tiên cô xem Tưởng Lộc diễn ở cự ly gần như thế, xem từng cảnh phim Tưởng Lộc đóng trên màn hình.

Trắng đêm không ngủ.

Tưởng Lộc không rõ mình đã được Lương Cốc Vân dỗ quay về đi ngủ như thế nào nữa.

Vậy mà cậu lại làm theo thật, tắm nước nóng rồi vào bếp đun một cốc sữa, uống xong ngủ một giấc hẳn hoi.

Cậu ngủ rất say, hình như chẳng nằm mơ gì, nghỉ ngơi cực kì trọn vẹn.

Mãi đến khi tiếng chuông cửa gọi cậu dậy.

Tưởng Lộc tưởng là trợ lý ghé tìm mình, khoác thêm cái áo choàng rồi đi ra mở cửa.

Đẩy cửa ra, người bên ngoài là Tưởng Tòng Thủy mắt đỏ hoe.

Cậu ngớ ra, nghi ngờ tới mức không tin vào mắt mình nữa.

"...Mẹ?"

Người phụ nữ không giải thích gì hơn, ôm lấy cậu thật chặt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.