*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lộ Tân thực sự phục Lương Huyên rồi, nói mời bọn họ ăn cơm, kết quả mười một giờ trưa đứng trước nhà anh bấm chuông năm phút đồng hồ cũng không ai ra mở. Trình Tiểu Nam bên cạnh nói, “Có phải bọn họ quên mất rồi không?”
Lộ Tân, “Tối qua Lý Dật Sơ còn gọi điện dài dòng dặn cả trăm lần bảo chúng ta đến sớm một chút. Hay là có việc gì đột xuất?”
Lộ Tân định lấy di động ra gọi hỏi tình hình thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra, là Lương Huyên với nửa bên tóc còn dựng đứng.
Anh đưa tay mời bọn họ vào nhà, “Thực xin lỗi, ngủ quên nên không nghe thấy tiếng chuông cửa.”
Lộ Tân đã quen tiếp xúc với Lương Huyên bằng thân phận cấp dưới, trong chớp mắt lại trở thành bạn bè khiến hắn có chút không thích ứng kịp. Cho nên vừa vào nhà hắn đã chuyển đề tài sang Lý Dật Sơ, “Dật Sơ đâu?”
Lương Huyên rót nước cho bọn họ, bưng hoa quả và hạt khô ra, cười nói, “Dật Sơ còn đang ngủ, hai người ngồi đợi một chút, tôi đi gọi em ấy.”
Lúc ngủ Lý Dật Sơ có thói quen trùm chăn che kín nửa mặt, Lương Huyên ngồi bên mép giường kéo chăn của cậu xuống, nắm lấy vành tai cậu nhẹ giọng gọi, “Dật Sơ? Dậy đi, bọn Lộ Tân đến rồi.”
Lương Huyên kêu liên tục vài tiếng Lý Dật Sơ mới mở nửa mắt mơ màng nhìn anh. Anh nở nụ cười, vén chăn lên ôm cậu vào buồng tắm. Lý Dật Sơ còn đang ngáp một cái thật dài, Lương Huyên vừa lấy kem đánh răng cho cậu vừa nói, “Lát nữa anh gọi điện thoại đặt chỗ, buổi trưa chúng ta đến nhà hàng lẩu ăn nha?”
Lý Dật Sơ gật đầu.
Lương Huyên vội vã rửa mặt rồi ra phòng khách nói chuyện với hai người Lộ Tân. Trước khi tới đây Lộ Tân còn nghĩ lần gặp gỡ này hơi phân nửa là sẽ lúng túng muốn chết, có điều vì Lý Dật Sơ nên hắn vẫn phải đến một chuyến. Lý Dật Sơ chẳng có cha mẹ người thân, Lộ Tân không muốn để Lương Huyên nghĩ rằng đến một người bạn cậu cũng không có, sau này nói bỏ là bỏ, nói bắt nạt là bắt nạt. Nào ngờ tới giờ suy đoán của hắn đã hoàn toàn bị lật đổ.
Lương Huyên trước mắt đâu phải cùng một người với vị giám đốc kỹ thuật không có nhân tính trong phòng làm việc kia, trò chuyện giết thì giờ cũng rất chân thành, hễ nhắc đến Lý Dật Sơ là khóe mắt đuôi lông mày đều nhuộm đầy ý cười không hề che giấu. Lộ Tân còn có chút xấu hổ vì mình trước giờ đều nghĩ xấu cho anh.
Lý Dật Sơ rửa mặt xong mới hoàn toàn tỉnh táo, cắm hai tay trong túi áo ngủ chậm rãi bước ra phòng khách. Lương Huyên đưa sữa bò vừa mới hâm nóng cho cậu, “Uống hết sữa rồi chúng ta đi.”
Đang lúc cuối tuần, việc buôn bán của nhà hàng lẩu rất bận rộn, Lương Huyên đi trước dẫn bọn họ vào phòng riêng, Lộ Tân hỏi Lý Dật Sơ, “Đặt chỗ rồi à?”
Cậu nhướn lông mày, “Không cần đặt, đây là nhà hàng của tôi.”
Lộ Tân trợn to mắt, “Cậu đùa gì thế?”
Lương Huyên nghe Lý Dật Sơ nói liền xoay người cười bảo, “Không đùa, Dật Sơ là ông chủ của nhà hàng này.”
Lộ Tân, “Tiền ở đâu ra mà cậu mở nhà hàng? Thành thật khai báo xem mấy năm nay cậu biển thủ được bao nhiêu tiền công quỹ rồi?”
Lý Dật Sơ nhìn Lương Huyên, “Lương Huyên bỏ tiền, tôi làm ông chủ.”
Lộ Tân chậc một tiếng, “Chưa từng thấy kẻ nào ăn theo người giàu mà còn hùng hồn như cậu.”
Trình Tiểu Nam cực kỳ thích ăn tôm viên và bao tử bò, Lộ Tân cố ý gọi cho cô hai dĩa. Lý Dật Sơ thấy thế liền cười nói, “Không giảm béo sao?”
Tôm viên
Bao tử bò
Bánh khoai tím
Trình Tiểu Nam lườm Lý Dật Sơ một phát, “Anh nói xem, xưa nay anh không chịu nói thẳng với tụi em là không thích con gái, uổng công em cứ luôn giúp anh thu xếp chuyện làm quen.”
Lý Dật Sơ lập tức giơ tay đảm bảo, “Sau này bất cứ lúc nào hai người đến nhà hàng của anh ăn cơm, toàn bộ tiền cứ tính lên đầu anh.”
Trình Tiểu Nam cầm lấy thực đơn, không hề khách khí gọi thêm vài món mắc nhất.
Lương Huyên nhìn quan hệ của ba người bọn họ tốt như vậy, lại nghĩ đến mấy năm nay nhờ có bọn họ ở cạnh chăm sóc Lý Dật Sơ, trong lòng chỉ thấy cho dù bây giờ Trình Tiểu Nam có mở miệng nói muốn nhà hàng này của anh, anh cũng có thể tặng cô không cần chớp mắt.
Nhà hàng lẩu vốn chỉ bán lẩu nhúng, trước đây không lâu Lý Dật Sơ vừa tiến cử với đầu bếp, bắt đầu cung cấp các loại món chính và thức ăn sáng, ví dụ như tôm chiên cá viên có thể giảm bớt vị cay, đổi mới thực đơn một lần, rất được khách hàng đón nhận. Lương Huyên gọi một phần bánh khoai tím cho Lý Dật Sơ lót dạ trước khi ăn lẩu, tránh để bụng rỗng mà ăn đồ cay tổn thương dạ dày.
Lộ Tân ăn giữa chừng thì hỏi Lý Dật Sơ, “Cậu nói rõ cho tôi xem hai người đến cùng là định thế nào, nếu như chỉ tùy tiện chơi đùa một chút thì bữa cơm này tôi ăn không vô nữa.”
Lý Dật Sơ nở nụ cười, “Yên tâm ăn đi, lát nữa sẽ kể lại câu chuyện bi thảm của tôi cho cậu, tới lúc đó đừng có khóc.”
Trước đây Lộ Tân thuê chung nhà với Lý Dật Sơ, đôi khi tình cờ tán gẫu cũng có hỏi đến việc gia đình cậu, xưa giờ Lý Dật Sơ đều né tránh không trả lời, hắn liền đoán nhất định không phải dạng cha hiền con hiếu gia đình đoàn viên gì. Bây giờ nghe Lý Dật Sơ nói vậy đột nhiên Lộ Tân mới nghĩ đến, có lẽ sự xuất hiện của Lương Huyên không phải là ngẫu nhiên, anh hẳn là người duy nhất từ trước đến giờ của cậu.
Đạo lý nhân bất như cố Lộ Tân hiểu rõ, hiện giờ hắn cũng yên tâm rồi.
Nhân bất như cố – 人不如故: Người không bằng người cũ.
Bốn người trò chuyện vô cùng ăn ý, một bữa cơm này ăn tới hơn ba giờ chiều mới ra khỏi nhà hàng. Lộ Tân và Trình Tiểu Nam tạm biệt bọn họ, Lương Huyên liền kéo Lý Dật Sơ lên xe về nhà.
Món lẩu này là thứ lúc ăn không no, ăn xong rồi mới có thấy nặng bụng. Lý Dật Sơ ngồi trên xe cảm thấy dạ dày hơi đầy, Lương Huyên liền đề nghị lái xe đến trường đại học gần đó đi bộ tiêu cơm.
Hai người đều mặc quần áo bình thường, bộ dạng cũng khá trẻ trung, đi trong trường chẳng ai nhìn ra bọn họ là người đã làm việc mấy năm.
Lương Huyên và Lý Dật Sơ dạo quanh trường học một vòng, cuối cùng mới tìm một thảm cỏ ngồi xuống. Lương Huyên nắm lấy tay cậu, “Dật Sơ, em còn muốn học đại học không?”
Lý Dật Sơ không ngờ anh đột nhiên lại nhắc đến vấn đề này, nhìn dám sinh viên đi lại phía xa, suy tư một hồi mới nói, “Không muốn.”
Lương Huyên có hơi bất ngờ, “Em không cần băn khoăn, nếu như em muốn thì cứ nói, nghỉ việc đi học đi. Anh sẽ giúp em.”
Lý Dật Sơ chống cằm nghiêng đầu nhìn anh, nửa ngày sau mới nở nụ cười, “Em biết ngay anh sẽ như vậy mà.”
Lý Dật Sơ biết rõ một khi mọi chuyện trước kia đều rõ ràng, trong lòng Lương Huyên nhất định sẽ chịu dày vò. Mấy ngày qua cậu gần như bị anh nuôi như một kẻ ngớ ngẩn, trong công việc chuyện lớn chuyện nhỏ anh đều ôm vào người, trong cuộc sống hằng ngày việc ra vào mặc đồ thay giày cũng do anh làm, lúc ăn cơm chỉ hận không thể đút từng muỗng đến miệng cậu.
Khi còn bé Lý Dật Sơ đã được Lương Huyên chăm sóc chu đáo tỉ mỉ, hiện giờ so với hồi ấy chỉ hơn chứ không kém. Cậu biết Lương Huyên nhất định là đang muốn tìm cách bù đắp cho mình, thế nhưng cậu càng rõ hơn, rất nhiều chuyện một khi đã qua thì chính là bỏ lỡ, hiện giờ có học đại học thì tâm trạng và sự từng trải đều khác xa một trời một vực so với năm đó, căn bản không hề có ý nghĩa.
Huống chi người khác đều xem đại học là bệ phóng để tạo nên sự nghiệp, hiện giờ cậu đã từng bước thực hiện được, quay đầu nhìn lại cũng không còn tiếc nuối sâu sắc như trước.
Lương Huyên cũng cười, “Là anh nghĩ lung tung.”
Lý Dật Sơ nhìn người đi tới đi lui, bọn họ ngồi trên thảm cỏ cách lối đi hơi xa, sinh viên bước ngang qua cũng không thể nhìn thấy bọn họ rõ ràng. Lý Dật Sơ nghiêng người gối đầu lên đùi Lương Huyên, anh vội vã ôm lấy cậu.
Lý Dật Sơ nhìn anh, “Lương Huyên, em nói thật, trước đây mỗi khi cực kỳ mệt mỏi hoặc cực kỳ nhớ anh, em cũng đã từng oán hận. Thứ em oán hận là vận mệnh, là chú Lương, cả dì Lưu nữa. Có lẽ em nên vì mấy năm quá khứ ấy mà trả thù gia đình anh, thế nhưng em không làm được, em thậm chí còn không cảm thấy bọn họ mắc nợ em. Anh có biết tại sao không?”
Lương Huyên nhìn cậu, chờ cậu tiếp tục nói.
Khóe môi Lý Dật Sơ ẩn chứa ý cười, “Bởi vì anh. Chỉ cần anh ở bên cạnh em, em liền có thể quên hết tất cả mọi khổ cực trong mấy năm qua.”
Sang năm mới tổng bộ công ty đưa thông báo xuống, mức độ nghiệp vụ của Thượng Hải mở rộng theo từng năm, phân bộ cũng cần phải mở rộng quy mô, đồng thời tổng bộ còn có ý định cho phép phân bộ từng bước tự chủ tài chính, dù sao thì trước mắt thị trường Thượng Hải gần như sắp đã đuổi kịp Bắc Kinh rồi.
Thông báo vừa đưa đến, ban lãnh đạo của phân bộ đã rất vui mừng, nhưng áp lực của Trần An lại đột nhiên tăng lên. Năm ngoái y vừa mới phẫu thuật, thân thể đã sớm không thể gánh vác công việc quá nặng nề, cho nên y mới xin được điều đến phân bộ. Nhưng hôm nay thấy phân bộ đã sắp thoát ly khỏi tổng công ty, vị trí tổng giám đốc này càng ngày càng khó ngồi, với tình trạng thân thể bây giờ của y thì chẳng phải là chuyện gì tốt.
Trần An là Lương Huyên đã làm cộng sự được nửa năm, qua mấy lần nói chuyện cũng biết anh không định về lại Bắc Kinh, vậy vị trí tổng giám đốc phân bộ này không ai hợp hơn anh. Lương Huyên bây giờ là giám đốc kỹ thuật, trên thực tế cũng ngang hàng với tổng giám đốc, chỉ có điều anh cảm thấy tư lịch của mình chưa sâu nên mới xem Trần An như lãnh đạo. Trần An đã làm ở công ty rất nhiều năm, đối với công ty vừa có tình cảm vừa có trách nhiệm, trước khi quẳng gánh rời đi y vẫn muốn tìm một người nối nghiệp thật thích hợp cho nơi này.
Tư lịch – 资历: Tư cách và sự từng trải.
Vì vậy không chờ tới lúc tan làm, Trần An đã hẹn Lương Huyên buổi tối đi uống vài chén.
Lương Huyên nhìn tin nhắn Trần An gửi tới trên màn hình, chẳng cần nghĩ nhiều cũng đoán được mục đích của y. Sau khi đến phân bộ, trong công việc người anh tiếp xúc nhiều nhất chính là Trần An, tình trạng thân thể và ý định từ chức của y anh đã sớm cảm giác được.
Thực ra dựa theo quy trình của công ty, lãnh đạo bậc trung thì xét tư lịch, lãnh đạo cấp cao bình thường đều do ban giám đốc quyết định. Bây giờ Lương Huyên ở phân bộ cũng không khác tổng giám đốc là bao, muốn anh từ chức vị giám đốc kỹ thuật chuyển hướng sang quản lý, với anh mà nói cũng không có sức hấp dẫn gì quá lớn.
Thế nhưng lời mời của Trần An lại không thể từ chối, Lương Huyên định đến nghe thử xem suy nghĩ của y thế nào.
Lý Dật Sơ xong việc liền về nhà một mình, trong tủ lạnh có đồ ăn thừa hôm trước, cậu bỏ vào lò vi sóng hâm nóng một chút rồi bưng đến phòng làm việc ăn. Từ khi từ huyện Hòa trở về, tay nghề của Lương Huyên tăng nhanh như gió, chưa đến hai lần cuối tuần mà anh đã gần như có thể sánh vai với bếp trưởng nhà hàng. Miệng Lý Dật Sơ bị nuôi đến kén chọn, bây giờ thà hâm nóng đồ ăn Lương Huyên nấu dư để lại chứ không nuốt trôi nổi thứ mình tự nấu.
Có điều sau này Lý Dật Sơ mới biết, giờ nghỉ trưa mỗi ngày Lương Huyên đều chạy đến nhà hàng bái sư học nghệ, chiên xào nấu nướng đã học xong, nhưng kỹ thuật dùng dao cũng không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành. Lương Huyên nóng lòng học nhanh, có lần còn cắt vào tay, cho tới giờ trên tay vẫn còn vết sẹo.
Lý Dật Sơ vừa làm việc vừa ăn cơm, nhanh chóng quên mất phải đưa cơm vào miệng. Không thể trách cậu, thật sự là thời gian đầu năm rất nhiều việc, nếu cậu không tăng ca làm thêm thì ngày mai sẽ bị cấp dưới quấn chân.
Lương Huyên về đến nhà liền thuận theo ánh đèn đi đến phòng làm việc, đôi mắt Lý Dật Sơ nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay gõ lộc cộc, đầu cũng không ngẩng lên, “Về rồi à.”
Lương Huyên đi đến cạnh bàn nhìn thấy tô cơm trộn đã lạnh, cúi đầu đọc tài liệu trên màn hình máy tính, bàn tay gảy gảy mái tóc cậu, “Còn không ăn cơm, anh nấu mì cho em.”
Lý Dật Sơ cao giọng nói, “Phải nhiều nước nha!”
Lương Huyên cong môi bước vào nhà bếp.
Lý Dật Sơ ngồi trước máy tính thêm mười phút, rốt cuộc cũng quyết định xong mọi chuyện, duỗi thắt lưng mệt mỏi vào bếp tìm Lương Huyên. Anh đang bỏ tôm vào nồi mì, cậu ôm lấy anh từ phía sau, ngáp một cái, “Đôi mắt muốn mù luôn rồi.”
Lương Huyên vừa dùng một tay quấy mì sợi, một tay che trên mu bàn tay cậu, tránh cho cậu khỏi bị nước nóng bắn đến, nghe vậy liền cười nói, “Anh muốn giúp em mà em lại không chịu.”
Sống mũi Lý Dật Sơ hơi ngứa, quay đầu cọ cọ mặt vào lưng áo Lương Huyên.
Lương Huyên bỏ cải xanh và tôm tươi vào tô, kéo cái đuôi sau lưng đến bàn ăn.
Anh nhìn cậu ăn mì, nghĩ đến chuyện vừa nói với Trần An, suy tư một hồi mới mở miệng hỏi Lý Dật Sơ, “Dật Sơ, tối nay Trần tổng nói muốn tự đề bạt với tổng công ty một phó tổng giám đốc phụ giúp anh ta, nhiều lắm là hai năm nữa anh ta sẽ từ chức, sau đó phân bộ sẽ giao cho vị phó tổng này, em cảm thấy ai thích hợp?”
Lý Dật Sơ không hiểu, “Phó tổng là do ban giám đốc quyết định mà, em nói cũng đâu tính.”
Lương Huyên, “Giả sử như tuyển ra từ lãnh đạo bậc trung trong công ty, em cảm thấy ai có hy vọng?”
Lý Dật Sơ vừa nghĩ vừa nói, “Phân bộ chỉ có mấy người quản lý chi nhánh, lão Chu tuy nhiều kinh nghiệm nhưng hơi bốc đồng; quản lý Cố thường không giữ được người, có thể thấy cách quản lý không đủ phục chúng; quản lý Nghiêm ngược lại là thích hợp nhất…”
Lý Dật Sơ lần lượt liệt kê từng người, nói xong thấy Lương Huyên nhìn mình chẳng nói gì liền hỏi, “Làm sao vậy?”
Tay Lương Huyên đặt lên bàn, “Vậy còn em? Em cảm thấy bản thân có hợp không?”
Lý Dật Sơ theo bản năng phất phất tay, “Đừng nói giỡn, chỉ xét học lực thôi là em đã không qua nổi cửa công ty rồi.”
Lương Huyên, “Nếu không xét đến chuyện đó, em có muốn ngồi vào vị trí kia không?”
Đôi đũa trong tay Lý Dật Sơ khựng lại một chút, nhanh chóng tiếp tục cúi đầu ăn mì. Sao lại không muốn chứ? Người đàn ông nào mà không mong muốn lập nên sự nghiệp? Chỉ có điều mấy năm qua cậu đã sớm biết có vài thứ chính là trời định, trừ phi cậu có tiền tự mình mở một công ty làm ông chủ, bằng không nếu cạnh tranh dưới hoàn cảnh này, một học sinh tốt nghiệp trung học có thể đi đến địa vị hôm nay đã là kỳ tích, ngoại trừ ngồi vững trên vị trí hiện tại cậu cũng không dám hy vọng xa vời gì hơn.
Từ biểu tình nhỏ bé trên mặt Lý Dật Sơ, Lương Huyên đã hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu. Anh dịu dàng nói, “Tổng bộ không có cứng nhắc như em tưởng đâu, đối với các ông chủ lớn mà nói, cấp dưới có thể kiếm tiền hữu dụng hơn cái gọi là trình độ học vấn cao nhiều lắm.”
Lý Dật Sơ nở nụ cười, “Nghĩ nhiều như thế làm gì, lãnh đạo cấp cao toàn là do ban giám đốc trực tiếp bổ nhiệm, chúng ta xem trò vui là được rồi.”
Lương Huyên rút khăn giấy lau khô miệng cậu, lại gần hôn lên trán Lý Dật Sơ, “Đi tắm đi, anh dọn dẹp xong nhà bếp sẽ vào.”
Lý Dật Sơ tắm xong lên giường nằm, vốn muốn chờ Lương Huyên nhưng có lẽ là thật sự quá mệt, mới vừa tựa lên giường đã nghiêng đầu ngủ mất. Lương Huyên sấy tóc xong vào phòng ngủ, đi tới bên giường khom lưng ôm cậu đỡ người nằm xuống từ đầu giường. Giờ phút này anh chẳng buồn ngủ chút nào, nhìn gương mặt trong lòng, đầu anh lại nhớ đến lời hôm nay Trần An đã nói. Trần An muốn anh kiêm luôn chức vụ phó tổng này, có điều ứng cử viên trong đầu anh lại là Lý Dật Sơ.
Trong mấy phòng ban ở phân bộ, phòng kế hoạch của Lý Dật Sơ là chỉnh tề nhất, hiệu suất làm việc cũng cao. Theo Lương Huyên quan sát, nhóm người phòng kế hoạch thích vị lãnh đạo này thực lòng. Cậu đã làm ở công ty mấy năm, vị trí phó tổng thích hợp với cậu hơn Lương Huyên nhiều. Có điều anh biết quy trình của công ty, phó tổng phải do ban giám đốc lựa chọn và bổ nhiệm, mà đám người này chỉ có thể nhìn thấy người của tổng bộ, tuyệt đối không lựa người của phân bộ.
Anh cúi đầu chạm môi vào trán Lý Dật Sơ, sau đó hôn lên chóp mũi cậu, khóe miệng không tự chủ được mỉm cười. Anh biết mình đã khắc chế quá lâu, hiện giờ rốt cuộc cũng không cần dùng “hận” để ngụy trang nữa, thường xuyên nhìn Lý Dật Sơ chằm chằm, vừa nhìn lại muốn ôm cậu vào lòng hôn nhẹ xoa nắn. Tuy rằng anh chỉ ước Lý Dật Sơ chịu ở nhà sống nhàn hạ, không cần quan tâm đến bất cứ chuyện gì, thế nhưng anh biết rõ cậu không muốn trải qua những ngày tháng ấy. Năm đó Lý Dật Sơ đối mặt với hoàn cảnh như vậy mà vẫn còn có thể từ từ đứng lên, cậu cứng cỏi hơn so với Lương Huyên trước đây nhiều lắm. Nếu bắt cậu phải sống bên cạnh mình giống như chim hoàng yến trong lồng tre, đây không phải là yêu mà là dằn vặt cậu.