(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chung Hi chưa bao giờ nghĩ có một ngày Giang Khác Chi sẽ làm những điều như vậy, giọng cô hơi run, không phải chỉ vì tức giận.
“Tại sao lại làm những loại chuyện nhàm chán và bỉ ổi như vậy?” Cô hỏi.
Giang Khác Chi bị cô nói làm cho sững sờ một lúc, nhưng cũng rất nhanh trên gương mặt anh nở một nụ cười.
“Bỉ ổi sao?” Anh trầm mặc nghĩ, “Là loại chuyện à.”
Anh lần thứ hai nhìn về phía Chung Hi, ngày hôm nay anh đã làm biết bao nhiêu chuyện như thế rồi chứ? Nhưng còn cô, với cô thế nào gọi là “bạn”? Từ lúc nhìn thấy những bức ảnh kia anh đã không còn khống chế được chính mình, hóa ra cái người cô nói là bạn cùng phòng đấy chính là anh ta sao, anh làm sao có thể quên chuyện này được?
Chung Hi đứng cách đó mấy mét dùng ánh mắt chán ghét nhìn anh, anh nhìn thấy hai tay cô đang nắm chặt thành nắm đấm không nói nên lời.
“Anh muốn biết cái gì? Trực tiếp hỏi em không được sao?” Cô kìm nén để bản thân không tức giận, hỏi.
Giang Khác Chi cầm lấy điện thoại, giọng điệu có chút bất ổn.
“Anh chỉ muốn biết, em cùng tên đó ngày hôm nay đã làm cái gì.”
“Rồi sao?” Chung Hi nhìn anh, “Vì vậy hiện tại anh không muốn biết, anh đã cho rằng em là người có lỗi, nghĩ em ở bên ngoài… phản bội anh sao?”
Tại sao đêm nay sai lầm nối tiếp sai lầm như vậy cơ chứ? Chung Hi trong lúc tức giận, trong lòng dâng lên một nỗi buồn không nói nên lời, cô thật sự hi vọng mọi thứ chỉ là do mình tưởng tượng, kế hoạch cuối tuần của cô không nên diễn ra như vầy.
Giang Khác Chi bước tới, Chung Hi bắt gặp ánh mắt của anh, thậm chí còn muốn trốn chạy.
Hai người chỉ cách nhau một bước, Giang Khác Chi không bỏ sót ánh mắt né tránh của cô.
Ánh mắt anh nhìn cô có chút mờ mịt: “Em căn bản cũng không hiểu anh.”
Chung Hi không biết cảm giác trong lòng mình lúc này như nào, cô bởi vì lời nói của anh mà cảm thấy tủi thân, nhịn không được lên tiếng nói: “Bởi anh chẳng cho em lấy một cơ hội để hiểu anh!”
Giang Khác Chi không nói gì, trả lại điện thoại vào tay cô, đầu đặt lên vai cô, thấp giọng nói: “Sau này đừng bao giờ… gặp lại anh ta nữa, có được không?”
Chung Hi sau nghe được những lời này thì lùi lại một bước, cô nhìn Giang Khác Chi. Anh đang nghiêm túc sao, cô thật không hiểu, chỉ vì một chuyện như vậy lại khiến anh quan tâm đến vậy sao?
”Carson chỉ là bạn của em, tối hôm qua em không giải thích với anh chỉ vì em nghĩ việc giải thích khá rắc rối. Bởi rất khó kể lại toàn bộ vì sao bạn cùng phòng khi đó của em lại là nam. Nhưng anh muốn chiếm hữu em như vậy, hôm nay chỉ là Carson, sau này có phải anh sẽ muốn em đoạn tuyệt quan hệ với những người đàn ông khác đúng không? Em là người chứ không phải thú cưng, anh muốn em chấp nhận cũng phải cho em một lời giải thích hợp lí chứ.” Chung Hi chất vấn.
Giang Khác Chi ánh mắt nhìn xuống, trốn tránh sự dò xét trong ánh mắt của cô, giọng nói có chút uể oải: “Anh ta thì khác.”
Chung Hi lắc đầu, “Có gì khác nhau? Đúng vậy, em từng hẹn hò với anh ta hồi còn ở Pháp, nhưng một thời gian ngắn sau đã chia tay rồi, chúng em vẫn làm bạn với nhau thôi.”
Giang Khác Chi mím môi không thèm nói nữa.
Chung Hi nhìn thấy vẻ mặt này của anh lập tức nổi giận, anh quả nhiên vì vIệc này mà tự ý xem điện thoại của cô, không lẽ người ngày hôm nay cô thấy bên ngoài công ty thật sự là anh sao?
“Vì sao không nói chuyện? Một người bạn trai cũ của em thôi đã khiến anh khó chịu như này rồi. Anh nghĩ ngày hôm qua em cùng với anh ta làm cái gì? Anh nghĩ bọn em thuê phòng ngủ với nhau ôn lại chuyện cũ à?”
Cô nhìn chằm chằm ánh mắt của Giang Khác Chi, kích thích anh, nói xong lời cuối cùng này giống như đang làm tổn thương nhau.
Vẻ mặt của Giang Khác Chi không có gì thay đổi, một lúc sau, anh yếu ớt gật đầu, tròng mắt trở nên u ám.
“Không muốn, cứ quên đi.”
Chung Hi cũng bướng bỉnh không thèm nói gì nữa.
Im lặng hồi lâu, một âm thanh giống như rắn không ngừng truyền thì thầm vào tai anh, Giang Khác Chi đã nghe được giọng nói này mấy ngày rồi, nhưng tối nay, cái âm thanh này lại một lần nữa lọt vào tai anh.
Anh nhìn vào khoảng trống, nhẹ giọng nói: “Vì vậy, em muốn chia tay với anh sao?”
Sau khi nói xong câu nói đó, toàn bộ phòng khách trở nên yên tĩnh không một tiếng động, lúc đầu Chung Hi quá ngạc nhiên, qua một lúc lâu cô mới che đậy cảm xúc của mình mà nhìn về phía anh.
Kết cục của đêm nay hóa ra là như vậy, thiếu lời kia quả là thiếu sót.
Giang Khác Chi nhìn cô, nghĩ cô sẽ hỏi mình ‘anh nghiêm túc sao?’. Nhưng cô không hỏi.
“Anh đã nghĩ tới rồi sao?” Chung Hi ngẩng đầu, mở to hai mắt, thân thể căng thẳng, thờ ơ nói: “Vậy thì chia tay.”
Cô cố gắng nói ra những lời khác từ trong miệng mình, nhưng tất cả đều thất bại.
Anh đang mong đợi điều gì? Nghe được đáp án anh chợt nghĩ, bao suy nghĩ bất an trong đầu mình bây giờ cũng được giải thoát rồi. Như vậy là tốt, ít anh sẽ lại không làm mấy chuyện kỳ quái như thế với cô nữa. Anh nhìn cô bị anh cắn đỏ cả môi, lại nghe được âm thanh của những ngọn lửa ở trong tim.
–
Giang Khác Chi đứng bên ngoài phòng ngủ, Chung Hi ở bên trong phòng ngủ đang thu dọn quần áo của mình.
Dù mới sống ở đây chưa đầy một tháng, nhưng việc thu thập đồ đạc của cô rất khó khăn.
Cũng may Chung Hi có king nghiệm dọn nhà, nửa giờ sau, cô đẩy ra một vali lớn, giày lúc bước vào chưa cởi ra nên cũng không cần phải thay.
Giang Khác Chi thấy cô đi ra, vẫn im lặng đi theo sau lưng cô.
Chung Hi cảm thấy buồn bực, cô cố gắng che giấu mọi cảm xúc, nỗ lực duy trì sự bình tĩnh trên gương mặt.
“Có lẽ còn một vài thứ lặt vặt, anh cứ gom lại, sau này em đến lấy sau.” Cô không nhìn anh nói.
Nói xong, Giang Khác Chi vẫn không mở lời.
Chung Hi chuẩn bị mở rộng cửa, tay Giang Khác Chi cũng đặt lên tay nắm cửa.
Chung Hi nắm chặt hai tay, có lẽ cô sai rồi, cô cứ nghĩ việc ở cùng với Giang Khác Chi thật nhàm chán.
Cô cúi đầu, có chút bất đắc dĩ: “Anh lại muốn làm gì?”
Một lát sau, Giang Khác Chi chua xót nói: “Khuya lắm rồi, anh tiễn em.”
Chung Hi rốt cuộc ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười gượng, một lát sau mới mở miệng: “Anh quên rồi sao? Đêm nay em có lái xe.”
Hóa ra mọi chuyện đều có điềm báo trước.
Giang Khác Chi đứng yên tại chỗ, chỉ nhìn Chung Hi bước ra khỏi cửa, anh nhìn thấy cô đứng tại chỗ vài giây, sau đó bỏ vali xuống, lần thứ hai bước tới trước mặt anh.
Giang Khác Chi không nói một lời đứng đấy chờ đợi câu hỏi cùng lời phán quyết của cô, nhưng Chung Hi chỉ là rất bình tĩnh nhìn anh nói.
“Chia tay cũng tốt, em cũng không cần giải thích quan hệ của hai chúng ta với nhân viên nữa.” Cô cười với anh một cái, đôi mắt cô đỏ hoe, Giang Khác Chi biết đó là phấn mắt màu hồng mà cô vẫn thường dùng, “Chuyện tình cảm ngầm thật ra cũng có chút phiền phức, đúng không?”
Giang Khác Chi không nói gì, lúc này đây, cô cũng không đợi phản ứng của Giang Khác Chi, lập tức xoay người rời đi.
–
Giang Khác Chi trở lại phòng khách không có một bóng người, anh không cảm thấy cô đơn, đây là cuộc sống yên bình mà anh nên có.
Anh ngồi một lúc, âm thanh bên tai vẫn không ngừng vang lên, sau đó anh mới nhận ra có một con cua đang bò ra.
Anh nhận ra nó, đúng vậy, từ trước đến nay nó vẫn luôn bừng bừng sức sống như vậy.
Giang Khác Chi đặt nó lại vào trong lọ thủy tinh, yên lặng nhìn nó cực kỳ lâu.
Mày ra để tìm em ấy sao? Nhưng em ấy đi rồi, em ấy sẽ không trở lại nữa đâu.
Finally, cuối cùng đã chia tay.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");