Hiệp Khách Hành

Chương 35: Cảm Lòng Tri Kỷ Sa Lệ Anh Hùng




Thạch Phá Thiên giật mình kinh hãi, kinh hãi hơn cả bị Ðinh Bất Tứ đuổi tới nơi.

Khi hai người đi xa mấy chục bước rồi chàng nhìn bóng sau lưng thì quả nhiên đúng là Ðinh Ðang và Ðinh Bất Tam.

Nguyên Ðinh Bất Tam và Ðinh Bất Tứ là hai anh em và chỉ hơn nhau một tuổi. Thanh âm hai người lại giống nhau.

Thạch Phá Thiên lúc trước chỉ lo Ðinh Bất Tứ đuổi tới, chàng nghe tiếng ông anh lại tưởng ông em. Bây giờ chàng run lên nói:

-Nguy rồi đây là Ðinh Bất Tam gia gia !

Mụ già thấy chàng lộ vẻ kinh hãi Ðinh Bất Tam thì ngạc nhiên hỏi:

-Sao ngươi lại sợ lão thế ? Có phải cháu gái Ðinh Bất Tam đã truyền thụ võ công cho ngươi không ?

Thạch Phá Thiên đáp:

-Ðinh Bất Tam muốn giết tại hạ còn Ðinh Ðinh Ðang Ðang thì giận tại hạ không chịu nghe lời nàng nên mới trói lại rồi ném xuống sông. Nhưng còn may là vừa trúng lúc thuyền của thái thái đi qua, nếu không ... nếu không thì ....

Mụ già cười nói:

-Nếu không thì ngươi đã làm mồi cho con rùa đen hay con cá mập rồi !

Thạch Phá Thiên nói:

-Chính thế !

Chàng chợt nhớ tới tình trạng mình bị Ðinh Ðang dùng lèo thuyền trói co lại như con lợn thì lại sợ hãi nói:

-Thái thái ! Bọn họ cố tìm tại hạ. Nếu lần này bị họ bắt được thì tại hạ không còn cái may mắn thoát chết nữa.

Mụ già tức giận nói:

-Nếu ta không vì luyện công bị tẩu hỏa thì cái thằng cha Ðinh Bất Tam phỏng có chi đáng kể ! Ngươi đi kêu lão lại đây thử xem lão có dám đụng đến sợi tơ cái tóc của ngươi không ?

Nguyên mụ già này tính nóng như lửa. Tuy mụ bị tẩu hỏa tổn thương đến kinh mạch mà mụ vẫn chẳng coi anh hùng hảo hán trong thiên hạ vào đâu.

Thiếu nữ vôi khuyên can :

-Nhưng Nhưng ! Hiện giờ Nhưng Nhưng chưa phục hồi công lực, hãy tạm thời chịu nhún hai anh em họ Ðinh, chờ nhưng nhưng lành mạnh sẽ tìm đến họ để trả oán cũng chưa muộn.

Mụ già vẫn hậm hực nói:

-Lần này nhưng nhưng ngươi thật là cay cực. Sử Tiểu Thúy này một đời vùng vẫy giang hồ chỉ có chuyện kẻ khác bị ta lấn áp khinh khi, có bao giờ phải chịu vuốt giận im hơi với ai ? Nói đi nói lại chẳng qua chỉ vì thằng tiểu súc sanh kia. Già này mà không chết thì hai lão quỷ đó cũng chẳng yên được.

Thiếu nữ nói:

-Nhưng Nhưng ! Những việc đã qua còn nhắc đến làm chi nữa ? Cả hai người chúng ta cùng bị tẩu hỏa, cần phải bình tâm tịnh khí để dưỡng thương mới mau khỏi được. Nếu trong lòng Nhưng Nhưng lúc nào cũng bực tức thì chỉ làm tổn hại cho thân thể.

Mụ già vẫn chưa nguôi giận, hậm hực nói:

-Thân thể bị tổn thương thì đã sợ gì ? Bữa nay gặp vụ này khiến mình phải uống bao nhiêu nước sông thối tha. Thế thì thanh danh một đời Sử Tiểu Thúy còn chi nữa ?

Mụ phẫn hận trong lòng, càng nói càng to tiếng.

Thạch Phá Thiên sợ Ðinh Bất Tam nghe thấy sẽ tìm đến nơi, liền khuyên can:

-Lão thái thái ! Thái thái hãy bình tâm lại để tại hạ vận thêm chút nội lực vào cho thái thái được không ?

Rồi chàng không chờ mụ trả lời, đặt bàn tay vào huyệt Linh đài ngấm ngầm vận nội lực, từ từ thúc đẩy vào người mụ.

Trong khi Thạch Phá Thiên thúc đẩy nội lực. Sử bà bà ngưng thần vận khí tiếp xúc kình lực bên ngoài dẫn vào những nơi bế tắc trong mình. Những kinh mạch cùng huyệt đạo được thúc đẩy và giải khai từng đường một, mụ im tiếng không nói nữa.

Thạch Phá Thiên chỉ mong cho mụ đừng làm huyên náo để kinh động đến tai Ðinh Bất Tam.

Nội lực từ bàn tay chàng tiếp tục tràn vào người mụ không ngớt.

Sử bà bà trong lòng ngấm ngầm kinh hãi.

Mụ lẩm bẩm:

-Nội công gã tiểu tử này rất tinh diệu. Nội lực gã đã thâm hậu mà lại là luồng khí thuần dương. Hiển nhiên từ lúc gã còn là đứa trẻ nít đã học được nghệ thuật của danh môn chính phái mà sao gã chẳng hiểu chút võ công nào thì thật là kỳ ?

Mụ nghĩ tới đây bất giác cảm thấy khí huyết trong người nhộn nhạo lên, nên không dám nghĩ nhiều nữa.

Ðến lúc đả thông được toàn bộ kinh mạch Túc thiếu dương rồi, mụ thở phào một cái nhẹ nhõm, rồi đứng lên cười nói:

-Ta làm cho ngươi phải một phen nhọc mệt.

Thạch Phá Thiên cùng thiếu nữ đều vui mừng khôn xiết, đồng thanh hỏi:

-Bà bà hành động được rồi ư ?

Sử bà bà đáp:

-Mới đả thông được một bộ mạch ở chân, còn nhiều kinh mạch khác.

Thạch Phá Thiên hỏi:

-Bây giờ tại hạ tiếp tục truyền nội lực để giải khai hết các kinh mạch cho thái thái được không ?

Sử bà bà nói:

-Thằng nhỏ này lại nói nhăng rồi ! Ta cùng con A Tú vì luyện Vô vọng thần quyết mà bị tẩu hỏa, há phải chuyện bị nội thương tầm thường ? Bữa nay đả thông được một đường kinh mạch cũng là tạ ơn trời phật lắm rồi. Dù Ðạt Ma tổ sư hay Trương Tam Phong chân nhân có phục sinh cũng chẳng thể trong một ngày mà đả thông được hết những kinh mạch bị bế tắc trong người ta.

Thạch Phá Thiên khép nép nói:

-Dạ dạ ! Bây giờ tại hạ mới hiểu lý lẽ như vậy.

Sử bà bà lại nói:

-Hiện giờ chưa có chuyện gì, ngươi giúp cho A Tú đả thông kinh mạch Túc thiếu dương của thị đi !

Thạch Phá Thiên vâng dạ luôn miệng. Chàng nâng A Tú dậy, đặt vai nàng tựa vào một cành cây rồi áp bàn tay vào huyệt Linh đài nàng. Chàng theo lời chỉ thị của Sử bà bà từ từ thúc đẩy nội lực vào người nàng.

Nội lực của A Tú còn nông cạn hơn tổ mẫu nhiều nên Thạch Phá Thiên phải mất công lâu gấp bốn lần mới đả thông được kinh mạch Túc thiếu dương cho nàng.

A Tú gắng gượng đứng lên, cất giọng nhẹ nói:

-Ða tạ đại ca ! Nhưng Nhưng ơi ! Chúng ta chưa biết cao tính đại danh của đại ca đây là gì để hiểu cách xưng hô, như vậy thật là thất lễ !

Câu này tuy nàng nói với tổ mẫu mà thực ra là để hỏi danh tính Thạch Phá Thiên, nhưng đối ước chàng trai thanh niên, nàng có ý thẹn thò, không dám hỏi thẳng chàng.

Thạch Phá Thiên tự hỏi:

-Mình biết xưng tên là gì bây giờ ?

Sử bà bà cũng nói theo:

-Tiểu tử ! Tôn nữ ta hỏi tên họ ngươi đó.

Thạch Phá Thiên ấp úng đáp :

-Tại hạ cũng không biết . Tại hạ chỉ thấy má má kêu là ...

Chàng toan nói cái tên Cẩu Tạp Chủng ra nhưng nay chàng đã hiểu ba chữ đó chẳng thanh nhã chút nào, không tiện nói ra trước mặt một vị cô nương lịch đoan trang.

Chàng liền nói tiếp:

-Bọn họ lại nhận lầm tại hạ là một người khác mà thực ra tại hạ không phải người đó . Tại hạ không biết nói thế nào.

Sử bà bà nóng nảy không nhịn được liền quát lên :

-Ngươi muốn nói thì nói không chịu nói thì thôi. Sao lại ấp úng hoài ? Quanh co những câu quỷ quái gì vậy ?

A Tú vội cản ngăn:

-Nhưng Nhưng ! Người ta không muốn nói là có chỗ khó khăn, không tiện trình bày. Vậy chúng ta không nên hỏi nữa. Biết tên hay không cũng chẳng có gì phân biệt, miễn là chúng ta ghi nhớ ơn đức của người trong lòng là đủ.

Thạch Phá Thiên nói ngay:

-Không phải, không phải ! Không phải tại hạ chẳng chịu nói, thật ra tên tại hạ khó nghe lắm.

Sử bà bà gắt lên:

-Làm gì mà khó nghe với dễ nghe ? Nếu ngươi không nói thì ta kêu ngươi bằng đại tống tử .

Thạch Phá Thiên nghĩ bụng:

-Ðại Tống Tử so với Cẩu Tạp Chủng còn dễ nghe hơn nhiều.

Chàng liền cười đáp:

-Kêu tại hạ bằng Ðại Tống Tử là hay lắm, chẳng có gì khó nghe cả.

A Tú thấy Thạch Phá Thiên bản tính hiền hòa mà tổ mẫu mình lại nói năng vô lễ. Tuy chàng không thấy thế làm tức giận mà lòng nàng vẫn áy náy.

Nàng nói:

-Nhưng Nhưng ! Nhưng nhưng đừng nói giỡn đại ca đây nữa.

Thạch Phá Thiên cười khì khì ngắt lời:

-Không hề gì. Tạ ơn trời đất. Chỉ cầu sao Ðinh Bất Tam gia gia và Ðinh Ðinh Ðang Ðang đừng kiếm thấy tại hạ là hay lắm rồi ! Hai vị ngồi nghỉ đây một lúc để tại hạ đi kiếm xem có gì ăn không ?

Sử bà bà nói:

-Trên đảo Tử Yên này có rất nhiều trái thị mà hiện nay đang mùa thị chín. Ngươi đi hái về đây một ít, ngoài ra những loại tôm cua trên đảo cũng béo lắm, ngươi bắt về mà ăn.

Thạch Phá Thiên vâng lời, chàng lạng người đi nấp vào sau gốc cây, chân tay rón rén chạy đi lần lần. Chàng chỉ sợ bị ông cháu họ Ðinh nhìn thấy. Chàng đi được chừng mấy chục trượng thì quả nhiên thấy trên sườn núi mấy chục cây thị mà cây nào cũng lúc lỉu những trái chín đỏ hồng.

Thạch Phá Thiên chạy lại gốc cây, giơ tay ra nắm lấy một cành rung mạnh mấy cái.

Một là chàng sức mạnh hai là trái cây đã chín mọng lả tả rụng xuống.

Thạch Phá Thiên liền dang vạt áo ra đón lấy rồi chạy về chỗ bụi cây rậm đưa cho Sử bà bà cùng A Tú ăn.

Hai bà cháu chân đã đi lại được nhưng kinh mạch nới tay hãy còn bế tắc.

Sử bà bà gắng gượng giơ tay lên được, nhưng hai tay A Tú vẫn tê chồn cứng nhắc.

Thạch Phá Thiên bóc võ thị đưa một trái cho Sử bà bà rồi lại bóc cho A Tú một trái.

A Tú thấy Thạch Phá Thiên bóc vỏ thị đưa tới bên miệng mình thì mắc cở quá, mặt đỏ bừng lên như màu thị chín. Nàng không thể từ chối được, đành há miệng ra cắn ăn.

Thạch Phá Thiên toan đưa trái nữa vào miệng A Tú thì nàng nói:

-Ðại ca ! Ðại ca hãy ăn no trước rồi hãy cho tiểu muội.

Sử bà bà nói:

-Về phía Tây Nam cách đây chừng hơn dặm có một thạch động. Chúng ta chờ cho đến tối sẽ tới đó ẩn thân để hai anh em Bất Tam, Bất Tứ không biết đường mà tìm.

Thạch Phá Thiên cả mừng nói:

-Thế thì hay lắm !

Chàng không sợ gì Ðinh Bất Tứ, nhưng hai ông cháu Ðinh Bất Tam quyết ý giết chàng nên chàng lo ngay ngáy. Chàng nghe Sử bà bà nói có chỗ kín đáo ẩn mình thì trong lòng sung sướng vô cùng và chỉ mong cho trời chóng tối.

Bức màn đêm buông xuống, Thạch Phá Thiên tay trái dắt Sử bà bà, tay phải nâng đỡ A Tú.

Ba người đi về mé Tây Nam.

Ðảo Tử Yên này hiển nhiên là nơi Sử bà bà đã qua chơi ngày trước nên thuộc cả tình thế.

Quả nhiên đi chưa đầy một dặm đã đến một nơi về mé hửu toàn là vách núi.

Sử bà bà chỉ đường cho Thạch Phá Thiên vòng hai khúc quanh rồi đi xuyên qua một bụi cây thấp thì phát hiện ra cửa sơn động.

Sử bà bà nói:

-Ðại Tống Tử ! đêm nay ngươi ngủ ở động ngoài để gác cửa và nhớ không được tiến vào.

Thạch Phá Thiên vâng dạ rồi nói tiếp:

-Ðáng tiếc là chúng ta không dám bật lửa lên để sưởi áo cho khô.

Sử bà bà lạnh lùng nói:

-Thật là cọp xuống bình nguyên bị chó lờn. Ngay sau anh em lão quỷ Bất Tứ sẽ phải trả nợ gấp mười.

Sáng sớm hôm sau, ba người thức dậy ăn mấy trái thị rồi Thạch Phá Thiên lại trợ lực giúp cho hai người đã thông một bộ kinh mạch nữa. Thế là hai tay hai bà cháu cử động được.

Sử bà bà nói:

-Ðại Tống Tử ! Trong cái hồ trên đảo này có rất nhiều tôm cua. Ngươi tới đó bắt về một ít. Tôm cua tuy không béo bằng, thịt cá nhưng cũng còn hơn hết ngày này qua ngày khác chỉ ăn mấy trái thị.

Thạch Phá Thiên ngần ngừ hỏi:

-Bắt tôm cua thì chẳng có gì khó nhưng không có cách nào nấu chín được, chẳng lẽ ăn sống hay sao ?

Sử bà bà hỏi sang chuyện khác:

-Một gã thanh niên sức mạnh mà lại đi sợ lão quỷ Ðinh Bất Tam thì ra tròn trống gì ?

Thạch Phá Thiên lắc đầu nói:

-Xin miễn nhắc tới chuyện Ðinh Bất Tam gia gia. Ðừng nói Ðinh tam gia mà ngay Ðinh Ðinh Ðang Ðang cũng đã lợi hại hơn tại hạ nhiều. Nếu lại bị họ bắt được lần nữa tất trói tại hạ liệng xuống sông thì nguy quá !

A Tú cất lời khuyên:

-Nhưng Nhưng ! Ðại ca đây nói phải đó ! Chúng ta hãy tạm thời nhẫn nại chờ cho nhưng nhưng đả thông xong kinh mạch khôi phục lại thần công. Khi ấy còn sợ gì Ðinh Bất Tam và Ðinh Bất Tứ nữa ?

Sử bà bà nói:

-Hừ ! Ngươi nói coi bộ ngon ăn lắm ! khôi phục lại thần công đâu phải chuyện dễ dàng ? Hai người chúng ta đả thông xong kinh mạch ít ra phải mất mười ngày. Còn thời gian dùng vào việc phục hồi công lực, thì nhiều là một năm mà ít nhất cũng phải tám tháng. Chẳng lẽ bấy nhiêu ngày trời chúng ta hàng ngày chỉ ăn mấy trái thị mà được ư ? vã lại chỉ trong vòng mười ngày nữa, trái thị thối nát hết rồi thì lấy gì mà ăn ?

Thạch Phá Thiên nói:

-Tưởng bà bà sợ điêu chi chứ cái đó thì bà bà khỏi lo. Tại hạ đi hái thật nhiều về phơi khô đóng bánh để ba chúng ta ăn dần trong một năm hay bảy tám tháng cũng không chết đói được

Nguyên ít lâu nay Thạch Phá Thiên trải qua nhiều cơn hoạn nạn đau khổ và nguy hiểm, chàng lại không hiểu gì đến thế sự, nên muốn ở trong động qua ngày cho yên thân và trong lòng cũng được khoan khoái.

Sử bà bà liền mắng:

-Ngươi muốn làm con rùa rụt cổ ư ? Ta không chịu đâu. Vả lại thằng cha Ðinh Bất Tứ chỉ trong một vài ngày nữa sẽ tìm đến đây. Ngươi có chịu làm con rùa cũng không thể được. Ðại Tống Tử ! Ngươi là cái quái gì thế ? Sao đã có một nội lực thâm hậu vô biên mà không luyện tập võ nghệ cho giỏi ?

Thạch Phá Thiên bẽn lẽn đáp :

-Vì không có người hay dạy bảo. Tại hạ chỉ được Ðinh Ðinh Ðang Ðang truyền dạy cho mười tám đường cầm nã thủ pháp thì dĩ nhiên tại hạ không thắng được cô ta. Ðinh Bất Tứ lão gia cũng dạy được một chút võ công thì đều là những chiêu thức mà lão thuộc cả rồi thì làm gì chẳng thua lão ?

A Tú bỗng hỏi xen vào :

-Nhưng Nhưng ! Sao Nhưng Nhưng không chỉ điểm cho ca ca đây mấy chiêu. Y học võ công của Nhưng Nhưng mà đánh bại được Ðinh Bất Tứ chẳng vẻ vang hơn là chính nhưng nhưng phải ra tay mới thủ thắng được lão sao ?

Sử bà bà giương mắt lên nhìn Thạch Phá Thiên không chớp. Trong ánh mắt sử bà bà đột nhiên lộ ra những tia sáng hung dữ. Hai tay mụ rung bần bật tựa hồ muốn chồm lên cắn chết Thạch Phá Thiên.

Thạch Phá Thiên sợ quá, không tự chủ được, bất giác lùi lại một bước ấp úng hỏi:

-Thái thái ! thái thái !

Sử bà bà thét lên:

-A Tú ! Ngươi coi kỹ lại xem. Gã có giống hắn hay không ?

A Tú đảo mắt nhìn Thạch Phá Thiên. Vẻ mặt vẫn hiền từ nàng đáp:

-Nhưng nhưng ! Tướng mạo đại ca đây quả có hơi giống hắn thiệt, nhưng nhất quyết là không phải hắn. Hắn đâu có lòng trung hậu thành thực như vị đại ca này ?

Những tia mắt hung dữ của Sử bà bà dần dần dịu lại. Mụ hắng dặng một tiếng rồi nói:

-Dù thằng nhỏ này không phải là hắn nhưng đã giống mặt là ta quyết không dạy đâu.

Thạch Phá Thiên chợt nghĩ ra ngay. Chàng lẩm bẩm như nói để mình nghe:

-Bà lại nghi mình là thằng cha Thạch Phá Thiên nào đó. Cái ông bang chúa họ Thạch kia chắc là đắc tội với nhiều người lắm rồi, nên mới bị ngươi thiên căm hận đến thế. Sau này mình mà có cơ hội gặp mặt, phải khuyên giải y mới được.

Bỗng nghe Sử bà bà hỏi:

-Ngươi có tên họ giống như gã không ?

Thạch Phá Thiên lắc đầu đáp:

-Không phải ! Người ta đều bảo tại hạ giống như vị Thạch bang chúa nào đó ở bang Trường Lạc. Nhưng thực ra không đúng một chút nào. Hỡi ơi ! Tại hạ giải thích thế nào họ cũng không tin.

Chàng nói xong lại thở dài sườn sượt, mà giọng nói đầy vẻ cực kỳ phiền não.

A Tú khẽ nói:

-Tiểu muội tin chắc là đại ca không phải hắn.

Thạch Phá Thiên cả mừng hỏi:

-Cô nương không tin thật chứ ? Thế thì hay lắm ! Chỉ có mình cô nương là không tin thôi.

A Tú nói:

-Ðại ca là người tốt còn hắn là người càn rỡ. Hai người không giống tính nhau chút nào.

Thạch Phá Thiên trong lòng hả hê như có được một người tri kỹ. Bất giác chàng nắm tay nàng nói luôn mấy câu:

-Ða tạ cô nương ! Ða tạ cô nương !

Ít lâu nay hết thảy mọi người cho chàng là Thạch bang chúa, mà chàng không sao biện bạch được. Chàng chẳng khác gì một phạm nhân bị khép tội oan trong lòng chứa chất bao nhiêu nổi cay cực mà được một vị minh quan xét tỏ nổi oan cho chàng, khiến chàng cảm động không bút nào tả xiết.

Thạch Phá Thiên nói mấy câu Ða tạ cô nương rồi không nhịn được nữa, hai hàng lệ nhỏ giọt. Những giọt lệ này rớt xuống bàn tay nhỏ nhắn của A Tú.

A Tú thẹn đỏ mặt lên, nhưng không nỡ rút tay ra khỏi tay chàng.

Sử bà bà lạnh lùng nói:

-Phải là phải mà không là không. Ðã là thân nam tử mà lại khóc khóc mếu mếu thì còn ra trò trống gì nữa ?

Thạch Phá Thiên đổi giọng luôn:

-Dạ dạ ! Thái thái dạy chí phải !

Chàng toan đưa tay lên lau nước mắt, mới phát giác ra mình đang nắm tay A Tú. Chàng giật mình chữa thẹn:

-Xin lỗi cô nương ! Xin lỗi cô nương !

Chàng buông tay A Tú ra, miệng ấp úng:

-Tại hạ .. tại hạ lại đi hái thêm ít trái thị.

Rồi không dám nhìn mặt A Tú nữa, cắm đầu chạy ra ngoài.

Sử bà bà thấy Thạch Phá Thiên hoang mang hoảng hốt thật sự chứ không phải giả vờ, thì không khỏi phì cười bảo A Tú :

-Quả nhiên gã không phải là thằng tiểu súc sinh họ Thạch. Hắn là một đứa bất nhân đâu có hiền lành thực thà như gã Ðại Tống Tử này ?

Chỉ trong khoảng khắc, bỗng ngoài cửa động có tiếng sột soạt.

Thạch Phá Thiên đã quay về, sắc mặt lợt lạt ra chiều cực kỳ hoảng hốt, chàng líu lưỡi:

-Hỏng ! Thiệt là hỏng bét !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.