Ở một vùng khác, Khương Kỳ Lạc vội bay đi gặp mấy vị Lão tổ tông nhà họ Khương đang đóng cửa tu luyện. Đến lưng chừng núi Phiêu Diểu, gã tăng tốc bay nhanh qua khu rừng rậm rịt rồi dừng bên ngoài sơn động.
"Lão tổ tông, cháu là Kỳ Lạc, Lão tổ tông cứu cháu với!"
Cánh cửa đá sơn động ‘két’ một tiếng rồi mở ra, Khương Kỳ Lạc cuống quýt chạy vào. Trong thạch động lại có một động khác nhưng mọi thứ không hề âm u ẩm thấp mà trái lại lấp lánh ánh vàng. Bốn nam giới tuổi trung niên tiên phong đạo cốt, mặc áo xanh đang ung dung ngồi đó uống trà trò chuyện. Thấy Khương Kỳ Lạc bước vào, vị trung niên ngồi phía trên nhất chậm rãi nói.
"Kỳ Lạc, sao phải vội vã thế? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Lão tổ tông! Lần này thì Người phải cứu cháu, nếu không, ngai vàng nhà họ Khương sẽ mất đến nơi!"
Vẻ mặt của cả bốn vị đều hơi biến sắc. Người ngồi bên trái là Khương Hằng sắc mặt nặng nề, đặt chén trà trên tay xuống, nói: "Kỳ Lạc, kẻ nào dám nhằm vào nhà họ Khương chúng ta thế?"
"Nhà họ Diệp, nhà họ Diệp sắp làm phản đến nơi rồi ạ!" Khương Kỳ Lạc hấp tấp nói.
"Nhà họ Diệp ư?" Vị ngồi phía trên nhất hơi ngạc nhiên.
"Nhà họ Diệp sao lại có thể làm phản? Nếu muốn thì họ đã làm phản từ lâu rồi chứ đâu chờ đến ngày hôm nay. Cháu và cha cháu cả nghĩ quá rồi!"
"Chắc Lão tổ tông chưa biết đó thôi, nhà họ Diệp gần đây xuất hiện một nữ cao thủ đẳng cấp Kiếm vương, ngang tầm với cháu."
Vị ngồi chỗ thấp hơn tên là Khương Mão, cười khà khà: "Nhà họ Diệp mà cũng mọc ra bậc kỳ tài hơn đời kia à?"
"Tam tổ tông lại có thể cười được? Cháu đang lo sốt vó đây này, cháu vốn định lấy cô ta làm hoàng hậu, nào ngờ cô ta không những không biết ơn lại còn giết hết bọn Bóng Mờ của cháu! Cô ta lại gọi một con thần thú đến khiến cháu khốn đốn đủ bề suýt chút mất mạng. Lão tổ tông, các Ngài nhất định phải giúp cháu lần này! Nhà họ Khương chúng ta xưa nay là độc đinh, cháu còn chưa lấy vợ sinh con, cháu không muốn nhà họ Khương đến đời cháu phải tuyệt tự.”
Nhà họ Khương đương nhiên không thể tuyệt tự, mặt khác uy nghiêm nhà họ Khương cũng không thể bị hủy trong tay một con nhãi ranh được. Một cao thủ Kiếm vương cao cấp hậu kỳ lại thêm một con thần thú, tình thế quả có chút nguy hiểm.
Khương Chiến ngồi bên phải chậm rãi nói: "Nó là thần thú gì?”
"Là con Kim Bằng cô ta đem từ Hồng Hoang về."
Hồng Hoang? Kim Bằng? Khương Chiến thầm kinh hãi, e rằng con bé đó không đơn giản chỉ là một Kiếm vương cao cấp hậu kỳ!
"Nó dùng thứ vũ khí gì?"
"Hình như là tiên khí." Khương Kỳ Lạc nhíu mày nhớ lại Tử Thanh bảo kiếm mà Khuynh Thành sử dụng.
"Nếu thế thì đúng là gay go đây! Xem ra, có lẽ vương triều Đại Cương sắp sửa phải đổi họ cũng nên."
Khương Kỳ Lạc không ngờ Khương Chiến lại có thế nói như thế. Kim Bằng đương nhiên là lợi hại nhưng năm thượng tiên hợp lại mà không địch nổi Diệp Khuynh Thành và một con chim hay sao?
"Sao Tứ tổ tông lại đề cao đối phương và hạ thấp uy phong nhà mình như thế?"
Khương Dục nhìn Khương Kỳ Lạc hít sâu một hơi, rồi nói: “Không phải Tứ tổ tông của cháu đề cao đối phương mà sự thật là dù cả bốn chúng ta hợp lực thì cũng chưa chắc đã đánh thắng đâu! Con Kim Bằng ấy chẳng phải thần thú bình thường, nếu nó điên tiết lên... hừ!"
Khương Kỳ Lạc lúc này mới thật sự ý thức ra mình đã gây ra rắc rối to thật rồi.
"Lão tổ tông, vậy thì chúng ta phải làm sao đây?"
Khương Dục do dự một lúc rồi nói: "Còn nhớ thứ thuốc độc lần trước ta đưa cho cháu không? Cháu hãy tìm cách hạ độc con Kim Bằng ấy, chi cần nó trúng độc thì mọi việc sẽ dễ giải quyết."
Khương Kỳ Lạc nghe vậy mặt không khỏi tái đi, "Cái này…”
"Chắc không phải cháu đã dùng mất rồi chứ?"
"Cháu đưa cho bọn Bóng Mờ rồi."
Khương Dục đùng đùng nổi giận đập tay xuống bàn, chiếc bàn đá nát vụn như cám.
"Đồ khốn nhà ngươi! Lúc đầu ta đã dặn ngươi rằng chưa đến lúc bất đắc dĩ thì không được dùng kia mà! Ngươi nên biết, thứ đó do Thủy hoàng đế dụng hết sức lực đánh thông không gian giữa tiên giới và phàm trần mà có được, không dễ gì đưa cho chúng ta. Thế mà ngươi lại phí phạm mất rồi!"
Sắc mặt Khương Kỳ Lạc nhăn nhó rất khó coi. Thủy hoàng đế? Không phải ông ta đã chết rồi sao? Sao bây giờ lại ở tiên giới? Khi trước Lão tổ tông có dặn dò, nhưng gã hoàn toàn không ngờ nó lại quý đến vậy nên khi sai bọn Bóng Mờ đi bắt bọn Diệp Chấn Thiên đã đưa cho bọn chúng rồi.
Khương Kỳ Lạc vội quỳ mọp xuống nài xin: "Lão tổ tông! Cháu biết lỗi rồi ạ, người giúp cháu lần này đi!"
"Biết lỗi rồi thì có tác dụng gì? Cút đi! Cút đi!" Khương Dục hét lên. Thằng cháu này làm việc quá ư tùy tiện khiến lão vô cùng tức giận.
Khương Chiến thấy thế vội nói: "Lão tổ tông xin hãy bớt giận, sự việc đã trót thế rồi thì chúng ta cũng không thế bỏ mặc được. Dù hôm nay không phải vì cháu Kỳ Lạc thì nếu có kẻ uy hiếp tới giang sơn nhà họ Khương, chúng ta vẫn phải ra tay giúp đỡ thôi!"
Khương Dục thấy Khương Chiến nói cũng có lý, giang sơn nhà họ Khương đâu thể để người ngoài uy hiếp được.
"Xem ra, chỉ còn cách đi cầu xin Thủy hoàng đế vậy."
Trên đỉnh núi Phiêu Diểu có một cây đại thụ cao chọc trời, người có công lực thấp sẽ khó lòng nhận ra đó chỉ là huyễn tượng do trận pháp bảo vệ nơi này tạo ra mà thôi. Còn thực tế thì cái cây này chính là đường ngầm xuyên không gian lên tiên giới do Thủy hoàng đế nhà họ Khương đánh thông năm xưa.
- -- ------
Lúc này ở Thực Nhân Cốc, Khuynh Thành đã giao Diệp Chấn Thiên và mọi người cho Huyết Sâm chăm sóc giúp còn mình và Kim Bằng rời khỏi Thực Nhân Cốc. Trong thời gian ngắn nhất cô phải tìm cho ra Ngũ độc thú.
"Khuynh Thành, tôi cho rằng cô khỏi cần đi Hồng Hoang làm gì. Tôi đã sống ở đó rất lâu, đã nhìn thấy đủ các loại yêu thú, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Ngũ độc thú cả! Mà nếu có thì tôi nhất định phải biết."
Khuynh Thành đang ngự kiếm phi hành liền lừ mắt nhìn nó. "Con chim giẻ rách nhà ngươi đừng léo nhéo nữa được không? Ngươi không nghe thấy Huyết Sâm gia gia nói gì à? Điều này còn tùy vào cơ duyên, nếu không có duyên với nó thì đương nhiên không nhìn thấy rồi." Khuynh Thành miệng nói vậy thôi, chứ thực ra cô cũng không hướng Hồng Hoang. Kim Bằng nói không phải là không có lý cho nên cô quyết định phải đến vương triều Tấn và vương triều Hoằng Lịch điều tra trước đã. Nếu ở chỗ bọn họ không có, thì cô sẽ đi núi Phiêu Diểu.
"Chim thối ơi, ngươi nói xem liệu ta có thế tìm thấy Ngũ Độc Thú không?"
Kim Bằng lắc đầu: "Tôi cho rằng rất khó đấy!"
"Kìa, sao ngươi có thể thẳng tuột ra như thế?" Con chim này quả là đáng ghét, rõ ràng nó biết cô không tự tin nên mới muốn nó nói vài câu dễ nghe để động viên, thế mà nó lại phun ra một câu như vậy!
"Ngươi vốn rất thạo suy đoán tâm tư người khác, rất giỏi khoa nói kia mà?" Khuynh Thành ngán ngẩm nhìn nó.
"Nhưng tôi không thể tự lừa dối mình và càng không thế lừa dối cô, đúng không?" Nhìn vẻ mặt buồn bã của Khuynh Thành, nó nói thêm: "Cô đừng xị cái mặt như đưa đám thế kia nữa! Cứ yên tâm, đã có tôi, tôi sẽ giúp cô."
Lúc này Khuynh Thành bỗng thấy sống mũi cay cay, chỉ muốn khóc. Từ lúc nào mà cô bắt đầu đa sầu đa cảm thế này? Nhưng cô thật sự rất cảm động.
"Không ngờ con chim hay bủm nhà ngươi lại rất trượng nghĩa đấy!"
Hễ được khen thì con Kim Bằng lại tớn lên, nó ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Đúng thế, tôi là thần thú, phải giúp đỡ kẻ yếu, cướp của người giàu chia cho người nghèo là trách nhiệm của tôi."
Giúp đỡ kẻ yếu, cướp của người giàu giúp người nghèo? Khuynh Thành thật muốn xỉu mà. Nó không hành hạ cướp bóc người ta đã là may mắn lắm rồi! Cô nhìn nó không chớp mắt, như thế nào mà lại có con thần thú không biết liêm sỉ như vậy được?
"Sao cô... lại nhìn tôi như thế?"
"Đồ khỉ, ta bỗng phát hiện ra ngươi có một bản lĩnh."
"Thế ư? Tôi có vô vàn bản lĩnh, sau này cô sẽ dần dần nhận ra."
Khuynh Thành chớp chớp mắt nhìn Kim Bằng, nó không hiểu ý cô hay cố tình không hiểu?
"Phải! Cái thứ bản lĩnh chơi khăm người khác của ngươi ngày càng giỏi hơn nha. Lừa gạt người ta mà không chớp mắt!"
"Tôi biết mình rất vượt trội, tôi cũng biết mình có rất nhiều ưu điểm nhưng cô cũng đừng nên mù quáng sùng bái tôi mà si mê tôi. Anh đây chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi, người phàm trần tu chân như cô sẽ không hứng thú đâu."