(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuông báo thức từ dưới gối kêu lên, Chung Hi vẫn còn đang say giấc nồng.
Đồng hồ báo thức thường kêu tới lần thứ hai cô ấy mới cô phản ứng.
Nhưng sáng nay, mọi thứ đã trở nên khác một chút.
Một lòng bàn tay ấm và hơi khô phủ lên má cô, rất khác với cách chạm vào bàn chân của Victor.
Có người thì thầm vào tai cô, “Chung Hi.”
Chung Hi lúc này mới mở mắt, đèn trên đầu cô đã tự tắt lúc nào, cô tất nhiên không hề hay biết.
Một góc rèm hiện ra, chỉ có ánh sáng yếu ớt lọt vào, tuyết dường như vẫn đang rơi.
Chung Hi nhìn xuống, trong chăn là hai thân người trần trụi quấn quýt nhau dưới chăn bông.
Lại nâng mắt lên, Giang Khác Chi buồn ngủ nhìn cô, cho dù mới ngủ dậy, ánh mắt vẫn sâu thẳm vô cùng quyến rũ.
Tất cả những điều này đã làm cho cơn tức giận của Chung Hi vừa trỗi dậy đã lập tức biến mất.
Cô ngọ ngoạy đứng dậy, Giang Khác Chi cũng ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, đưa tay lấy chiếc điện thoại trên bàn bên cạnh.
“Sao em lại đặt đồng hồ báo thức sớm như vậy?”
Khi nói chuyện thoạt nhìn cũng có chút tỉnh táo, tròng mắt cũng không điều chỉnh tiêu điểm.
Sáu giờ sáng, còn sớm hơn thời gian thức dậy của đồng hồ sinh học của anh.
Chung Hi vẫn đang nhìn anh chằm chằm, giọng nói của Giang Khác Chi vừa ngủ dậy rất trầm, nghe thật gợi cảm.
Khi cô vừa tỉnh dậy, cảm giác nắng muốn được anh lấp đầy, ngồi trên người vắt cho anh bắn tinh thì thôi. Nhưng không được, mặc dù hôm nay là thứ bảy, cô ngủ chưa đến sáu giờ, nhưng cô đã có hẹn gặp mặt với hai nhà đầu tư lúc tám giờ. Đối phương có chuyến bay vào buổi trưa nên thời gian gặp không nhiều.
Cô sờ vào mặt Giang Khác Chi, có chút áy náy vì đã đánh thức anh, “Em phải đi họp ở phía tây thành phố, anh ngủ tiếp đi.”
Nói xong, cô mở chăn bông, đi đến tủ và bắt đầu tìm đồ lót của mình. Trong ngăn kéo bên cạnh, cô tìm thấy một đống đồ lót do nhiều nhãn hàng PR khác đưa cho, trong đó có mấy cái của nam mà bọn cô chưa xử xong, điều này hiện tại rất có ích a.
Chung Hi rút ra một đôi từ giữa rồi đưa cho anh, “Đây là quần lót mới, sau này anh có thể mặc cái này.”
Để tránh bị hiểu lầm, cô vội nói thêm, “Em đã quên mất công ty nào đã đưa nó rồi.”
Giang Khác Chi ngồi ở đầu giường, tự hồ còn chưa tỉnh hẳn, vài sợi tóc chắn ngang tầm mắt, lức này mới có chút phản ứng.
“Được.”
Chung Hi đến phòng bên cạnh thay quần áo, khi cô quay lại thì thấy Giang Khác Cho đã đứng sẵn dưới giường.
Anh đã mặc quần và đang gài cúc áo sơ mi.
Chung Hi quay lưng về phía anh và ra hiệu cho anh giúp kéo khóa váy phía sau.
“Sớm vậy sao không ngủ thêm một lát.”
Giang Khác Chi vén những ngọn tóc tán loạn ở phía sau ra trước, kéo khóa cho cô: “Không cần.”
Chung Hi quay đầu lại, Giang Khác Chi lại cúi đầu cài cúc áo cuối cùng.
Cô bước đến bàn trang điểm, cầm lấy chiếc cà vạt hôm qua anh để trên ghế, đưa cho anh.
Thấy Giang Khác Chi nhìn sang, Chung Hi không biết có phải cô hiểu sai ý anh hay không, cô nói: “Em còn chưa thắt cà vạt bao giờ.”
Giang Khác Chi nhìn cô bằng ánh mắt đầy dịu dàng ấm áp, Chung Hi nghe thấy anh nhỏ giọng đáp lại: “Không sao.”
Chung Hi cứ như vậy nhìn anh tự thắt cà vạt, nhìn rất chăm chú, sau đó không biết thế nào lại thốt lên:
“Em đi họp ở phía Tây thành phố. Tám giờ phải đến, xe em đã bị đưa đi bảo dưỡng, anh có thể đưa em đến đó được không?”
Lời vừa nói xong, Chung Hi không khỏi thấy hối hận.
Từ nhà cô đến phía Tây thành phố mất hơn một giờ, trong thành phố có nguy cơ tắc đường, nếu Giang Khác Chi nhận lời của cô, có lẽ đi tới đi lui cũng mất ba tiếng đồng hồ.
Chung Hi cảm giác mình giống như đang ép buộc, cô thậm chí chưa từng hỏi anh có đồng ý hay không, Cô rõ ràng có khả năng đón taxi, nếu mối quan hệ mới được xác định ngày thứ hai mà đã có người đưa ra yêu cầu này với cô, cô sẽ lập tức yêu cầu người kia soi gương.
Cô đang định đổi lời thì nghe thấy Giang Khác Chi nhàn nhạt đáp: “Được.”
Nói xong, anh bắt đầu cúi đầu đeo đồng hồ.
Chung Hi nhìn qua vẻ mặt anh lại không nhìn ra vẻ gì, cô tiến lại gần anh một bước, “Đi tới đi lui có thể mất ba tiếng đồng hồ, có được không?”
Giang Khác Chi lúc này cuối cùng cũng nhìn về phía cô, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, nhưng ánh mắt nhìn cô lại dịu dàng khó hiểu, “Anh đã nói, anh đồng ý.”
Chung Hi không biết tại sao mình cảm thấy khuôn mặt lạnh lùng trước mặt trông yêu chết đi được.
Đang miên man suy nghĩ thì thấy người trước mắt liếc nhìn đồng hồ, sau đó nghiêm mặt nhìn cô: “Đã 7 giờ kém rồi sao? Cho… anh năm phút nữa, anh đưa em đi.”
Chung Hi canh thời gian không sai biệt lắm, đã đến nới trước thời gian định sẵn, còn mười lăm phút nữa là đến tám giờ.
Trên đường, Chung Hi đã đeo tai nghe Bluetooth để gọi điện thoại, cả hai gần như không có thời gian nói chuyện.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Khác Chi nghiêng đầu nhìn về phía cô, “Bữa sáng thì làm sao bây giờ?”
Chung Hi ngắm nhìn bốn phía, nói với anh: “Có vài cửa hàng bán đồ ăn sáng đó. Anh có thể thử món đối diện nhà Vương Nhớ kia.”
Giang Khác Chi nhéo mặt cô đang nhìn xung quanh, khi lên tiếng lại khẽ thở dài.
“Ý anh là nói em.”
Chung Hi bắt gặp ánh mắt quan tâm của anh, cô vẫn có chút không quen nên ánh mắt bắt đầu lay động.
“Lúc xong chắc em sẽ gọi một vài thứ, em cũng không phải trẻ con, em sẽ không bị đói. Anh, anh có thể lái xe đi sau khi ăn xong. Bây giờ anh có mệt không?”
“Không.” Giang Khác Chi tay kia lôi kéo cổ tay của cô, thấp giọng nói, “Nhìn anh.”
“Nhìn cái gì, em phải đi rồi.” Chung Hi nghe vậy nhìn về phía anh, cô cảm thấy cảm giác này có chút khó nói, Chung Hi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trở nên sến sủa như vậy, đều do Giang Khác Chi.
Giang Khác Chi không nói lời nào, đôi đồng tử kia cứ nhìn về môi cô, hô hấp của hai người dây dưa. Chung Hi hít sâu một hơi, nắm cà vạt của Giang Khác Chi kéo anh lại gần, nhắm mắt áp môi vào anh. Vốn chỉ là một nụ hôn tạm biệt đơn giản, nhưng kết quả một giây đã trở thành một nụ hôn ướt át kiểu Pháp.
Sáng sớm, bên tai truyền tới tiếng hôn nhau ướt át, nhịp tim đập của Chung Hi càng tăng cao.
Cuối cùng, môi họ cũng rời nhau, Chung Hi lắc đầu: “Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, em sẽ đến muộn mất.”
Nói xong, cô trừng mắt nhìn Giang Khác Chi, nói nhỏ: “Anh cố tình làm rối tung công việc của em sao? Em nói cho anh biết, không có cửa đâu!”
Giang Khác Chi trong mắt mang theo ý cười nhìn cô, một lúc sau, anh lau môi cho cô, cầm điện thoại của mình đưa tới.
“Số của em.” Anh nói với cô.
Chung Hi lúc này mới nhớ ra, từ trước tới giờ hai người không có số của nhau, nghĩ lại thấy hơi buồn cười. Sau khi nhập xong dãy số, cô vẫy tay chào anh.
“Em phải đi thật rồi, anh lái xe cẩn thận một chút.”
Giang Khác Chi nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình, “Được.”
Khi Chung Hi bước lên tháng máy, điện thoại di động trong tay rung lên.
Cô nhìn vào màn hình, trên đó xuất hiện tin nhắn từ một người lạ.
“Kết thúc sớm gọi cho anh, anh tới đón em.”
Chung Hi còn chưa nhấn vào hộp thoại, rất nhanh đã có một tin nhắn khác gửi tới, “Bất cứ lúc nào-Giang Khác Chi”
Chung Hi nhìn chằm chằm chữ ký ở cuối câu một lúc lâu, mãi cho tới khi màn hình tối đen, cô mới nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mình phản chiếu trên màn hình.
Thang máy dừng lại, cô chạm vào má mình, mở hộp tin nhắn ra.
Sau khi gõ một chuỗi từ trên đó, cô lại xóa đi, xóa ”Oh” đi, rồi cuối cùng lại trả lời bằng một chữ, “Oh.”
Chung Hi nghĩ, cô sẽ hỏi lý do anh nói câu đó, như thể cô chỉ muốn xác nhận lại câu anh đã nói với mình trong xe đêm qua.
Anh nói rằng anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì, miễn là cô muốn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");