Hiệu Ứng Ăn Khớp

Chương 13: Tùy cơ ứng biến




Trong cả kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, ngoại trừ ngày đầu tiên lái xe lên núi hóng gió với Tống Kỳ Minh, Lâm Dục Thư hầu như không ra khỏi cửa.

Ở nhà nấu ăn, đếm tiền, xem tin tức tài chính kinh tế, ngày nghỉ trôi qua vô cùng tự tại.

Ngược lại, Tống Khải Minh ở đối diện thường xuyên đi ra ngoài, có lúc là đi dắt chó đi dạo, có lúc là ban ngày ra ngoài buổi tối mới trở về, cũng không biết đang bận rộn cái gì.

Ngày nghỉ cuối cùng, cả nhà Lâm Dĩ Tắc đi du lịch trở về, vừa đúng lúc tài nấu nướng của Lâm Dục Thư cũng đã đến tình trạng kiệt quệ, vì vậy cậu mang theo một chai rượu không cồn đi tới nhà Lâm Dĩ Tắc ăn chực.

"Chú à, chú dùng mỹ phẩm dưỡng da gì vậy?" Trên bàn cơm, Lâm Hi Hi cắn đũa, vô cùng ghen tỵ nhìn Lâm Dục Thư: "Sao chú gần ba mươi rồi mà da còn mịn như vậy?"

Lâm Hi Hi mới vừa lên lớp 11, ở độ tuổi thích chưng diện, thường ngày cô bé rất thích vận động ngoài trời, mấy năm mới lớn không chú ý chống nắng nên bây giờ còn đen hơn Lâm Dục Thư vài tông.

"Gần ba mươi gì?" Lâm Dục Thư gắp miếng sườn trước mặt Lâm Hi Hi, khá là so đo, nói: "Tuần sau chú mới tròn hai mươi chín, được chứ?"

"Đó cũng là người ngót ngét ba mươi rồi. "Lâm Hi Hi lẩm bẩm, nhanh chóng quét sạch thịt sườn trước mặt.

Cũng không biết có phải nói đến tuổi tác hay không, vừa vặn nhắc nhở Lâm Dĩ Tắc, anh buông đũa xuống, nói với Lâm Dục Thư: "Em nói em cũng già đầu rồi, khi nào thì tính đến chuyện cá nhân đây?"

Lại nữa rồi.

Không phải bảo về nhà làm việc, thì cũng là nhanh chóng kết hôn.

Lâm Dục Thư giật giật khóe môi không nói gì, vùi đầu gặm sườn, làm bộ không nghe thấy.

Nhưng mà chiêu này cũng đã cũ, Hà Yến Quân đem một đĩa sườn khác đưa đến trước mặt Lâm Dục Thư, nói: "Đúng vậy Tiểu Thư, chị thấy điều kiện em đâu kém cạnh gì, sao vẫn chưa tìm được đối tượng nhỉ?"

Thật ra khi còn đại học, Lâm Dục Thư cũng từng có người trong lòng, nhưng sau khi thổ lộ bị cự tuyệt, cậu đem hết tâm tư đặt vào sự nghiệp, triệt để biến thành vật thể cách ly tình yêu.

Có lẽ đồng nghiệp ở chung với Lâm Dục Thư lâu năm cũng không ngờ được cậu lại chưa có một mảnh tình vắt vai. Nếu như phải tính lần tiếp xúc thân mật với người khác, lần trước Tống Khải Minh ấn cậu lên cửa sổ xe đã là quá giới hạn đối với cậu rồi.

"Không phải không tìm được." Cuối cùng Lâm Dục Thư cũng chịu dừng đũa: "Bây giờ sự nghiệp của em đang thăng tiến, nào có tâm tư yêu đương?"

"Yêu đương sao có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp chứ?" Lâm Dĩ Tắc nói. "Anh thấy mấy lần hôn nhân thương mại của Thiệu gia đều rất thành công đó thôi, sao em không thu xếp cho mình?"

"Anh trai em nói rất có lý nha, em giao thiệp rộng, chắc chắn quen biết không ít tiểu thư khuê các mà? Không ai vừa mắt em sao?"

"Nhà chúng ta cũng nên học tập Thiệu gia, dù sao đó cũng là kinh nghiệm thành công. Anh thấy ngành năng lượng quang điện rất tốt, anh cũng giúp em tìm người thích hợp."

"Anh cũng không thể chỉ nhìn ngành nghề, vẫn phải xem tính cách cách bên kia như thế nào."

"Anh đương nhiên biết..."

Vợ chồng hai người anh một câu em một câu, giống như thể họ đã quyết định xong chuyện nhân sinh đại sự của Lâm Dục Thư.

Lâm Dục Thư coi như không liên quan đến mình, tiếp tục gặm sườn heo, nhưng lúc này cậu đột nhiên nghe được Lâm Hi Hi ở bên cạnh cười trộm.

"Cháu cười cái gì?" Cậu quay đầu lại, hạ giọng hỏi.

"Chú mà đám cưới thương mại, như vậy có nghĩa là nhà chúng ta cũng sắp bước vào hàng ngũ hào môn rồi không?" Lâm Hi Hi vui sướng khi người gặp họa.

"Cháu cứ cười." Lâm Dục Thư hung dữ nói: "Tiếp theo chính là cháu."

Lâm Hi Hi lè lưỡi với Lâm Dục Thư, lúc này điện thoại di động của Lâm Dục Thư đột nhiên rung lên, cậu nhìn một chút, là Thiệu Quang Kiệt gọi điện thoại tới. Cuối cùng cũng được giải thoát khỏi mấy lời nhắc nhở của Lâm Dĩ Tắc và Hà Yến Quân, cậu cầm điện thoại đi ra ban công.

"Thiệu tổng." Lời thoại tiêu chuẩn khi nhận điện thoại của sếp.

"Kỳ nghỉ thế nào rồi?" Giọng nói của Thiệu Quang Kiệt báo hiệu kỳ nghỉ kết thúc, Lâm Dục Thư biết đã đến lúc thu hồi trạng thái nghỉ ngơi, trở về làm việc.

"Khá tốt." Cậu chủ động hỏi: "Có sắp xếp công việc gì không?"

"Gần đây Tống Khải Minh tiếp xúc với luật sư mới." Thiệu Quang Kiệt nói. "Cậu biết không?"

Lâm Dục Thư có chút chột dạ nhưng mặt ngoài vẫn duy trì bình tĩnh: "Cần tôi đi hỏi thăm không?"

Câu trả lời của cậu ngầm ý rằng cậu không biết, nhưng trước mặt ông chủ cậu sẽ không bao giờ trả lời "không biết".

"Không cần, vòng đàm phán mới được sắp xếp vào sáng mai, bây giờ đi tiếp xúc với luật sư của cậu ta cũng không còn kịp." Thiệu Quang Kiệt nói: "Hơn nữa luật sư cậu ta mới tìm từng có va chạm với tập đoàn Vĩnh Tinh, không có khả năng lôi kéo, cũng không biết là ai chỉ chiêu cho."

Người nào đó mặt không đổi sắc phụ họa nói: "Có thể cậu ta cũng có mạng lưới giao thiệp của mình."

"Tóm lại vòng đàm phán thứ hai cậu ta rất có khí thế, ngày mai cậu chủ yếu nói chuyện với cậu ta, cho dù cậu ta đưa ra yêu cầu gì, cậu phải giữ vững ranh giới cuối cùng của Vĩnh Tinh là được."

"Tôi nói chuyện với Tống Khải Minh sao?" Lâm Dục Thư khẽ nhíu mày, đây rõ ràng là công việc của Thiệu Quang Kiệt, sao nói đẩy là tùy tiện đẩy lên người cậu được?

"Cậu ta nhất định sẽ đánh quân bài tình thân với tôi, tôi cũng không muốn cuộc đàm phán này kéo dài lâu, không có kết quả."

... Anh là sợ chống đỡ không nổi đúng không? Lâm Dục Thư nghĩ.

Nếu Tống Khải Minh đã đổi luật sư có va chạm với tập đoàn Vĩnh Tinh, đó rõ ràng là tuyên chiến với Thiệu Quang Kiệt, nào có tình thân gì đáng nói?

"Vậy nếu như ngày mai vẫn không thỏa thuận được thì sao?" Lâm Dục Thư kiên nhẫn hỏi.

"Không thỏa thuận được cũng rất bình thường, giá cậu ta mong muốn và của chúng ta có lẽ có một khoảng cách rất lớn." Thiệu Quang Kiệt nói: "Dù sao ngày mai cậu tùy cơ ứng biến, nhất định phải trả giá, cho dù cuối cùng vẫn có chênh lệch rất lớn, cậu cũng phải giữ vững cậu ta, đưa cậu ta đến vòng đàm phán thứ ba."

... Anh để cho tôi đến nhà hắn nói chuyện là được.

"Được, Thiệu tổng." Mặc dù trong lòng bực bội, Lâm Dục Thư vẫn trả lời vô cùng hoàn mỹ: "Cứ giao cho tôi."

Ngày nghỉ lễ kết thúc, giao thông luôn trong tình trạng kẹt xe.

Lâm Dục Thư ăn xong bữa tối liền rời khỏi nhà anh trai, cứ thế kẹt xe hơn một tiếng đồng hồ mới trở về khu nhà mình.

Sau khi đỗ xe ở vị trí cố định lầu một, Lâm Dục Thư lên thang máy, cửa thang máy vừa mới khép lại không bao lâu thì tới lầu một đã mở ra —— quả là khéo, Tống Khải Minh dắt Wowo đi vào.

Con chó cỡ lớn vừa thấy người quen liền phấn khích muốn nhào tới, cho dù là Tống Khải Minh với thân hình cao lớn cũng bị kéo đi về phía trước vài bước, đành phải la lên: "Wowo, ngồi xuống!"

Bóng ma tâm lý bị "đạp vào ngực" còn bao phủ lấy Lâm Dục Thư, thấy Wowo xông tới, cậu theo bản năng lùi vào góc thang máy, cho đến khi Wowo thành thật ngồi xuống mới thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng chào hỏi: "Mới vừa dắt nó đi dạo à?"

"Ừ." Tống Khải Minh nâng tầm mắt từ trên mình Wowo lên nhìn về phía Lâm Dục Thư, hỏi: " Vừa trở về?"

"Ừ." Lâm Dục Thư lạnh nhạt đáp lại.

Cuộc trò chuyện rất bình thường của những người hàng xóm, nhưng Lâm Dục Thư không có ý định tán gẫu thêm chuyện gì nữa, song hết lần này tới lần khác Tống Khải Minh chủ động nhắc tới chuyện đàm phán: "Ngày mai cậu cũng có mặt chứ?"

"Có." Không chỉ có mặt, mà còn là người phát ngôn của Thiệu Quang Kiệt.

"Thiệu Quang Kiệt đồng ý tăng giá không?" Tống Khải Minh hỏi: "Dù sao 100 triệu tôi chắc chắn sẽ không đồng ý."

"Sẽ tăng một ít, nhưng cũng không đến được mức giá mà anh muốn."

"Tôi có thể giảm giá thu mua, nhưng chuyện mở công ty con, tôi sẽ không thương lượng."

"Anh chờ một chút." Lâm Dục Thư đột nhiên ý thức có chỗ không đúng, vội vàng dừng lại: "Có gì ngày mai anh hãy nói, bây giờ đừng nói với tôi."

Tống Khải Minh vốn nhìn con số trên màn hình LCD, nghe vậy quay đầu nhìn sườn mặt Lâm Dục Thư: "Tại sao?"

"Tôi còn phải giả vờ không biết, anh đừng làm khó dễ tôi được không?"

Tống Khải Minh bật cười: "Thử thách diễn xuất của cậu đúng không."

"Anh biết là tốt rồi." Lâm Dục Thư nói. "Thiệu Quang Kiệt cũng không phải kẻ ngốc, nếu anh vạch trần tôi, sẽ không ai giúp anh đâu."

"Đinh" một tiếng, thang máy đến tầng trệt, Wowo là đứa đầu tiên xông ra ngoài. Tống Khải Minh đi ở phía trước, quay đầu nói với Lâm Dục Thư: "Cho nên cậu suy nghĩ kỹ chưa?"

"Cái gì?" Lâm Dục Thư đi về phía cửa nhà mình.

"Chuyện giúp tôi." Tống Khải Minh nói.

Thật ra thì có một việc mà Thiệu Quang Kiệt căn dặn Lâm Dục Thư khá đúng, đó chính là tùy cơ ứng biến. Nhưng Lâm Dục Thư cũng lười nói những chi tiết như vậy cho Tống Khải Minh, chỉ nói: "Tôi sẽ xem xét."

Nói xong, Lâm Dục Thư dùng vân tay mở cửa phòng, nhưng lúc này Tống Khải Minh lại gọi cậu lại: "Mà này, cậu có gợi ý nào về nhà hàng Trung Quốc ngon không?"

"Nhà hàng Trung Quốc? "Lâm Dục Thư dừng bước, quay đầu nhìn Tống Khải Minh.

"Ừ, tôi thấy bình luận trên APP cũng không đáng tin lắm."

Xếp hạng và danh tiếng trên APP phần lớn đều được PR, đương nhiên không đáng tin cậy lắm. Tống Khải Minh vừa mới về nước chưa bao lâu nên cũng dễ hiểu khi hắn không tìm được nhà hàng ngon.

Lâm Dục Thư suy nghĩ một chút, nói: "Anh đợi lát nữa, tôi gửi wechat cho anh."

Nói là "mấy cái", cuối cùng Lâm Dục Thư mất nửa giờ để liệt kê ra một bảng Excel.

Bên trong có hơn 20 nhà hàng Trung Quốc được đề xuất theo tám món ăn chính, bao gồm các khách sạn cao cấp dành cho người có thu nhập cao và cũng có nhà hàng riêng tư bình dân, thậm chí mỗi nhà hàng còn đề xuất các món ăn đặc trưng.

Lý do tại sao Lâm Dục Thư làm điều này không phải là vì Tống Khải Minh quá đặc biệt hay muốn lấy lòng Tống Khải Minh, đó hoàn toàn là do thói quen nghề nghiệp của cậu, bởi vì chuyện cụ ông Thiệu yêu cầu, cậu đều phải làm thật chu đáo như vậy.

Tuy rằng Tống Khải Minh không được coi là cấp trên trực tiếp của cậu, nhưng dẫu sao hắn cũng là thành viên Thiệu gia, hơn nữa chuyện Lâm Dục Thư đã đồng ý thì sẽ không qua loa, lập bảng biểu cũng không tốn bao nhiêu thời gian và cậu xem việc tiện tay giúp đỡ này như một công việc.

[Lâm Dục Thư: Anh xem đi, chọn theo khẩu vị của anh là được.]

[Tống Khải Minh: Wowo sợ ngây người. jpg]

[Tống Khải Minh: Chi tiết vậy à?]

Không muốn Tống Khải Minh hiểu lầm, Lâm Dục Thư thuận miệng bịa ra một cái cớ.

[Lâm Dục Thư: Lúc trước giúp Thiệu đổng sắp xếp.]

Thật ra thì không, những ông chủ đó đều có nhà hàng riêng mà họ thường lui đến, căn bản không cần Lâm Dục Thư hỗ trợ sắp xếp.

Phía trên hộp thoại hiển thị "Đang nhập" và một tin nhắn mới xuất hiện sau đó một lúc.

[Tống Khải Minh: Làm ông chủ của cậu sẽ có đãi ngộ tốt như vậy sao?]

Lời này nói có hơi ngang ngược, bởi vì trước nay người ta chỉ nói nhân viên có được đãi ngộ tốt hay không, chẳng ai liên kết từ ông chủ và đãi ngộ lại với nhau.

Không đợi Lâm Dục Thư trả lời, trong hộp thoại lại bắn ra hai tin nhắn.

[Tống Khải Minh: Tôi cố gắng.]

[Tống Khải Minh: Cố gắng sớm trở thành ông chủ của cậu. ]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.