Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật

Chương 28




“Là… áo mưa, dành cho nam.”

Hai chữ “cho nam” là Chung Hi nói thêm vào, cô hơi nghi ngờ Giang Khác Chi căn bản là không biết áo mưa là bao cao su.

Nhưng mà nhìn tình hình này, có vẻ anh đã hiểu, bởi vì mọi tiếng động trong hang đã biến mất hoàn toàn.

Chung Hi đổ hết đồ bên trong túi ra, có mười mấy cái, lúc trước cô vẫn nghĩ tất cả chỗ này đều là dầu bôi trơn, nhưng nhìn kĩ lại, dầu bôi trơn chỉ có hai gói.

Còn lại đều là áo mưa, cô không biết mình mua ở đâu hay vẫn là hàng tặng khi mua sextoy nữa.

“Loại có gai răng sói vân lồi tính thú.” Dưới ánh sáng mờ mờ, cô đọc được chữ viết bên trên bao bì.

Một lúc lâu sau, Giang Khác Chi mới nói.

“Sao trong túi cô lại có mấy thứ đó?”

Chung Hi nghĩ một chút rồi đáp lời, “Chắc là lúc rảnh có thể thổi giống như bóng bay, còn có thể tập hít thở, nhỉ?”

Cô bắt đầu nói linh tinh lí do lí trấu, tất nhiên Giang Khác Chi sẽ không tin mấy lời này.

Giang Khác Chi im lặng một lúc lâu, trời xui đất khiến, Chung Hi hỏi câu này, “Anh không tò mò hả?”

Chung Hi thề với chúa là mình tuyệt đối không có ý định làm một nháy gì với Giang Khác Chi, cô đơn giản chỉ muốn mở mang kiến thức cho anh thôi.

“Muộn lắm rồi, đi ngủ đi.” Giang Khác Chi nói luôn sang chuyện khác.

Không nói có tò mò cũng không bảo không tò mò.

Chung Hi ngáp một cái, gom mấy cái đó sang một bên, quyết định không nghĩ linh tinh nữa.

Đến nửa đêm, tiếng gió thổi bên ngoài làm Chung Hi choàng tỉnh.

Bên ngoài gió to quá, một góc lều vải bị gió thổi nhấc hẳn lên.

Chung Hi giật mình, chả trách lạnh từ sáng đến giờ, cô hơi chần chừ, cuối cùng vẫn cố gắng kéo lều vải qua cửa hang.

Tiếc là của hang không đủ cao, nếu không cô đã nhét luôn cả cái lều vải vào rồi.

Cũng may từ khi đổi hướng, gió cũng không to như thế nữa.

Cô nhìn vào trong hang động tối đen, thật ra căn bản cô cũng chẳng nhìn rõ cái gì, chỉ nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của Giang Khác Chi, anh ngủ không ngáy tí nào.

Âm thanh Chung Hi kéo lều vải cũng không đánh thức anh, vậy mà anh còn bảo cái gì mà phải luôn để ý hướng gió. Chung Hi làm mặt xấu với anh trong bóng tối, làm xong lại thấy mình như con ngố nên thành thành thật thật nằm xuống ngủ.

Lần này cô ngủ rất say, lúc tỉnh lại, Chung Hi vươn vai một cái.

Giấc ngủ này cũng khá tuyệt đấy.

Chung Hi giơ tay định dụi mắt, liền nghe thấy một giọng nam trầm ấm.

“Đừng dụi mắt, bẩn lắm.”

Cô nghe thấy vậy mở bừng mắt ra luôn.

Lúc Chung Hi ngủ thường lăn lộn khắp nơi, khi cô bắt đầu ngủ cô vẫn đang nằm ở chỗ cửa hang, mà qua một đêm, người đã xiêu xiêu vẹo vẹo đến mức chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy Giang Khác Chi đang ngồi nghiêm chỉnh trong hang.

“Chào buổi sáng, anh đang ngồi thiền đấy à?” Khi mới ngủ dậy Chung Hi rất dễ cáu, nhưng lúc này tâm trạng cô khá tốt, ngữ khí nói chuyện cũng hơi chậm chạp.

Giang Khác Chi tức giận nói, “Cô nằm chắn cửa hang làm tôi không có cách nào ra ngoài được.”

Anh đã ngồi đây chờ cô ít nhất là nửa tiếng rồi.

Chung Hi vội trả lời, “Ối, sorry, tôi quên mất, tại tối qua gió to quá.”

Chung Hi chui ra khỏi lều, hai người cùng nhau kéo lều dịch sang bên cạnh.

“Với cả sao chúng ta không thế ngủ trên du thuyền vậy? Ít nhất thì bên trong còn có giường và ghế sô pha.” Chung Hi tìm vật dụng vệ sinh cá nhân trong túi.

Giang Khác Chi liếc cô một cái, giải thích ngắn gọn: “Động cơ gặp trục trặc, nhiên liệu dầu có hạn, không gian hoạt động hạn chế, không khí không thông thoáng, nếu như ở đây nổi gió lớn thì trên biển chỉ có kinh khủng hơn mà thôi.”

Nếu Giang Khác Chi chỉ có một mình thì có lẽ anh sẽ chọn ở lại trên du thuyền, dù xảy ra chuyện gì có thể tự thoát dễ dàng, nhưng giờ có hai người, nhớ đâu đêm khuya đang ngủ, trên biển xảy ra chuyện gì thì anh không chắc có thể đảm bảo bình an cho cả hai người.

Giang Khác Chi vừa mới nhận ra vì trận gió nên du thuyền cách bọn họ càng ngày càng gần, cố chịu thêm mấy ngày nữa, để nó tiến gần thêm chút nữa thì bọn họ có thế vào trong đó nghỉ đêm.

Sau khi chuyển lều, hai người một trước một sau cầm theo bàn chải đánh răng ra bờ biển làm vệ sinh cá nhân.

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay Chung Hi ngồi bên cạnh Giang Khác Chi. Bàn chải đánh răng điện của cô đã hết pin nên cô chỉ có thể tự chải răng một cách đáng thương.

Cô ngồi xổm bên bờ biển buồn bã chán nản, nói lúng búng: “Sắp không nhớ nổi mình được ăn thịt từ khi nào rồi.”

Tay còn lại trống không làm gì xoa bụng, sau đó lại sờ lên ngực mình.

Cảm giác nó nhỏ đi một vòng, chẳng biết có phải ảo giác không nữa.

Giang Khác Chi cho cô một cái liếc mắt, đến khi đánh răng xong, sau khi súc miệng, anh không nhịn được đáp lời cô.

“Ba ngày.”

Chung hi lau bọt xà phòng trên miệng, “Ba ngày gì?”

Giang Khác Chi chăm chú nhìn chút bọt đánh răng dính trên chóp mũi cô, mấy giây sau mới khẽ rời mắt.

“Chính xác là hai ngày rưỡi. Buổi trưa hôm thứ tư cô mới ăn cá nướng và cua nướng xong, thi thể của bọn nó còn trong cái hố cát kia kìa.”

Chung Hi đứng hình trong giây lát, “Á” một tiếng, “Mới có hai ngày rưỡi thôi á? Tôi cảm thấy như kiểu chúng ta bị nhốt ở đây lâu lắm rồi ấy, đội cứu hộ đi bộ tới đây hả? Sao mà chậm quá vậy, mấy người chủ tịch Dương không liên lạc được với chúng ta không thấy có gì bất thường hay sao?”

Cô không nhịn được chửi bậy một tiếng.

Giang Khác Chi lại liếc cô, khẽ nhắc nhở: “Mũi kìa.”

Chung Hi cúi người soi xuống mặt nước, muốn nhìn xem có gì trên mặt.

Cô vốn đang trong tư thế ngồi xổm, bàn chân lại hơi tê, nửa thân trên đột nhiên ngã về phía trước, tí nữa thì nhoài cả người xuống nước.

Nháy mắt, trong tiếng hét kinh hoàng của cô, Giang Khác Chi đã kịp túm được cổ áo sơ mi cô mặc.

Lực tay của anh rất mạnh khiến Chung Hi còn tưởng là có ai chằng dây thừng quanh cổ cô kéo cô lại, cô còn chưa hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ khó tin.

Giang Khác Chi thấy người cô đã vững thì nhanh chóng bỏ tay ra, Chung Hi vuốt ngực ho sù sụ, thiếu điều ho cả phổi ra ngoài.

“Tôi đang cầm cái kịch bản gì vậy trời, nếu là kịch bản phim thần tượng, khụ khụ, anh tiện tay lau hết đồ dính trên mũi tôi đi một phát là xong việc rồi còn gì? Anh mạnh tay thêm chút nữa là tôi cũng bị siết chết rồi, anh khỏi lo vấn đề thiếu thịt nữa, ăn luôn tôi đi là được.”

Cổ họng cô bị kéo đến mức buồn nôn, đôi mắt vì ho khan mà chảy nước mắt sinh lý nhìn Giang Khác Chỉ, vành mắt và chóp mũi ửng hồng, nhìn đáng thương vô cùng.

Giang Khác Chỉ không ngờ mình kéo mạnh như thế, anh nắm chặt tay, trầm giọng nói, “Xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”

Thật ra Chung Hi cũng không định trách anh, chỉ kêu ca chút thôi, đang định nói tiếp lại thấy Giang Khác Chỉ cụp mắt, rồi giơ tay lau đi bọt xà phòng trên chóp mũi cô, vô cùng nhẹ nhàng.

Sau khi lau xong, Giang Khác Chi nháy mắt im lặng, Chung Hi cũng ngẩn cả người.

“Bây giờ thì hết rồi đấy.” Anh không nhìn vào mắt cô nữa, cúi người nhúng bàn tay đang nắm chặt vào nước biển.

Chung Hi nhìn nửa khuôn mặt vô cảm của anh, cảm thấy mặt mình hơi nóng, Giang Khác Chi bị hâm à, anh nghe không hiểu tiếng Trung Quốc hả, cô làm gì có ý đó đâu…

Nhất thời, bầu không khí rơi vào trầm mặc.

Chung Hi chẳng biết nói gì, cúi người sang bên cạnh nghịch sóng, lại rửa mặt thêm lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.