Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật

Chương 80




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đến giữa tháng giêng, một số dự án mà Chung Hi quản lý đang trong quá trình dần hoàn thiện. Ngoài việc chuẩn bị trước cho cuộc họp thường niên của công ty và tặng quà chúc mừng năm mới cho các nhà đài thì cô không có việc gì làm cả.

Hôm thứ sáu, giám đốc tài chính Lưu San và Trương Tĩnh của công ty đã mời cô cuối tuần đến chơi mạt chược. Chung Hi đã lâu không chơi mạt chược, tay cũng có chút ngứa ngáy, nhưng không biết Giang Khác Chi có dự định gì cho cuối tuần không, chỉ nói ngày mai có điều muốn nói với cô.

Sau khi xem phim với bạn bè, Chung Hi trở về nhà Giang Khác Chi, anh vẫn chưa về nhà. Ngày hôm trước Victor được bà ngoại đưa đi rồi, nhà của anh gần nơi cô làm việc nên Chung Hi qua nhà Giang Khác Chi ở, mà gần đây anh cũng khá bận rộn.

“Mấy giờ tối nay anh về?” Phim chán ngắt, Chung Hi đã ngáp mười mấy lần trong rạp phim, trở về nhà lại càng buồn ngủ hơn.

Giang Khác Chi trả lời tin nhắn rất nhanh, “Phải đến rất khuya, em ngủ trước đi.”

Chung Hi đặt điện thoại xuống, thoải mái nằm trên giường, cô kéo chăn bông đến dưới mắt, hít một hơi thật sâu, mùi hương của Giang Khác Chi lập tức tràn vào mũi cô.

Sau đó Chung Hi nhận ra, mọi thứ về Giang Khác Chi đều có thể mang lại cho cô cảm giác thoải mái.

Cô quấn lấy mình trong mùi hương của anh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ khi đi ngủ quá sớm nên rạng sáng Chung Hi đã tỉnh lại, trong phòng chỉ có ánh sáng của bóng đèn ngủ.

Chung Hi ngần đầu lên phát hiện mình đang ngủ trong vòng tay Giang Khác Chi, tay anh đang ôm eo mình. Chung Hi còn buồn ngủ, không biết cô đang suy nghĩ gì, chỉ chăm chú nhìn gương mặt Giang Khác Chi một lúc lâu.

Lông mày anh hơi nhăn lại, Chung Hi không biết vì sao anh đi ngủ mà sắc mặt còn cau có như vậy, lập tức đưa ngón trỏ vào giữa hai hàng chân mày, cố gắng xoa dịu nếp gấp kia, Giang Khác Chi vẫn chưa tỉnh ngủ.

“Công ty của anh sắp phá sản rồi sao? Làm anh vất vả như vậy.” Chung Hi đau lòng vuốt gương mặt anh.

Không biết tại sao, sau đêm đó, Chung Hi lại cảm thấy Giang Khác Chi càng im lặng hơn, nhưng cô nhanh chóng phản bác lại suy nghĩ của bản thân, Giang Khác Chi đã bao giờ nói nhiều đâu? Cô cảm thấy mình quá nhạy cảm, đây không phải là một triệu chứng tốt.

Cô áp mặt vào ngực anh, ôm anh ngủ tiếp.

Lúc tỉnh lại, trên giường chỉ còn mỗi Chung Hi, cô gọi lên một tiếng “Giang Khác Chi”, không ai trả lời, nếu không phải bóng đèn ngủ đã tắt, Chung Hi đã nghi ngờ đoạn ký ức lúc rạng sáng chỉ là một giấc mơ.

Một bữa sáng mùa đông, một mình tỉnh dậy ở nhà người khác, trong lòng có chút trống trải.

Mở điện thoại lên, có tin nhắn của Giang Khác Chi.

Hóa ra gửi lúc 7h30 sáng, thứ bảy lại bận?

Anh nói anh đã nấu cháo tôm cho cô, ở trong nồi vẫn còn nóng, anh phải đi làm.

Chung Hi xua tan mọi phiền muộn, sau khi nhắn lại cho anh đã đi ra ngoài ăn cháo.

Mười hai giờ, chị Lưu gọi điện thoại cho cô.

“Ôi chao, Chuông Nhỏ, em nghĩ sao rồi? Chiều nay em có muốn đi chơi mạt chược không?”

Ngủ một giấc, Chung Hi suýt chút thì quên mất, cô nghĩ đến Giang Khác Chi hôm nay đã đi làm, nên đã đồng ý.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi không nhỏ, cô sợ đường trơn nên không lái xe nên mở app ra gọi xe.

Trước khi đi ra ngoài cửa, Giang Khác Chi đã gọi điện thoại tới.

“Đang làm gì vậy?”

Chung Hi không nhịn được nhìn xung quanh phòng khách một vòng, “Anh lắp camera ở nhà sao? Sao em vừa chuẩn bị ra ngoài, anh đã gọi điện tới rồi.”

Cô nghe thấy tiếng cười nhẹ của Giang khác Chi.

“Không có.” dừng vài giây anh hỏi tiếp, “Muốn đi ra ngoài sao?”

“Ừ, có người hẹn em đi chơi mạt chược.”

Chung Hi cúi đầu, phủi đi lớp tuyết trên giày cao gót, chợt nghe Giang Khác Chi hỏi, “Cùng ai, anh biết không?”

Chung Hi muốn hỏi anh đang điều tra hộ khẩu sao? Nhưng giọng nói Giang Khác Chi quá bình thường, có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều.

“Anh có biết Lưu San trưởng phòng tài chính của công ty em không? Cô ấy là người tổ chức.”

Chung Hi vốn còn muốn nói tiếp, lại nghe được đầu dây bên kia có người gọi anh, cô nói, “Anh đang bận sao, tối chúng ta nói chuyện nhé.”

Khi đến nơi, Chung Hi mới biết Triệu Bình cũng đang ở đây.

Trước Tết, anh ta có gọi điện mời côđi ăn tối nhưng Chung Hi từ chối với lý do đi cùng gia đình.

Sau này, anh ta bởi vì giúp đỡ, đào tạo người mới, cô cũng bận chuyện riêng của mình, hai người vẫn không có đụng mặt với nhau.

Chung Hi nghĩ rằng anh ta cũng hiểu ý của mình, đến cũng đến rồi, Chung Hi không làm ra vẻ tránh đi.

Nhưng ngay sau đó, cô bắt đầu nghi ngờ rằng mục đích mọi người hẹn nhau hôm nay rất không trong sáng, dường như là để ghép cô với Triệu Bình.

Chung Hi lúc này mới nhớ tới có người đã từng nhắc, Triệu Bình là em họ hàng xa của chị Lưu.

Ngay từ đầu Triệu Bình ngồi bên cạnh đã cố ý thua để cô ăn, còn chị Lưu và chị Trương một người tung một người hứng, Chung Hi cảm thấy rất lúng túng.

Cô cũng cố không làm Triệu Bình xấu hổ, cười tươi hết cỡ, không trách người khác được, ngày lễ Giáng Sinh đó, nếu không có cái cành ô liu anh ta đưa ra thì mọi chuyện sau nhau đều sẽ không xảy ra.

Vẫn đánh tới trời chạng vạng tối, Chung Hi từ đầu đến cuối đều dốc hết tinh thần, cũng thắng được một số tiền nhỏ, cô không có dự định mang số tiền này về, sau khi kết thúc, cô nói mời mọi người đi ăn tối.

Cô vừa nói xong, chị Lưu và chị Trương đều lấy cớ đêm nay họ còn có chút việc ở nhà, không thể tham gia cùng được, để Tiểu Triệu đi ăn cùng với cô.

Chung Hi trong lòng đã biết trước điều đó, trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.

Sau khi hai người rời đi, Chung Hi rất tự nhiên muốn hỏi Triệu Bình muốn ăn gì.

Triệu Bình nói: “Hay là để tôi mời, bữa cơm hôm trước tôi đã bỏ dở giữa chừng, tôi vẫn rất áy náy.”

Chung Hi cũng không tranh luận cùng anh ta, Triệu Bình nói rằng có một cửa hàng Pháp nổi tiếng gần đó.

Chung Hi đã nghe nói về cửa hàng kia, “Nhà hàng này không phải đặt trước bàn mới có chỗ sao?”

Triệu Bình nhìn cô nói: “Đã đặt trước rồi.”

Chung Hi không nói tiếp.

Đang ngồi trong nhà hàng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, theo trực giác cảm thấy là tin nhắn của Giang Khác Chi.

Vừa nhìn, quả nhiên là anh.

“Chơi xong rồi sao?”

Có lẽ là lo lắng bên cạnh cô còn có đồng nghiệp, anh không có gọi điện.

Chung Hi rất hài lòng với sự săn sóc của anh “Chơi xong rồi.”

Lần này mới có vài giây điện thoại đã rung lên.

Chung Hi nhìn Triệu Bình ngồi đối diện, lần đầu tiên cảm thấy chột dạ, cô đeo tai nghe vào.

“Này, anh còn chưa xong việc à?” Chung Hi hỏi.

Cô muốn đi ra ngoài nói chuyện, nhưng người phục vụ đang đứng bên cạnh, khá là bất tiện

Giang Khác Chi nói: “Sắp xong rồi. Em ăn cơm tối chưa?”

Chung Hi nói: “Em đang ở nhà hàng.”

Cô nghe thấy giọng nói của Giang KHác Chi có vẻ mệt mỏi, muốn quan tâm anh, nhưng xét thấy xung quanh vẫn còn người nên cô không nói.

“Cùng với họ sao?”

Chung Hi nói: “Hai người khác đi rồi, chỉ có em và một đồng nghiệp.”

Đúng lúc này Triệu Bình đưa thực đơn cho cô, hỏi cô gọi món gì.

Giọng nói của anh ta rất nhỏ, Chung Hi bị anh ta ngắt lời, ánh mắt đảo xuống, chỉ tay về vài món ăn nổi tiếng nhất của nhà hàng.

Trong điện thoại, giọng nói của Giang Khác Chi có chút bất thường, “Em ăn đồ Pháp sao? Ăn tối đi, anh đang có việc bận.”

“Vâng.” Chung Hi cúp máy.

Nửa tiếng sau hai người đã ăn xong, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi rất dày, Triệu Bình đưa chìa khóa cho người bảo vệ giúp lái xe tới, sau khi xe tới, Triệu Bình nhìn về phía Chung Hi.

“Muộn lắm rồi, ở đây bắt xe cũng không có, tôi đưa cô về.”

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Chung Hi vang lên, lúc ăn cơm Chung Hi cũng có nhận được vài cuộc gọi từ công ty.

Cô nói “Xin lỗi” với Triệu Bình rồi đeo tai nghe vào.

“Xin chào.” Chung Hi nói.

“Ăn xong rồi sao?” Giọng nói của Giang Khác Chi xuyên qua gió và tuyết lọt vào tai cô, vành tai Chung Hi lập tức nóng bừng.

“Ăn xong rồi, chuẩn bị về nhà.”

“Anh đón em.” Anh nói.

“Em là trẻ lên ba sao? Em chuẩn bị trở về.” Chung Hi mỉm cười, cảm giác được ánh mắt của Triệu Bình bên cạnh, Chung Hi không cười nữa, giọng nói thấp hơn một chút, “Anh cũng không biết em ở đâu mà. Em cũng sắp về rồi.”

Cô vừa dứt lời, một mảng bông tuyết rơi trên mi mắt, Chung Hi vừa chớp mắt một cái, ngay sau đó ánh sáng trắng chiếu thẳng vào mắt cô.

Chung Hi mở mắt ra, nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy của chiếc xe đối diện.

Chung Hi liếc mắt nhìn biển số xe, sau khi nhìn rõ ràng, cô không tin nói, “Anh đã đến rồi à?”

Cô còn chưa phản ứng kịp đã nghe thấy lời nói của Giang Khác Chi.

“Nói xong chưa, giờ qua đây đi.”

Chung Hi nhất thời không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng, nhịp tim đập nhanh, cô vẫy vẫy tay cảm ơn với Triệu Bình, nói một câu “Tôi đi đây” đưa tay lên che tóc và chạy về phía chiếc xe của Giang Khác Chi.

Chỉ chạy một đoạn đường ngắn, Chung Hi đã nhìn thấy có một bóng đen đang tiến về phía mình.

Chung Hi ngẩng đầu lên, Giang Khác Chi đã cầm ô, không nói lời nào đứng trước mặt cô.

Cô vừa định nói gì đó, lại cảm thấy hơi thở của Giang Khác Chi có chút dồn dập.

Bàn tay còn lại của Giang Khác Chi ôm lấy sau gáy cô, cúi đầu phủ lên môi cô, hoàn toàn che giấu cô khỏi tầm mắt của người kia.

Chung Hi bị dọa giật mình, dơ tay định đẩy anh ra.

Nhưng Giang Khác Chi đã lùi lại trước khi cô kịp di chuyển.

Chung Hi thở hổn hển nhìn anh chằm chằm, “Anh đang làm gì vậy?”

Cô nghĩ người đứng sau chắc nhìn thấy hết cảnh bọn họ hú hí rồi, cô lập tức cảm thấy xấu hổ.

Đôi mắt sâu thẳm của Giang Khác Chi rơi vào gương mặt đỏ bừng vì lạnh của cô.

Anh đưa tay chạm vào mặt cô, “Hôm nay anh còn chưa hôn em.”

Giọng điệu rất vô tội, hình như chỉ đơn thuần muốn trao cho cô một nụ hôn.

Trong lòng Chung Hi rõ ràng đang rất tức giận, nhưng khi bắt gặp ánh mắt ấy của anh, không hiểu sao cô lại nghĩ đến mỗi lần đến nhà ngoại đón Victor, nó sẽ lao vào vòng tay cô bất chấp xung quanh. Cảm xúc ấy cũng giống như bây giờ, muốn trách mắng anh nhưng trong nháy mắt lại hóa thành hư không.

Giang Khác Chi lặng lẽ nắm tay cô đưa vào ghế phụ lái xe, sau khi cả hai người đã ngồi vào xe, Chung Hi hít một hơi thật sâu.

“Anh không thấy phía trước có đồng nghiệp em sao? Em không muốn người khác nghĩ rằng em đang làm “nghệ thuật” cơ thể anh.”

Chung Hi ghét nhất cái loại tình nhân thân mật trước mặt người khác.

Giang Khác Chi nhìn vào kính chiếu hậu, một lúc sau mới nhàn nhạt đáp: “Xin lỗi, anh tưởng là bảo vệ gác cửa.”

Chung Hi tỏ vẻ nghi ngờ, “Không thể nào, anh không nhận ra sao? Đó là Triệu Bình bên HR của công ty em, tối hôm đó…”

Nói đến đây, Giang Khác Chi lần thứ hai nhìn về phía cô, Chung Hi bắt đầu nghi ngờ rằng Giang Khác Chi chỉ là đang diễn.

Cô nhìn Giang Khác Chi không chớp mắt.

“Anh đã nghe thấy giọng nói của anh ta trong cuộc gọi đúng không, thế nên anh mới đến đây.”

Làm sao anh biết cô đang ăn ở đâu? Chắc cô từng nói với anh mình thích ăn nhất món signature của nhà hàng này nên Giang Khác Chi mới đoán được sao? Người đàn ông này càng ngày càng khó lường.

Giang Khác Chi tay cầm vô lăng, lái xe rời đi.

“Anh không có.”

Chung Hi nửa ngày vẫn chưa lên tiếng, mãi đến khi xe gặp đèn đỏ, cô mới nhún vai, “Ngày hôm nay họ gọi em tới để mai mối cho em và anh ta, ăn tối cũng chỉ có em và anh ta.”

Giang Khác Chi yên lặng, bóp chặt tay lái, mắt luôn nhìn thẳng về phía trước.

“Ừ.” Anh gật đầu, “Vậy thì sao?”

Chung Hi nói: “Em nói với anh ta là em đã có bạn trai rồi.”

Giang Khác Chi lúc này mới quay sang nhìn cô, trong ánh mắt anh hiện lên cảm xúc khó hiểu, “Thật không?”

Chung Hi nhìn thẳng vào mắt anh và nói từng chữ một: “Ừ, em và anh ta đi ăn chính là để nói rõ rõ cho anh ta biết em đã có người yêu, sau này ngoại trừ công việc ra sẽ không đi ăn một mình với anh ta nữa.”

Ngọn lửa trong mắt của Giang Khác Chi như muốn thiêu đốt cô, cho đến khi đèn đỏ sắp chuyển sang xanh, Chung Hi nhịn không được nhắc nhỏ anh, “Hết đèn đỏ rồi.”

Giang Khác Chi làm như không có chuyện gì xảy ra quay đầu sang chỗ khác.

“Hiểu rồi.” Anh nói.

Chung Hi nhìn gò má của anh, trong lòng không khỏi thầm oán: Người đàn ông này bao giờ mới thôi cái thói giả vờ giả vịt hả!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.