Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật

Chương 71




Chung Hi vừa xong việc, Giang Khác Chi ở trên xe cũng kết thúc một cuộc họp trực tuyến với người ở công ty.

Đã đến giờ này, lại là thứ bảy, Chung Hi muốn gọi đồ ăn giao đến tận nhà. Buổi chiều không có việc gì làm, vừa lúc Chung Hi định về nhà ngủ bù. Ngủ chán chê tỉnh dậy làm vài trận vận động với Giang Khác Chi là hợp lý.

Cô còn chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình với anh thì đã nghe Giang Khác Chi nói:

“Anh về nhà thay quần áo, chúng ta ăn gì đó luôn, đơn giản thôi.”

“Về nhà anh à? Cũng được.” Cô nói.

Đi ngang qua tiệm cà phê, Giang Khác Chi nói mua một cốc cà phê, dù sao đường đi cũng hơi lâu, Chung Hi có chút buồn ngủ, ngồi dựa lưng vào ghế ngồi, nói nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, cô thực sự quá mệt.

Kết quả, không bao lâu sau Giang Khác Chi đi xuống, điện thoại trên ghế ngồi lập tức vang lên.

Chung Hi híp mắt nhìn sang, tên người gọi hiển thị là “Trợ lý”.

Đầu óc mệt mỏi rã rời, cô còn đang lẩm bẩm mình ghi chú Lư Thiến thành “Trợ lý” lúc nào vậy, ngồi thẳng người, vuốt màn hình rồi nghe điện thoại.

Năm phút sau, Giang Khác Chi cầm ly cà phê nóng quay về vừa nhìn thấy Chung Hi đang cầm máy làm việc của mình, mặt như gặp phải kẻ thù truyền kiếp.

“Có chuyện gì vậy?” Anh đặt một ly vào tay cô và hỏi.

“Có một tin tốt và một tin xấu. Anh muốn nghe tin nào trước?” Chung Hi hối lỗi nhìn anh.

Vẻ mặt Giang Khác Chi cũng trở nên khác thường, thấy Chung Hi không vẻ gì là đang đùa giỡn, anh cũng trở nên nghiêm túc.

“Tin xấu.” Anh nói thẳng.

Chung Hi liếc mắt nhìn anh một cái, phản ứng đầu tiên là Giang Khác Chi trai láng thế này mà là người theo chủ nghĩa bi quan à?

“Được rồi, em chỉ vô tình trả lời cuộc gọi từ trợ lý của anh, em còn nói nữa.” Cô thì thầm.

Giang Khác Chi nghe vậy, hàng lông mày cau lại đã giãn ra, tựa hồ không quá quan tâm, “Không sao, tin tốt là gì?”

Chung Hi cho rằng tình yêu ngầm là sự đồng lòng của hai người, dù sao thì thân phận có chút xấu hổ, cô uống một ngụm cà phê giải thích với Giang Khác Chi: “Chính là em vừa nhấn nghe thì đầu bên kia đã gọi “Giám đốc Giang” nên em tắt máy ngay lập tức. Vậy nên em đoán cậu ta cũng không biết em là ai đâu.”

Chung Hi tiến sát lại phía anh, “Giọng em ngái ngủ có hơi khàn khàn tí, cậu ta không nhận ra là giọng nữ đâu..” Cô lo lắng đến mức không nghe thấy trợ lý nói gì ở cuối. Giang Khác Chi nghe vậy gật đầu, vẻ mặt vẫn luôn thờ ơ.

“Yên tâm, mấy lời đó cậu ta không nghĩ được gì đâu.”

“Anh có muốn gọi lại không? Có thể có chuyện quan trọng.”

“Về đến nhà anh sẽ gọi.”

Mà đúng lúc này, Hồ Thành ở cách đó hơn mười hai kilomet mở to hai mắt một hồi lâu vẫn chưa tiêu hóa hết được tin tức này.

Cậu ta ngay lập tức nhắn vào trong group chat của công ty, bàn tay run run gõ phím: “Các đồng râm ơi, đừng ở đó mà tám giám đốc Giang với giám đốc Chung nữa, đúng là tin đồn lá cái không ăn được. Giám đốc Giang của chúng ta có phụ nữ bên cạnh, thề đó!!”

Hồ Thành chỉ hận là điện thoại Apple không thể ghi âm cuộc gọi, nếu không cậu ta đã ghi âm lại cho các anh chị em mình nghe rồi. Mà quái lạ, giọng nói ấy nghe khá quen.

_______

Về đến nhà Giang Khác Chi, Chung Hi đã vứt cái sự cố nghe nhầm điện thoại đấy ra sau đầu rồi.

Lúc Giang Khác Chi mở khóa, cô theo bản năng quay đầu đi.

Giang Khác Chi nhận ra, anh kéo cô lại, “Em biết cũng không sao.”

Chung Hi vốn muốn đùa, thế thì lúc chia tay anh lại phải đổi mật khẩu à, nhưng lời vừa định nói lại bị nuốt vào trong.

“Ồ, vậy mật mã là gì? Anh cứ nói đi, em không nhớ được đâu.” Cô thoải mái hỏi.

“0830.”

“Chỉ có bốn số? Nhà em có sáu số.”

“Ừ.” Giang Khác Chi nhìn cô.

“Đây là sinh nhật anh sao? Chung Hi hỏi, hóa ra Giang Khác Chi cung Xử Nữ.

“Không phải.” Giang Khác Chi lắc đầu, thấy ánh mắt cô nhìn về phía anh trong sáng không gì so sánh được, anh cũng không có ý tiếp tục hỏi, cũng không nói gì, xoay người mở cửa ra.

Chung Hi cảm thấy nội thất trang hoàng trong nhà Giang Khác Chi chả khách gì khách sạn, đều chả có tí sức sống nào.

“Nếu như em buồn ngủ thì lên giường ngủ một giấc, anh đi thay quần áo.” Giang Khác Chi nói với cô.

“Không, bây giờ em không buồn ngủ.” Cuộc điện thoại khiến cô tinh thần rất sảng khoái, Chung Hi ngồi trên ghế sô pha.

Trong lúc buồn chán, cô vừa đảo mắt, chợt nhìn thấy trên bàn cà phê có một bể cá trong suốt, Giang Khác Chi nuôi cá?

Nhìn kỹ hơn, bên trong không có cá, chỉ có hai con cua không ngừng cố ngoi lên, lại vội phải trượt xuống.

Cô đến gần hơn, những con cua được bao phủ bởi cát và sỏi mịn, chúng giống như được nuôi dưỡng rất tốt. Đầu óc cô vừa lóe lên suy nghĩ gì đó, trái tim trong lồng ngực không khỏi đập loạn nhịp.

“Giang Khác Chi, đây là cái gì?” Cô cao giọng đi về phía phòng ngủ hỏi.

Giang Khác Chi lúc này mới thay quần áo, lúc bước ra ngoài nhìn có chút mất tự nhiên.

“Bạn của anh nhờ anh nuôi hộ. Để anh đi đập trứng, lũ cua này chỉ ăn lòng đỏ.” Nói xong liền xoay người muốn rời đi.

“Khoan đã.” Chung Hi không tin, có thằng bạn nào nhờ bạn mình nuôi cua bao giờ không, nghĩ đồ ăn nhà anh là mỹ vị nhân gian cho loài cua hay gì?

Cô nhìn anh chằm chằm và hỏi thẳng, “Hai con cua này không phải em mới thấy lần đầu, rõ ràng chúng nó là lũ đã nhìn em cưỡi trên người anh đạt cực khoái.”

Giang Khác Chi thề thốt phủ nhận, “Không phải.” nói xong, anh mím môi, “Em không cần miêu tả cụ thể như vậy.”

Chung Hi nhướng mày nhìn anh, chậm rãi nói: “Giang Khác Chi, anh không thành thực, em vậy mà càng xem càng thấy giống vậy?”

“Con cua nào lớn lên chả giống nhau.”

Cô gần như cắm đầu vào bể, “Vớ vẩn, cái chân này rõ ràng là béo hơn, anh thấy chưa?”

Giang Khác Chi đi tới, kéo cô lại sô pha ngồi xuống, “Anh không thấy.”

Chung Hi chưa bao giờ nghĩ rằng Giang Khác Chi sẽ mang cua từ Đảo Cua trở về, cô nhìn hai thứ nhỏ trong bể chỉ thấy buồn cười. Nhưng thứ cảm xúc như thiêu đốt trong lồng ngực cô lúc này…có lẽ cô đang dần thoải mái với mối quan của bọn họ bấy giờ. Cô vuốt yết hầu nhô lên của anh hỏi: “Giang Khác Chi, anh đã đặt tên cho chúng chưa?”

Cảm xúc ngứa ngáy trên cổ khiến Giang Khác Chi lùi lại, “Chưa.”

Chung Hi ôm cánh tay của anh, suy nghĩ một chút nói: “Như vậy cái nhỏ chỉ muốn vượt ngục kia kêu Hi Hi, nhỏ bên cạnh gọi là Chi Chi đi.”

Giang Khác Chi trầm mặt nhìn cô nói: “Được.”

Chung Hi ngẩng mặt lên và cố ý trêu chọc anh, “Chúng ta đặt tên cho thú cưng của bạn anh thế không biết người ta có tức giận không?”

Giang Khác Chi cứ nhìn cô chăm chú không nói nữa.

Chung Hi bị anh nhìn cho có chút xấu hổ, không thể nói ra lời nào.

“Anh gần đây, giống như thay đổi thành một người khác vậy.”

“Có sao?” Anh trầm giọng hỏi.

“Ừ, giống như cho dù em làm điều gì với anh đều được, những rõ ràng trước đây chỉ cần thấy em thôi anh đã mặt mày nhăn nhó rồi.”

Giang Khác Chi cau mày phản bác: “Anh không có.”

“Bớt đi, anh có muốn em kể hết ra không?” Chung Hi nói xong nhớ tới thái độ trước đây của anh đối với cô, tức giận đến mức thẳng tay nhéo mạnh vào cánh tay của Giang Khác Chi, đáng tiếc chỉ nhéo bắp thịt anh một cái cũng khiến cho chính tay cô bị đau.

Giang Khác Chi nhanh chóng thả lỏng thân thể đang bị siết chặt của mình, bất lực nói: “Được rồi, đừng đùa nữa.”

Chung Hi lườm anh nhẹ một cái, sau đó dựa vào lưng anh, có chút thích thú nhớ lại: “Lúc trước khi nghĩ đến chuyện ở trên đảo, cảm giác như chỉ cách một ngày. Anh lúc đó đã nói với em như thế nào?” Cô phải nhắc lại: “Cô tìm nhầm người rồi, tôi không chơi mấy trò của cô đâu. Em đến bây giờ còn nhớ rõ vẻ mặt của anh.”

Nói xong, Chung Hi nở nụ cười.

Giang Khác Chi im lặng, Chung Hi lại cảm thấy cơ thể anh cứng đờ, cô vừa định nhổm dậy hỏi anh làm sao vậy, chợt nghe thấy anh nhẹ giọng hỏi nhỏ:

“Vậy em bây giờ, là đang đùa sao?”

Chung Hi không cười được nữa, cô không biết vì sao Giang Khác Chi lại hỏi như vậy? Cô muốn nói, em sẽ không, thế nhưng lời vừa ra đến miệng lại thành “Còn anh?”

Giang Khác Chi nhìn hai con cua bị buộc cùng nhau trong bể nhỏ, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói có chút tự giễu của anh

“Anh, cho đến bây giờ đều rất nghiêm túc.”

Khi luôn trốn tránh cô đã vậy, đến cả bây giờ cũng thế.

Chung Hi nghe thấy giọng nói của anh, nhìn gò má của anh, không biết tại sao anh ấy bây giờ trông có vẻ hơi sa sút, trong lòng không khỏi cảm thấy chua chát, rõ ràng một giây trước còn rất vui vẻ mà.

Cô cũng không hiểu sao, dù là khi chơi đùa qua đường thôi lá gan của cô rất lớn, mà đối với tình cảm nghiêm túc như này, cẩn thận từng chút lại cũng hóa vụng.

Cô rốt cuộc đang cố gắng cái gì đây? Cẩn trọng từng bước để thứ không bền vững gọi là tình yêu này không ảnh hưởng đến mình? Hay chỉ vì một lời hứa rẻ tiền nào đó? Chung Hi không biết nữa.

Cô gục đầu vào ngực anh, suy nghĩ không biết nên giải thích cảm xúc của mình như thế nào.

Giang Khác Chi hôi phục vẻ mặt trước đây, thoạt nhìn rất thoải mái, “Không sao đâu.” Anh nói.

Chung Hi nghĩ rằng nó rất có sao, mặc dù cô vẫn không thể hiểu vì sao Giang Khác Chi đối xử với cô khác trước đây như vậy. Cô không tự tin chính bản thân mình sẽ cùng Giang Khác Chi sẽ có thể đi đến cuối, Nhưng cô càng hi vọng có một ngày, khi đối phương nhìn lại mối quan hệ này, không nghĩ rằng chỉ có anh là người thật lòng.

Chung Hi dựa vào trong ngực anh chớp chớp mắt, một lúc lâu mới nói: “Giang Khác Chi, ngày sinh nhật ở khóa cửa nhà anh là ai vậy? Em thật sự, rất muốn biết.”

Giang Khác Chi dường như phản ứng không kịp, nhưng mắt anh vẫn sáng lên sau khi nghe điều này.

Anh nhếch mép nở một nụ cười nhẹ, nhìn cô nói từng chữ: “Warren Buffett.” (Một doanh nhân)

Chung Hi từ trong ngực anh ngồi dậy, không nói nên lời: “Anh đặt ngày sinh của thần cổ phiếu làm mã khóa?”

Giang Khác Chi gật đầu, anh hỏi: “Em nghĩ là ai?”

Chung Hi che dấu sự xấu hổ của mình, “Cũng gần giống như em nghĩ, dó là Bạch Nguyệt Quang hoặc nữ thần nào đó trong lòng anh, chỉ là sai giới tính thôi.”

Giang Khác Chi cau mày, “Anh không phải loại như vậy.”

Sau đó, Giang Khác Chi nắm tay cô đứng dậy, Chung Hi hỏi, “Để làm gì, anh không cần đổi mã của thành sinh nhật em đâu? Khó xử lắm, em không muốn.”

Giang Khác Chi ngạc nhiên, dừng lại suy nghĩ tính phải trái, đúng lúc này chuông cửa vang lên, Chung Hi đang định trốn theo phản xạ có điều kiện thì Giang Khác Chi lại bình tĩnh nói: “Trốn cái gì, người ta giao đồ ăn đến thôi.”

Anh không buông tay cô bước tới mở cửa.

Một tay duỗi ra ngoài cửa, câu cảm ơn đã ra đến miệng.

Giang Khác Chi vừa quay đầu nhìn đối phương đã chết sững người.

Cánh cửa bị gió thổi tung, Hồ Thành đang ôm một đống báo cáo bên ngoài và Chung Hi đứng bên trong vừa lúc chạm mắt nhau, sau đó từng đợt gió lạnh thổi qua hành lang hiu vắng.

Hồ Thành hít một hơi thật sâu, không tin nổi những gì diễn ra trước mắt, tay của giám đốc Chung đang được giám đốc Giang nắm lấy. Nếu là trước kia cậu ta đã chạy đến hỏi thầm Chung Hi: “Cô có cần tôi báo cảnh sát hộ không?”

Nhưng nụ hôn vài ngày trước, kết hợp với cuộc điện thoại trưa nay và hành vi kỳ lạ của sếp mình mấy hôm nay thì cậu ta đã không còn thắc mắc nào nữa. Hồ Thành thề sẽ dùng cả đời giấu kín bí mật này, đem chồng báo cáo đưa đến, “Tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy. Tạm biệt giám đốc Giang, tạm biệt giám đốc Chung.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.