Diệp Chấn Thiên đã có tiên khí, thực ra là thần khí, của Khuynh Thành đưa cho nên ông dễ dàng vượt qua thiên kiếp, trở thành người tu chân đẳng cấp Kiếm sư sơ cấp.
Tuy Tả Long và Hữu Hổ cố giấu kín làn khí của chúng nhưng Diệp Viễn vẫn phát hiện ra.
"Ai đấy? Sao cứ lấm lét, định làm gì thế? Ra đây!" Giọng của Diệp Viễn không lớn nhưng vẫn khiến Tả Long và Hữu Hổ phát sốt, hai gã biết mình đã bị lộ, nên đành từ trong bóng tối nhảy ra.
"Tiền bối quả là lợi hại!"
"Các ngươi là ai, sao dám đến chỗ lão phu giở trò càn rỡ hả?" Ông cực ghét những kẻ không mời mà đến!
"Kẻ hậu sinh mạo muội đến đây, cũng vì bât đắc dĩ, hết cách rồi. Hoàng thượng hạ chỉ, yêu cầu Diệp tướng quân và những ai cùng họ Diệp về cung để cùng bàn quốc sự."
Diệp Viễn là nhân vật như thế nào? Ông là vị nguyên lão rất sớm, cực sớm, cực cực sớm của vương triều Đại Cương. Ông chẳng lạ gì tâm tư của tiểu hoàng đế hiện nay. Có điều ông không thể hiểu, nhà họ Diệp luôn tận tụy hết lòng phục vụ ông ta, mà ông ta làm thế này thì nghĩa là sao? Nếu ông ta lo nhà họ Diệp làm phản thì hà tất phải chờ đến khi nhà họ Diệp đã tan nát, hồn xiêu phách lạc mới ra tay hành động? Nhà họ Diệp hiện giờ tuyệt đối không tạo thành mối đe dọa gì đối với hoàng đế.
"Các ngươi tự tiện xông vào đây quấy nhiễu lão phu đang tĩnh tu chuyện này phải tính sao đây?" Diệp Viễn không cần nể nang gì bọn chúng. Hai gã Bóng Mờ ranh con muốn ông phải nghe lời, ngoan ngoãn đi theo chúng về hoàng cung? Đúng là loạn óc ngu mê!
Diệp Chấn Thiên, Diệp Bái và Diệp Thành cũng bước ra. Vừa nhìn thấy Bóng Mờ của hoàng thượng thì sững sờ. Tả Long và Hữu Hổ biết không dễ đối phó với Diệp Diệp Viễn, nhìn thấy Diệp Chấn Thiên bước ra, chúng bèn chào hỏi ngay.
"Diệp tướng quân! Hoàng thượng mời các ngài về cung, có việc cần bàn bạc ạ!"
Diệp Chấn Thiên tất nhiên không dại khờ. Nếu đúng là hoàng thượng hạ chỉ, thì sẽ do Diệp Khuynh Thành và Hồng Y đến báo với ông chứ đâu có thể là hai tên Bóng Mờ này? Lẽ nào là...
"Ta phải gặp Khuynh Thành và Hồng Y đã!"
Đôi mắt nâu xỉn của Tả Long láo liên đảo tròn, gã nói: "Diệp tướng quân muốn gặp con gái, cũng không khó, về cung là gặp được ngay. Lúc này hai người ấy đang ở trong cung chờ các vị. Nếu các vị không nghe theo, thì chúng tôi cũng không dám bảo đàm họ bình an vô sự đâu."
Diệp Thành xông đến trước tiên, nói: "Ngươi dám đụng đến một sợi tóc của Khuynh Thành thì cứ thử xem?"
Diệp Viễn thì cười khà khà, "Cháu Diệp Thành à, sức bọn chúng mà muốn làm đau em gái Khuynh Thành của cháu ư? Chỉ e cả tinh cầu Lam Tử Tinh này cũng chăng có nổi mấy người có thể đụng đến Khuynh Thành được đâu!"
Mọi người bỗng nhớ đến tiên khí trong tay Khuynh Thành, tâm trạng đang bất an liền bình ổn trở lại.
"Vậy là, các vị vẫn không chịu nghe chứ gì?"
"Nhà họ Diệp chúng ta tận tụy hết lòng với hoàng thượng, không ngờ ông ta lại cạn tình như thế, muốn giết sạch cả nhà họ Diệp. Chúng ta đâu có thể để cho người ta tùy ý vặt lông cắt tiết?"Diệp Chấn Thiên nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ cùng cực.
Đáng buồn! Hết sức đáng buồn! Hoàng thượng lại có thế nghi ngờ họ, muốn giết họ. Nhà họ Diệp đã công hiến cho vương triều Đại Cương nhiều như thế để đổi lấy ngày hôm nay, họ không uất ức sao được?
"Thế thì đừng trách bọn này không khách khí!" Hữu Hổ nói rồi phát ra một ám hiệu lên không trung, trong chớp mắt đã có ba mươi hai Bóng Mờ nháng lên, xuất hiện.
Diệp Viễn tuy có võ công cao nhưng bọn chúng võ công cũng không kém. Hơn ba chục tên đấu với bốn người lẽ nào lại không thể thắng? Đôi mắt Tả Long ngập ngụa sát khí khát máu, gã từ từ đưa tay lên, vẫy nhẹ một cái. Ba mươi hai Bóng Mờ xông đến vây chặt Diệp Chân Thiên và mọi người.
Diệp Viễn gầm lên một tiêng phẫn nộ, mặt đất bị chấn động nứt ra vô số khe. Áo bào phất phới, ông đã lăng không bay lên.
"Nội lực cũng ghê đây! Hữu Hổ lên đi!" Bắt giặc, phải bắt tướng giặc trước. Bắt được lão già rồi, thì lo gì bọn còn lại không nhanh chóng chịu trói? Tả Long, Hữu Hổ rút linh khí ra, đua nhau xông vào đánh Diệp Viễn.
"Linh khí thượng thặng!" Diệp Viễn bất giác kinh ngạc. Gã hoàng đế kia cũng chịu chơi thật, để có thế bắt họ, gã dám đưa cả linh khí ra trong khi trong tay ông chỉ có linh khí cấp thấp mà thôi.
Tả Long và Hữu Hổ công lực vốn đã cao, lại có thêm hai thứ linh khí thượng thặng, chỉ e Diệp Viễn không địch nổi chúng.
"Chớ hòng đụng đến Lão tổ tông nhà này!" Diệp Chấn Thiên lớn tiếng quát rồi bổ nhào về phía bọn chúng.
Hữu Hổ lớn tiếng cười vang rồi nhìn thẳng vào Diệp Chấn Thiên nói: "Hừ! Diệp Chân Thiên ngươi chỉ là Kiếm sư sơ cấp mà dám ảo tưởng quyết chiến với ta hay sao?" Giọng gã sặc mùi giễu cợt.
Diệp Chấn Thiên cười lạnh nhạt, tiên khí ông đang có là một điều bí mật.
"Giết!" Tả Long bỗng hô lớn.
Ba mươi hai tên Bóng Mờ thân hình như ánh chớp ngự kiếm xông thẳng vào Diệp Bái và Diệp Thành. Tả Long và Hữu Hổ coi Diệp Chấn Thiên như không khí, chúng bỏ qua, rồi lao vào đánh Diệp Viễn. Lão ta mới đích thị là mối đe dọa đối với bọn chúng.
Bên dưới, Diệp Bái và Diệp Thành sắp bị chúng bắt đến nơi, Diệp Bái bỗng lớn tiếng hô lên: "Nhị thúc cứu cháu với!"
Diệp Chấn Thiên không nghĩ nhiều nữa, ông lấy tiên khí ra chém thẳng vào những tên Bóng Mờ đang bao vây Diệp Bái, những tiếng gào rú đầy hãi hùng. Máu me bắn ra khắp bốn phía. Bọn Bóng Mờ còn lại mặt mũi tái xanh, hai bên mép rỉ máu tươi nhìn Diệp Chấn Thiên, không sao tin nổi. "Ngươi... kiếm của ngươi..."
Tả Long và Hữu Hổ cũng tái mặt nhưng ánh mắt chúng vẫn rất sắc sảo.
"Tiên khí!" Chúng không ngờ đối phương lại có tiên khí.
Ba mươi hai tên Bóng Mờ thì đã có một nửa tử thương, Hữu Hổ cực kỳ phẫn nộ, tuy nhiên, sự cám dỗ của tiên khí khiên hắn quên cả sinh từ. Hữu Hổ vận linh thức truyền âm.
Tả Long đêm ngày vẫn mơ ước có được một thứ tiên khí, gã vốn là người bình tĩnh, nhưng lúc này đầu hắn cũng phát sốt "Thực đúng với ý ta!"
Cả hai tên bỏ Diệp Viễn, nhất tề xông vào đánh Diệp Chấn Thiên. Tiên khí! Đó là tiên khí! Tuy chúng chưa bao giờ nhìn thấy tiên khí cả nhưng trực giác đã mách bảo chúng, đó chính là tiên khí.
"Vù..." Hữu Hổ giẫm chân phi kiếm bay vút lên cao, Tả Long cũng nhảy vọt lên với khí thế cực mạnh. Hai gã, một trên một dưới phối hợp chặt chẽ tuyệt đối.
Tiên khí! Kể cả với sức mạnh sẵn có của bọn chúng, dẫu phi thăng lên tiên giới cũng chưa chắc có được một báu vật quý giá như thế này, bảo chúng không choáng ngợp sao được? Phải liều! Dù bị trọng thương thì cũng phải đoạt được tiên khí! Tả Long và Hữu Hổ đã lên cơn, hai gã tu chân hùng mạnh một khi liều mình thì sức công phá của chúng sẽ khác hẳn lúc nãy.
"Giết hắn thì linh khí thượng thặng trong tay ta sẽ thuộc về các ngươi." Tả Long hô lên với bọn Bóng Mờ còn lại.
Linh khí thượng thặng! Bọn người còn lại dường như đã quên lúc nãy đồng bọn của chúng đã chết thảm ra sao. Linh khí thượng thặng! Đầu óc chúng lúc này chỉ quay cuồng bốn chữ này. Trong khoảnh khắc, toàn bộ bọn Bóng Mờ bay về phía Diệp Chấn Thiên khiến ông bỗng chốc không thể thi triển quyền cước gì được nữa. Rất nhanh chóng, ông bị hơn chục tên sát thủ tuyệt mật ấy vây lấy, dù có tiên khí trong tay, muốn phá vây thì vẫn không phải chuyện dễ. Bởi lẽ, công lực của ông không hề hơn bọn chúng, tốc độ đương nhiên cũng không nhanh bằng chúng. Nhưng, chúng muốn hại ông thì vẫn là điều không thế.
Diệp Viễn thấy tình thế như vậy, bèn linh thức truyền âm cho Diệp Bái và Diệp Thành.
"Cùng tấn công hai tên cao thủ, giúp Nhị thúc của các cháu phá vây!”
"Vâng!" Diệp Bái và Diệp Thành nhận được tin, lập tức ngự kiếm phi hành, nhằm vào Tả Long và Hữu Hổ xuất chiêu.
Diệp Viễn nấp đằng sau Diệp Bái, Diệp Bái che khuất cho ông. Tả Long và Hữu Hổ mắt đỏ ngầu chỉ lăm le cướp cho được tiên khí nên không chú ý đến Diệp Viễn đang ẩn phía sau lưng Diệp Bái. Tả Long tung một quyền về phía Diệp Bái.
"Ngươi chết đi!"
Diệp Viễn hét lên một tiêng, kéo ngay Diệp Bái sang bên, tiên khí cấp thấp của ông lập tức phóng thẳng vào bàn tay Tả Long.
"Đổ bỉ ổi!" Tả Long bất chấp bàn tay đã bị đâm thủng, điên cuồng xông vào đánh Diệp Viễn. Gã đã nổi khùng đỏ mắt, mỗi lần tấn công đều vận hết toàn lực.
"Ngươi chết đi!" Đôi mắt Tả Long đỏ như máu, nội lực sôi sục, phóng ra sức công phá cực đại nhằm vào Diệp Viễn. Nếu lão già này không chết thì bọn chúng không có cơ hội tiêu diệt Diệp Chấn Thiên để đoạt lấy tiên khí.