Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật

Chương 72




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chung Hi biết rằng mối quan hệ của cô với Giang Khác Chi có ngày sẽ bị bại lộ, nhưng cô không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy, ngay ngày thứ hai yêu đương luôn đấy, công bằng ở đâu?

Cô đang suy nghĩ cách giải quyết tình huống này thì nghe thấy giọng nói trầm ấm của Giang Khác Chi.

“Hồ Thành, không phải như cậu nghĩ.”

Chung Hi hai mắt như tối sầm lại, trên đời này còn ai nói dối kém hơn anh không? Cô trừng mắt nhìn Giang Khác Chi, ra hiệu cho cho anh đi sang một bên, lúc nhìn về phía Hồ Thành, ánh mắt cô dịu dàng như nước.

“Đúng vậy, Tiều Hồ, sự việc chính là như những gì cậu đang nghĩ.”

Thấy Hồ Thành chết lặng, cô nói tiếp với vẻ mặt thành khẩn: “Tôi và giám đốc Giang của cậu bây giờ đang ở giai đoạn tìm hiểu nhau, chúng tôi không muốn nhiều người biết chuyện này. Hơn nữa, cậu cũng biết thân phận của chúng tôi rất xấu hổ. Tôi hi vọng cậu có thể giữ bí mật này cho chúng tôi.”

Ngoại trừ gật đầu, Hồ Thành không thể làm gì khác, “Nên là như vậy.” Nói xong, cậu ta lại hỏi: “Lư Thiến cũng không thể nói sao?”

Chung Hi suy nghĩ một lúc nói, “Tôi sẽ trực tiếp nói với cô ấy.”

“Được, tôi biết rồi.”

Sau khi đuổi Hồ Thành đi, Chung Hi hỏi Giang Khác Chi: “Anh thật sự muốn chọc giận em sao? Anh nghĩ hai chúng ta đều như thế này, anh nói không phải, liệu mọi người có tin hay không?”

Giang Khác Chi liếc nhìn cô một cái, “Anh còn nghĩ rằng em không muốn bị người khác biết.”

Chung Hi gần như thở dài, “Anh thật sự… anh có thể trốn trợ lý bao nhiêu ngày? Nhưng công ty của anh có vấn đề gì vậy? Thứ bảy rồi nhân viên còn tăng ca, đội thanh tra lao động không có ai phàn nàn các anh sao?”

Giang Khác Chi im lặng hồi lâu, nhịn không được nói: “Tiền lương gấp ba.”

Nhưng chuyện này đối với Chung Hi sau khi ăn xong bữa tối cùng Giang Khác Chi cũng chỉ là quá khứ, cô rất lạc quan, an ủi mình là chỉ xảy ra sớm hơn so với dự kiến mà thôi.

Đếm hôm đó tuyết rơi dày, sau khi Giang Khác Chi cho đĩa bát vào máy rửa bát, anh bước ra nói với cô: “Tối nay đừng đi, sáng mai anh sẽ đưa em về.”

Nói xong anh cầm chiếc áo khoác đã thay vào phòng tắm.

Chung Hi đang cho cua ăn, cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nhưng em không mang đồ lót, em mặc tạm đồ của anh nhá?”

Chợt nghe Giang Khác Chi trả lời, “Có.”

Chung Hi buông cái thìa xuống, bước vào phòng tắm, nhìn thấy Giang Khác Chi đang đứng ở bệ rửa mặt, không biết đang giặt cái gì, nhìn kỹ mới biết là chiếc quần lót của cô bị Giang Khác Chi nhét vào túi lần trước đêm hôm trước…

Chung Hi mặt hiếm khi thấy đỏ lên, “Đưa cho em, tự em giặt.”

“Không sao, sắp xong rồi.” Giang Khác Chi không thèm ngẩng đầu.

Khi Giang Khác Chi phơi quần lót, Chung Hi đi theo anh, “Anh không cần làm mấy việc này hộ em đâu.”

Giang Khác Chi treo xong quần áo, quay đầu nở nụ cười nhìn cô, thờ ơ nói: “Có làm sao đâu?”

Đêm đó hai người quấn lấy nhau làm mấy hiệp liền trong nhà tắm, Giang Khác Chi chỉ bằng vài lời nói đã khiến cô đạt cực khoái nhiều lần, Chung Hi sung sướng như sắp ngất.

Sáng hôm sau, Giang Khác Chi lấy vài bộ quần áo cùng những vật dụng hằng ngày rồi cùng Chung Hi trở về nhà.

Từ trong gara đi ra, Chung Hi nói rằng cô phải đến cửa hàng 4S cách đó không xa để lấy xe đã bảo dưỡng, Giang Khác Chi tất nhiên đi cùng cô.

Khi Chung Hi thấy không có người xung quanh, Giang Khác Chi lại lặng lẽ đi bên cạnh cô, trong lòng nổi máu xấu muốn trêu anh.

Đi ngang qua khu tập thể thao tập thể, Chung Hi đã vươn tay ra định cho tay vào áo khoác của Giang Khác Chi. Nhưng chưa kịp chạm tay vào áo đã nghe thấy có tiếng gọi “Tiểu Hi” kèm theo tiếng chó sủa lớn, Chung Hi sợ hãi lập tức thu tay lại, thân thể cách Giang Khác Chi một mét.

“Bà ngoại.” Chung Hi bĩnh tĩnh lại tâm trạng, trìu mến đi tới, không quên vẫy vẫy tay với Giang Khác Chi, ra hiệu cho anh rời xa một chút.

Trời ạ, những ngày cuối năm là những ngày như thế nào?

Victor đang phấn khích lăn lội trên đất tuyết nhưng vừa thấy cô đi đến, nó rũ bỏ lớp tuyết trên người, vừa chạy tới vừa vẫy đuôi với cô.

Chung Hi nhận dây xích cho từ tay bà ngoại, thấy bà ngoại có vẻ không để ý đến sự thân thiết giữa mình với Giang Khác Chi, cũng yên tâm. Dù sao ngày thứ hai yêu nhau mà đã gặp mặt người nhà thì có hơi vội vàng nhỉ?

Thấy Giang Khác Chi đứng bên kia đường quay lưng về phía họ, như thể anh đang nghe điện thoại, may cũng không bị phát hiện.

“Sao bà lại ở đây? Chúng ta lên nhà ngồi thôi.”

“Bà nghĩ con không đến đón Victor, nên đã đi dạo một vòng mang đến cho con, nó cũng đi theo.”

Chú chó Victor bị Chung Hi nắm lấy dây xích có đôi mắt rất sắc bén, liếc nhìn thấy người lạ lập tức sủa lên, Chung Hi không biết mình đã nuôi dưỡng một chú chó to mồm này như thế nào nữa…

Bà ngoại nhìn về phía tiếng chó sủa, nhìn mấy giây, bà đứng bên cạnh Chung Hi, Không quên đánh giá bóng lưng Giang Khác Chi, sau đó thì thào nói: “Vài ngày không đến khu nhà con, ngoại trừ mấy ông lão hình như cũng có mấy cậu trai trẻ nhìn la láng phết nhỉ, con thấy người này thế nào?”

Chung Hi thực sự muốn cười, “Nhìn lưng người ta cũng biết đẹp trai được ạ? Con không biết, bà ngoại, bà nghĩ gì thế?”

Chung Hi đang nói chuyện thì Victor đã di chuyển về phía Giang Khác Chi, cô kéo dây xích nhưng không kéo kịp, nếu là người khác, Chung Hi đã bắt đầu nói xin lỗi, nhưng nhìn sang thấy Giang Khác Chi đang khổ sở ra mặt, cô sợ mình lại bật cười mất.

Bà ngoại vẫn nói bên tai: “Con thấy chó sủa cậu ta đến thế mà cậu ta không có phản ứng gì,hay tại hỏng rồi không xài được?” Bà nói, muốn ôm chú chó trở lại, tránh để người ta nghĩ Victor không có ai dạy. Kết quả một giây tiếp theo, bà ngoại thấy Victor không giương nanh vuốt chuẩn bị tấn công người kia, mà trái lại bình tĩnh, im lặng ngồi dưới chân Giang Khác Chi, còn ngồi lè lưỡi một cách ngây ngô.

“Thật kỳ lạ, nó sao lại bình tĩnh như vậy, ở đó có mùi gì sao?”

Chung Hi vốn đã có tính hiếu kỳ, lúc này đột nhiên nhận ra bắt đầu lo lắng, trên người Giang Khác Chi có mùi của cô, đúng là mũi chó.

Cô rất sợ giây tiếp theo sẽ bị Victor làm bại lộ, vội vàng dắt nó qua một bên, hỏi bà có muốn cô lái xe đưa về nhà không.

“Không cần, bà chỉ muốn ghé qua mua chút đồ ăn, con dự định khi nào về gặp ba mẹ?”

Chung Hi nói: “Con chắc tết Nguyên đán sẽ về, bà ngoại về đến nhà gọi điện cho con nha.”

Bà ngoại gật đầu, đi được nửa đường thì quay lại, nói với Chung Hi: “Đúng rồi, mẹ còn nhờ bà gửi lời cho con, bố con đã chọn đối tượng xem mắt cho con, là một quân nhân, các phương diện đều không tệ, con khi nào thì tính đi gặp mặt?”

Chung Hi vừa nghe đến những lời này, nghĩ đến Giang Khác Chi đang đứng cách đó không xa, cả người đều run lên, cô vội vàng nói: “Bà ngoại, gả cho người trong quân đội nếu muốn ly hôn sẽ rất phiền phức. Hơn nữa con nghe người ta nói, người trong đó trật bánh* thì không sao, nhưng con mà trật bánh là người ta kết tội phá hoại gia đình quân nhân đấy.”

*Ngoại tình ó mấy men.

Bà ngoại trừng mắt nhìn cô, “Mấy người trẻ bây giờ làm sao vậy? Còn chưa gặp mặt đã nghĩ đến chuyện ly hôn rồi trật bánh sao?”

“Được rồi, tới lúc đó con sẽ bàn lại.” Chung Hi kéo theo chó, đưa bà ngoại ra cổng lớn, rồi mới quay lại gặp Giang Khác Chi.

Cô đến bên cạnh Giang Khác Chi, đút tay vào túi áo anh, tay Giang Khác Chi có chút lạnh.

Chung Hi nhíu mày, “Sao anh không đến đợi em ở hành lang? Có lạnh không?”

Giang Khác Chi lúc này mới quay đầu nhìn cô, lúc ánh mắt chạm nhau, Chung Hi thấy trong đáy mắt Gianh Khác Chi có một tia nguy hiểm nào đó hiện lên, nhưng cô vừa chớp mắt một cái, ánh mắt anh lại dịu dàng như cũ.

Hình như cô đã nhìn lầm rồi.

Giang Khác Chi nắm chặt tay trong tui, cúi đầu nhìn cô.

“Không lạnh, không sao.”

Cuối cùng, hai người một chó bước vào thang máy, nhưng mặc kệ Giang Khác Chi vừa rồi có nghe thấy lời bà ngoại nói hay không, Chung Hi còn tiến đến bên tai anh nói nhỏ: “Đừng lo, em nhớ đã đồng ý với anh, cho dù là thiên thần hạ phàm, em cũng sẽ không nhắm mắt nhắm mũi hẹn hò đâu.”

Cô vừa nói vừa dùng ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay anh.

“Ừ.” Anh nói.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.