(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giây phút điện thoại cúp Thiệu Hải Duyên như bị tát thêm cái nữa.
Gã có thể đoán được, lúc này mình mà cứ cun cút quay lại thì về sau kiểu gì cũng bị nắm thóp.
Không được, tuyệt đối không được.
Đúng lúc trợ lý tới gần xem xét tình hình, trông sắc mặt gã tệ quá cũng thấy khó xử theo.
"Sếp ơi, giờ làm sao đây ạ?"
Đâu thể bỏ đấy không quay nhỉ? Nhưng đúng người ta là vai chính thật, cũng không thể không nể nang tí nào được ha?
Thiệu Hải Duyên mò tìm điếu thuốc Phù Dung, rít một hơi rồi lại hung tợn khạc xuống đất.
"Gọi xe."
"Ớ?"
"Cậu không nghe hiểu được à? Tôi bảo cậu gọi xe!"
Trợ lý ngu người mà lại không dám động chạm cơn tức của gã, nhỏ giọng trả lời: "Vâng, em gọi xe ngay đây, mình đi đâu ạ?"
"Muốn đi đâu thì đi!"
Hợp đồng cũng không bắt đạo diễn phải bị nhốt ở căn cứ, ông đây nổi hứng mua vé máy bay sang London cho bồ câu ăn còn được nữa là.
Bên kia, kịch bản được sửa rất nhanh.
Tô Trầm thấy bối cảnh đã được chăm chút gần xong, ngoái đầu lại xem đạo diễn đang ở đâu.
Chu Kim Linh đã bảo trợ lý đi tìm từ nãy, câu trả lời là thấy đi gọi điện xong biến mất tăm hơi luôn.
Tô Trầm đã dự đoán từ trước, biết gã này cứng đầu cứng cổ là giờ muốn lôi về cũng khó.
Bé nhìn sang đạo diễn Cát rồi thoáng nghiêng đầu, ý là chú lên đi ạ?
Đạo diễn Cát cuống quýt xua tay, cười xòa không dám can thiệp.
Bộ phim mới quay được tầm chưa đến 30%, hơn nửa giai đoạn sau mà bị cái gã trẻ trâu kia giở trò suốt thì chú tha hồ ăn đủ.
Phó đạo diễn không dám nhận việc, Tô Trầm cũng nhất quyết không có chuyện đi nhận lỗi xin xỏ dỗ dành tổng đạo diễn kia về làm.
Bé thở dài một tiếng, gọi điện cho người đã hai tháng chưa hề liên lạc.
Tưởng Lộc vừa mới tắm xong quấn mỗi cái khăn ướt rượt đi ra ngoài, đang vỗ nước hoa hồng thì trông thấy điện thoại, biết ngay là có vấn đề.
Hai người rất ít khi gọi điện, huống hồ giờ này Tô Trầm hẳn phải đang quay dở.
"Anh Lộc, sang vớt em đi."
"Làm sao?"
"Đạo diễn chạy rồi."
Tưởng Lộc ngớ ra, đáp bằng vẻ hài hước như kiểu nghe tin người ngoài hành tinh oanh tạc địa cầu: "Tổng đạo diễn á? Làm sao mà chạy?"
Tô Trầm nghe ra cái giọng cười trên nỗi đau khổ của người khác, giục cậu đến: "Anh sang đi đã, đang đâu?"
"Vừa mới đắp mặt nạ, còn phải sửa móng nữa cơ."
"—— Anh Lộc."
"Năm phút, chờ anh mặc cái quần."
Hai người thấy nhau lần nữa, đều cảm giác tương đối mới mẻ.
Nhiều ngày lắm chưa hề gặp mặt, đều đang lao về lối người dưng rồi, ai mà ngờ sẽ nối lại liên lạc vì cái tên khốn kia.
Tưởng Lộc lái moto sang, cả quá trình mất đúng có 3 phút.
Lúc đi ngang qua Tô Trầm, mái tóc ướt của cậu tỏa ra mùi việt quất bạc hà.
Thiếu niên tỉnh bơ liếc một cái rồi dời tầm mắt đi.
Chứng kiến hiện trường rối tung rối bù và tập lời thoại mới hiếm khi xuất hiện, Tưởng Lộc đã đoán được đại khái sự việc, đến nơi nghe chị Linh giải thích xong thì cười lăn cười bò.
Tô Trầm tiến bộ rồi đấy, dám bật đạo diễn luôn.
Cười thì cười nhưng cậu không hề nhìn sang Tô Trầm, sau khi tới nơi cũng chưa nói gì thêm với bé.
Cuối cùng giữa hai người vẫn tồn tại một lớp chướng ngại ngăn cách mập mờ âm thầm, như thể từ giờ sẽ trở thành hai điểm trên hai đường thẳng song song.
"Nào, để cháu làm tiếp, bắt đầu từ đâu."
"Ở đây ở đây." Lúc này đạo diễn Cát mới thò đầu ra, xáp lại gần tường thuật cho cậu là trước đó cắt ngang đoạn nào.
Tưởng Lộc đã quay cảnh bên nước Hải suốt ba tháng, làm các đầu việc nhỏ này rất thành thạo trôi chảy, trao đổi với mọi người một số nội dung chỉnh góc di chuyển máy xong quay người ngồi luôn vào ghế tổng đạo diễn.
Cậu đặt mông ngồi xuống cái là đạo diễn Cát lại giật mình thon thót.
Xuất phát từ sự thận trọng của người trưởng thành nhà trên có già dưới có trẻ, đạo diễn Cát tốt bụng nhắc nhở một câu.
"Cháu xác định là ngồi đây à?"
Tưởng Lộc ngoái đầu lại nhìn: "Không thì ngồi đâu ạ?"
Đạo diễn Cát nghĩ bụng không hổ là thiếu gia Tưởng, có cái dáng bất khuất của bác nó năm ấy, bèn gật đầu không nói gì nữa.
"Chuẩn bị đếm ngược ——"
Phùng Gia hít thở sâu một hơi, bưng trà ngân hạnh lên lần nữa đứng thẳng bên ngoài điện.
Cô bạn đã nhẩm đi nhẩm lại lời thoại mới, có cảm giác hào hứng như sắp sửa xé rách cái cũ để ra sức vươn lên.
"Bắt đầu!"
Thái giám cất tiếng thông báo bằng giọng chói tai, sau khi được cho phép hoàng hậu mới bước vào trong điện, gót sen thanh thoát.
Từ khi đổi hồn Lam Tử Chân gần như không tới hậu cung, thấy người phụ nữ xa lạ này lại xuất hiện tiếp cận, ánh mắt thoáng lộ vẻ ghét bỏ khó mà phát hiện.
Hắn ta không tưởng tượng nổi, cái tên hoàng đế Nguyên Cẩm lại cưới đúng có một người, còn là đại tiểu thư thanh cao đoan trang nữa chứ.
Trông cái điệu bảo thủ nhạt nhẽo kìa, không bằng một phần vạn phong thái của ca nữ nước nam.
Tuy hoàng huynh mới là vương gia nhưng cũng đã đủ đầy con cái lâu rồi, chưa bao giờ chơi cái trò chung thủy sâu đậm này hết.
"Bệ hạ." Hoàng hậu khẽ khàng gọi: "Thần thiếp mang theo trà ngân hạnh bổ khí nhuận phổi đây ạ, đêm khuya sương dày, mong bệ hạ trân trọng sức khỏe."
Nàng đè giọng nói rất thấp, như sợ quấy rầy đối phương.
"Nguyên Cẩm" vẫn đang phê duyệt tấu chương, không hề ngẩng đầu lên nhìn nàng thêm cái nào.
"Để kia, lui ra đi."
Hoàng hậu ngoan ngoãn vâng dạ, đặt trà ngân hạnh sang bên, đứng dậy định đi.
Nàng ngoái đầu lại nhìn về phía y, hồi tưởng những lời đầy cay đắng của bà cụ, mày hơi chau.
...Rốt cuộc vẫn nên thử cho rõ.
"Cẩm ca nhi," Nàng đánh bạo bịa bừa ra một cách xưng hô có vẻ rất thân mật: "hình như chàng thay đổi mất rồi."
Lúc này Lam Tử Chân mới ngước mắt lên, bút lông sói trong tay khựng lại tạo thành một vết mực đọng.
"Cô nói gì cơ?"
Giọng hắn ta vô cùng nguy hiểm, như thể ngửi thấy gì sai sai.
Nhưng hoàng hậu lại càng thấy bất thường, đè nén mối nghi trong lòng để tiếp tục nở nụ cười, chừa bớt đường lui cho đối phương rất là hiền hậu.
"Chẳng lẽ do chính vụ bận bịu, còn không buồn đùa với thần thiếp nữa luôn ạ?"
"Hồi trước Cẩm ca nhi toàn kêu ca là cổ vai đau mỏi, đòi thần thiếp xoa bóp lâu ơi là lâu mới chịu thả đi kìa."
Lam Tử Chân không thể nào ra oai đe nẹt đuổi nàng đi, chỉ thêm sốt ruột trong bụng.
Sớm muộn gì hắn ta cũng phải diễn cái vở này.
"Lại đây đi."
"Nguyên Cẩm" chậm rãi nhắm mắt, cho nàng bước tới săn sóc gần gũi.
Tim hoàng hậu đập mạnh một nhịp, nàng vô thức sờ vào chiếc kim bạc ở mép tay áo.
Nàng rảo bước lại gần, nhẹ nhàng đỡ lấy gáy người kia.
Xem đến đây bỗng Tưởng Lộc kêu cut.
"Vẫn không đúng lắm."
Cậu giảng giải cảnh phim theo thói quen giống hệt bác mình, đi thẳng vào phạm vi ống kính diễn tả các thay đổi điều chỉnh.
"Phùng Gia, lúc đi sang đây phải dừng lại một lát, góp phần đào sâu cảm giác hồi hộp."
"Tô Trầm đừng nhắm mắt suốt, hiện giờ nhóc ngẫu nhiên mở mắt ra sẽ nhấn mạnh được sự nguy hiểm khó đoán."
"Mình duyệt thử một lần cảnh chốc nữa trúng độc, nền kịch bản gốc đã thêm chi tiết giằng xé, rất ổn, nhưng tốt nhất là Lam Tử Chân duỗi tay ra định túm lấy nhưng chỉ níu được cái tay áo thôi."
Tưởng Lộc sắp xếp vừa nhanh vừa rõ, nhảy số nói luôn: "Anh diễn một lượt, em xem nhé."
Phùng Gia rất chăm chú lắng nghe: "Vâng vâng, cảm ơn anh Lộc!"
Bao nhiêu năm Tô Trầm chưa bị cậu gọi đầy đủ họ tên, thấy Tưởng Lộc cầm kim bạc bước sang thì nghiêng mặt đi, không chịu chạm mắt.
"Nhìn kĩ này. Đầu tiên là đâm kim."
Nét mặt Tưởng Lộc rất tập trung, cậu mô phỏng dáng đi của hoàng hậu, khớp lời thoại với Nguyên Cẩm lần nữa.
Giả vờ xoa bóp cổ gáy, châm kim rách da nhỏ máu rồi lập tức rụt tay lại ngay như bị bỏng, liên tục lùi bước cho tới khi đụng phải vách tường.
Lam Tử Chân trở tay sờ thử, nghiêm giọng quát: "Ngươi làm gì đấy?!"
"Ngươi hoàn toàn không phải y." Tưởng Lộc đáp bằng giọng lạnh tanh.
Tâm trạng bộc lộ của cậu vừa vặn đúng độ, Phùng Gia đứng bên cạnh theo dõi thật kĩ, đọc nhẩm theo một lần.
Cậu tựa sát vào bức tường sau lưng vì sợ hãi, bàn tay đang cầm chiếc kim nhỏ máu run rẩy.
"Sau đấy máy quay sẽ lia sang đây, đặc tả vào tay em."
"Em nhớ chú ý ánh mắt, vừa nãy cảm xúc chưa đầy đặn, phải có thêm ít phẫn nộ nữa."
"Phẫn nộ ạ?"
"Đương nhiên." Tưởng Lộc cầm kịch bản lên, trả kim bạc cho chị đạo cụ để bơm thêm máu: "Em nghĩ xem, tại sao hoàng hậu lại ra tay với hắn?"
"Vì ở cổ đại danh tiết rất quan trọng, kể cả đây chỉ là thế giới giả tưởng."
Phùng Gia ồ ồ mấy tiếng, thoắt cái đã hiểu ra đồng cảm.
"Tiếp tục, ở đây Tô Trầm nói xong câu đầu tiên là cổ họng sẽ xuất hiện trạng thái kiểu phù thũng, không lên tiếng gọi người tới được nữa."
Cậu dẫn dắt Tô Trầm tập dượt, tốc độ nói vừa phải gãy gọn.
"Phản xạ đầu tiên của nhóc là khống chế hoàng hậu, nên sẽ duỗi tay ra ghì vào cổ họng."
"Nhưng nhóc không chắc có phải mình bị hạ độc không, sau khi cử động mới phát hiện ra là cơ thể đang dần rơi vào trạng thái tê liệt, cuối cùng loạng choạng đánh đổ cái đèn lưu ly này."
"Nào, túm lấy anh."
Tô Trầm giơ tay cong gập vào như vuốt ưng, làm động tác bóp cổ cậu.
"Ánh mắt phải giận dữ, làm lại."
"Tốt lắm, làm lại."
Bấm máy quay tiếp, nhịp điệu cảm xúc thoắt cái đã hiện hữu bật lên.
Hoàng hậu đánh vỡ chén trà, lúc nói chuyện giọng cứ run bần bật như thể mình mới là người vừa bị đâm.
Hoàng đế bừng bừng lửa giận nhưng cuối cùng lại chỉ giật rách được một mảnh tay áo, lảo đảo giãy giụa rồi đùng cái ngã gục xuống sàn.
Bản này quay xong hoàn hảo, xem lại so sánh với đoạn đầu tiên mới thấy đúng là bản cũ nhạt như nước ốc.
Tưởng Lộc quay hết thu dọn trôi chảy, tóc hãy còn mới khô được nửa.
Đạo diễn Cát đứng bên theo dõi mà hơi bị kính nể: "Bây giờ cháu vào việc nhanh thế, hồi xưa anh Bặc phải dạy nhiều lắm nhỉ."
Tưởng Lộc ngẫm nghĩ giây lát, không giải thích kĩ hơn.
Cậu chào hỏi mọi người xong lại lên xe moto phóng về.
Moto Harley chọn mẫu retro giả cổ kiểu Mỹ, phối màu xanh trắng, trông phảng phất bóng dáng quái xế cưỡi xe.
Tô Trầm tỉnh bơ đưa mắt nhìn theo, quay đi tẩy trang.
Đúng là cả hai đã thành người dưng.
Chu Kim Linh xác nhận là đoạn này đã được gửi sang khâu biên tập mới thở phào một hơi, vuốt ngực một hồi lâu, gọi trợ lý đưa Tô Trầm về, mình thì chuẩn bị đi báo cáo với cấp trên trực tiếp.
Bên ngoài phim trường, trong một cơ sở massage lộng lẫy vàng ngọc nào đó của Chử Thiên, Thiệu Hải Duyên hưởng thụ liệu trình spa tinh dầu, thầm tưởng tượng về cảnh tượng hỗn loạn như rắn mất đầu của cả cái đoàn phim.
Ranh con kia có bình tĩnh nữa, chẳng lẽ còn tự vác máy quay lên quay mình được chắc?
Sau khi bôi dầu, lưng gã đang được chuyên viên đấm bóp cho kêu bạch bạch bạch.
Trợ lý gọi điện cho người cùng phe xong quay trở lại với biểu cảm phức tạp.
"Sao?" Thiệu Hải Duyên đắc ý nói: "Xin xỏ rồi à? Bảo thằng nhóc kia đích thân đến xin lỗi."
"Vai chính họ Tô... trông thì trẻ mà tính tình quyết liệt lắm ạ." Trợ lý nhỏ giọng nói: "Vừa nãy em gọi hỏi thử xem bên đấy như nào rồi."
Thiệu Hải Duyên dài giọng ồ một tiếng, vẻ như đang xem kịch: "Thế như nào rồi?"
"Thu dọn giải tán rồi ạ."
Gã đàn ông cười to, nằm è ra để chuyên viên tiếp tục đấm lưng, đến cả chỗ thịt trên mặt cũng rung rung theo.
"Tôi biết ngay mà."
"Tôi nói cho cậu, mai đến đoàn phim mà nó còn không chịu phục nữa thì tôi cứ tiếp tục làm lơ cái cảnh này của nó luôn."
"Cậu ta có ý kiến chứ gì? Thế tôi cũng có ý kiến đấy? Công bằng quá còn gì."
Trợ lý hít sâu một hơi, không biết nên khóc hay nên cười.
"Không phải ạ, sếp ơi..."
"Họ gọi Tưởng Lộc sang, quay xong xuôi tan làm về rồi ạ."
Thiệu Hải Duyên ngớ ra hồi lâu, chửi bậy một tiếng.
"Đệt!"
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay hỏng bàn phím, ngày mai thay cái mới tiếp tục viết!
Mị phải làm KING update!!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");