(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chung Hi không biết có phải vì trời lạnh cô đeo khẩu trang là cứ bị mọi người nhận nhầm thành nữ ngôi sao điện ảnh nào đó hay không. Gần đây, cô luôn cảm thấy có nhiều người nhìn chằm chằm vào mình hơn.
Khi đón Carson ở sân bay, cô được anh niềm nở chạm má ba lần. Chung Hi không biết anh ấy xịt nước hoa gì mà lại làm cô choáng váng, chỉ biết ngửa người ra sau.
(Bisous “chạm má” là một lời chào xã giao rất đặc trưng của người Pháp.)
Carson hỏi cô, “Em yêu, em không nhớ anh chút nào sao? Lúc trước em nhiệt tình với anh lắm mà.”
Chung Hi lắng nghe tiếng Trung dở tệ của anh, năm đó anh còn học tiếng Trung từ người Hoa với giá 80 Euro một giờ mà giờ hóa công cốc hết cả. Cô gạt đôi tay đang ôm eo mình ra, mỉm cười với đối phương và đổi sang tiếng Pháp để nói chuyện.
“Em dẫn anh đi ăn tối, được không?”
Carson yêu món vịt quay vô cùng nên cả hai đã đi ăn món vịt quay nổi tiếng nhất ở thành phố A.
“Anh định ở đây trong bao lâu?”, Chung Hi hỏi anh. Khi Carson gọi cho cô và bảo rằng mình sẽ đến Trung Quốc tìm việc, cô cứ tưởng anh nói xạo.
Carson vẫn nói chuyện bằng những lời ngon tiếng ngọt như trước, “Em muốn anh ở lại với em bao lâu thì anh sẽ ở lại bấy lâu.”
Chung Hi tỏ vẻ chán nản, “Tém tém lại đi, bây giờ tôi đã có bạn trai rồi, Ok?”
Carson sẽ quan tâm đến điều này sao, “Vậy thì anh sẽ làm tình nhân của em.”
Sau khi bị Chung Hi trừng mắt, anh mới tém bớt một tí.
“Mấy tháng trước, khi anh đang xem bóng đá thì được một người Trung Quốc nhìn trúng và đề nghị anh làm người mẫu cho người ta. Anh nghĩ chắc là em cũng hiểu lý do mà, cộng thêm việc anh có một kỳ nghỉ rất dài nhưng chúng ta lại lâu rồi không gặp nhau.” Nói đến khúc sau thì anh mỉm cười mờ ám với cô.
Đôi mắt màu lục ấy trong đêm tối ánh lên chút màu lam. Chung Hi hoàn toàn mất cảm giác với đôi mắt sáng trong như pha lê đó từ lâu rồi, “Công ty nào?”
Carson đưa danh thiếp qua, Chung Hi vừa nhìn thấy nó thì xém bật cười, sao mà trùng hợp dữ vậy?
“Ồ, chắc người đó không phải là lừa đảo đâu, vì công ty môi giới này nằm ngay dưới lầu của công ty tụi em.”
Chung Hi nói rằng hôm nay muộn lắm rồi nên ngày mai cô sẽ dẫn anh đến công ty để giúp anh bàn bạc với họ.
“Không phải chứ, thứ bảy mà vẫn đi làm sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Carson vừa trợn to vừa hoang mang.
Chung Hi thấy anh vẫn giống như trước đây. Với cô, cảm giác gặp lại bạn bè cũng khá ổn. Chung Hi hiếm khi nhớ lại chuyện xưa, nhưng lúc mới sang Pháp, Carson đã quan tâm và giúp đỡ cô rất nhiều nên Chung Hi sẽ không ngại giúp anh một tay.
Lúc tính tiền, Carson hơi buồn, không nhịn được nên hỏi Chung Hi: “Sao anh cảm thấy cái người ngồi bàn sau cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta vậy?”
Chung Hi ngó lơ câu hỏi của anh, chắc do Carson là người nước ngoài thôi. Cô trả lời đại một câu: “Bởi vì em đẹp đó.”
Carson gật đầu lia lịa để nịnh cô. Bỗng dưng anh ghé sát đầu đến, gần như sắp hôn lên bờ môi của cô, còn Chung Hi thì quay đầu tránh đi trong vô thức.
Lần này, biểu cảm của cô trông rất nghiêm túc, “Còn làm như vậy nữa là em sẽ giận anh đó.”
Xem ra Carson rất đau đớn, “Được rồi, anh sẽ không làm nữa đâu.”
–
Chung Hi dẫn Carson đến một khách sạn gần đó rồi về thẳng nhà mình.
Trước khi đi ngủ, cô có gọi một cuộc điện thoại cho Giang Khác Chi. Cô giải thích với anh rằng sáng mai mình sẽ tới giúp bạn cùng phòng một tí và có thể không ăn trưa với anh được, nhưng chắc chắn sẽ không bùng kèo xem phim vào buổi chiều.
Giang Khác Chi im lặng một hồi rồi nhanh chóng nói rằng mình đã chuyển những việc cần làm trong ngày chủ nhật sang sáng mai.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, Chung Hi nhận ra một điều, hình như Giang Khác Chi nghĩ rằng bạn cùng phòng hồi đại học của cô là nữ, bởi vì anh tưởng là tối nay cô sẽ ở lại trong khách sạn với bạn mình.
“Tất nhiên là em về nhà chứ.” Chung Hi do dự vài giây, cuối cùng thấy rằng tránh voi chẳng xấu mặt nào nên cô không giải thích gì thêm.
Gần đây, Giang Khác Chi bị áp lực trong công việc nên cô thấy mấy chuyện cỏn con này không cần phải kể với anh.
—
Sáng hôm sau, lúc khoảng mười giờ, Chung Hi chở Carson đến công ty môi giới đó.
Công ty môi giới này *điều chỉnh ngày nghỉ theo tuần lẻ và tuần chẵn. Hôm nay người đi làm rất đông, một vài người đứng bên ngoài cửa kính nhìn anh.
(*Trong 1 tháng có 4 tuần thì tuần thứ 1 và 3 là tuần lẻ, còn tuần 2 và 4 là tuần chẵn; nên ví dụ như đi làm vào ngày thứ 7 chẳng hạn, tuần lẻ sẽ là các phòng ban ABC nào đó nghỉ, phòng ban DEF đi làm, còn tuần chẵn thì sẽ ngược lại hoặc tuần lẻ thì nghỉ một ngày chủ nhật và tuần chẵn thì nghỉ 2 ngày: thứ bảy và chủ nhật.)
Ban đầu Chung Hi muốn đưa anh đến nơi và sau đó bàn bạc vài câu rồi rời đi, nhưng Carson lại giống như trẻ nhỏ chưa dứt sữa. Anh ấy nhất quyết kéo cô đi cùng mình, còn giả bộ đáng thương nói với cô, dù gì anh cũng chỉ làm phiền cô một lần thôi mà, chẳng lẽ cô không chịu giúp anh?
Chung Hi nghi ngờ không biết bản thân có đang bị người ta lợi dụng rồi hay không.
Cuối cùng cô đóng vai một phiên dịch viên miễn phí, cùng anh đi ký một hợp đồng ba tháng với công ty bao gồm các điều khoản rất thoải mái.
Kỳ nghỉ ở Pháp thực sự vẫn dài như cũ rồi, cô thốt lên.
Mọi thứ đã xong xuôi, Chung Hi chạy xe ra và đậu bên đường. Cô nói với Carson, buổi trưa mời anh ăn một bữa vì vài ngày nữa cô sẽ có cuộc sống riêng của mình.
Do bị lệch múi giờ nên đêm qua Carson ngủ không ngon, anh nháy mắt về phía ghế lái mà cô đang ngồi.
“Không phải em hay nói giao đồ ăn online ở đây rất tiện sao? Chúng ta có thể đặt đồ ăn rồi để người ta giao tới khách sạn không? Anh muốn ăn xong là đi ngủ luôn.”
Chung Hi suy nghĩ một lúc, trả lời: “Chúng ta ăn trực tiếp tại khách sạn luôn đi, nhà hàng ở chỗ anh ở nấu ăn ngon lắm. “
Trong lúc sững sờ, cô đột nhiên cảm thấy phong cách ăn mặc của bóng người đứng đằng xa kia giống như là của Giang Khác Chi vậy.
Carson thấy người bên cạnh ngồi đực mặt ra nên vẫy tay qua lại trước mặt cô. Chung Hi hồi hồn, nhìn lại Giang Khác Chi đang đi đâu? Sau khi nhận ra rằng đó không thể nào là anh thì Chung Hi cạn lời với chính mình. Chỉ mới một ngày không gặp nhau mà đã nhớ anh đến mức nhìn ai cũng thành anh hết.
Qua vài tiếng nữa là được gặp anh rồi, trên môi Chung Hi nở một nụ cười. Cô phải nhanh chóng giải quyết cho xong cái của nợ đẹp trai bên cạnh mình mới được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");