Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật

Chương 84




Lúc Chung Hi rời khỏi khách sạn đã khoảng một giờ, còn cô hẹn Giang Khác Chi là ba giờ rưỡi xem phim. Cô thấy hình như mình ăn mặc phong phanh quá, vì cả sáng lẫn chiều đều se lạnh nên cô chuẩn bị về nhà, tắm rửa và thay quần áo.

Trong lúc đi đậu xe, bụng cô bắt đầu quặn đau, sau khi tắm rửa xong xuôi thì mới biết là bà dì ghé thăm.

Máy sưởi trong nhà được bật đầy đủ. Chung Hi mặc áo ngủ đi ra ngoài tìm máy sấy tóc, tình cờ thấy mẹ mình Tần Nguyệt mặc áo khoác và ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Chung Hi về nhà thì nghe thấy bà đang nói chuyện điện thoại, hình như có hẹn với người bạn trai nào đó của mình đi tắm suối nước nóng vào buổi chiều.

Chung Hi nói: “Mẹ sắp đi hả? Bên ngoài hơi lạnh nên mẹ quấn thêm khăn đi ạ.” Nói xong, cô tiếp tục cúi người tìm máy sấy.

Tần Nguyệt đeo xong thắt lưng và đi vài bước về phía cô, “Bé con, hình như sắc mặt con không được tốt lắm, bị đau bụng hả?”

Chung Hi phất tay với bà, “Không có gì đâu ạ, chỉ là đau bụng kinh thôi. Lát nữa con uống thuốc giảm đau là ổn thôi.”

Tần Nguyệt gật đầu. Đợi đến khi Chung Hi ngoảnh đầu nhìn lại thì bà đã đi đâu mất tiêu.

Chung Hi mỉm cười, thật ra cô luôn thấy phụ nữ trong kỳ kinh nguyệt đều rất mong manh yếu ớt. Ý kiến này xuất phát từ việc nói bóng nói gió và sự phóng túng của cô, và đây chỉ là cái cớ cho mớ cảm xúc rối ren trong cô.

Vì là tóc dài nên cô phải khom lưng để sấy. Sau khoảng hai phút, có một bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lưng cô.

Chung Hi cảm thấy khi bàn tay này chạm vào mình sẽ có cảm giác rất khác với của Giang Khác Chi, vừa nhỏ lại còn mềm mại biết bao.

Cô nhìn thấy mẹ mình qua tấm gương trước mặt, sau đó quay đầu và thấy bà cầm một ly nước với một viên thuốc trong tay.

“Chờ tự con uống thuốc, chắc không biết phải chờ đến bao giờ nữa?” Tần Nguyệt đưa thuốc cho cô.

Chung Hi nhận lấy ly nước, độ ấm vừa phải.

Lúc cô uống thuốc, mẹ cầm máy sấy tóc lên và sấy phần tóc sau gáy cho cô. Làn gió nóng thổi ở lớp da bên ngoài khiến cô hơi ngứa ngáy.

Chung Hi e ngại trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, hai mẹ con cô không trò chuyện nhiều với nhau, cả năm trời họ cũng chỉ nói chuyện vài lần qua điện thoại. Chung Hi cảm thấy khó xử với tình cảnh trước mặt nhưng cũng có xíu xiu ấm áp.

Cô cầm chiếc cốc trong tay, “Mẹ có hẹn với người ta mà, không phải sắp đi rồi sao?”

Tần Nguyệt nói: “Còn chưa tới giờ.”

Sau bảy phút sấy tóc, Chung Hi nằm trườn ra ghế sô pha, Tần Nguyệt tìm một túi chườm nóng từ trong nhà kho.

“Mẹ không biết đã mua nó từ khi nào nữa, chắc lúc dùng sẽ không nổ đâu ha.”

Chung Hi nghe xong thì bật cười. Cô cầm lấy túi chườm nóng, mẹ cô cũng ngồi trên sô pha xem điện thoại. Chắc là bà đang trả lời tin nhắn và vẫn chưa định rời đi.

“Người ta đang hối mẹ hả? Nếu đến trễ thì không hay đâu ạ.” Chung Hi nói.

Tần Nguyệt trả lời rất tự nhiên: “Đàn ông mà, chờ đợi mẹ là niềm vinh hạnh của ông ấy. Nếu không muốn đợi thì đổi người khác đi.”

Chung Hi cười với cô, “Người đó đẹp trai không ạ?”

Tần Nguyệt suy nghĩ một chút, “Hình như cao hơn ba con một tí.”

Trong chốc lát, Chung Hi thấy mình như quay về hồi cấp ba vậy. Sau khi phát hiện mẹ mình đã đi quá giới hạn, để chứng minh rằng mình đứng về phía bà, cô ngây ngô hỏi bà những câu vớ vẩn như người đàn ông ấy đối xử với mẹ có tốt không?

Chung Hi không biết mình đang nghĩ gì luôn. Sau khoảng nửa phút, cô ôm lấy túi chườm nóng, dè dặt cẩn thận gối đầu lên đùi mẹ mình. Tư thế này không được thoải mái lắm, tuy nhiên chỉ với vài giây sau, Tần Nguyệt suýt đặt tay trái lên mặt cô .

Chung Hi chớp mắt nhìn bà, thỏ thẻ: “Mẹ ơi, nếu mẹ không phải đi gấp, vậy con nằm thế này trong mười phút được không?”

Tần Nguyệt vuốt ve khuôn mặt con gái mình, “Tất nhiên là được rồi.”

Chung Hi nhận ra mắt mình ươn ướt. Cô nghĩ, cái ý kiến cho rằng những người trong kỳ kinh nguyệt đều hơi mong manh dễ vỡ, có lẽ đúng thật.

“Sáng nay con vội vội vàng vàng như thế là do đi hẹn hò sao?” Tần Nguyệt rảnh rỗi nên hỏi đại cô.

Chung Hi mở mắt ra, “Sáng nay thì không phải ạ.” Cô dừng lại vài giây và nghĩ thầm: “Chốc nữa thì mới đúng ạ.”

Chung Hi cứ mãi suy nghĩ. Khuôn mặt của Giang Khác Chi hiện lên trong tâm trí cô, bộ dạng trầm tĩnh cùng nụ cười mỉm.

Sau khi tiễn mẹ đi, Chung Hi muốn chia sẻ với anh sự phấn khích của cô lúc này ngay và luôn. Người khác có thể không hiểu cô, thậm chí anh cũng có thể không hiểu được, nhưng anh chỉ cần bên cạnh cô lắng nghe cô, vậy là tốt rồi.

Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lần đầu tiên Chung Hi phải đối mặt với sự khác biệt giữa Giang Khác Chi và những người khác. Cô từng yêu đương với rất nhiều người, ví dụ như mối tình đầu thời cấp 3 đây. Hồi đó khi cô quyết định ra nước ngoài, bạn kia đã từng ôm cô khóc lóc.

Cậu ấy nói mỗi ngày đều sẽ đánh thức cô theo giờ Pháp, Chung Hi cũng khóc theo. Cô đứng trong vòng tay của cậu và hứa rằng đêm nào cũng sẽ chúc cậu ngủ ngon. Khi ấy Chung Hi thật sự nghĩ là mình yêu cậu ta. Nhưng thực tế lại khác. Một tuần sau, Chung Hi lập tức ngán ngẩm với màn chúc ngủ ngon vào mỗi đêm và một tháng sau cô đề nghị chia tay. Tận sâu trong xương cốt mình, có lẽ lãng quên là sở trường của cô. Sau này hiếm khi nào mà Chung Hi nghĩ đến cậu ấy lắm, đến cả bây giờ cô cũng chả nhớ được khuôn mặt của cậu ta.

Sau này, dù ngắn dài gì thì Chung Hi đều “yêu” rất nhiều người nhưng cô lúc nào cũng thoải mái qua lại. Ảnh hưởng của mẹ đối với cô thực sự rất sâu sắc. Cô cho rằng, trong chuyện tình cảm, người phụ nữ mà dốc lòng vì tình yêu đều khá dại dột, như thể họ sẽ chết nếu không có tình yêu vậy. Sau khi làm việc và tiếp xúc với đàn ông trong đủ loại ngành nghề, cô càng cảm thấy, chả cần phải phải tốn quá nhiều tâm tư lên đàn ông.

Từ đó về sau, trong ý thức của mình cùng sự tự chủ bản thân khiến cô luôn cảnh giác và dè dặt trong chuyện tình cảm, nhưng Giang Khác Chi thì … Chung Hi thừa nhận rằng ban đầu đồng ý ở bên anh là do cũng suy nghĩ như thế, cứ chán rồi lại chia tay. Tuy nhiên, lúc sống chung với anh, cô chưa từng thấy nhàm chán, mà trái tim cô lại càng xao xuyến dưới ánh nhìn chăm chú của anh.

Trong khoảng thời gian này, hai cảm xúc trong thâm tâm cô, lý trí cùng phóng túng không ngừng đấu đá. Rốt cuộc điều gì đã khiến anh dần trở nên đặc biệt trong lòng cô như vậy? Cô đặt tay lên trái tim của mình, nó càng ngày càng đập mãnh liệt. Cuối cùng cô chịu thừa nhận: Mình yêu anh ấy rồi.

Lúc chờ đèn đỏ, Chung Hi có gọi điện cho anh, là máy bận. Cô bỗng dưng thấy thất vọng nhưng không sao cả. Bản đồ hiển thị cô càng ngày càng tiến gần đến đích rồi.

Cô sắp được gặp lại Giang Khác Chi, sau đó cô sẽ bổ nhào vào vòng tay anh. Chung Hi hạnh phúc suy nghĩ, cô và anh sẽ xem hết bộ phim hôm nay, cô sẽ không xa cách vì sợ bị phát hiện như lần trước nữa. Nếu lần này Giang Khác Chi muốn nắm tay cô, cô sẽ không giả vờ như vô tình thu tay lại nữa.

Béo: Cô Chung dâm vải biết yêu rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.