(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm nay là ngày thứ bảy kể từ khi chia tay với Giang Khác Chi.
Vào cái đêm cô xách hành lý rời khỏi nhà Giang Khác Chi, hai tay lái xe không ngừng run lên.
Cô không ngờ được bọn họ lại nhanh chóng chia tay như vậy, cô vốn muốn ở bên cạnh anh đêm nay, tại sao mọi chuyện lại hóa thành như vậy?
Đầu đau như muốn nổ tung, nhưng Chung Hi nghĩ cũng không có gì quá đau lòng, chỉ là cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý cho việc này thôi.
Cuối cùng, cô đem mọi cảm xúc không cam lòng chuyển hóa thành phẫn nộ với Giang Khác Chi.
Anh ta bị điên rồi, tuy rằng lúc từ đảo trở về cô đã thấy anh không bình thường rồi, nhưng bây giờ loại cảm giác này bao trùm lên tất cả.
Cô nghĩ mình chắc cũng lây bệnh rồi, còn chưa giải quyết xong cái mớ bòng bong trước kia mà đã cứ thế ở bên nhau. Bây giờ thì ổn rồi, chia tay xong vấn đề gì cũng có thể giải quyết.
Trước đây Chung Hi yêu đương không phải chưa từng bị người ta đá. Dù không nhớ rõ lắm nhưng khi ấy chắc hẳn cô rất bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy đối phương đúng là biết thời biết thế., cảm kích vô cùng.
Cô sẽ không cho phép mình buồn vì một người đàn ông, vì…như vậy thật vô nghĩa. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ buồn phiền vì mấy cái chuyện yêu đương nhăng nhít này, bây giờ cũng không ngoại lệ.
Mấy cái kịch bản phim truyền hình đều chiếu người ta chia tay xong thì như chết đi sống lại, đúng là không có căn cứ gì cả, Chung Hi vẫn đi làm bình thường, không hề bị ảnh hưởng tí nào.
Đến thứ bảy, Chung Hi đưa Lư Thiến và các nhà đầu tư đi ăn.
Khi đang chờ thức ăn được mang lên, Chung Hi định đi vào nhà vệ sinh rửa tay, nhưng còn chưa kịp đứng dậy đã nhìn thấy một người đàn ông đi về phía cửa. Trái tim cô bỗng rung lên, khi tỉnh táo lại chân đã bất giác đuổi theo.
Chung Hi vỗ nhẹ lưng người đàn ông đứng trước cửa, tim cô đập liên hồi không biết mình vì sao lại hồi hộp nữa.
Đợi người kia quay đầu lại Chung Hi ngẩn người tại chỗ. Đấy chẳng phải anh, chỉ là một người có phong cách ăn mặc trông rất giống anh mà thôi.
Khi đuổi theo cô còn ngỡ rằng Giang Khác Chi vẫn tìm đến cô, nếu thật sự là anh tìm đến, cô cũng không biết phải mở lời như thế nào.
Cũng may không phải anh, chứ không cô nhất định sẽ bẽ mặt. Chung Hi nghĩ vậy mà vẻ mặt hơi mong chờ như cứng lại.
Đối phương thấy cô còn tưởng muốn xin ID Wechat hoặc số điện thoại, thấy cô cứng đờ đứng đấy còn vui vẻ chủ động đưa cho. Chung Hi lúc này xấu hổ cực kỳ.
“Xin lỗi vì đã làm phiền anh…”
Giang Khác Chi sẽ chẳng bao giờ chủ động đưa phương thức liên lạc cho người khác đâu.
Trở lại chỗ ngồi, trong lòng cô hụt hẫng cả người thẫn thờ như người mất hồn.
Cô quay sang cười lịch sự với các nhà đầu tư, cũng không định giải thích hành động vừa rồi của mình.
Bữa ăn bắt đầu, nhìn cô vẫn vui vẻ pha trò với mọi người không có vấn đề gì. Nhưng vừa tiễn các nhà đầu tư lên xe, cả người cô như mất hết tất cả sức lực tựa vào ghế lái.
Từ lúc thấy cô tự nhiên chạy ra ngoài Lư Thiến đã cảm thấy kỳ quái, xe vừa dừng đèn đỏ thứ hai cô ấy không nhịn được hỏi: “Chị Hi, chị gặp chuyện gì sao?”
Không biết vì sao, khi được người khác hỏi thăm với giọng điệu quan tâm như vậy, Chung Hi lại cảm thấy chán ghét Giang Khác Chi trong chốc lát.
Thật ra chẳng có lý do gì để cô oán hận anh như vậy cả, dù khi chia tay rất khó chịu. Nhưng trước đó anh đối xử với cô rất tốt, vậy mà cô lại luôn trách anh.
Qua một lúc lâu, cô nhìn những bóng người bận rộn ngoài cửa kính nói: “Không có gì đâu. Chỉ là, hình như chị thất tình rồi.”
“Thất tình” Hai chữ này đúng là rất mới. Nói xong Chung Hi cũng mỉm cười, cười xong mới nhận ra những đau khổ, khổ sở cô không muốn đối mặt mấy ngày qua chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Cô tưởng Lư Thiến sẽ hỏi mình yêu ai, nhưng rồi lại nghe cô ấy nhỏ giọng nói: “Chị Hi, chị với giám đốc Giang chia tay rồi sao?”
Chung Hi kinh ngạc quay đầu sang muốn nói mà chẳng có chút khí lực nào, chẳng lẽ bây giờ những triệu chứng hậu chia tay mới biểu hiện sao.
Lư Thiến nhìn vẻ mặt của cô rồi nói tiếp: “Thực ra em mới biết chuyện này thôi, chị không nhắc đến nên em đoán chị không muốn nói, nên em cũng không nói cho ai…Nửa tháng trước có một đồng nghiệp nói thấy chị và giám đốc Giang ở rạp chiếu phim, họ ngồi hai hàng sau chị. Cô ấy nói hai người ngồi xa nhau như không muốn cho người khác biết, nhưng cứ hễ chị cử động một chút giám đốc Giang sẽ quay người sang nhìn chị làm cô ấy không tập trung chẳng biết bộ phim đang chiếu gì…”
Chung Hi nghe cô ấy nói thì vô cùng ngạc nhiên, cô và Giang Khác Chi đã đi xem phim hai lần, cô ấy nói đến chắc là lần đầu tiên.
Một lát sau Chung Hi nhẹ giọng nhắc lại: “Anh ấy luôn nhìn chị.”
Người khác nói về anh cũng khiến cô rung động, nhưng đây đều là chuyện đã qua rồi. Cả tuần nay hai người không liên lạc, cũng không gặp nhau. Đồ cô còn ở nhà anh cô không đến lấy, anh không đưa, đây có thể là sự ngầm hiểu cuối cùng của hai người họ.
Lư Thiến gật đầu: “Đây là em nghe người khác nói. Chị là đương sự mà còn không biết sao?”
Chung Hi tựa đầu lên cửa kính xe đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thì thầm: “Chị không biết, khi đấy chị xem phim rất nghiêm túc.”
Mãi đến khi xe dừng trước cửa nhà cô, Chung Hi mới hỏi: “Thế hóa ra có rất nhiều người biết bọn chị yêu nhau đúng không?”
Lư Thiến “Ừ” một tiếng, vốn là cô ấy có chút không vui vì Chung Hi giấu mình, nhưng bây giờ người cũng đã chia tay rồi, giận dỗi cũng chẳng làm được gì bèn nói: “Em là biết tương đối muộn, em còn nghe mọi người bàn tán có người ở công ty sát vách thấy cuối tuần chị từ công ty bọn họ đi ra, còn là giám đốc Giang tiễn. Dù sao nhiều người biết cả rồi.”
“Nhiều người biết như vậy à.” Chung Hi nghe vậy gật đầu, một lúc sau cúi đầu cười: “Sớm biết thế thì dấu diếm làm gì.”
Cô không biết tâm trạng bây giờ của mình là gì, hóa ra mối quan hệ của cô và Giang Khác Chi bị mọi người phát hiện ra rồi, cũng chẳng có nghiêm trọng như cô nghĩ.
Ban đầu cô cho rằng, bọn họ là quản lý cấp cao của hai công ty cạnh tranh nhau, nếu để người khác biết đến mối quan hệ yêu đương thì nhân viên bên dưới sẽ không còn tin tưởng bọn họ nữa, về sau, mà cũng chẳng có về sau.
Lúc xuống xe bầu trời mùa đông đã sẩm tối, hoàng hôn cam sẫm bị tuyết phủ lên. Chung Hi mở cửa vào nhà, hình như vì dính cảm mà cả người cô cảm thấy mê man, còn có chút cô đơn trống rỗng.
Đôi khi cô còn chẳng hiểu nổi mình muốn cái gì, sau cuộc nói chuyện trên xe vừa rồi, Chung Hi thừa nhận mình sẽ chẳng thể nào coi Giang Khác Chi như tờ giấy nhẹ nhàng lật qua được nữa.
Cô ôm lấy Victor, cô vừa bế nó về nuôi ngay sau ngày chia tay với Giang Khác Chi.
Cô sẽ giống như bài hát “Mùa xuân chia tay mùa thu sẽ quên mau thôi”.
Chung Hi quyết định cho mình một mùa để quên đi Giang Khác Chi. Cô đang tự an ủi mình, thừa nhận bản thân cũng có lúc yếu lòng, giống như trưởng thành thêm một lần nữa vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");