Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật

Chương 39




“Anh biết đó, chuyện chúng ta làm trên đảo này chỉ vì muốn giải quyết nhu cầu sinh lý của đối phương mà thôi, không hề có ý nghĩa nào khác.” Vẻ mặt Chung Hi ung dung lên tiếng.

Giang Khác Chi bỗng chốc trầm mặc trong giây lát, lặp lại: “Không hề có ý nghĩa nào khác.”

“Hiện tại chúng ta cũng không biết khi nào mới có thể thoát ra ngoài, giống như anh nói, đã xảy ra thì đã xảy ra rồi, không ngại thêm mấy lần nữa, không phải sao?”

Giang Khác Chi quan sát đôi môi cô vừa khép vừa mở anh muốn lên tiếng bảo rằng “Cô nói không đúng.”

Thế mà anh chỉ đang chờ đợi lời nói tiếp theo của cô.

Anh biết rằng sự yên lặng của anh chính là thừa nhận, Chung Hi cũng ngầm hiểu điều đó.

Như cánh Giang Khác Chi tin chắc bản thân đang đưa ra lựa chọn sai lầm, rằng nhất định anh sẽ hối hận.

Trên thực tế, anh đã bắt đầu cảm thấy hối hận rồi.

Chung Hi mang viên đá lót dưới mông sang ngồi bên cạnh anh.

“Chúng ta làm một bản thỏa thuận đi.”

Giang Khác Chi nhìn lên gương mặt tràn đầy năng lượng của cô nghĩ lại lúc bản thân ngồi ở nhà ăn sẽ thỉnh thoảng đụng phải Chung Hi, đối diện thường là khách hàng của cô, ánh mắt cô lúc ấy thật giống với bây giờ, giống như thợ săn đang đùa cợt con mồi rồi sau đó sẽ sớm kết thúc trò chơi mà chính cô là người chiến thắng.

“Chuyện chia tay người yêu đối với anh chắc không khó khăn gì đâu ha?” Mặt cô vẫn cứ thản nhiên như vậy hỏi anh.

Giang Khác Chi thấy hàng mi cô khẽ nháy với mình, không biết là vì sao đối diện với cặp mắt này trong lòng anh cảm thấy một sự bực dọc mãnh liệt. Không, so với buồn bực còn là tức giận hơn nhiều, nhưng anh chỉ biểu hiện thái độ rất bình thường đáp lại một câu: “Tất nhiên.”

Chung Hi vô cùng hài lòng gật đầu: “Tốt nhất là vậy chứ không sau khi thoát khỏi hòn đảo này gặp mặt nhau sẽ hơi khó xử, có đúng không? Nói không chừng còn hù mấy người cùng đi hết hồn.”

Cô nhìn anh cười, tựa như đang cảm thấy lời tự mình nói ra rất có lý nhưng trên mặt Giang Khác Chi nhăn mày một cái cũng không có.

Môi anh mím chặt lại phẳng lì, Chung Hi vốn đang nói chuyện bỗng chốc bị đôi môi kia phân tán đi sự chú ý rồi cứ nhìn chằm chằm miệng Giang Khác Chi: “Môi anh mỏng thật á.”

Cô vừa nói xong, thậm chí còn muốn tự tay sờ cảm nhận, đây giống như là phản ứng trong tiềm thức thể hiện sự tò mò với điều gì đó của mọi người khi còn nhỏ.

Chỉ là đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Giang Khác Chi, Chung Hi liền tắt luôn cái cảm giác hiếu kì.

“Hơn nữa còn hơi khô, anh nên uống nhiều nước hơn nha.” Cô dời tầm mắt đi.

Giang Khác Chi vẫn cứ bộ dạng đó mà nhìn cô chăm chú đến nỗi cô còn cảm nhận được ai đó cứ nhìn mình chằm chằm.

“Sao tự nhiên nhìn tôi dữ vậy, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở anh, dù sao chúng ta chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý của đối phương, không hôn môi đâu.” Chân mày cô nhíu lại, nhanh chóng nói cho hết ý rồi quay sang nhìn Giang Khác Chi, “Anh hiểu không?”

“Được.” Trông Giang Khác Chi vô cùng bình tĩnh.

“OK.” Chung Hi gật đầu, giọng điệu nghe rất nhẹ nhàng. “Vậy thời gian chúng ta lên giường sắp xếp làm sao đây? Anh có cách gì không?”

Giang Khác Chi dáng vẻ đen tối: “Tùy cô.”

“Ò, hợp tác tí đi!” Chung Hi nhìn anh bất mãn.

Giang Khác Chi thuận tay nhặt một viên đá dưới đất lên đặt vào lòng bàn tay vài giây sau dùng lực ném nó ra biển lớn.

“Sở trường tôi không phải cái này.” Anh khàn giọng lên tiếng.

Ánh mắt anh nhìn xa xăm nơi biển khơi có những gợn sóng nhấp nhô, dòng xoáy giống như con đường dẫn lối để dục vọng tiến vào.

Mấy hôm nay Chung Hi trở nên vô cùng mơ hồ, cô ngáp một cái, nếu nhớ không lầm thì hôm nay là chủ nhật.

Cô nhìn anh kiểu dò xét nói: “Vậy ba năm bảy làm theo ý anh, còn hai tư sáu thì làm theo tôi, tôi thích ngày ngày chẵn hơn, còn cuối tuần thì nghỉ ngơi, anh thấy thế nào?”

Nói xong, cô chờ xem phản ứng của Giang Khác Chi thế nào, từ đầu đến cuối anh đều lắng nghe một cách vô cảm, đến lúc này đột nhiên anh lên tiếng: “Hôm nay là thứ bảy.”

Chung Hi không ngờ rằng cô lại nhớ sai ngày tháng, Giang Khác Chi nhắc nhở cô như vậy là có ý gì, cô dán mắt nhìn anh đứng hình một hồi rồi nhún vai.

“Vậy thì mai nghỉ ngơi cũng tốt, không thể buông thả quá độ được.”

Giang Khác Chi không nói gì thêm.

“Nhưng mà nói trước tôi không dùng miệng đâu với không thể không có bao cao su, hậu môn lại càng không, đây là điều kiện trước tiên, anh có cần bổ sung yêu cầu nào nữa không?”

Chung Hi đối diện với ánh mắt của anh, phút chốc cảm thấy như bị lửa đốt châm chích, nhưng anh chỉ nhìn thẳng vào cô sau đó lắc lắc đầu.

Cái quái quỷ gì thế này? Củi khô bốc cháy làm mặt cô nóng ran lên, cô làm trò vui gì cho Giang Khác Chi coi đây?

Cô không nhìn anh nữa, quyết định tìm cho bản thân việc gì đó để làm thế là cô nhặt cành cây bên cạnh đống lửa lên, cả người đều viết ra hai chữ “nhàm chán”.

Sau khi cô xoay người, bắt đầu vừa vẽ lên mặt đất trống trước mặt vừa lẩm nhẩm trong miệng:

“Bên Giáp: Chung Hi

Bên Ất: Giang Khác Chi

Thứ nhất, hai bên Giáp, Ất chỉ làm tình, không nói chuyện yêu đương không hôn môi.

Thứ hai, hai tư sáu thì nghe theo bên Giáp, ba năm bảy thì làm theo lời bên Ất, tư thế làm tình dựa trên nhu cầu mong muốn của cả hai bên, chủ nhật nghỉ ngơi.

Thứ ba, hai bên Ất, Giáp phát sinh mối quan hệ tình dục trên hoang đảo phải có nghĩa vụ giữ bí mật.

Bổ sung: Thỏa thuận này chỉ có hiệu lực khi hai bên Ất, Giáp còn trên đảo hoang nhưng một khi đã rời khỏi sẽ không liên lạc gì với nhau nữa.”

Chung Hi soạn thảo ra rất nhiều hợp đồng, đây là lần đầu tiên tham gia với mục đích cá nhân.

Cô dùng phần đầu sạch sẽ còn lại của nhành cây khô đụng đụng Giang Khác Chi.

“Anh cảm thấy “Ba điều thỏa thuận trên hoang đảo” này thế nào? Có cần bổ sung thêm gì nữa không?”

Giang Khác Chi quay đầu sang nhìn thật kỹ những dòng chữ cuối cùng bình thản nói: “Không.”

Chung Hi đưa nhánh cây cho anh: “Vậy anh kí tên đi.”

Giang Khác Chi thơ dài một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ: “ Đây là đang chơi trò gia đình à?”

“Anh làm truyền thông sao một chút sức sống với sáng tạo cũng không có vậy?” Chung Hi đưa cành cây khô sang cho anh, có ý muốn anh kí tên.

Giang Khác Chi bị động nhận lấy, ánh mắt vẫn không thôi nhìn những con chữ trước mặt, rất lâu sau đó trong lúc Chung Hi không đợi được mà thúc giục anh mới bắt đầu kí tên.

Tình cờ ở chỗ, anh vừa viết xuống chữ “Giang” thì có một đợt sóng biển không hề có dự báo trước dâng tới, chữ vốn đã mờ nhạt giờ lại càng khó phân biệt hơn.

Chung Hi khó mà nghĩ rằng kết quả của việc bản thân suy nghĩ nửa ngày trời lại bị uổng phí như thế, cô mở to đôi mắt nhìn cuối cùng thở dài một hơi thật mạnh.

“Khổ ghê, căn bệnh hình thức này quả nhiên không tồn tại lâu dài được mà, nhưng mà không sao hết, tôi đã khắc ghi hết rồi, anh cũng vậy mà.” Cô nheo mắt với Giang Khác Chi nói.

Giang Khác Chi thấy cô xoay người đối diện hướng về phía đống củi.

Chung Hi úp mặt vào vòng tay rồi nhắm nghiền mắt lại, thật ấm áp quá, cô chỉ định chợp mắt một chút thôi.

Giang Khác Chi nhìn khuôn mặt lúc đang ngủ của cô, trong lòng thì thầm, tôi cũng vậy.

Anh thôi không quan sát cô nữa chỉ lẳng lặng đợi đống củi kia cháy hết đi.

Giang Khác Chi lặng lẽ trông ra xa xăm màn đêm đen tĩnh mịch phía sau đống lửa, anh nghĩ, chắc không có gì khó khăn, anh có thể làm được.

___

Cảm giác cần phải sửa một vài phần của thỏa thuận lại mới được, có chút thay đổi nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.