Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật

Chương 56




Hôm nay là buổi hoàng hôn thứ hai kể từ khi Chung Hi về nước.

Cô mặc bộ đồ ngủ ngồi trên ghế sofa, lướt Weixin trong vô thức. Trong mấy ngày cô nghỉ dưỡng thì trợ lý của cô là Lư Thiến sẽ dùng máy tính ghi lại những cuộc họp, cũng như trả lời một số mail cơ bản thay cô.

Chung Hi về nước ngay đêm hôm đó liền liên lạc với Lư Thiến. Sau khi cô xem vài đoạn nhật kí trò chuyện xong cuối cùng thì cũng hiểu rõ vì sao mấy người Chủ tịch Dương bọn họ lại không biết cô và Giang Khác Chi xảy ra chuyện.

“Bé Chung à mọi việc vẫn ổn chứ?”

“Cảm ơn Chủ tịch Dương, mọi việc vẫn tốt.”

Giọng điệu vô cùng nghiêm túc, không giống phong cách của Chung Hi chút nào.

Đúng là ông nói gà bà nói vịt, Chung Hi muốn cười chết đi được.

Mọi người ở công ty hai ngày nay đều biết Chung Hi đang nghỉ phép. Thử thăm dò mà bị người ta mặt lạnh từ chối một lần rồi cũng không còn mặt mũi hỏi lần thứ hai.

Victor vẫn liên lục liếm từ cằm lên mặt cô, Chung Hi nằm yên bất động để mặc nó liếm.

Mãi cho đến khi đầu lưỡi của nó sắp chạm đến đôi môi cô thì Chung Hi mới kéo nó từ bả vai của mình lại ôm.

“Chị thơm không? Liếm mười phút rồi còn gì.” Cô đặt nó vào lòng mà hỏi.

Victor là một giống chó nhỏ nhắn năng động, là quà tự thưởng cho bản thân khi về nước của Chung Hi.

Bà ngoại cô thích những động vật bé nhỏ nên mỗi lần cô đi đâu xa đều sẽ đem nó gửi sang nhà bà.

Hai ngày trước, ngay lúc vừa nhận được tín hiệu cô liền sạc điện thoại của mình, không phải vì sợ bạn cô không tìm được cô mà báo cảnh sát vì cô là kiểu người luôn bặt vô âm tín khi đi du lịch. Hơn nữa càng tình cờ hơn là trước hôm đi du lịch cô còn nói đùa rằng mình sắp ngủ với một anh chàng đẹp trai rồi, mất liên lạc cũng đừng có làm phiền.

Những cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn trong nửa tháng tràn đến làm điện thoại đơ hết mấy giây.

Cô lướt qua tất cả cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, ngạc nhiên bản thân sao có thể hiểu những đứa bạn của mình như vậy.

Trong hai tuần này bọn họ điên cuồng hỏi han về cô trong nhóm chat, hỏi đời sống tình dục của cô thế nào rồi? Hỏi cô khỏe không, rồi não bổ ra đủ các thứ, Chung Hi mỉm cười, không biết đang nghĩ gì cuối cùng trả lời lại bằng một icon biểu cảm.

Còn ba mẹ của cô chỉ gọi đến điện thoại cô trong tuần đầu tiên, thấy không hồi âm cũng không hề có cuộc gọi thứ hai.

Mẹ của cô thì đỡ hơn một chút có gửi cho cô tin nhắn: Gần đây ở Paris bán được hàng nên mẹ cùng bạn bè mua sắm nè, cục cưng cần gì không? Nhớ nói với mẹ nhé.

Chung Hi nhìn thoáng qua thời gian gửi tin nhắn nhưng không hề trả lời mà nhanh tay thoát ra màn hình chính.

Người bạn ở Campuchia có tìm cô mấy lần, nhưng mà lúc Chung Hi đến Thái không hề thông báo cho người đó biết bởi vì cô cũng không biết phải ở lại lâu như vậy nên khi anh ta không thấy cô trả lời thì nghĩ chắc là cô đang bận gì đó khi nào cô nhìn thấy tin nhắn sẽ liên lạc lại.

Chung Hi đang trên máy bay quay về thì rep tin, nói rằng chuyến đi có chút thay đổi, không thể nghỉ được nên cũng không cách nào gặp được, đành xin lỗi vậy.

Bên kia đáp lại rất nhanh, nói rằng không sao cả, lần sau anh ta về nước thì gặp.

Chung Hi trầm tư rồi cuối cùng quyết định không nhắn thêm gì.

Trong nước lạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, cô vừa xuống máy bay liền mua một chiếc áo bông dày khoác lên người, sau đó đi thẳng về nhà bà ngoại.

Lúc dì ra mở cửa, vốn dĩ còn đang tươi cười cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt cô liền hiện lên dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Trời đất, Hi Hi cháu từ đâu về vậy hả?”

Chung Hi cúi đầu tự nhìn bản thân.

“Trông lạ lắm hả?”

Bà ngoại ôm chú chó trong lòng từ phòng khách đi lại, Victor nhìn thấy cô còn hăng hái hơn cả lúc còn nhìn thấy xương nữa, muốn thoát khỏi tay bà lắm nhưng bà vẫn cứ ôm giữ lấy.

Bà nhìn Chung Hi một lượt từ trên xuống dưới, tỏ vẻ ghét bỏ: “Con như vầy chắc là mới từ Thái du lịch về phải không?”

Chung Hi đang định nói gì đó thì bà tiến sát lại gần ngửi ngửi: “Ây da, muốn lấy mạng bà già này hay sao, sao con có mùi thúi thúi vậy chứ, đừng hòng ôm bé Victor của bà.”

Nói xong, bà ôm chú cún nhích ra xa một chút.

Chung Hi biết thừa bà ngoại lúc nào cũng diễn quá lố, lúc trẻ bà không thể thi vào trường nghệ thuật quốc gia, điều này làm bà tiếc nuối hơn nửa đời người nhưng Chung Hi vẫn theo bản năng mà phản bác lại.

“Sao mà vậy được, con thơm lắm chứ, nếu không…”

“Nếu không thì sao?”

Chung Hi giật mình, nếu không, mỗi lần làm chuyện đó Giang Khác Chi sẽ không hôn khắp người cô rồi.

Hên là cô thắng lại kịp lúc, không lỡ mồn thả rắm, đành viện cớ đi tắm. Ăn cơm tối với bà xong cô mới mang theo Victor rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.