Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật

Chương 64




Chung Hi vừa lên đỉnh vừa run rẩy, may có vòng tay Giang Khác Chi giữ chặt eo cô, không thì chắc chắn cô sẽ ngã nhào ra mất.

Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể bị Giang Khác Chi liếm đến mức lên đỉnh ở trong nhà vệ sinh công cộng của một nhà hàng như thế này.

“Đủ rồi, em đã… được rồi.” Sau trận sung sướng cơ thể mềm nhũn vô lực, cực kì nhạy cảm, nhưng môi lưỡi Giang Khác Chi vẫn còn lưu luyến ở nơi riêng tư đang co rụt lại của cô.

“Phải liếm cho sạch.” Anh nói với cô.

Giang Khác Chi biết thừa rằng làm thế sẽ khiến cô ra nước liên tục, nhưng anh vẫn dùng đầu lưỡi mềm mại liếm mật dịch trong suốt nơi cửa huyệt.

Chung Hi nghe thấy âm thanh nuốt chất lỏng của anh, cơ thể lại run lên lần thứ hai.

Cô giãy dụa cố ngồi thẳng người dậy, nhìn Giang Khác Chi người vẫn ngồi xổm giữa hai chân cô, từ góc nhìn của cô, cô thậm chí có thể thấy dâm dịch bắn lên đầu mũi anh khi cô cực khoái lúc vừa rồi.

Hình ảnh này phóng túng quá thể, Chung Hi chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh ở giảng đường trường đại học, dáng vẻ như thần tiên không vướng bụi trần rồi cả sau đó khi anh về nước, cô gần như không phân biệt được đâu mới là thật.

Chung Hi nhìn đầu tóc Giang Khác Chi bị mình vần vò lộn xộn, vừa nãy vì quá hưng phấn nên cô kéo hơi mạnh, chẳng biết anh có bị đau hay không.

Cô vô cùng nghiêm túc nghi ngờ anh đang dùng mỹ nam kế để quyến rũ cô. Bỗng chợt nhớ tới trước kia Giang Hạ Huệ(*) chỉ trêu một chút mà mặt đã đỏ muốn nhỏ máu, Chung Hi cảm thán: “Giang Khác Chi, anh trở nên hư hỏng rồi đó.”

(*)Đoạn này là đang khép họ anh Giang với tên của Liễu Hạ Huệ đó mọi người =))))))

Giọng cô vương chút biếng nhác sau khi làm tình.

Nói xong, Giang Khác Chi cũng không có phản ứng gì, chỉ ngẩng đầu lên từ giữa hai chân cô.

“Đúng.” Anh đứng thẳng người, tựa như vừa thật sự lấy môi và lưỡi làm công cụ giúp cô dọn sạch.

“Là em đã dạy hư anh à?” Cô hỏi một cách lơ đễnh rồi giơ tay chọc chọc mặt anh.

Giang Khác Chi bắt lấy ngón tay nghịch ngợm của cô, ôm cô từ trên bồn rửa tay xuống.

“Trừ em ra làm gì còn ai khác.” Giang Khác Chi đáp.

Vẻ mặt anh vẫn như bình thường nhưng câu trả lời ấy lại khiến cô chẳng biết làm thế nào.

Cô dời mắt: “Nè, anh nói gì đó, muốn nói rằng xung quanh anh chỉ có em là người xấu chứ gì.”

Giang Khác Chi vẫn nhìn cô một cách nghiêm túc, đôi mắt tựa như biết nói làm cô cảm thấy nóng bừng.

“Em biết ý anh không phải vậy mà.” Anh nói xong rồi không quan tâm Chung Hi trả lời thế nào mà ngồi xổm xuống kéo quần lót đang vắt trên giày lên cho cô.

Chung Hi bảo không cần, nhưng anh vẫn cố chấp mặc lại đồ và chỉnh váy giúp cô.

Làm xong hết các việc này, Giang Khác Chi không nói gì nữa, cũng không nhìn cô lấy một lần, rút một tờ giấy ở bên cạnh, bắt đầu lau đi vết nước trên mặt gương mà cô để lại.

Chung Hi không biết làm gì bây giờ, cô chợt nhớ đến điện thoại vừa rồi vẫn kêu không ngừng, vừa rút ra nhìn quả nhiên là Triệu Bình gọi đến.

Anh ta còn để lại lời nhắn cho cô.

Triệu Bình xin lỗi cô, nói rằng mẹ anh ta ở nhà một mình bị ngã, anh ta cần trở về ngay lập tức, hai ngày này chắc chắn sẽ mời cô ăn bữa cơm bồi tội.

Chung Hi đọc tin nhắn xong, thả lỏng cả người. Có cái này, mọi việc liền trở nên đơn giản.

Cô định nhắn lại “Được.” theo thói quen.

Khóe mắt chợt nhìn thấy một gương mặt anh tuấn trong gương, Giang Khác Chi đang mím môi lau chùi, thấy cô nhìn lại đây, anh bắt lấy ánh mắt cô qua gương.

“Định đi ăn với anh ta nữa à?” Giọng Giang Khác Chi trầm thấp, vẫn là ngữ khí nói chuyện bình thường, tựa như chẳng hề để ý đến câu trả lời.

Nhưng trong ánh mắt đối diện, Chung Hi nhìn ra ngoài vỏ bọc bình tĩnh kia là những cảm xúc cuộn trào khác.

Không, mọi việc dường như càng trở nên càng khó khăn hơn rồi.

Chung Hi nhìn anh chăm chú, cuối cùng nói ra vẻ tiếc nuối lắm: “Đi cái gì mà đi, người ta chờ em đến sốt cả ruột mà bỏ về rồi, có ai nữa đâu mà về?”

Giang Khác Chi nghe thấy vậy, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi dời mắt.

Chung Hi cũng không trả lời lại, cất điện thoại vào trong túi, lại nhìn về phía Giang Khác Chi một lần nữa.

“Nên là, chúng ta ——”

“Đi ra ngoài rồi nói.” Giang Khác Chi ngắt lời cô, vất khăn giấy đã lau tay xong vào thùng rác: “Đừng nói chỗ này.”

Chung Hi cảm thán một tiếng, cô cũng không có sở thích tâm sự gì trong nhà vệ sinh hết, chỉ là cô vẫn đang phân vân, rốt cuộc ai là người ra ngoài trước.

Nếu bọn họ cùng nhau đi ra khỏi buồng vệ sinh này, rồi bị ai đó bắt gặp thì chắc cô không còn mặt mũi nào làm người nữa.

“Để anh ra ngoài trước.” Giang Khác Chi nhìn cô nói.

Chung Hi không có ý kiến, chỉ là quần lót cô đang mặc hơi ướt, cảm giác dấp dính này làm cô thấy rất khó chịu, cô không nghĩ nhiều mà cúi người cởi quần lót ra luôn, dù sao váy cô cũng dài như vậy.

“Dính quá đi mất, mặc cái này ghê quá.” Nhận thấy ánh mắt không đồng ý của Giang Khác Chi, cô bực bội nói.

Nhưng mà cầm quần lót trên tay, cô lại không biết để ở đâu bây giờ, túi và áo khoác đều để ở ngoài, trên váy cô chỉ có một cái túi không sâu lắm.

Ngay khi cô còn đang do dự, Giang Khác Chi cầm lấy cái quần lót trong tay cô rồi gấp nhỏ lại, bỏ nó vào trong túi áo khoác của mình.

“Anh không uống rượu.” Anh đứng trước mặt cô, tự nhiên tự tại chỉnh lại khăn quàng cổ của cô cho tốt, rồi cúi đầu xuống nhìn cô.

“Em biết mà, lúc nãy anh đã nói rồi.” Chung Hi không biết anh nói câu này để làm gì, nhìn anh một cách khó hiểu, ngay sau đó nghe thấy Giang Khác Chi nói tiếp.

“Anh lái xe đưa em về, lên xe rồi trả lại cho em.” Anh bảo.

Chung Hi bật thốt lên: “Anh định mượn quần lót lấy lệnh chư hầu đấy à?”

Giang Khác Chi nghe thấy thế, vẻ mặt vốn đang nghiêm túc lại như bị cô chọc cười, ý cười vương trên khóe môi nhẹ cong, dù chỉ trong giây lát nhưng Chung Hi đã nhìn thấy.

“Anh đưa em về nhà.” Anh nhìn cô dịu dàng, nhắc lại lần nữa.

Chung Hi bị anh nhìn đến ngượng cả mặt, cô đẩy anh lùi một bước về phía cửa.

“Nghe rồi, tai em không có bị điếc, anh mau ra ngoài đi.”

Giang Khác Chi quay đầu nhìn cô rồi mới đẩy cửa rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.